Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1483 - Trở lại con đường trước đây (2)



Chương 1483 - Trở lại con đường trước đây (2)




Thôi Vũ: "Ngươi còn bao hay không?"
Vũ Duẩn Chi cái trán co rúm, quá tiện, hắn muốn tìm người đánh cái tên này.
Triệu Hiểu Phong là tai mắt của Tề Thiên Hằng, hắn đã sớm chú ý tới Lam Tử Thần, hắn tranh thủ thời gian chạy đến bên này, thịnh tình mời Lam Tử Thần.
Vũ Duẩn Chi đầu tiên là tao ngộ Thôi Vũ đả kích, lại bị chân tường ở trước mặt đào, tâm tình cực kỳ không thuận.
Lam Tử Thần mặc dù rất muốn ôm mèo cam nhưng dưới ban ngày ban mặt, nàng không có khả năng chạy đi tìm Tề Thiên Hằng.
Bằng không, nàng tránh không được bị người ta xem thành người ái mộ hư vinh!
Triệu Hiểu Phong không công mà lui.
Tề Thiên Hằng nằm trên ghế, hắn dư quang liếc nhìn Lam Tử Thần, thường thấy dong chi tục phấn, Tề đại thiếu càng thích nữ hài tử độc lập như thế.
"Kế hoạch bước thứ hai." Tề Thiên Hằng phân phó.
Triệu Hiểu Phong vừa định chấp hành thì thấy con mèo cam mập lười đó động, lúc đầu biếng nhác, nó đột nhiên đứng lên, sau đó động đậy thân thể, hướng bên ngoài dây cảnh giới chạy.
Hồ Quân xoa động thủ chỉ: "Tới, tới."
Thế là dưới sự chú ý của đám người, con mèo cam tính cách cực kì hung ác đó lại trực tiếp hướng hắn chạy tới, vây quanh Hồ Quân.
Triệu Hiểu Phong gấp: "Thiên ca, mèo của chúng ta chạy!"
Hắn chuẩn bị tiến lên bắt mèo.
Tề Thiên Hằng rất bình tĩnh: "Không sao."
Hắn từ trong bọc bên người rút ra một xấp tiền mặt, vứt cho Triệu Hiểu Phong: "Đi, giải quyết hắn."
Đan Khải Tuyền nhìn mèo cam này, vô cùng kích động, trong đầu hắn hồi tưởng lại ảnh chụp Bạch Vũ Hạ ôm mèo cam.
Hắn bỗng nhiên nhảy ra một cái ý niệm: “Ta ôm mèo ngươi từng ôm, vậy chúng ta có tính là ôm nhau không?”
Còn chưa chờ hắn bắt đầu ôm mèo.
Triệu Hiểu Phong chạy tới, hắn vung một xấp tiền đỏ tươi tới mặt Hồ Quân, thô sơ giản lược xem xét, tối thiểu có năm mươi tấm.
Hắn thái độ cao cao tại thượng, âm điệu giương lên: "Lão đệ, Thiên ca chúng ta muốn ngươi giúp một chút."
Hồ Quân cũng mẹ nó ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh, Thôi Vũ nuốt nước miếng, cổ cứng đờ: "Ngươi muốn dùng tiền vũ nhục chúng ta đúng không?"
Triệu Hiểu Phong lại móc ra mấy tờ tiền mặt, nhíu mày: "Ở đây cần ngươi lên tiếng sao? Cút!"
Thôi Vũ bắt lấy tiền mặt, hùng hùng hổ hổ: "Cút thì cút, không tầm thường a!"
Hắn cũng không quay đầu lại đi đường, sợ tiền bị lấy lại.
Triệu Hiểu Phong thấy Hồ Quân còn đang sững sờ, tiếp tục hỏi: "Chuyện này ngươi có giúp hay không?"
Hồ Quân nhìn hảo huynh đệ Khải Tuyền, trong lòng cực kì xoắn xuýt, nếu như hôm nay hắn đi, Tuyền ca sẽ bỏ lỡ một cơ hội rất tốt.
Nếu như không đi. . .
Vương Long Long ở phía sau đẩy hắn, mẹ nó, cơ hội lúc nào cũng có, nhưng kiếm tiền chỉ có lần này a!
Năm ngàn đồng a!
Hồ Quân khẽ cắn môi, cuối cùng hạ quyết định, hắn lấy dũng khí, thương lượng: "Có thể thêm tiền hay không?"
...
Đê sông, nhà trệt.
Khương Ninh cho Tiết Nguyên Đồng hai quả cam, nói cho nàng mình không ở nhà ăn cơm tối.
Tiết Nguyên Đồng đang vui vẻ khi được cam nhưng nghe câu này thì lập tức tiêu tán rất nhiều, nàng nhếch môi: "Ngươi về sớm một chút, ta để dành rau trộn lá lách bò cho ngươi, thơm lắm."
"Ừm." Khương Ninh đẩy xe điện ra cửa.
Cho đến khi thân ảnh hắn biến mất, Tiết Nguyên Đồng mới thu hồi ánh mắt, nàng trở về phòng dời bàn nhỏ tới cửa.
Sau đó ngồi trên bàn, ghế, ánh nắng chiều vẩy xuống, khiến cho bóng người nho nhỏ của nàng lộ ra cực kỳ gầy yếu.
...
Nội thành.
Thẩm Thanh Nga từ sa lon đứng lên: "Khương Ninh đến, ta xuống lầu đón hắn."
Bác gái nói: "Ngươi và Ninh Ninh học cùng lớp, có vẻ quan hệ rất tốt, mỗi lần hắn tới đây ngươi đều xuống lầu đón hắn."
Thẩm Thanh Nga cũng không có giải thích quan hệ của hai người, nàng đáp: "Ừm, rất tốt."
Nói xong, nàng đi đến cửa, thay giày.
Vừa ra khỏi nhà, phảng phất ra khỏi lồng giam vô hình, nàng cảm thấy được tự do rất nhiều.
Tuy nơi nàng vừa ở là nơi mà kẻ có tiền mới có thể mua nổi.
Thẩm Thanh Nga đứng ở cửa thang máy, lẳng lặng chờ đợi.
Nàng cầm điện thoại, mở màn hình, cuộc nói chuyện với Khương Ninh dừng lại ở câu nói Khương Ninh gửi: "Mười hai phút sau đến."
Thẩm Thanh Nga không có trả lời.
Nhiều khi, nàng cố ý không trả lời, muốn cho hắn gửi thêm một tin nhắn, tựa như đã từng, hắn dùng ngữ khí khẩn cầu gửi tin nhắn.
Thế nhưng là khi nàng thử mai danh ẩn tích thì lại phát hiện hóa ra không người hỏi thăm nàng thật.
Thang máy đến.
Thẩm Thanh Nga đi vào thang máy, lúc này, trong thang máy là một nhà ba người, vợ chồng mặc ngăn nắp xinh đẹp, tiểu nữ hài cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn chính là mỹ nhân bại hoại, người nhà nô đùa, tràn ngập khí tức hạnh phúc.
Cái tiểu khu này là cư xá cấp cao Vũ Châu, người ở chỗ này phần lớn đều có điều kiện gia đình phi thường ưu việt, nếu không phải sống nhờ ở nhà tỷ tỷ, Thẩm Thanh Nga không có duyên gặp được những người này.
Sống nhờ nhà họ hàng giúp cho nàng tiếp nhận giáo dục tốt hơn đồng thời cũng nới rộng tầm mắt của nàng, trong lúc vô hình, phóng đại dã tâm của nàng, tạo thành kết cục sau này nàng và Khương Ninh trở thành người lạ.
Thẩm Thanh Nga một đường đến cửa tiểu khu, đón Khương Ninh.
"Tới."
"Ừm."
Hai người chào hỏi, hoàn toàn lãnh đạm như trước đây.
Giờ khắc này, Thẩm Thanh Nga cực kỳ khó chịu, có cảm giác đè nén mãnh liệt, nàng rất muốn phát tiết, nhưng nàng không thể.
Không khí trầm mặc lan tràn.
Khương Ninh đỗ xe điện, đi vào thang máy, Thẩm Thanh Nga quẹt thẻ thang máy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận