Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chương 189: Bệnh tương tư
Chương 189: Bệnh tương tư
Tưởng Tĩnh Thi có chút không để ý lắm giải thích: "Nhiều ba án cao?"
Thầy thuốc rất nghiêm cẩn nói: "Nếu như nhiều ba án rối loạn mất cân đối có thể sẽ gây ra thần kinh công năng hỗn loạn, nhưng cụ thể có phải vậy không thì cần phải thử xem đã."
Hắn lấy ra một vài dụng cụ để nữ y tá dán lên người Tưởng Thiến, để đối phương nằm ở trên giường tùy thời quan sát phản ứng của nàng.
Còn thầy thuốc thì ngồi tại bên giường, xem xét một phần ghi chép biểu: "Gần đây cùng nhị tiểu thư nhiều nhất vẫn là tiểu thư Tiểu Mộng sao?"
Phương Mộng gật đầu: "Đúng, trên cơ bản chuyện của Thiến Thiến ta đều biết rõ."
Thầy thuốc nghĩ ngợi: "Vậy ta sẽ hỏi về chuyện của nhị tiểu thư, nếu có chỗ sai sót gì thì ngươi cứ bổ sung, nhớ kỹ phải nói thật."
Hai người gật đầu.
Thầy thuốc hỏi: "Trước kia nhị tiểu thư chưa từng có dấu hiệu khó chịu ở tim đúng không? Hôm nay là lần đầu tiên? Trước kia tim vẫn luôn rất ổn định?"
Tưởng Thiến nằm trên dụng cụ lắc đầu: "Kỳ thật cũng có mấy lần, nhưng mà trước kia đều không có khó chịu như hôm nay, rất nhanh liền biến mất."
Thầy thuốc quan sát số liệu trên dụng cụ: "Ồ? Có thể nhớ lại đó là những lần nào không? Cứ chậm rãi nói, nói chi tiết chút."
Tưởng Thiến hồi ức nói: "Lần gần đây nhất là trong lớp chúng ta có một nam sinh thích một bạn nữ."
Thầy thuốc tiếp tục quan sát dụng cụ, phát hiện biến hóa không lớn.
Tưởng Thiến nói tiếp: "Sau đó… nam sinh kia tìm lớp trưởng lớp chúng ta trưng cầu ý kiến tỏ tình nhưng không được, ta vô tình nghe được, thế là góp ý của mình, nhưng mà lớp trưởng lại có ý kiến khác với ta…" Nàng đơn giản kể lại chuyện ngày hôm đó.
Tưởng Tĩnh Thi ở một bên nghe chăm chú.
Phương Mộng thì ý thức được hóa ra còn xảy ra chuyện như vậy.
Kể xong, thầy thuốc phát hiện một vài điều, liền ghi chép lại: "Lần trước thì sao?"
Tưởng Thiến hồi ức: "Lần trước khó chịu là do ta với Tiểu Mộng cãi nhau, mấy ngày nay ta không ngủ ngon giấc, nửa đêm hay tỉnh lại, tinh thần cũng không tốt, có phải do lần đó không?"
Thầy thuốc nhìn dụng cụ vẫn không có dao động liền lắc đầu: "Chắc không phải, nói tiếp đi."
Tưởng Thiến lại nghĩ đến Lâm Chính Nhiên, tim đập rộn lên: "Sau đó vì chuyện cãi nhau ta liền trưng cầu ý kiến một bạn lớp trưởng, bạn ấy nói với ta là ta nên trực tiếp nói chuyện với Tiểu Mộng thì hơn."
"Lại là lớp trưởng của các ngươi? Quan hệ của ngươi với bạn ấy tốt lắm à?"
Tưởng Thiến khựng lại: "Cũng tàm tạm."
Thầy thuốc quan sát các số liệu trên dụng cụ, Tưởng Tĩnh Thi không am hiểu về y học nên không hiểu rõ lắm, nhưng Phương Mộng lại phát hiện một sự kiện.
Đó là mỗi lần Thiến Thiến nhắc tới Lâm Chính Nhiên, nhịp tim của nàng cùng một vài chỉ số đều tăng cao rõ rệt.
Thầy thuốc cũng phát hiện triệu chứng này, hắn bảo người khác ra ngoài trước.
Tưởng Tĩnh Thi và Tiểu Mộng đều đi ra ngoài, chỉ còn y tá, thầy thuốc và Tưởng Thiến ở lại.
Thầy thuốc đặt bảng ghi chép xuống: "Được, trước không nói chuyện cũ, ta hỏi các ngươi một chút tên của lớp trưởng là gì?"
Tưởng Thiến nhìn thầy thuốc, nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, các ngón tay hơi nắm chặt lại: "Lâm Chính Nhiên."
"Quan hệ của ngươi với bạn ấy như thế nào?"
"Bạn học… Bạn bè."
"Nhị tiểu thư có thích cậu ấy không?"
Tưởng Thiến đỏ mặt, mắt mê man, số liệu trên dụng cụ bỗng nhiên kêu tích tích.
"Chuyện này có liên quan gì đến việc chữa bệnh sao?"
Thầy thuốc lại nghiêm túc hỏi: "Nhị tiểu thư có thích cậu ta không?"
Tưởng Thiến mắt mơ màng do dự: "Ta không biết rõ, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này."
Thầy thuốc và y tá nhỏ giọng nói gì đó, y tá thăm dò hỏi: "Tiểu thư Tưởng Thiến, ta miêu tả vài cảnh, cô nhắm mắt lại tưởng tượng xem nhé."
Tưởng Thiến nhắm mắt lại, kỳ thực thế nào cũng không thể thả lỏng được, bàn tay vẫn nắm chặt.
Y tá hỏi: "Cô tưởng tượng xem vào buổi sáng sớm trong công viên không một bóng người, cô và Lâm Chính Nhiên tiên sinh cùng nhau tản bộ, cô hình dung ra chưa?"
Thầy thuốc nhìn số liệu trên dụng cụ, tắt tiếng.
Tưởng Thiến gật đầu: "Ừ, tưởng tượng ra rồi."
Y tá lại hỏi: "Sau đó cậu ấy nói cậu ấy thích cô, rồi hai người nắm tay nhau, ôm nhau… Hôn nhau nồng nhiệt."
Mỗi câu y tá nói đều sẽ dừng lại nửa phút, lông mày Tưởng Thiến nhíu chặt, dần dần tim nàng càng khó chịu, một tay chậm rãi ôm ngực, tim đập nhanh hơn.
Thầy thuốc ra hiệu.
Y tá lập tức chuyển đổi: "Được rồi, cô thả lỏng đi, vậy cô hãy tưởng tượng lần này không có Lâm Chính Nhiên tiên sinh, mà là có trời xanh bao la, có tiểu thư Tiểu Mộng và chị gái cô."
"Ừm." Tưởng Thiến an ổn xuống.
Y tá đột nhiên nói: "Mọi người trong nhà cùng nhau đi dã ngoại, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, là Lâm Chính Nhiên tiên sinh gọi đến, nói cậu ấy muốn chia tay với cô, nói cậu ấy rất ghét cô, không thích cô, nói không muốn gặp lại cô nữa, hai người sẽ không bao giờ gặp mặt."
Tưởng Thiến đang nhắm mắt tưởng tượng bỗng mở mắt ra.
Thầy thuốc và y tá ngây người.
Tưởng Thiến nhíu mày quay đầu: "Không phải, những chuyện này thì có liên quan gì đến bệnh tình? Sao lại phải tưởng tượng những chuyện này chứ?"
Thầy thuốc hỏi: "Hiện tại tim còn khó chịu hơn không? Ta biết vừa rồi nói những lời không hay có thể khiến nhị tiểu thư cảm xúc dao động, nhưng mà tim còn khó chịu hơn sao?"
Tưởng Thiến chớp mắt, ôm tim, ngạc nhiên lắc đầu: "Hình như không khó chịu, tốt hơn nhiều rồi."
Thầy thuốc hỏi: "Lúc nãy y tá nói câu cuối, nhị tiểu thư không tưởng tượng ra được cảnh đó đúng không?"
Tưởng Thiến lạnh lùng gật đầu: "Ta mới nghĩ đến một nửa liền ngừng lại, không muốn nghĩ tiếp, ta cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được."
Y tá: "......."
Thầy thuốc vừa ghi chép vừa nói: "Được rồi, nhị tiểu thư có thể ngồi dậy rồi, ta biết nguyên nhân rồi." Hắn bảo y tá giúp tháo dụng cụ kiểm tra, y tá bỗng nhiên cười một tiếng, giúp tháo xong rồi rời đi.
Tưởng Thiến ngồi dậy từ trên giường: "Biết nguyên nhân rồi? Là bệnh gì?"
Thầy thuốc đầu tiên mỉm cười, lập tức nghiêm túc giải thích: "Này, hệ thần kinh của nhị tiểu thư hơi khác người bình thường, ngài có cảm giác về tình cảm hơi kém một chút, đó là lúc ngài gặp chuyện buồn hoặc là vui vẻ thì thường kém hơn so với người bình thường, nhưng đổi lại khả năng tập trung làm việc của ngài sẽ rất cao, xem như một dạng thể chất đặc thù."
Tưởng Thiến gật đầu.
Thầy thuốc nói: "Nhưng mà lần này là vì một số tình huống đặc thù, khiến cho ngài chú ý đến một việc quá mức ảnh hưởng đến cảm xúc của ngài, dẫn đến một số phản ứng khó chịu trên cơ thể, đây chính là nguyên nhân."
Tưởng Thiến nghi hoặc: "Ta không hiểu lắm, nghiêm trọng sao?"
Thầy thuốc: "Nói đơn giản thì chính là... Ngài có chút yêu đương não, cũng có thể nói là bệnh tương tư."
"Hả?" Tưởng Thiến mở to miệng nghi hoặc: "Cái gì mà yêu đương não? Ta á?"
Nàng chỉ vào mình.
Thầy thuốc: "Ta không có ý gì khác, đây không phải là một loại ví von, chính là theo nghĩa đen, từ những dụng cụ kiểm tra thì có thể thấy ngài có sự chú ý quá mức tới Lâm Chính Nhiên tiên sinh mà ngài vừa nhắc tới, lúc đầu độ tập trung khi làm việc của ngài đã khác biệt so với người thường, lại thêm việc gần đây chắc là lúc nào ngài cũng nghĩ về đối phương, nếu để so sánh độ tập trung đó, thì người khác khi yêu say đắm nhớ nhung đối phương thì là 5 phần, còn 5 phần để nghỉ ngơi, còn ngài là 9 phần chỉ có 1 phần để nghỉ, quá mức tưởng nhớ sẽ khiến cơ thể không có thời gian nghỉ ngơi. Ta đoán chắc hiện tại mỗi ngày ngài đều mơ về vị tiên sinh kia nhỉ? Hôm qua thậm chí còn mơ thấy một số chuyện vui, nên mới biến thành như bây giờ."
Tưởng Thiến không biết nên nói gì, mặt đỏ bừng cả lên.
Thầy thuốc hỏi: "Gần đây hai người có phải đang ở chung không? Hay là đang tách ra?"
Tưởng Thiến ấp úng: "Nên... Tách ra thì hơn, ta với cậu ấy nguyện vọng khác nhau..."
Thầy thuốc: "Hèn chi, vậy thì sự việc này chính là ngòi nổ lớn nhất, xem xét tình huống của ngài thì ta chỉ có thể đề nghị, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn thả lỏng tinh thần, chuyển dời sự chú ý đi, đương nhiên nếu có thể thường xuyên gặp mặt thì là tốt nhất, nói thẳng ra thì là ngài quá nhớ đối phương, đến nỗi suy nghĩ đến mức thân thể cũng có phản ứng khó chịu."
Tưởng Thiến mím môi đỏ mặt cúi đầu nắm chặt tay.
Nàng cảm thấy thật mất mặt... muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tưởng Tĩnh Thi có chút không để ý lắm giải thích: "Nhiều ba án cao?"
Thầy thuốc rất nghiêm cẩn nói: "Nếu như nhiều ba án rối loạn mất cân đối có thể sẽ gây ra thần kinh công năng hỗn loạn, nhưng cụ thể có phải vậy không thì cần phải thử xem đã."
Hắn lấy ra một vài dụng cụ để nữ y tá dán lên người Tưởng Thiến, để đối phương nằm ở trên giường tùy thời quan sát phản ứng của nàng.
Còn thầy thuốc thì ngồi tại bên giường, xem xét một phần ghi chép biểu: "Gần đây cùng nhị tiểu thư nhiều nhất vẫn là tiểu thư Tiểu Mộng sao?"
Phương Mộng gật đầu: "Đúng, trên cơ bản chuyện của Thiến Thiến ta đều biết rõ."
Thầy thuốc nghĩ ngợi: "Vậy ta sẽ hỏi về chuyện của nhị tiểu thư, nếu có chỗ sai sót gì thì ngươi cứ bổ sung, nhớ kỹ phải nói thật."
Hai người gật đầu.
Thầy thuốc hỏi: "Trước kia nhị tiểu thư chưa từng có dấu hiệu khó chịu ở tim đúng không? Hôm nay là lần đầu tiên? Trước kia tim vẫn luôn rất ổn định?"
Tưởng Thiến nằm trên dụng cụ lắc đầu: "Kỳ thật cũng có mấy lần, nhưng mà trước kia đều không có khó chịu như hôm nay, rất nhanh liền biến mất."
Thầy thuốc quan sát số liệu trên dụng cụ: "Ồ? Có thể nhớ lại đó là những lần nào không? Cứ chậm rãi nói, nói chi tiết chút."
Tưởng Thiến hồi ức nói: "Lần gần đây nhất là trong lớp chúng ta có một nam sinh thích một bạn nữ."
Thầy thuốc tiếp tục quan sát dụng cụ, phát hiện biến hóa không lớn.
Tưởng Thiến nói tiếp: "Sau đó… nam sinh kia tìm lớp trưởng lớp chúng ta trưng cầu ý kiến tỏ tình nhưng không được, ta vô tình nghe được, thế là góp ý của mình, nhưng mà lớp trưởng lại có ý kiến khác với ta…" Nàng đơn giản kể lại chuyện ngày hôm đó.
Tưởng Tĩnh Thi ở một bên nghe chăm chú.
Phương Mộng thì ý thức được hóa ra còn xảy ra chuyện như vậy.
Kể xong, thầy thuốc phát hiện một vài điều, liền ghi chép lại: "Lần trước thì sao?"
Tưởng Thiến hồi ức: "Lần trước khó chịu là do ta với Tiểu Mộng cãi nhau, mấy ngày nay ta không ngủ ngon giấc, nửa đêm hay tỉnh lại, tinh thần cũng không tốt, có phải do lần đó không?"
Thầy thuốc nhìn dụng cụ vẫn không có dao động liền lắc đầu: "Chắc không phải, nói tiếp đi."
Tưởng Thiến lại nghĩ đến Lâm Chính Nhiên, tim đập rộn lên: "Sau đó vì chuyện cãi nhau ta liền trưng cầu ý kiến một bạn lớp trưởng, bạn ấy nói với ta là ta nên trực tiếp nói chuyện với Tiểu Mộng thì hơn."
"Lại là lớp trưởng của các ngươi? Quan hệ của ngươi với bạn ấy tốt lắm à?"
Tưởng Thiến khựng lại: "Cũng tàm tạm."
Thầy thuốc quan sát các số liệu trên dụng cụ, Tưởng Tĩnh Thi không am hiểu về y học nên không hiểu rõ lắm, nhưng Phương Mộng lại phát hiện một sự kiện.
Đó là mỗi lần Thiến Thiến nhắc tới Lâm Chính Nhiên, nhịp tim của nàng cùng một vài chỉ số đều tăng cao rõ rệt.
Thầy thuốc cũng phát hiện triệu chứng này, hắn bảo người khác ra ngoài trước.
Tưởng Tĩnh Thi và Tiểu Mộng đều đi ra ngoài, chỉ còn y tá, thầy thuốc và Tưởng Thiến ở lại.
Thầy thuốc đặt bảng ghi chép xuống: "Được, trước không nói chuyện cũ, ta hỏi các ngươi một chút tên của lớp trưởng là gì?"
Tưởng Thiến nhìn thầy thuốc, nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, các ngón tay hơi nắm chặt lại: "Lâm Chính Nhiên."
"Quan hệ của ngươi với bạn ấy như thế nào?"
"Bạn học… Bạn bè."
"Nhị tiểu thư có thích cậu ấy không?"
Tưởng Thiến đỏ mặt, mắt mê man, số liệu trên dụng cụ bỗng nhiên kêu tích tích.
"Chuyện này có liên quan gì đến việc chữa bệnh sao?"
Thầy thuốc lại nghiêm túc hỏi: "Nhị tiểu thư có thích cậu ta không?"
Tưởng Thiến mắt mơ màng do dự: "Ta không biết rõ, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này."
Thầy thuốc và y tá nhỏ giọng nói gì đó, y tá thăm dò hỏi: "Tiểu thư Tưởng Thiến, ta miêu tả vài cảnh, cô nhắm mắt lại tưởng tượng xem nhé."
Tưởng Thiến nhắm mắt lại, kỳ thực thế nào cũng không thể thả lỏng được, bàn tay vẫn nắm chặt.
Y tá hỏi: "Cô tưởng tượng xem vào buổi sáng sớm trong công viên không một bóng người, cô và Lâm Chính Nhiên tiên sinh cùng nhau tản bộ, cô hình dung ra chưa?"
Thầy thuốc nhìn số liệu trên dụng cụ, tắt tiếng.
Tưởng Thiến gật đầu: "Ừ, tưởng tượng ra rồi."
Y tá lại hỏi: "Sau đó cậu ấy nói cậu ấy thích cô, rồi hai người nắm tay nhau, ôm nhau… Hôn nhau nồng nhiệt."
Mỗi câu y tá nói đều sẽ dừng lại nửa phút, lông mày Tưởng Thiến nhíu chặt, dần dần tim nàng càng khó chịu, một tay chậm rãi ôm ngực, tim đập nhanh hơn.
Thầy thuốc ra hiệu.
Y tá lập tức chuyển đổi: "Được rồi, cô thả lỏng đi, vậy cô hãy tưởng tượng lần này không có Lâm Chính Nhiên tiên sinh, mà là có trời xanh bao la, có tiểu thư Tiểu Mộng và chị gái cô."
"Ừm." Tưởng Thiến an ổn xuống.
Y tá đột nhiên nói: "Mọi người trong nhà cùng nhau đi dã ngoại, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, là Lâm Chính Nhiên tiên sinh gọi đến, nói cậu ấy muốn chia tay với cô, nói cậu ấy rất ghét cô, không thích cô, nói không muốn gặp lại cô nữa, hai người sẽ không bao giờ gặp mặt."
Tưởng Thiến đang nhắm mắt tưởng tượng bỗng mở mắt ra.
Thầy thuốc và y tá ngây người.
Tưởng Thiến nhíu mày quay đầu: "Không phải, những chuyện này thì có liên quan gì đến bệnh tình? Sao lại phải tưởng tượng những chuyện này chứ?"
Thầy thuốc hỏi: "Hiện tại tim còn khó chịu hơn không? Ta biết vừa rồi nói những lời không hay có thể khiến nhị tiểu thư cảm xúc dao động, nhưng mà tim còn khó chịu hơn sao?"
Tưởng Thiến chớp mắt, ôm tim, ngạc nhiên lắc đầu: "Hình như không khó chịu, tốt hơn nhiều rồi."
Thầy thuốc hỏi: "Lúc nãy y tá nói câu cuối, nhị tiểu thư không tưởng tượng ra được cảnh đó đúng không?"
Tưởng Thiến lạnh lùng gật đầu: "Ta mới nghĩ đến một nửa liền ngừng lại, không muốn nghĩ tiếp, ta cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được."
Y tá: "......."
Thầy thuốc vừa ghi chép vừa nói: "Được rồi, nhị tiểu thư có thể ngồi dậy rồi, ta biết nguyên nhân rồi." Hắn bảo y tá giúp tháo dụng cụ kiểm tra, y tá bỗng nhiên cười một tiếng, giúp tháo xong rồi rời đi.
Tưởng Thiến ngồi dậy từ trên giường: "Biết nguyên nhân rồi? Là bệnh gì?"
Thầy thuốc đầu tiên mỉm cười, lập tức nghiêm túc giải thích: "Này, hệ thần kinh của nhị tiểu thư hơi khác người bình thường, ngài có cảm giác về tình cảm hơi kém một chút, đó là lúc ngài gặp chuyện buồn hoặc là vui vẻ thì thường kém hơn so với người bình thường, nhưng đổi lại khả năng tập trung làm việc của ngài sẽ rất cao, xem như một dạng thể chất đặc thù."
Tưởng Thiến gật đầu.
Thầy thuốc nói: "Nhưng mà lần này là vì một số tình huống đặc thù, khiến cho ngài chú ý đến một việc quá mức ảnh hưởng đến cảm xúc của ngài, dẫn đến một số phản ứng khó chịu trên cơ thể, đây chính là nguyên nhân."
Tưởng Thiến nghi hoặc: "Ta không hiểu lắm, nghiêm trọng sao?"
Thầy thuốc: "Nói đơn giản thì chính là... Ngài có chút yêu đương não, cũng có thể nói là bệnh tương tư."
"Hả?" Tưởng Thiến mở to miệng nghi hoặc: "Cái gì mà yêu đương não? Ta á?"
Nàng chỉ vào mình.
Thầy thuốc: "Ta không có ý gì khác, đây không phải là một loại ví von, chính là theo nghĩa đen, từ những dụng cụ kiểm tra thì có thể thấy ngài có sự chú ý quá mức tới Lâm Chính Nhiên tiên sinh mà ngài vừa nhắc tới, lúc đầu độ tập trung khi làm việc của ngài đã khác biệt so với người thường, lại thêm việc gần đây chắc là lúc nào ngài cũng nghĩ về đối phương, nếu để so sánh độ tập trung đó, thì người khác khi yêu say đắm nhớ nhung đối phương thì là 5 phần, còn 5 phần để nghỉ ngơi, còn ngài là 9 phần chỉ có 1 phần để nghỉ, quá mức tưởng nhớ sẽ khiến cơ thể không có thời gian nghỉ ngơi. Ta đoán chắc hiện tại mỗi ngày ngài đều mơ về vị tiên sinh kia nhỉ? Hôm qua thậm chí còn mơ thấy một số chuyện vui, nên mới biến thành như bây giờ."
Tưởng Thiến không biết nên nói gì, mặt đỏ bừng cả lên.
Thầy thuốc hỏi: "Gần đây hai người có phải đang ở chung không? Hay là đang tách ra?"
Tưởng Thiến ấp úng: "Nên... Tách ra thì hơn, ta với cậu ấy nguyện vọng khác nhau..."
Thầy thuốc: "Hèn chi, vậy thì sự việc này chính là ngòi nổ lớn nhất, xem xét tình huống của ngài thì ta chỉ có thể đề nghị, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn thả lỏng tinh thần, chuyển dời sự chú ý đi, đương nhiên nếu có thể thường xuyên gặp mặt thì là tốt nhất, nói thẳng ra thì là ngài quá nhớ đối phương, đến nỗi suy nghĩ đến mức thân thể cũng có phản ứng khó chịu."
Tưởng Thiến mím môi đỏ mặt cúi đầu nắm chặt tay.
Nàng cảm thấy thật mất mặt... muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận