Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1281 - Diệu kế bắt chuyện (3)



Chương 1281 - Diệu kế bắt chuyện (3)




Hắn thấp giọng, nói với Cương tử kế sách tuyệt đỉnh: “Lát nữa ta nhân lúc nàng không để ý giấu điện thoại nàng, đợi lúc nàng phát hiện chắc chắn sẽ hỏi ta sao không thấy điện thoại nữa, sau đó ta mượn cơ hội này lấy điện thoại ta gọi cho nàng, vừa có thể lấy được cách liên lạc, còn có thể gây thiện cảm với nàng.”
“Cương tử, cách này ngầu không?”
Đoàn Thế Cương nghe xong thì bất ngờ không dám tưởng tượng, Liễu Truyền Đạo lại thông minh đến vậy!
Đoàn Thế Cương nhìn Liễu Truyền Đạo, trong mắt có chút tán thưởng.
‘Giấu điện thoại di động của người con gái mình nhắm tới, chuyển bị động thành chủ động, đồng thởi chiếm được thiện cảm, đúng là một tên hai đích. ’
Hắn giơ ngón tay cái lên và khen ngợi liên tục: "Quả là cao kiến!"
Vào lúc này, Cương ca, người từng hô mưa gọi gió ở trung học Đường Sắt, không khỏi nảy sinh lòng tiếc người tài.
Quả nhiên, không thể dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá con người. Ai có thể ngờ rằng Liễu đệ, mặt trông to bành ra lại mưu trí đến vậy?
Nếu sau này quy phục hắn về dưới trướng thì Đoàn Thế Cương hắn đây sẽ có một quân sư.
Liễu Truyền Đạo nhìn chằm chằm vào cô gái, nói: "Cương à, giúp ta một chút."
"Dễ thôi!" Đoàn Thế Cương , người có kinh nghiệm theo dõi phong phú, hắn đi mấy bước nới ra một khoảng cách.
Hắn xác định mục tiêu là cô em đang lựa sách, ánh mắt bám chặt vào đối phương.
Ngày xưa, khi Đoàn Thế Cương vẫn còn là một thằng tay sai thấp bé, dần dần hắn có được chỗ đứng nhờ vào kỹ năng rình rập độc đáo này. Cuối cùng, với ngày càng nhiều người ủng hộ, ngồi ngày càng vững chỗ, cho đến khi bị đại ca khai trừ, từ đó hắn trở thành bá chủ trường trung học Đường Sắt.
Đây là bản lãnh để hắn chứng tỏ bản thân!
Ngay khi Đoàn Thế Cương giả vờ nhặt sách làm vật che đậy, chợt nghĩ tới điều gì đó, thân hình chợt cứng đờ, lập tức nhắc nhở: "Khoan đã!"
Liễu Truyền Đạo bối rối: "Sao vậy?"
Đoàn Thế Cương: “Chúng ta bỏ qua một chi tiết nhỏ, chi tiết đó quyết định thành bại!”
Hắn chỉ tay lên trời và nói: "Có camera!"
Liễu Truyền Đạo nhìn theo ánh mắt của hắn và phát hiện ra rằng có một camera ở góc đông bắc của thư viện.
Trong lòng hắn run lên: “Mẹ kiếp, có camera!”
Đoàn Thế Cương nhìn chằm chằm vào camera và xác nhận: “Khu vực giám sát của camera bao phủ hoàn toàn khu vực đọc sách.”
Điều này có nghĩa là hành vi cầm điện thoại di động của Liễu Truyền Đạo sẽ hoàn toàn bị lộ trước ống kính.
"Quá nguy hiểm, hay là thôi nhé?" Đoàn Thế Cương nói, dù sao người sao thắng nổi số trời.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn nghĩ sẽ bỏ cuộc, thì Liễu Truyền Đạo cười, nụ cười của hắn lúc này rất nhẹ nhàng, nhưng lại cười rất sảng khoái, rất rực rỡ, như cười như không, hoàn toàn không liên quan đến tình thế hiện tại, mang một cảm giác xa lạ tự nhiên.
Hắn cười tới độ Đoàn Thế Cương vĩnh viễn không thể bước vào thế giới đó!
Liễu Truyền Đạo chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Không trải qua gió mưa thì làm sao thấy được cầu vồng?”
“Không vào hang hổ thì không bắt được hổ con!”
"Mai nở trong tuyết, gươm bén nhờ mài!"
Hắn nói liên tiếp ba điển cố. Liễu Truyền Đạo vốn định kể thêm một vài điển cố nữa, nhưng vì không học hành tử tế nên không thể nhớ được.
Cuối cùng, Liễu Truyền Đạo dùng tay không nắm lấy bầu trời, như đang khống chế thế giới: "Các loại võ thuật trên thế giới, quan trọng nhất là tốc độ. Chỉ cần ta lấy lại được điện thoại hộ nàng trước khi nàng ấy xem camera, thì sự tồn tại của camera sẽ trở nên vô nghĩa!"
Nghe xong lời này, Đoàn Thế Cương chợt ý thức được: "Mẹ kiếp, đúng vậy!"
Tuy nhiên, Liễu Truyền Đạo vẫn có thể bình tĩnh phân tích. Đoàn Thế Cương rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh này!
"Được, ta cùng ngươi thử xem!" Đoàn Thế Cương đầy mặt kiêu ngạo.
Sau khi đã quyết định kỹ lưỡng kế hoạch, Đoàn Thế Cương tập trung quan sát: “Yên tâm đi!”
Liễu Truyền Đạo tùy ý cầm lấy một bản "Robinson Crusoe", đi đến khu vực đọc sách, ngồi xuống.
Hắn và Thế Cương nhìn nhau xác nhận rằng đây là cơ hội thích hợp.
Vung tay một cái, Liễu Truyền Đạo rút điện thoại di động đang sạc trên bàn ra, sau đó tự nhiên đứng dậy, đi đến khu vực giá sách, tìm một vị trí xa xôi, đặt điện thoại di động lên giá sách.
‘Hahaha, kế hoạch thật hoàn hảo! ’ Liễu Truyền Đạo vui mừng khôn xiết.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng rằng sau khi giúp cô gái tìm thấy điện thoại di động của mình, cô gái sẽ cảm kích đến mức không thể không đồng ý.
Cô gái đó khá xinh đẹp và thanh tú. Khi thời cơ đến, nàng ấy sẽ trở thành bạn gái của hắn, và hắn sẽ dẫn nàng đi qua lớp 8 một cách tự hào.
Giang Á Nam, Trầm Thanh Nga và Dương Thánh, người từng coi thường hắn, sẽ phản ứng thế nào?
Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn đã cảm thấy rất vui mừng.
Hắn là người quyến rũ nhất trong lớp 8!
Còn Đổng Thanh Phong, Hoàng Trung Phi, Khương Ninh, họ là ai? Đứng sang một bên cho hắn!
Nghĩ đến cảnh mỹ nhân rúc vào trong ngực hắn, trên chiếc mũi tẹt của Liễu Truyền Đạo thực sự tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng lạnh lẽo này tô điểm cho khuôn mặt hắn.
Xong việc, Liễu Truyền Đạo nhìn Thế Cương một cái, sau đó đi đến khu vực đọc sách và tìm một chỗ ngồi xuống.
'Mọi thứ đã sẵn sàng! ’
‘Buổi diễn sắp bắt đầu rồi! ’

Lam Tử Thần chọn cuốn “Vây thành”, khuôn mặt thanh tú của nàng lộ ra khí chất điềm tĩnh, nàng di chuyển đến khu vực đọc sách.
Tuy nhiên, khi bước đến bàn, nàng bàng hoàng phát hiện điện thoại di động đang sạc trên bàn đã biến mất!



Bạn cần đăng nhập để bình luận