Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1658 - Nhìn thấu rồi (3)



Chương 1658 - Nhìn thấu rồi (3)




Đan Khải Tuyền chết lặng.
Mẹ kiếp, hắn vừa mới nhớ tới, hắn chính là ngu ngốc nhất!
Lư Kỳ Kỳ cười lạnh: "Còn ngươi thật sự cho rằng ta muốn sao? Ta chỉ là đang thử thái độ của hắn mà thôi, cho dù hắn có đồng ý mua cho ta, ta cũng sẽ không nhận, chỉ là nói đùa thôi."
Vẻ mặt của Trương Trì cứng đờ, phải chăng khách hàng là học sinh thể thao của hắn đã rơi vào bẫy?
Mã Sự Thành đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha."
Hắn rất buồn cười, Vương Long Long bên cạnh cũng cười, sau đó Hồ Quân cũng cười theo.
Lư Kỳ Kỳ cảm thấy tiếng cười đặc biệt gay gắt, vẻ mặt không vui: “Bọn ngươi cười cái gì?”
Mã Sự Thành: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy khả năng nói đùa của ngươi rất tốt.”
……
Cổng trường.
Đèn của chiếc xe điện màu xám titan mờ đi nhiều, bình thường, Khương Ninh chỉ bật đèn.
Hắn chào bảo vệ ở cổng trường, rồi bước vào khuôn viên trường một cách suôn sẻ.
Bạch Vũ Hạ than thở rằng nàng biết những người bảo vệ nghiêm ngặt như thế nào trong giờ học, họ không thể rời khỏi cổng trường, nhiều học sinh trốn học thường trèo tường từ phía sau ký túc xá.
Lập tức, Bạch Vũ Hạ nghĩ tới hành động ban đêm của Khương Ninh, lại hiểu ra.
Ba mẹ hắn là giám đốc điều hành cấp cao của Trường Thanh Dịch , và Trường Thanh Dịch cung cấp hỗ trợ tài chính cho trường trung học số 4, có lẽ hắnvẫn có thể tận hưởng những đặc quyền này mà không cần dựa vào điểm số của mình.
'Có lẽ, chúng ta có thể sử dụng hắn để thể hiện trong tương lai? ’
Khương Ninh đậu xe điện vào bãi đậu xe, ăn nhẹ rồi đi bộ đến tòa nhà 3, trên đường đi, hắn tình cờ gặp lớp trưởng Tân Hữu Linh.
“Này.” Khương Ninh chào hỏi.
Tân Hữu Linh quay lại, và nhận ra đó là Khương Ninh và Bạch Vũ Hạ.
Ánh sáng ở đây hơi tối, vẻ mặt Tân Hữu Linh có chút hoài nghi.
Là lớp trưởng của lớp 8 và là trung tâm quyền lực, Tân Hữu Linh biết tại sao Khương Ninh và Bạch Vũ Hạ lại xin nghỉ phép, nhưng giờ đây họ toàn thân túi lớn và túi nhỏ, nàng không khỏi nghĩ:
‘Họ không nên ra ngoài hẹn hò phải không? ’
Tuy nhiên, Tân Hữu Linh rất tinh tế quan hệ giữa con người với nhau nên nàng không chỉ ra điều đó, bởi vì những chuyện chỉ xảy ra trong đời nàng, hơn nữa, tiệc mừng năm mới chỉ còn chưa đầy một tháng nữa nên nàng cần hai nhân tài.
Tân Hữu Linh: "Muốn giúp đỡ không?"
Khương Ninh đưa túi búp bê cho nàng ấy: “Cám ơn.”
Khi Tân Hữu Linh xách túi, nàng nhận thấy con mèo hello kitty ở phía trên, hầu hết các cô gái đều thích con búp bê này, ngay cả những người đầy tham vọng như Tân Hữu Linh.
Nàng ấy có vẻ ngạc nhiên: "Các ngươi mua nó ở đâu thế?"
Nghe vậy, trong lòng Bạch Vũ Hạ dâng lên vui mừng, trên mặt không có chút cảm xúc nào nói: "Bắt được búp bê."
Tân Hữu Linh nhìn chằm chằm vào cái túi lớn, thoạt nhìn có ít nhất bảy tám con búp bê vải , "Bắt được chúng nó tốn bao nhiêu tiền?"
Trên mặt Bạch Vũ Hạ hiện lên một tia kiêu ngạo khó nhận thấy, trong nháy mắt biến mất, nàng ấy vẫn bình tĩnh: “Khoảng 20 tệ.”
Tân Hữu Linh: “A, 20 tệ?”
Đang đùa à?
Bạch Vũ Hạ không chậm không nhanh nói: "Gặp may mắn."
Khương Ninh chứng kiến ​​phong thái của Bạch Vũ Hạ trong suốt quá trình, và nghĩ rằng trình độ khoe khoang của nàng ấy cao hơn Đồng Đồng rất nhiều, nó nhẹ nhàng và nhẹ nhàng như thể chỉ cần một chút nỗ lực.
Khương Ninh quyết định giúp nàng ấy một tay, hắn cầm chiếc hộp vuông lên, nói: "Nàng ấy quả thực rất may mắn, thậm chí còn trong ném vòng."
Tân Hữu Linh không hiểu được ném vòng, nhưng giờ nàng ấy đã hiểu được sức mạnh của Bạch Vũ Hạ.
Bạch Vũ Hạ vẫn bình tĩnh: "Đi thôi."
Tân Hữu Linh: “Ồ, ồ , được, lui tới nói chuyện”
Nàng ấy quay lại và leo lên các bậc thang.
Bạch Vũ Hạ bước đi nhàn nhã đi phía sau, trong một khoảnh khắc, ánh mắt nàng ấy chạm phải ánh mắt của Khương Ninh, sau đó nàng nhìn thấy vẻ trêu chọc trên mặt hắn.
Bạch Vũ Hạ cảm thấy mình bị nhìn ra, hơi thở trên chóp mũi có chút hỗn loạn, nàng ấy lựa chọn không nhìn hắn.
(Cuối chương)
Tiết thứ hai tự học vào buổi tối.
Là lớp tự học, học sinh rất thoải mái, mặc dù nhiều giáo viên nhấn mạnh, năm thứ hai trung học là năm quan trọng nhất nhưng ai cũng cảm thấy mệt mỏi khi nghe những lời như vậy.
Chơi điện thoại di động, xem phim, chơi bóng rổ, luyện tập võ thuật và nghĩ đến việc kiếm tiền, tất cả các ngôi sao đều tỏa sáng rực rỡ.
Du Văn và những người khác thậm chí còn thành lập một nhóm nhỏ để nói chuyện và trao đổi trong lớp.
Thẩm Thanh Nga nhìn chằm chằm vào trang chủ ứng dụng Kwai, cảm thấy có chút lo lắng.
Kể từ khi nàng ấy đổi tên thành [AAA Anh Lưu bán buôn vật liệu xây dựng] để hiểu rõ hơn về cuộc sống của Khương Ninh, nàn thường gặp những người đến gặp nàng để tư vấn về vật liệu xây dựng.
Những người đó căn bản không quan trọng, Thẩm Thanh Nga chưa bao giờ để ý đến bọn họ, điều khiến lo lắng nhất là Khương Ninh thực sự hỏi nàng ấy có thủy tinh, đá núi lửa và các vật liệu khác không, bởi vì Khương Ninh đang có ý định tự làm một bể cá.
Điều này khiến Thẩm Thanh Nga bối rối, nàng ấy chỉ là kẻ giả mạo! Có thể tìm những vật liệu này ở đâu?
Khi Khương Ninh thấy nàng ấy không trả lời, hắn đã tra hỏi nàng như một kẻ giả mạo trong cuộc trò chuyện, Thẩm Thanh Nga sợ hãi đến mức đồng ý và hứa sẽ sớm trả lời Khương Ninh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận