Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1514 - Giấu nghề (2)



Chương 1514 - Giấu nghề (2)




Khi Lư Kỳ Kỳ nhìn thấy ai đó cổ vũ mình, ấn tượng tốt đẹp của nàng đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Mặc dù nàng và đám Du Văn chơi rất thân nhưng ba người họ lại không tinh tế và tư lợi như mình.
Trước đây có một chàng trai theo đuổi Giang Á Nam, Lư Kỳ Kỳ đã dạy nàng ấy cách kiếm được nhiều lợi ích hơn, nhưng đáng tiếc, Giang Á Nam đã không chấp nhận nó.
Bây giờ, khi Lư Kỳ Kỳ nghe Mạnh Tử Vận nói chuyện độc lập như vậy, nàng cảm thấy rằng họ đang ở chung chiến tuyến.
Sau khi bị Mạnh Tử Vận mắng, phản ứng của Mạnh Quế rất lạnh lùng, cẩn thận nhìn đối phương rồi kết luận: "Ngươi thì hai điểm thôi."
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Mạnh Tử Vận không phải là mắng Mạnh Quế mà là nghi ngờ: “Tại sao điểm của mình lại thấp hơn Lư Kỳ Kỳ? "
Lòng nàng tràn ngập sự oán giận, nàng đáp lại:
"Ngươi cho ta hai điểm ừ thì ta chấp nhận? Thế ngươi được mấy?"
Mạnh Quế không để ý đến nàng, liếc nhìn Giang Á Nam, sau khi xem xét, nói: “6 điểm.”
“Trầm Thanh Nga, 7 điểm.”
"Du Văn, 5 điểm."
Mã Sự Thành: “Ừ, rất khách quan.”
Mạnh Tử Vận có chút xấu hổ, cơn giận trong lòng khiến tâm tình của nàng thay đổi: "Làm như lời ngươi là chân lí ấy nhỉ?"
"Buồn cười quá, ai quan tâm đến điểm của ngươi chứ?"
Mạnh Quế tiếp tục nói: "Vương Yến Yến, 2,5 điểm."
Trái tim của Mạnh Tử Vận sắp tan vỡ. Vương Yến Yến trông như một con cá bơn, sao có thể sánh với nàng được.
"Thật là nực cười."
“Tất cả những điều đó đều vô nghĩa phải không?”
"Ngươi thật giỏi giả vờ."
Sau khi Mạnh Quế đánh giá xong, hắn liền bỏ đi, để lại Mạnh Tử Vận đầy phẫn nộ.
Vương Long Long nghĩ: “Ngồi yên hóng chuyện không phải tốt hơn sao? Ai mượn chen chân vào vũ đài của lớp 8."
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Mạnh Tử Vận bị đánh bại, hắn cảm thấy rất vui mừng. Nỗi ám ảnh mà đối phương để lại cho hắn khi còn học tiểu học đã mờ đi rất nhiều.

Mạnh Tử Vận càng nghĩ càng tức giận. Khi quay lại, nàng viết một bài viết ngắn với vẻ tiếc nuối và đăng lên không gian QQ:
“Ta thừa nhận rằng mình không có ngoại hình hoàn hảo, nhưng môi trường lớp 8 hiện tại thực sự làm ta thất vọng. Một số nam sinh thậm chí còn không có những tố chất cơ bản…
Không có giới tính nào là thượng đẳng hơn giới tính nào. Chúng ta không phải là đồ vật, vậy nên làm sao có thể được đánh giá? …Thành thật mà nói, một số bạn nam cùng lớp thực sự làm ta thất vọng…”
Thôi Vũ thậm chí còn không thèm đọc mà bình luận: "Lo quá lo quá!"

Buổi chiều tiết thứ hai, giáo viên tiếng Anh Trần Hải Dương bước vào lớp.
Thầy ấy có mái tóc đen,
Thầy đang độ trẻ trung, bước đi vững chãi, đứng nhiêm trên bục giảng.
Trần Hải Dương lớn tiếng nói: “Tối qua tự học làm xong bài thi chưa?”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trần Hải Dương nói: “Vậy chúng ta chữa nhé.”
Khi thầy đang giảng bài, thường thích đi vòng quanh lớp, làm như vậy có thể cải thiện sự chú ý của học sinh một cách hiệu quả.
Thầy cầm đề lên, gặp câu nào không quan trọng thì lướt qua.
Đến phần đục lỗ, Trần Hải Dương viết đáp án lên bảng đen và yêu cầu học sinh tự đối chiếu.
Thầy không cần phải lo lắng về điểm tiếng Anh của các học sinh ở hàng đầu, nhưng các học sinh ở hàng sau lại không theo kịp tốc độ.
Thầy đi đến hàng ghế sau và hỏi Đoàn Thế Cương đang chăm chỉ học tập: “Có bao nhiêu câu đúng?”
Đoàn Thế Cương: “Được 10 câu ạ.”
Trần Hải Dương gật đầu: "Không tệ, một nửa cơ hội."
Sau đó, thầy đi phía sau đám Mã Sự Thành.
Trong kỳ thi hàng tháng vừa qua, điểm tiếng Anh của Mã Sự Thành tăng gấp đôi, từ 25 điểm lên 50 điểm. Hắn tiến bộ nhanh chóng nên thầy Trần đặt nhiều kỳ vọng vào hắn.
Trần Hải Dương nhìn bài thi của Mã Sự Thành, hỏi: “Có bao nhiêu câu đúng?”
Mã Sự Thành hít sâu một hơi, không nói đáp án trước mà hỏi: “Thầy ơi, đáp án trên bảng có đúng không ạ?”
Giọng điệu của hắn chứa đầy sự ngạc nhiên và không chắc chắn.
Trần Hải Dương: "Nghi ngờ kỹ năng giảng dạy 30 năm của ta à?"
Cuộc trò chuyện giữa hai người rất rõ ràng, Đổng Thanh Phong ngồi ở hàng ghế đầu cười nói: "Mã Sự Thành, dũng cảm đối mặt với câu trả lời. Đã là con trai thì đừng có trốn tránh."
Du Văn: "Chả nhẽ ngươi chỉ mang tâm lí ăn may thôi à?"
Tống Thịnh, học sinh đứng đầu, không giấu diếm sự khinh thường: “Thành công rồi. Theo tỷ lệ 1/4 ABCD, ta cá rằng ngươi đã sai 15 câu, nhưng số ngươi vốn nhọ, nên chắc là sai 16 câu. "
Tống Thịnh nói xong, rất nhiều học sinh cười nói: "Ha ha ha, hắn không may mắn lắm."
Mã Sự Thành từng đứng cuối lớp về điểm số ba lần liên tiếp. Với cả tính cách của hắn khá vô tư nên mọi người đều rất thoải mái khi trêu chọc hắn, không cần lo lắng về việc Mã Sự Thành có căm thù gì không.
Trần Hải Dương cau mày và muốn nói điều gì đó.
Sắc mặt Mã Sự Thành bình thường, nói một cách dịu dàng: “Ồ, nếu em không viết sai dòng thì hẳn là em đúng tất.”
Tiếng ồn ào trong lớp lúc này mới dừng lại.
Cây bút trong tay Đổng Thanh Phong rơi ra, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: "Ngươi đang đùa ta à?"
Đôi mắt nhỏ của Tống Thịnh nhắm lại càng nhỏ hơn, phóng ra ánh sáng sắc bén: "Mã Sự Thành, đừng có mà bốc phét để giữ thể diện nhé?"
Mã Sự Thành để bài kiểm tra ra, định đưa cho giáo viên Trần Hải Dương xem.
Lư Kỳ Kỳ vốn có ác cảm với hắn, nhân cơ hội này gây sức ép: “Người trả lời đúng không có nghĩa là nó do chính ngươi viết.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận