Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1252 - Đánh giá trung bình (3)



Chương 1252 - Đánh giá trung bình (3)




Bên cạnh Đổng Thanh Phong, nhìn thấy cảnh tượng gần như ma thuật này, hoàn toàn không tin vào mắt mình, như đi trên đường bị người đánh một gậy ngất xỉu.
……
Lớp Thực nghiệm 1.
Đinh Xu Ngôn trở về chỗ ngồi, Lâm Tử Đạt đang chơi game, hắn liếc thấy, vội vàng gọi: "Em gái, trái cây của ta đâu?"
Cô em họ của hắn có một kỹ năng đặc biệt, đó là “biết” mua trái cây.
Mỗi lần hắn và em họ đi mua trái cây, nàng luôn chọn được những trái cây chất lượng tốt nhất, không kể là xoài, măng cụt, dưa hấu...
Trước đây Lâm Tử Đạt không tin, sau đó hắn cố tình học cách phân biệt trái cây, so sánh với Đinh Xu Ngôn, kết quả bị đánh bại.
Vì vậy từ đó trở đi, mỗi lần đi mua trái cây, Lâm Tử Đạt đều để Đinh Xu Ngôn chọn trái cây.
Đinh Xu Ngôn nghe vậy, mở hộp dưa lưới của nàng, nói: "Quên mua cho ngươi rồi."
Lâm Tử Đạt chơi game khát khô cả cổ, hoảng hốt: "Ngươi sao có thể quên? Ta dặn ngươi mấy lần rồi!"
"Đừng ăn nữa, còn có thể giảm cân." Đinh Xu Ngôn nói.
Lâm Tử Đạt chịu thua: "Ta giảm cái quái gì chứ!"
Trái ngược lại.
Lớp bên cạnh, lớp 8, Tiết Nguyên Đồng mở nắp hộp, dùng nĩa nhỏ, xiên một miếng dưa lưới, cắn một miếng, phát ra tiếng "rắc rắc".
"Ngọt quá, dưa lưới ngươi chọn ngon thật!"
"Mua ở cổng trường sao?"
Khương Ninh: "Đúng."
"Thật không ngờ có dưa lưới ngọt như vậy!" Tiết Nguyên Đồng thử thêm hai miếng, vui vẻ cắn một miếng xiên nướng.
Đổng Thanh Phong cầm một hộp trái cây và kem, bước tới nói: "Ta có thể đổi hai miếng dưa lưới của ngươi không?"
Tiết Nguyên Đồng hào phóng đồng ý.
Đổng Thanh Phong đổi lấy dưa lưới, lặng lẽ rời đi.
Ừ, từ khi Khương Ninh nhận hộp dưa lưới từ tay Đinh Xu Ngôn, trên đường về trường, Đổng Thanh Phong đã trở nên trầm lặng.
……
Gần đến giờ học, Sài Uy bước vào lớp.
Thôi Vũ theo sát phía sau, hô lên: "Không xong rồi, Trương Trì bị tai nạn xe!"
Mọi người đều quay đầu lại.
Đơn Khải Tuyền kinh ngạc: "Không xong rồi, Nam ca, hắn còn nợ ngươi hai mươi đồng!"
Quách Khôn Nam: "Chết tiệt, bây giờ quan trọng không phải là hai mươi đồng này!"
"Trương Trì sao vậy, hắn không sao chứ?"
Dù Trương Trì nhân phẩm rất kém, nhưng Quách Khôn Nam cũng không mong hắn xảy ra chuyện lớn, dù sao cũng là bạn cùng lớp.
Trong lồng, Liễu Truyền Đạo hét lên: "Hắn còn có thể đi học không?"
Lúc này Liễu Truyền Đạo trong lòng nảy sinh hy vọng, nếu Trương Trì bị tai nạn xe, không thể đi học, hắn chẳng phải có thể chuyển đến chỗ của Trương Trì, thoát khỏi tình cảnh hiện tại sao?
Hắn càng nghĩ càng vui, thật hy vọng Trương Trì bị đụng gãy chân!
Đúng lúc cả lớp hỗn loạn, bàn tán xôn xao, Trương Trì khập khiễng bước vào lớp 8.
Liễu Truyền Đạo lập tức thất vọng vô cùng.
Vương Long Long: "Trì tử, ngươi sao vậy?"
Trương Trì chửi rủa: "Mẹ kiếp, lão tử tùy tiện lấy một chiếc xe đạp đi, kết quả phanh xe không ăn!"
Khi tan học buổi chiều, Trương Trì không như bọn học trò khác, ùa ra cổng trường chen chúc vào quán ăn.
Thường ngày giờ trưa, hễ có cơ hội là hắn cùng Nghiêm Thiên Bằng đi ăn ké tiệc, thịt cá no nê. Nhưng đến bữa tối hiếm khi còn tiệc, đành tự lo liệu.
May mà từng vác xi măng nên Trương Trì khá quen các công trường xung quanh. Hắn biết có quán cơm công nhân chỉ 5 đồng một suất, đủ cả cá thịt, cơm bánh ăn thoải mái, rẻ hơn nhiều so với quanh trường. Chỉ có điều hơi xa trường Trung học số 4 Vũ Châu, để đỡ mệt, sau giờ học chiều Trương Trì tiện tay chọn một chiếc xe đạp vừa mắt, nhảy lên phóng đi.
Xe người khác nên hắn chẳng tiếc, đứng lên đạp mạnh! Thậm chí còn biểu diễn một màn drift, kết quả phanh hỏng, đâm thẳng lên vỉa hè, còn tông phải một cô gái, may mà nàng không so đo. May mắn là Trương Trì không drift thật sự, nếu không tăng tốc thì hôm nay chưa chắc về được!
Trương Trì chửi: "Đệch mẹ, cái xe đạp gì mà phanh hỏng, may ta phúc lớn mạng lớn!"
Qua lời kể của Trương Trì, đám học trò ngồi sau xem náo nhiệt đều thầm nghĩ, ngươi đi xe người ta, gây sự còn trách móc người khác? Quá đáng!
Tuy nhiên, bọn chúng đã quen với nhân phẩm của Trương Trì, việc hắn làm vẫn nằm trong dự đoán.
Ở phía nam lớp học, Sài Uy đang lăn hai quả hạt dẻ trong tay, nghe Trương Trì nói xong, động tác tay hắn khựng lại.
“Chuyện gì thế này?”
“Ta cắt dây phanh xe đạp của Nghiêm Thiên Bằng, kết quả Trương Trì lại đi cưỡi nó?”
Sắc mặt Sài Uy không đổi, nhưng lòng dậy sóng dữ dội.
Sao lại trùng hợp vậy?
Hắn đã tốn không ít công sức, tránh camera, giăng bẫy, vậy mà lại thành công cốc?
Sài Uy nhớ lại cảnh Nghiêm Thiên Bằng đọc chuyện giờ thể dục của hắn ở lớp 8, càng thêm bực bội. Hắn nhìn Trương Trì đang khập khiễng, nghĩ đến việc tên này trước đó cũng muốn vạch trần vết thương của mình, Sài Uy cảm thấy cân bằng phần nào.
Ít nhất Trương Trì không vô tội, coi như ra tay với hắn trước vậy!
Sài Uy tự an ủi mình như thế.
“Nghiêm Thiên Bằng, ngươi tưởng thoát được sao?”
Tay hắn thò vào ngăn bàn, qua lớp cặp sách, sờ vào cái kìm trong túi.
Lòng Sài Uy bình tĩnh lại đôi chút.
Không sao, đợi Nghiêm Thiên Bằng sửa xong xe đạp, thử lại vậy!
Khương Ninh dựa cửa sổ, liếc nhìn sân trường đêm, thần thức hắn nhìn thấy cái kìm trong cặp Sài Uy.
Nói về công cụ, túi của Hoàng Ngọc Trụ mới thực sự đầy đủ.
Nhưng đồ trong cặp Sài Uy, chỉ cần liên tưởng một chút là biết hắn làm chuyện gì.
Khương Ninh lười quản mấy chuyện này, trên đời chuyện xấu người xấu nhiều vô kể, đừng chọc đến ta là được.
......



Bạn cần đăng nhập để bình luận