Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1532 - Sự khác biệt (2)



Chương 1532 - Sự khác biệt (2)




Lúc nói những lời này, trong mắt nàng ánh lên tia sáng lấp lánh, gương mặt rạng rỡ, tràn đầy vẻ chân thành.
Khương Ninh không dùng thần thức kiểm tra thân thể mềm mại ấm áp của nàng, mà nhìn thẳng vào mắt nàng: "Trà sữa bò quán đó ta từng uống, quả thật rất ngon, nhưng giá cả không rẻ."
Cảnh Lộ cười nói: "Ta mời ngươi."
Nàng mở túi, đưa miệng túi về phía Khương Ninh, để hắn dễ lấy hạt dẻ ăn.
Hai người vừa ăn hạt dẻ, vừa trò chuyện.
Cảnh Lộ nói đến Trường Sinh Dịch, trường học bọn họ chỉ được nghỉ một ngày, nếu như Khương Ninh tham gia, không biết có ảnh hưởng đến việc học hay không.
Nàng chợt cười nói: "Dù có ảnh hưởng cũng không sao, dù sao thành tích của ngươi tốt như vậy."
Khương Ninh lẳng lặng nghe nàng nói, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi muốn đi xem buổi họp báo ra mắt Trường Sinh Dịch sao?"
Nàng đương nhiên muốn đi, đáng tiếc là nàng không rút trúng thư mời, nếu không nàng có thể đi cùng Khương Ninh rồi.
Cảnh Lộ cười rạng rỡ: "Ngươi đi thay ta, xem như ta cũng được xem rồi."
Khương Ninh trêu chọc: "Nha đầu, lời ngon tiếng ngọt."
Cảnh Lộ cười khúc khích, nàng thổi thổi hạt dẻ rang còn hơi nóng, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt bùi thơm ngon lan tỏa trong miệng.
Nàng lại hút một ngụm trà sữa.
Thấy nàng ăn uống vui vẻ, Khương Ninh cười nói:
"Thấy ngươi biết nói chuyện như vậy, thưởng cho ngươi bóc vỏ một quả."
Cảnh Lộ đang ngậm ống hút, nghe vậy, gương mặt nàng bỗng chốc đỏ ửng, nàng ngẩng đầu lên, vội vàng liếc nhìn xung quanh.
Nhưng chỉ dám dùng khóe mắt nhìn Khương Ninh, giọng nói run run, nhỏ đến mức như muỗi kêu: "Nhiều người như vậy, không ổn đâu..."
Trong giờ tự học buổi tối, lớp học của lớp 8 hiện lên muôn màu muôn vẻ, học tập, nói chuyện phiếm, xem phim, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Giờ này khắc này, Cảnh Lộ đang ở trong thế giới như vậy, trong lòng không thể tưởng tượng nổi:
“Hắn đang nói cái gì nha... Quá nhiều người!”
“Nếu như đổi chỗ...”
Khương Ninh liếc thấy khuôn mặt thiếu nữ giãy dụa biến ảo, hơi suy tư, liền biết Cảnh Lộ lại nghĩ sai rồi.
“Trong đầu nàng ta rốt cuộc chứa thứ gì? Sao ta vừa đụng vào lại phản ứng lớn như vậy?”
Thấy trong mắt nàng sắp lóe lên sóng ánh sáng, Khương Ninh chỉ vào hạt dẻ rang đường, nói: “Ta bảo ngươi bóc cái này, không được sao?”
Cảnh Lộ đầu tiên là ngẩn ngơ, xoắn xuýt giãy dụa trong lòng biến mất, chợt, nàng lại có chút mất mát.
Thì ra là nàng nghe lầm...
Ngón tay Cảnh Lộ cầm lên một hạt dẻ, mặt ngoài hạt dẻ được phủ một lớp đường mỏng, nàng nhẹ nhàng bóc vỏ ngoài ra, mùi thơm càng thêm nồng đậm tỏa ra.
Nàng cầm thịt quả dẻ màu vàng đưa tới, toàn bộ quá trình tràn ngập vẻ tinh tế mềm mại đặc hữu của thiếu nữ.
Khương Ninh nếm thử, trái cây nhiễm khí tức thiếu nữ, mềm mại mà no đủ, ngọt mà không ngán, ừm, càng nhiều hơn là một loại ấm áp.
Mấy hạt dẻ vào bụng, hiểu lầm vừa rồi tiêu tán.
Điện thoại di động của Khương Ninh rung lên, hắn mở màn hình ra, nhìn lướt qua, là Thiệu Song Song gửi thư điện tử tới, biểu thị bây giờ nàng đi đến biệt thự Hổ Tê sơn, lấy nước thuốc Khương Ninh điều chế.
Khương Ninh trả lời: “Ừm, đối ngoại cứ nói là hạn chế về nguyên liệu, thành phẩm ít, chỉ đủ cho buổi họp báo lần này sử dụng.”
Lô dược thủy hắn cho, không phải Trường Thanh Dịch hay Mục Trường Thanh, mà là một loại linh dịch khác, công dụng chủ yếu, chính là chuẩn bị cho buổi họp báo Trường Thanh Dịch.
Đợi Khương Ninh trả lời tin nhắn, phát hiện trên khăn giấy đã đặt hai hạt dẻ đã bóc xong, trong lòng hắn ấm áp, biết đây là Cảnh Lộ bóc.
Khương Ninh sờ một viên, nói: “Vừa rồi đang cùng người nói chuyện.”
Cảnh Lộ: “Nói chuyện gì vậy?”
“Ừm... Coi như là trò chơi đi.” Khương Ninh bình thường trả lời.
Cảnh Lộ: “Gần đây ngày nào ngươi cũng vẽ tranh, lâu lắm rồi không chơi game, ngươi chơi trò gì vậy? Ngươi có thể chơi không?”
Mặc dù là nữ hài tử, nhưng nàng cũng thích chơi game, trước đó Thiên Thiên Khố Bào thịnh hành, nàng còn tìm Khương Ninh chơi game giúp, một lần leo lên lớp 8 là mạnh nhất, làm Mã Sự Thành và Dương Thánh vọng trần mạc cập*.
Khi đó vừa mới khai giảng, Khương Ninh còn ở phía sau lớp học, hắn không giống bây giờ được người ta hoan nghênh, bình thường chỉ nói chuyện phiếm với mình nàng, mỗi lần Cảnh Lộ quay đầu lại đều có thể nhìn thấy hắn.
Bây giờ một năm trôi qua, thật nhiều đều thay đổi.
Nhưng... Cũng không tệ, bây giờ mình nàng vừa ngẩng đầu, vẫn nhìn thấy hắn.
Nghe được vấn đề của nàng, Khương Ninh nghĩ tới quá trình buổi họp báo Mục Trường Thanh, nói: “Có thể chơi, nhưng mà trò chơi kia, là một trò chơi cày cuốc chiến lực.”
Cảnh Lộ: “Vậy bây giờ chiến lực của ngươi có cao không?”
Khương Ninh: “Cũng được, nhưng ta không định chơi.”
Cảnh Lộ nói: “Vì sao vậy? Ta cảm thấy ngươi chơi trò chơi rất lợi hại.”
Khương Ninh: “Thế nào nhỉ, xem như là thi đấu chuyên nghiệp, nếu như ta ra sân... Ừm, đó là giá cả khác.”
Cảnh Lộ kinh ngạc: “Hả?”
Nàng không hiểu lắm.
Nàng nhíu mày, trầm tư một chút, sau đó lấy điện thoại ra, mở phần mềm ngân hàng ra, đưa cho Khương Ninh xem.
Số dư phía trên là: 3345.51.
Cảnh Lộ nghiêm túc nói: “Ta chưa từng chơi trò chơi kia của ngươi, nếu như nguyên nhân là tiền, ta nạp tiền cho ngươi, có phải ngươi có thể tiếp tục chơi không?”
Nàng tiếp tục nói: “Nếu như ngươi chơi tốt, có thể chơi với ta một hồi Hoan Lạc Đấu Địa Chủ* sao?”
Nàng đặc biệt nghiêm túc nhìn chăm chú, trên mặt tất cả đều là hi vọng, một đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, như là cánh bướm nhẹ nhàng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tinh khiết, phảng phất sẽ nhìn thẳng xuống dưới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận