Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1346 - Nhìn thẳng (3)



Chương 1346 - Nhìn thẳng (3)




“Chết tiệt, còn ai có thể tin được đây?”
Mã Sự Thành vô cùng bình tĩnh, không biết rằng phía sau, Vương Long Long, Quách Khôn Nam, Hồ Quân, nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Vương Long Long thầm nghĩ:
“Mã ca thực sự không phải là chưa làm xong, mà là căn bản không làm.”
Tiết học thứ hai là tiết Vật lý, nhưng lão sư Vật lý đi An Thành tham gia lớp bổ túc để kiếm thêm thu nhập, nên tiết này tự học.
Môn Vật lý không dễ, Bạch Vũ Hạ quay lại nhờ Khương Ninh giải đáp thắc mắc.
Đồng môn cùng bàn, Tiết Nguyên Đồng, nằm ngủ bên cạnh, không bận tâm đến chuyện gì.
Do tiết trước, gần một nửa học sinh bị Cao Hòa Soái phạt đứng suốt cả tiết, nên giờ ai nấy đều mệt mỏi, chẳng còn hứng thú nói chuyện, lớp học rất yên tĩnh.
Tiết học buổi chiều này đặc biệt yên ả, Bạch Vũ Hạ nhờ sự hướng dẫn của Khương Ninh, cầm bút mực lên giấy viết công thức.
Nàng buộc tóc mái tóc dài lên, để lộ đường nét thanh tú của phần cổ.
Cửa sổ mở hé, ánh nắng ấm áp chiếu vào lớp học, chiếu vào trên bàn học, dừng trên góc mặt mịn màng của Bạch Vũ Hạ, phủ lên một lớp ánh sáng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.
Thần sắc của nàng luôn ung dung điềm tĩnh, tập trung giải bài, mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại nàng và bài tập, sự kết hợp hoàn hảo giữa nội tâm và ngoại hình, tạo thành một vẻ đẹp ở một đẳng cấp cao hơn.
Thời gian lặng lẽ trôi, Bạch Vũ Hạ không nhận ra, cho đến khi nàng giải xong bài toán, mới ngẩng đầu lên.
Và rồi, chạm phải ánh mắt của Khương Ninh.
Ánh mắt Bạch Vũ Hạ điềm tĩnh, tự nhiên không hề e ngại, thản nhiên nhìn lại hắn.
Mười giây sau, Khương Ninh bỗng nhiên lại gần, hạ giọng:
“Thực ra, nàng rất xinh đẹp.”
Bạch Vũ Hạ không ngờ hắn lại nói những lời như thế, hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Sự thẳng thắn này khiến tim nàng đập nhanh hơn, không thể kiểm soát được ánh mắt, nàng khẽ quay đi, để lộ khuôn mặt thanh tú đã nhuốm sắc hồng.
Một tuần lặng lẽ trôi qua.
Thứ Bảy, ngày 1 tháng 11.
Buổi trưa khi chuông báo tan học vang lên, bọn con trai dãy bàn cuối hóa chó hoang, lao nhanh như bay vào căng tin lấy thức ăn.
Khi lớp học gần như trống trơn, Khương Ninh mới chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, cùng Tiết Nguyên Đồng đang buồn ngủ chạy đến nhà ăn.
Sau cơn mưa đêm qua, bầu trời hôm nay trong xanh, nắng vàng tươi tắn. Không khí thoang thoảng mùi đất ẩm, là hương thơm đặc trưng của những ngày mưa.
Trường THPT này đã xây dựng được khá lâu, từng vũng nước nhỏ trong veo như những hồ nước bé xíu nằm rải rác trên nền xi măng, phản chiếu bóng mây trời.
Những học sinh cấp ba hồn nhiên, không ngại ngần nhảy qua vũng nước, tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp sân trường, tràn đầy sức sống.
Hôm nay, Tiết Nguyên Đồng mang giày thể thao, nàng cẩn thận bước vào vũng nước, cố tình chạm chân vào mặt nước.
Đường Phù ở cách đó không xa thấy vậy, liền chọn một vũng nước rộng hơn, đặt chân lên rìa, dáng đi nhẹ nhàng và chắc chắn.
Chân trái đặt xuống đất, bộ đồng phục ôm sát đôi chân dài thon gọn của nàng.
Đột nhiên, Đường Phù nhảy lên, thân hình trong không trung tựa như một con én đang vỗ cánh, mái tóc bay lượn theo gió, dễ dàng vượt qua vũng nước. Khi chạm đất, nàng nhẹ nhàng khụy gối, toàn bộ động tác đều uyển chuyển tự nhiên, vô cùng bắt mắt.
Các học sinh xung quanh không khỏi ngoái đầu lại nhìn, kinh ngạc trước chiều cao và dáng vẻ thanh thoát của cô gái.
Tiết Nguyên Đồng nhìn thấy vậy, môi nhỏ chu chu nói: "Khương Ninh à, ta cũng muốn nhảy."
"Được thôi, nhảy xong rồi đi với ta mua hạt dưa nhé."
"Ừ, sao lại mua hạt dưa vậy?" Tiết Nguyên Đồng thắc mắc.
Khương Ninh nói: "Chắc chắn ngươi sẽ bị nước bẩn bắn tung tóe, lát nữa dì Cố mắng ngươi thì ta sẽ ngồi bên cạnh ăn hạt dưa."
Tiết Nguyên Đồng: "Ghét thật, độc ác quá!"
Nhưng nàng vẫn chọn một vũng nước nhỏ, vậy nên nhảy qua rất nhẹ nhàng.
Nhảy xong, nàng hỏi Khương Ninh: "Ta giỏi không?"
"Giỏi giỏi."
Nghe ra vẻ không thật lòng, Tiết Nguyên Đồng hơi bực mình, nàng tìm một vũng nước rộng hơn và lại nhảy qua.
Tự tin của nàng dần tăng lên.
Khương Ninh bị bỏ lại phía sau, nhìn bóng dáng vui vẻ của Tiết Nguyên Đồng, ánh mắt đầy ý cười.
Tiết Nguyên Đồng ở kiếp trước chưa bao giờ thể hiện mình như vậy. Hồi ấy, lúc học lớp 10 và 11, mỗi lần tan học ra ngoài mua cơm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hầu như không có biểu cảm gì, cứ như phủ một lớp lọc màu xám xịt.
So sánh ra thì hắn thích cô nàng Đồng Đồng sôi nổi và nhiều màu sắc trước mặt này hơn.
Thấy nàng chọn một vũng nước lớn vượt quá khả năng, Khương Ninh liền bước nhanh đến bên cạnh Tiết Nguyên Đồng.
Tiết Nguyên Đồng đã nhảy qua mấy vũng nước nhỏ nên lòng tràn đầy tự tin. Nàng nhắm vào vũng nước rộng kia và nhảy lên một cách vui vẻ.
Nhưng rõ ràng nàng đã đánh giá quá cao bản thân. Khi sắp đặt chân xuống nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của kia hiện lên vẻ hoảng sợ. Trước mắt nàng thoáng qua những hình ảnh: Nước bắn tung tóe, dính vào quần áo, sau đó tối về sẽ bị mẹ mắng.
‘Không được! Tiết Nguyên Đồng ta không thể chỉ có chút thực lực này!’
‘Nhảy lên!’
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Ninh nhanh chóng chạy đến. Đúng lúc Đồng Đồng sắp rơi xuống nước, hắn đưa tay ra nắm chặt lấy cổ áo sau của nàng, nâng lên như một con búp bê lơ lửng trên không trung.
Cổ áo bị kéo chặt, Tiết Nguyên Đồng như bị nghẹn thở. Đôi chân ngắn của nàng vẫn còn đạp đạp, cứ như đang đi trên không trung vậy, hơn nữa cơ thể cũng di chuyển theo nhịp đung đưa của chân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận