Trùng Sinh Thường Ngày Tu Tiên

Chương 1493 - Ngươi biểu diễn không tệ



Chương 1493 - Ngươi biểu diễn không tệ




"Không sao, tỷ ngươi cũng không khác gì ngươi." Bạch Vũ Hạ vẫn cười.
Trần Tư Vũ trầm mặc một hồi rồi nói: "Thật ra thì có khác biệt."
Khương Ninh đúng bên cạnh xem trò vui, trêu chọc: "Khác nhau chỗ nào."
Bạch Vũ Hạ nghe xong, cảm thấy không thích hợp, nàng lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, Tư Vũ, ngươi tránh ra một chút, ta về chỗ ngồi."
...
Tự học buổi tối, tiết thứ hai, tan học.
Tiết Nguyên Đồng từ trong lúc ngủ mơ thức tỉnh, mờ mịt nhìn tứ phương, trong lòng bối rối.
Khương Ninh rút một cái khăn ướt ra, nói: "Lau lau mặt đi."
Lau mặt, sau đó Tiết Nguyên Đồng thanh tỉnh, nhận ra còn không có tan học, bây giờ là giờ nghỉ giữa khóa ầm ĩ, không tiện ngủ lại, thế là nàng dẫn Khương Ninh đi ra bên ngoài hành lang hóng gió.
Lớp 8 ở góc đông nam tòa nhà dạy học, có được hai ban công, ban công phía nam bình thường bị mấy người Thôi Vũ Mạnh Quế chiếm cứ, nhất là ban ngày, ở trên cao nhìn xuống có thể quan sát được các muội tử đi ngang qua.
Ban công phía đông thì số lượng muội tử đi ngang qua ít một chút, không được các nam sinh thích, chỉ có Khương Ninh không vì nữ sắc mà thay đổi mới là khách quen của nơi này.
Khương Ninh tới hơi muộn, hắn nhìn thánh địa quan sát của mình bị đám người Lâm Tử Đạt lớp 1 chiếm cứ rất nhiều vị trí.
Khương Ninh đứng vững, vừa lúc tới gần bọn họ.
Lâm Tử Đạt và Trang Kiếm Huy, Lê Thi nói chuyện phiếm ở chỗ này, thấy Khương Ninh đến, ba người nhao nhao ghé mắt.
Nhất là Lê Thi khổ người cao lớn, hôm nay nàng ăn mặc rất xuất chúng, học sinh bình thường còn đang vì mua một bộ quần áo hàng hiệu mà phiền não, Lê Thi đã mặc vào một cái áo khoác LV giá mấy vạn đồng.
Không giống như balo LV mùa nào cũng có thể đeo, áo khoác là quần áo theo mùa, không có thực lực rất mạnh thì không mua nổi.
Cái áo khoác này của Lê Thi là màu trà sữa, phối hợp chiều cao một mét bảy mươi lăm trở lên của nàng, mặc lên người lộ ra dáng người thon dài, loại quý khí và dung nhan xinh đẹp thiếu nữ nàng khiến cho người hiểu chuyện nhìn mà phát khiếp.
Nhưng mà Tiết Nguyên Đồng chỉ nhìn nhìn nàng, nàng cái gì cũng không hiểu, nhưng rất ghen ghét Lê Thi cao lớn, nhất là Lê Thi luôn luôn dùng lỗ mũi nhìn nàng.
Tiết Nguyên Đồng hận không thể triệu hoán Đường Phù ra, miệt thị lại.
Lâm Tử Đạt chào hỏi, sau đó tiếp tục đề tài của bọn họ, tương đối thú vị là Lê Thi nói chuyện lớn tiếng hơn trước đó một chút.
Liên tiếp nhảy ra một chút từ ngữ làm cho người ghé mắt, ví dụ như là “Mục Trường Thanh”, “buổi trình diễn thời trang”, “thư mời”, giống như cố ý để Khương Ninh nghe.
Tiết Nguyên Đồng không quan tâm mấy cái này, nàng nói cho Khương Ninh: "Lư Kỳ Kỳ đăng bài, nói trong thành mở một tiệm cơm Tây, nghe nói cực kỳ mắc."
Đối với người nông thôn như Tiết Nguyên Đồng, cơm Tây là thứ rất cao lớn, phần lớn người lần đầu tiên ăn được cơm Tây đứng đắn khả năng là trong lúc học đại học hoặc là tốt nghiệp đại học.
Khương Ninh lắc đầu.
Tiết Nguyên Đồng tính toán tiền tiết kiệm của mình, nói: "Cuối tuần ta mời ngươi ăn."
Lê Thi mặc dù đang đọc diễn văn nhưng nàng lại rất bất mãn với Khương Ninh, từ lần đầu tiên trông thấy người này thì đã không vừa mắt, Đinh Xu Ngôn ưu tú như vậy, tại sao lại kết bạn với loại người như Khương Ninh?
Nếu như Lê Thi có thể chứng minh Khương Ninh không gì hơn cái này, để Khương Ninh phục, như vậy từ một cái cấp độ khác, chẳng phải là chứng mình được nữ nhân đó cũng sẽ nhìn nhầm?
Nhưng mà Lê Thi có ưu thế, liên tục nhiều lần, không có hiện ra ở trước mặt Khương Ninh, ngược lại bị hắn làm khó.
Hôm nay có thể tính là bị nàng nắm lấy cơ hội, Lê Thi cắt đề tài nàng vừa nói, sau đó nói: "Cơm Tây không có món gì ăn ngon, các ngươi chưa ăn qua sao?"
Lê Thi đã nghĩ kỹ câu nói tiếp theo, một khi bọn họ nói tiếp, nàng sẽ nói ra mình đã từng thưởng thức nhà hàng Tây có sao Michelin, ung dung biểu hiện ra tất cả những gì mà nàng đã trải nghiệm.
Loại phương pháp này dùng rất tốt, đã từng có tiểu nam sinh định mời nàng ăn cơm, đồng thời chuẩn bị đi chỗ hơi đắt, ừm, là chỉ tiệm lẩu vân vân, dù sao đối với học sinh cấp ba bình thường thì tiệm lẩu tiêu phí không thấp.
Nhưng mà Lê Thi chỉ nhẹ nhàng phô bày một chút về nhà hang nàng từng đi, sau đó từ trên mặt tiểu nam sinh đó, nàng thấy được biểu cảm quẫn bách.
Về sau, nam sinh đó đại khái là sợ hãi, không đến phiền nàng nữa.
Lê Thi rất rõ, dù sao mức độ tiêu phí và phẩm vị của nàng đối với người bình thường là đẳng cấp nghiền ép, nàng tiêu chuẩn quá cao, là nữ nhân thực dụng, nam sinh bình thường hoàn toàn không nuôi nổi nàng, trong lúc vô hình tránh đi rất nhiều quấy rối.
Lê Thi nói chuyện giọng điệu rất thanh đạm.
Tiết Nguyên Đồng có thể bị coi thường nhưng lại không muốn Khương Ninh bị xem nhẹ, nói: "Chúng ta cũng từng ăn cơm Tây."
Lê Thi nhìn xuống tiểu bất điểm: "Ăn cái gì? Ngươi nói một chút đi."
Tiết Nguyên Đồng thành thật nói: "Hamburger."
Lê Thi cười ra tiếng, "Liền cái này?"
Tiết Nguyên Đồng: "Có tính là cơm Tây không?"
Trong lúc nhất thời Lê Thi đúng là không biết định nghĩa như thế nào.
Khương Ninh ấm áp nói: "Cuối tuần đi ăn bò bít tết đi, cái này chắc chắn được tính là cơm Tây."
"Ừm." Tiết Nguyên Đồng đầy cõi lòng chờ mong: "Vậy ta muốn ăn chín tám phần."
Lê Thi không có nhịn được, nàng che miệng lại, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức: "Xem phim truyền hình nhiều đúng không, bò bít tết không có chín tám phần."



Bạn cần đăng nhập để bình luận