Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1427 - Thật giả lẫn lộn (2)



Chương 1427 - Thật giả lẫn lộn (2)




"Tuy nhiên, ta có cách, đừng lo." Đoạn Thế Cương bình tĩnh nói.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi điện thoại: “Chuột, tối nay giúp ta theo dõi Sài Uy lớp 11-8. Tìm hiểu xem hắn hay đi đâu, chỗ nào thuận tiện trùm bao tải. Xong việc thì tối nay gặp nhau ở quán nướng của Mã tỷ, tùy ngươi gọi.”
“OK, giải quyết xong rồi." Đoạn Thế Cương cúp máy, nói:" Chuột trước kia là tay chuyên nghiệp về theo dõi ở trường THPT Thiết, khả năng này thì khỏi phải bàn.”
Liễu Truyền Đạo thấy một màn như vậy, có chút khiếp sợ: "Chuyên nghiệp quá Cương ca!”
Đoạn Thế Cương lạnh nhạt nói: "Có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Chợt, hắn lại nói: "Tuy nhiên, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.”
“Ngươi từng bị Bàng Kiều đánh, biết cảm giác thế nào rồi đấy?" Đoạn Thế Cương hỏi.
Liễu Truyền Đạo nhíu mày, chìm vào hồi ức, nói: "Đó là một lực rất nặng... khác hẳn với cú đấm bình thường..."
Đoạn Thế Cương nói: "Cho nên đến lúc đó đừng đấm, mà đá ngã hắn rồi dùng chân đạp, đến lúc đó quấn khăn vào chân."
“Nhú vậy tạm ổn rồi, nếu có thể hoàn thiện thêm chút nữa thì càng tốt, khiến Sài Uy tin rằng Bàng Kiều đã ra tay.” Đoạn Thế Cương luôn cảm thấy chưa đủ hoàn hảo.
Liễu Truyền Đạo suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nảy ra một ý hay: "Ta biết trong lớp có một người rất giỏi bắt chước giọng nói đấy!"
"Có thể bắt chước giọng của Bàng Kiều!”
Đoạn Thế Cương quay đầu lại: "Ai cơ?”
Liễu Truyền nói: "Thương Thải Vi.”
Đoạn Thế Cương nghi hoặc: "Nàng? Sao ngươi biết?”
Đối với nữ sinh này, Đoàn Thế Cương chỉ biết tính cách đối phương đặc biệt hướng nội, bình thường ngày trong lớp chẳng bao giờ lên tiếng, so với Bạch Vũ Hạ, Thẩm Thanh Nga thì nàng giống như một cọng cỏ nhỏ.
Nói đến đây, Liễu Truyền Đạo cười ha ha: "Ta lướt Kwai thấy acc của nàng!”
Đoạn Thế Cương: "Lỡ như nàng không đồng ý giúp thì sao?”
Liễu Truyền Đạo giơ tay nắm hờ, hắn cười lạnh một tiếng: "Nếu nàng không muốn giúp, ta sẽ nói ra bí mật nhỏ của nàng!"
Nói xong, hắn bất ngờ nắm chặt tay lại, trở thành một nắm đấm cứng rắn.
Đoàn Thế Cương tên khốn này thật là không có đạo đức, chẳng có chút võ đức nào, lại còn đi dọa một cô gái nhỏ.
Nhưng mà, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Đoạn Thế Cương nói: "Hình như ta thấy nàng ở sân trường, đi thôi, chúng ta đi hỏi nàng."

Tiết cuối cùng của buổi tự học tối.
Tân Hữu Linh đứng trên bục giảng trông coi lớp 8.
Gần đây mọi thứ diễn ra khá yên bình, khiến Tân Hữu Linh lơ là cảnh giác. Ai ngờ đâu, lớp 8 không nổ thì thôi, một khi đã nổ thì gây ra chuyện lớn, đến cả cảnh sát cũng phải đến.
Tân Hữu Linh rất muốn trở lại lúc mới khai giảng, những năm tháng đánh nhau cho dù đánh có ác đến đâu cũng sẽ không thu hút sự chú ý của chủ nhiệm lớp và trưởng ban.
Tân Hữu Linh thấy hơi lo lắng, vì nàng nhận ra chủ nhiệm lớp không hài lòng với nàng.
Chẳng lẽ cuộc đời lớp trưởng của nàng đã đến hồi kết?
NO! Không được!
Tân Hữu Linh còn muốn giãy dụa một chút. Ánh mắt của nàng đảo qua bạn học trong lớp, chợt phát hiện Thương Thải Vi ngồi ở hàng đầu có vẻ không ổn, nàng đang rơi những hạt ngọc trai nhỏ.
Đúng vậy, hình như nàng đang khóc.
Không được, Tân Hữu Linh phải chú ý đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn học trong lớp.
Bây giờ là giờ học, Tân Hữu Linh cho rằng tính cách Thương Thải Vi hướng nội, không tiện an ủi nàng trước mặt cả lớp.
Tân Hữu Linh định đợi tan học rồi sẽ nói chuyện với nàng.
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi tự học buổi tối vang lên, cả lớp học bỗng chốc ồn ào. Các bạn học sinh sau một ngày dài học tập, giờ đây chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Tân Hữu Linh vừa định quan tâm Thương Thải Vi, kết quả Liễu Truyền Đạo và Đoạn Thế Cương đã gọi nàng ra ngoài.
Tân Hữu Linh định ngăn lại, lại nghe Liễu Truyền Đạo đầy dầu mỡ nói: "Lớp trưởng, đêm hôm khuya khoắt thế này gọi ta làm gì, chẳng lẽ thích ta à? Ha ha ha?"
Sau khi nói xong, Liễu Truyền Đạo và Đoàn Thế đi mất, cũng mang theo cả Thương Thải Vi đi luôn.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Tân Hữu Linh nảy sinh một dự cảm không lành, Liễu Truyền Đạo là loại người gì, nàng rõ như ban ngày.
Nam sinh này gần như đã theo đuổi hết các nữ sinh trong lớp, Giang Á Nam, Dương Thánh, Bạch Vũ Hạ, Thẩm Thanh Nga, ... Một khi không theo đuổi được, lập tức chuyển sang mục tiêu khác, thật quá đáng.
Nếu Thương Thải Vi đáng thương rơi vào tay hắn, liệu có kết cục tốt đẹp?
Bảo vệ những nữ sinh yếu đuối trong lớp, là trách nhiệm không thể chối từ!
Ánh mắt Tân Hữu Linh đảo qua, bỗng nhiên chú ý đến dãy cuối cùng của phòng học, Trương Trì đang chuẩn bị ra ngoài.
Nàng bước nhanh về phía trước, gọi Trương Trì lại: "Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
Trương Trì ngoáy ngoáy lỗ tai: "Không rảnh.”
Mặc dù Tân Hữu Linh rất xinh đẹp, nhưng trong mắt Trương Trì chỉ có tiền, phụ nữ dù có xinh đẹp cũng không thể đẹp bằng tiền mặt?
Thật nực cười!
Lớp trưởng Tân Hữu Linh không phải làm không công, nàng rút ra 50 tệ: "Ngươi giúp ta một việc.”
Bước chân của Trương Trì dừng lại, hắn tiện tay nhận lấy tờ tiền, nụ cười vô cùng nhiệt tình: “Này, lớp trưởng có việc gì cứ sai bảo, nói đến tiền thì thật nhàm chán!"
Tan học, tự học buổi tối.
Có tiếng sấm nhẹ ở phía xa, trong không khí có mùi ẩm thấp, mọi người đều biết, rằng sắp có một cơn mưa lớn.
Nhưng, những hạt mưa vẫn chưa rơi.
Tân Hữu Linh dừng lại ở hành lang, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời vốn đã u ám lại càng trở nên ảm đạm hơn, không còn bóng của mặt trăng hay ngôi sao nào.
Nàng ấy đưa cho Trương Trì 50 tệ và bảo hắn hãy để mắt đến Thương Thái Vi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận