Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1729: Ngoại lệ gia nhập (3)

Chương 1729: Ngoại lệ gia nhập (3)Chương 1729: Ngoại lệ gia nhập (3)
Chương 1729: Ngoại lệ gia nhập (3)
Vì vậy, Nghiêm Thiên Bằng và Trương Trì đã nhận một nghìn tệ tiên công, mục tiêu chỉ có một, dạy dỗ đám nhóc đó. Nghiêm Thiên Bằng và Trương Trì, một Đông một Tây, mai phục gân cửa hàng tiện lợi. Đêm càng lúc càng khuya, khu phố ăn vặt ở phía xa vẫn còn rất náo nhiệt, trái ngược hẳn với con phố vắng vẻ này, chỉ thỉnh thoảng có vài người khách ghé qua, vào cửa hàng mua một gói thuốc lá, một chai nước.
Trương Trì dựa người vào gốc cây cổ thụ, hít hà mùi lạnh lẽo và ẩm ướt đặc trưng của mùa đông.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Trương Trì kéo chặt áo khoác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chăm vào cửa hàng tiện lợi. Bỗng nhiên, một bóng người thấp bé đội mũ lưỡi trai chạy như bay vào trong cửa hàng, đưa tay chộp lấy thuốc lá trên quầy, một lúc đã chộp được ba bao, số thuốc lá còn lại rơi lả tả trên đất.
Nữ nhân viên cửa hàng hô lên: "Này, nhóc con, lại đến ăn trộm à!"
Bóng người thấp bé quay đầu bỏ chạy, nữ nhân viên cửa hàng đuổi theo đến cửa, tức đến mức ngực phập phông, nhưng cũng không dám đuổi theo.
Nàng chỉ đành quay vào trong quây, dùng máy quét mã vạch quét số thuốc lá bị mất, sau đó lấy tiên túi ra bù vào.
Ngay khi bóng người thấp bé kia chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trương Trì lập tức lao ra.
Mỗi ngày hắn đều tham gia huấn luyện thể dục, hiện tại đã từ vận động viên tập sự' chính thức bước lên hàng ngũ vận động viên" thực thụ, tốc độ chạy nhanh đến kinh người, dễ dàng đuổi kịp bóng người thấp bé kia. Chưa đầy hai phút, Trương Trì đã chặn được bóng người thấp bé, hắn giơ tay hất mũ của tên nhóc, để lộ ra khuôn mặt non nớt của một thằng bé chừng mười hai, mười ba tuổi.
Thằng bé này dáng người gây gò, khóe miệng có nốt ruồi đen, tuy còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ gian xảo, độc ác, cho dù bị bắt, trên mặt vẫn không lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt của thằng bé, Trương Trì liên hỏi: "Mày có biết ăn trộm là sai trái không hả?" Khóe miệng ngươi nhóc nhấch lên, nốt ruồi đen như muốn cười nhạo: "Bắt được tao thì làm gì được tao?" Nó biết rõ ưu thế tuổi tác của mình, cho dù bị bắt, cuối cùng cũng sẽ không bị xử lý gì, đó chính là lý do khiến nó có gan lặp đi lặp lại hành vi trộm cắp. Trương Trì siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức bật cười: "Mẹ kiếp, mày láo thật!"
Dứt lời, hắn giơ chân, dùng sức đá mạnh vào ngực thăng bé.
Cú đá này không hề nhẹ, thằng bé trúng một cú, ngực lõm xuống, cả người ngã ngửa ra sau.
Thằng bé bị đá ngã lăn trên đất hai vòng, đau đớn kêu lên thảm thiết.
Nghiêm Thiên Bằng chạy đến, vội vàng nhặt số thuốc lá rơi vãi trên đất.
Trương Trì bước tới, túm lấy ngươi nhóc, ngoài vẻ đau đớn, hắn còn nhìn thấy sự hung ác, độc địa trong mắt nó.
Ngươi nhóc cầm một chiếc đỉnh dài, bất ngờ đâm về phía Trương Trì, loại người không biết nặng nhẹ như nó thường không lường trước được hậu quả do hành động của mình gây ra, cho nên ra tay không hề kiêng dè.
May mà Trương Trì kinh nghiệm đánh nhau phong phú, hắn nhanh chóng lùi vê sau, né được.
Một đứa nhóc mười hai tuổi, làm sao có thể đấu lại một học sinh thể dục mười bảy tuổi chứ, nếu nó dùng loại hung khí sắc nhọn thì còn có chút phân thắng.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻỊP
Chỉ với một chiếc định dài, Trương Trì lại càng không ngán, hắn bước tới, hung hăng đạp thêm một cú.
Hắn đè ngươi nhóc xuống đất: "Mẹ kiếp, thằng nhóc ranh con!" Trương Trì ngồi đè lên người ngươi nhóc, liên tiếp giáng xuống những cái tát như trời giáng:
"Hôm nay tao phải đánh cho mày phục mới thôi!” Nghiêm Thiên Bằng đứng xem ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Trì Tử, nhẹ tay chút al"
Trương Trì: Yên tâm đi..
Khu phố cổ vê đêm.
Trương Trì xuất thân nông thôn, bản tính lại hung hăng, ngỗ ngược, ở cái trường trung học hỗn tạp ở cái thị trấn nhỏ bé đó, hắn có thể tốt nghiệp thành công, lại còn thi đỗ vào trường cấp 3 Vũ Châu với thành tích tương đối xuất sắc.
Không cần nói cũng biết, để tôn tại, hắn chắc chắn phải có bản lĩnh.
Khả năng đánh nhau của hắn, đương nhiên là không thể xem thường.
Trương Trì đánh cho ngươi nhóc kia một trận nhừ tử, sau đó mới lôi dậy.
Trong mắt Trương Trì tràn ngập nông đậm uy hiếp: "Mẹ nó, về sau còn dám đến cửa hàng, ta đánh ngươi một trận, lão tử đánh ngươi một trận!
Mấy phút trước, nam hài còn kiệt ngạo vô cùng trực tiếp bị đánh khóc.
"Ngươi nghe rõ chưa?” Trương Trì làm bộ giơ tay lên, ác như ác bá.
Nghe được, nghe được!" Nam hài vội vàng đáp.
Trương Trì cười nhao môt tiếng. người trưởng thành bình thường gặp phải loại hài tử choai choai mười tuổi này, thường thường bất lực, dù sao chúng có gia đình che chở, ai dám bất chấp ra tay.
Lỡ như loại tiểu nam hài này ôm hận trả thù, nam nhân trưởng thành không sợ, nhưng thê tử cùng hài tử thì sao? Ai dám cược?
Nhưng Trương Trì lại là khắc tinh của loại tiểu tử choai choai này.
Trương Trì lộ ra ý cười, đưa tay vỗ mặt nam hài, ra vẻ uy hiếp. Trong mắt nam hài tràn đầy cầu xin tha thứ, chỉ một thoáng, Trương Trì lại trở mặt.
Hắn lại giáng xuống một cái bạt tai, sau đó một cước đạp ngã hắn, quát: "Cút đi, về sau đừng để bổn tọa nhìn thấy ngươi ở phụ cận lắc lư, bằng không gặp ngươi một lân đánh một lần!" Đứa bé trai đứng ở trên đường cái trống trải, chịu đựng đau đớn toàn thân, che ngực chạy xa.
Trương Trì và Nghiêm Thiên Bằng nghênh ngang rời đi.
"Tư thế oai hùng vừa rồi của ta, ngươi quay được không? Trương Trì hỏi.
Nghiêm Thiên Bằng lắc lắc điện thoại: "Nhất định, phải dựa vào cái này kiếm tiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận