Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 99: Cùng Lâm Chính Nhiên mãi mãi xa chênh lệch (length: 8505)

Mới vào tuần, một tuần này không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chỉ có thứ tư trường học tổ chức một buổi quyên góp nhỏ.
Tưởng Thiến vừa quyên xong tiền, chủ nhiệm lớp vừa kinh ngạc trước số tiền cô quyên tặng, vừa sau giờ học đã đặc biệt gọi Tưởng Thiến ra ngoài hỏi một việc.
Lúc đó Lâm Chính Nhiên đi ngang qua vừa nghe thấy.
"Tưởng Thiến học sinh, em nhất định muốn tặng trường mình hai cây đàn piano sao?"
Tưởng Thiến mặt không cảm xúc: "Ừm, chắc chắn, chỉ là sau khi tôi quyên tặng xong thì mong trường có thể cho tôi có thời gian rảnh rỗi thỉnh thoảng đến đàn một chút."
Chủ nhiệm lớp cảm thán gia cảnh giàu có của bọn trẻ quả nhiên làm việc khác với người thường, cười nói:
"Chuyện này thầy sẽ báo cáo lên lãnh đạo, mặc dù trước giờ không có mấy chuyện như vậy, nhưng thầy nghĩ yêu cầu nhỏ này chắc không có vấn đề gì. Dù sao đi nữa thầy cũng xin cảm ơn Tưởng Thiến đã đóng góp cho trường, với lại khoản quyên góp cho vùng khó khăn của một mình em cũng bằng mấy lớp cộng lại, cảm ơn em."
Tưởng Thiến đáp lại: "Thầy không cần khách khí, tôi cũng chỉ là góp chút lòng thôi."
Ít ai biết rõ ý định thật sự của cô nhị tiểu thư này, chỉ có Phương Mộng sau giờ học nghe Tưởng Thiến nói chuyện quyên đàn piano và tiền thì hiểu ra mục đích của đối phương.
Tưởng Thiến không phải kiểu người chịu thiệt, cũng không tùy tiện lãng phí tài nguyên gia đình, làm việc của nàng từ trước đến nay đều là để trục lợi.
Ví dụ như tặng đàn piano thứ nhất là để tiện cho nàng có thể tùy thời đến đàn tập luyện, thứ hai là vì ở trường này sau này nếu lỡ có phạm một vài lỗi lầm hay đưa ra vài yêu cầu nhỏ thì nhà trường cũng sẽ dễ dàng xử lý hơn, dù sao thì piano chỉ mới là khởi đầu.
Ba năm tới chắc chắn sẽ có nhiều đợt quyên góp như thế này, Tưởng Thiến chắc chắn lần nào cũng sẽ đóng góp không ít tài nguyên cho ngôi trường cấp ba này.
Còn về chuyện quyên tiền, chuyện này nàng chắc chắn sẽ làm, vì cái tên Tưởng Thiến này không chỉ đại diện cho cá nhân nàng mà còn là người thừa kế tương lai của Tưởng gia.
Mặc dù quyên nhiều cũng chưa chắc sẽ được người ta khen ngợi, nhưng nếu nhị tiểu thư Tưởng gia mà không quyên góp thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác, huống hồ số tiền này đối với nàng cũng chỉ là muối bỏ bể, không cần phải keo kiệt.
Chiều thứ năm sau khi tan học, thầy giáo đặc biệt gọi Tưởng Thiến lại và đưa cho cô chìa khóa phòng piano mới mở của trường:
"Đây là chìa khóa phòng piano của trường, thầy chủ nhiệm nói sau này vào cuối tuần hoặc sau khi học xong Tưởng Thiến có thể đến phòng piano luyện tập bất cứ lúc nào."
Tưởng Thiến mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn thầy."
Lúc đó Lâm Chính Nhiên đang định đến nhà ăn ăn cơm thì Tưởng Thiến đi đến trước mặt Lâm Chính Nhiên: "Lớp trưởng, trưa mai ăn cơm xong tôi sẽ chờ cậu ở phòng piano, có đồ muốn cho cậu."
Nói xong Tưởng Thiến liền rời đi, Lâm Chính Nhiên nhìn theo đối phương.
[Một tháng trước ngươi trên đường du lịch nhận được thư tay bí mật của người nhà, trong thư nói tổ trưởng Lâm gia mấy trăm năm trước vốn là bạn chí cốt của Đế Vương ở hoàng thành hiện tại, vừa hay mấy ngày trước Lâm gia cùng sứ giả hoàng thành gặp mặt, nói chuyện năm xưa ngươi và Trưởng công chúa hoàng thành đã định một tờ hôn ước] [Sứ giả nói Trưởng công chúa hiện giờ cũng đang du ngoạn đại lục ở phương Bắc, nếu ngươi có duyên gặp được thì mời cùng đối phương gặp mặt, nói cho đối phương biết về chuyện hôn ước] [Mấy ngày sau ngươi quả thật gặp được Trưởng công chúa hoàng thành trên đường du lịch, đối phương khí chất lạnh lùng thiên phú tuyệt luân, nhưng nàng ta dường như không hề biết ngươi chính là vị hôn phu tương lai của mình] [Nhưng dù vậy, ngươi và nàng ta trải qua vài trận chiến đấu và mâu thuẫn, Trưởng công chúa không hề hay biết ngươi là vị hôn phu của nàng ta nhưng vẫn nảy sinh hứng thú nồng đậm với ngươi] [Hôm nay nàng hẹn ngươi giữa trưa ngày mai gặp mặt tại Diệu Âm điện, nói là có bảo vật muốn tặng cho ngươi] [Ngươi không biết đó là bảo vật gì, nhưng đi thì có được cơ duyên không biết, không đi cũng là một sự lựa chọn] Nghe hệ thống miêu tả, Lâm Chính Nhiên cười đi về phía nhà ăn.
Nếu là cơ duyên thì không có lý do gì để từ chối cả.
Nói theo cách nhìn của hệ thống, Tưởng Thiến quả thực là Trưởng công chúa… Chẳng trách mà tỷ tỷ nàng Tưởng Tĩnh lại bị hệ thống đánh giá là Nữ Đế hoàng thành gì đó.
Cùng ngày vào buổi tối Tưởng Thiến và Phương Mộng ngồi xe về nhà.
Tưởng Thiến mỗi tuần sẽ có hai buổi học đàn piano, có hai giáo viên gia sư chuyên nghiệp đến nhà tự mình chỉ đạo Tưởng Thiến luyện tập.
Trong phòng piano của biệt thự, Phương Mộng tỉa trái cây pha trà nóng rồi bưng vào.
Tiếng đàn của Tưởng Thiến tao nhã trang trọng, những ngón tay uyển chuyển nhịp nhàng nhảy múa trên phím đàn.
Hai giáo viên gia sư vỗ tay: "Không tệ không tệ, nhị tiểu thư dạo này trình độ piano tăng lên không ít đó, phải biết là bản nhạc này rất khó, người bình thường mà không sai một lỗi nào khi chơi trừ khi có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ chứ không thì căn bản không làm được."
Nghe giáo viên khen, Tưởng Thiến nhìn chằm chằm vào cây đàn mà mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Bởi vì nàng lại nhớ đến cảnh Lâm Chính Nhiên luyện tập ngày đó, kỹ thuật chênh lệch với mình quả thực không cùng đẳng cấp.
Phương Mộng đương nhiên nhận ra vẻ mặt khác lạ của Tưởng Thiến, đặt mâm trái cây và trà sang một bên: "Thiến Thiến, với cả các thầy giáo nữa, mệt rồi thì nghỉ một lát uống chút trà ạ."
Các giáo viên nói cảm ơn.
Đột nhiên Tưởng Thiến lên tiếng: "Bài Tuyết Quan đã định năm sau mới bắt đầu học, con muốn tập thử một chút."
Hai vị giáo viên đều nhìn Tưởng Thiến.
"Tuyết Quan?"
Tuyết Quan là một bản nhạc dương cầm rất khó, bởi vì âm luật lên xuống chập chờn ở các cao trào có biên độ rất lớn mà nổi tiếng, cho nên trừ khi người chơi đàn có bản lĩnh vững vàng thì không có cách nào chơi trôi chảy được.
Tưởng Thiến vừa dứt lời, Phương Mộng liền lấy bản nhạc Tuyết Quan ra đặt trên đàn piano.
Ngón tay Tưởng Thiến nhẹ nhàng lướt trên phím, vì đã có kinh nghiệm tập luyện vài chục năm nên các tiết tấu ban đầu khá thuần thục, nhưng lại bắt đầu sai ở ngay cao trào đầu tiên, khi chơi đến cao trào thứ hai thì vì âm luật chênh lệch quá lớn, các âm liền đổ vỡ ngay tại đó.
Nàng dừng tay lại, nhưng dù vậy các thầy giáo vẫn vỗ tay khen ngợi.
"Nhị tiểu thư thật lợi hại! Bài hát này vì độ khó quá cao, nên lần đầu chơi mà đã chơi được đến đây là vô cùng tốt rồi, tập nhiều hơn chắc chắn sẽ thành thạo."
Tưởng Thiến lại bắt đầu chơi lại từ đầu, kết quả vẫn là vấn đề y như trước, dù sao piano không có cảm xúc, biết chơi thì sẽ chơi được, không biết thì sẽ không.
Thầy giáo tiến đến nghiêm túc chỉ đạo Tưởng Thiến, Tưởng Thiến nghe xong thì lại khẽ nhíu mày.
Nàng càng thêm chấn động, nhưng không phải vì hai người họ mà là vì Lâm Chính Nhiên lúc trước.
Vì những điều mà hai vị giáo viên này nói tuy nghe rất có lý, nhưng lại không hề giống như ngày đó Lâm Chính Nhiên chỉ dạy cho mình, lúc đó mình rõ ràng có cảm giác giác ngộ.
Tưởng Thiến càng nghi ngờ, Lâm Chính Nhiên rốt cuộc có trình độ thế nào, chẳng lẽ lại mạnh hơn cả hai vị thầy giáo đã làm trong nghề hơn ba mươi năm này sao?
Nàng đứng lên: "Mời hai thầy giáo biểu diễn trước một lần đi, con muốn nghe thử."
Các giáo viên cười gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đàn cho nhị tiểu thư xem."
Tưởng Thiến nhìn động tác ưu nhã khi giáo viên đàn ngồi trên chiếc đàn piano, lần đầu giáo viên đàn còn không được trôi chảy, lần thứ hai mới khá hơn.
Nhưng cho dù đã chơi trọn vẹn, lông mày của Tưởng Thiến lại càng nhíu chặt hơn.
Nàng chắc chắn hai vị thầy giáo thực lực thật sự mạnh hơn mình, nhưng...
Hình như vẫn không bằng Lâm Chính Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận