Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 12: Thiên nga xảo khắc lực (length: 8153)

Cuối cùng trải qua tầng tầng quan sát, phát hiện Tiểu Hà Tình duy nhất không chiến thắng được địch nhân chỉ có một người.
Là một người tên là Tiểu Long Tiểu Bàn Chỉ.
Tiểu Bàn Chỉ này mặt mập ú, dáng dấp lại còn rất cao, tuy năm nay mới báo danh Taekwondo nhưng ỷ vào tiên thiên ưu thế nghiền ép các bậc tiền bối.
Tiểu Hà Tình cánh tay nhỏ bắp chân tự nhiên cũng không cách nào chiến thắng đối phương.
Lâm Chính Nhiên hỏi nàng trước đó có từng cùng Tiểu Long so sức chưa, Tiểu Hà Tình gật đầu: "Đánh qua hai lần, lần thứ nhất hắn lập tức liền quật ta xuống đất, quật sấp."
"Vậy lần thứ hai thì sao?"
"Lần thứ hai vẫn là một lần liền quật ta xuống đất, quật sấp."
Lâm Chính Nhiên xấu hổ: "Vậy ngươi cảm thấy mình có thể chiến thắng hắn không?"
"Không chiến thắng được." Tiểu Hà Tình ăn ngay nói thật, nhưng đổi lại tự nhiên là ăn một quả đầu hạt dẻ.
Tiểu Hà Tình ôm đầu.
Lâm Chính Nhiên lần thứ hai hỏi: "Ta hỏi lại một lần nữa, vậy ngươi cảm thấy mình có thể chiến thắng hắn không?!"
Tiểu Hà Tình một bộ dáng vẻ làm sai chuyện, ôm đầu gật đầu: "Có thể chiến thắng."
"Rất tốt!" Lâm Chính Nhiên bật cười: "Vậy ngươi đây chẳng phải là rất có lòng tin sao? Trẻ con đánh nhau kỳ thực hình thể chỉ là thứ yếu, quan trọng là tâm lý tố chất! Chỉ cần ngươi đừng sợ hắn, coi như bị đánh cũng phải tiếp tục bày ra vẻ mặt cứng cỏi kinh khủng, hắn khẳng định sẽ bị ngươi cô nhóc này trấn nhiếp."
Tiểu Hà Tình hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, tâm lý tố chất là cái thứ quỷ quái gì? Trấn nhiếp lại là có ý gì? Trên sách vở đều chưa từng học qua.
Nhưng vẫn cứ gật đầu:
"Vậy chúng ta tháng cuối cùng này chuyên chú huấn luyện cũng chỉ có một, rèn luyện ý chí của ngươi! Luyện tốt rồi chỉ cần ngươi trên khí thế chiến thắng đối thủ, những loại lực lượng khác như chân kỹ loại hình tùy tiện luyện một chút là được rồi, hắn không thắng được ngươi."
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Hà Tình, y như một bức huấn luyện viên: "Đến, làm một biểu cảm kinh khủng hoặc có lực áp bức cho ta xem."
Tiểu Hà Tình mặt mày mơ hồ, cuối cùng đáng yêu thử nhe răng.
Lâm Chính Nhiên bất đắc dĩ dùng tay kéo mặt nàng: "Ngươi đang làm gì vậy? ! Cho ta xem răng trắng à? Giả bộ cái gì đáng yêu? !"
Tiểu Hà Tình ủy khuất nhắm mắt lại: "Không có làm bộ đáng yêu, ta không biết làm."
Người nào đó thở dài: "Được rồi, với cái tính này ai nhìn ngươi mà biết sợ? Ngươi trực tiếp cùng ta học đi, ta trước dạy ngươi nhíu mày, sau đó mặt lạnh cuối cùng là nghiêng mắt nhìn người."
Lâm Chính Nhiên làm xong biểu cảm thì Tiểu Hà Tình một mặt ngơ ngác làm theo hắn, không thuần thục là làm nhưng, cũng may là trải qua Lâm Chính Nhiên dùng tay điều chỉnh, để nét mặt của nàng dừng lại tại một loại dáng vẻ còn coi là có lực áp bức...
Trên đường lớn Tiểu Hà Tình cau mày nhìn về phía xa, nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao so trước kia càng thêm ngây ngô.
Lâm Chính Nhiên biểu cảm như ăn phải con muỗi, nhưng cũng chỉ có thể từ từ sẽ đến, hắn dưới ánh chiều tà chỉ vào đường cái phía xa: "Bây giờ cùng ta chạy quanh con đường này ba vòng! Trong quá trình chạy không được thay đổi bất kỳ biểu cảm nào! Bắt đầu!"
Nói xong liền hướng về phía xa chạy tới.
Tiểu Hà Tình vội đuổi theo: "Lâm Chính Nhiên, chờ ta một chút! Ngươi chạy nhanh vậy ta đuổi không kịp!"
"Ta đây chẳng phải đang chờ ngươi sao? Ngươi mau chạy đi! Còn cả biểu cảm nữa! Răng của ngươi sao không hé rồi? ! Duy trì nó!"
Huấn luyện ma quỷ của Lâm Chính Nhiên cũng không tính quá khó, nhưng đối với Tiểu Hà Tình mà nói so với trước đó có thể khó hơn nhiều.
Đầu nàng lần đầu nhận thức được vẻ hung ác giả tức giận mệt mỏi như thế, nội tâm không khỏi sinh ra hiếu kì, những người lớn mặt mày cau có mỗi ngày sống mệt mỏi như thế sao.
Thời gian huấn luyện rất nhanh đến nửa tháng sau.
Hôm nay là ngày nghỉ, Tiểu Hà Tình đi cùng mẹ đến siêu thị mua đồ.
Nắm tay mẹ đi vào siêu thị lớn, Tiểu Hà Tình bỗng nhớ tới điều gì, hấp tấp chạy đến một quầy chuyên bán đồ ngọt đắt tiền kia.
Ghé sát vào quầy kính, nhìn vào bên trong cùng của quầy chuyên doanh, nơi đó đặt một chiếc bánh ngọt sô cô la hình thiên nga trắng được chạm khắc tinh xảo.
Chiếc bánh ngọt không lớn, đại khái lớn bằng hai bàn tay của Tiểu Hà Tình, nhưng giá lại rất đắt, phải mấy trăm tệ.
Nhân viên cửa hàng đồ ngọt là một cô bé xinh đẹp, nàng đã không phải lần đầu nhìn thấy Hà Tình: "Cô bé, lại đến xem bánh ngọt hả?"
Tiểu Hà Tình dạ, giọng nói còn non nớt chỉ vào: "Chị ơi, chiếc sô cô la này vẫn chưa ai mua hả? Chị nhất định phải giữ lại cho em, cuối tháng em muốn mua."
Cô bé quay người cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ để riêng cho em, nhưng mà..." Cô chỉ về phía dì Hà đang ở đằng xa: "Người mua đồ ở kia là mẹ em phải không? Sao không bảo mẹ mua cho em bây giờ? Chị có thể bớt chút giá cho em đó!"
Tiểu Hà Tình nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt hình thiên nga lắc đầu: "Không phải để mẹ mua cho em, là em muốn tham gia trận đấu, nếu mà thắng thì huấn luyện viên của em bảo có thể tùy ý chọn một món quà trong vòng 500 tệ, em muốn cái này."
"Ồ?" Cô bé hiếu kỳ: "Em tham gia cuộc thi gì vậy? Có lòng tin giành quán quân như vậy sao?"
"Taekwondo, có lòng tin!"
Đối phương cười ha ha đi tới sờ đầu Tiểu Hà Tình: "Em gái đáng yêu quá, em yên tâm đi, trước cuối tháng chị nhất định sẽ bảo vệ tốt cái bánh này, chờ em đến mua, bánh ngọt này rất ngon sẽ không làm em thất vọng đâu!"
Tiểu Hà Tình thẹn thùng một tiếng cảm ơn chị, nhưng rất nhanh lại nhìn bánh ngọt nhớ tới một người: "Em không phải tự mình ăn đâu, em là tặng cho người khác, hắn rất thích ăn sô cô la."
Hà Tình cảm thấy Lâm Chính Nhiên chắc hẳn sẽ rất thích món quà này, đây cũng là nguyên nhân nàng nhất định phải giành quán quân.
Dì Hà mua đồ xong gọi Tiểu Hà Tình: "Tình Tình con muốn ăn bánh ngọt hả?"
Tiểu Hà Tình nghe được giọng mẹ thì lắc đầu: "Không muốn ăn! Chỉ nhìn thôi."
Nàng nói tạm biệt cô bé kia rồi chạy đến bên mẹ, một lần nữa kéo tay mẹ.
Dì Hà hỏi: "Vừa nãy con đang nhìn cái bánh ngọt nào vậy? Lần nào đến cũng nhìn, thật không định mua sao?"
Tiểu Hà Tình ra sức lắc đầu: "Thật không mua, chúng ta về nhà thôi mẹ, con còn muốn đi tìm Lâm Chính Nhiên."
Tiểu Hà Tình rất rõ ràng, đây là phần thưởng, nếu như dùng những cách khác xin mẹ mua cho thì đã mất đi ý nghĩa, bánh ngọt sẽ trở nên không ngon, nàng không thể đưa đồ không ngon cho Lâm Chính Nhiên, sẽ làm hắn tức giận.
Cô bé ở quầy hàng vẫy tay tạm biệt Tiểu Hà Tình từ xa, ai ngờ vừa quay lại quầy hàng.
Liền có một vị khách mới đến đang lựa đồ thì chỉ vào con thiên nga trắng kia hỏi: "Cái này trông cũng được đó, bao nhiêu tiền?"
Cô bé mặt mỉm cười: "Cái này không bán, tháng này chỉ còn đúng một cái, đã có người đặt rồi, nếu chị muốn mua, có thể tháng sau đến xem lại, tháng sau sẽ chế tác một loạt mới."
Khách hàng bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy tôi xem lại cái khác, cho tôi cái này đi!" Nàng chỉ vào một chiếc bánh ngọt khác.
"Vâng, tôi đóng gói cho chị ạ." Cô bé nhìn về phía nơi xa bóng dáng đã biến mất của cô bé, quay người đi lấy hộp đóng gói.
Lại qua thêm nửa tuần, cuối tháng đã đến.
Hôm nay trong đạo quán Taekwondo, đám tuyển thủ vô cùng phấn khởi, tuy chỉ là một trận tiểu bỉ thi đấu trong quán, nhưng vì có phần thưởng nên một vài tuyển thủ vẫn rất hưng phấn.
Tiểu Hà Tình ở phía sau cánh gà thay xong bộ đồ Taekwondo trắng như tuyết, đối diện với tấm gương hít một hơi thật sâu.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đang khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế dài trong thính phòng, hai người chạm mặt nhau.
Lâm Chính Nhiên hiếm khi giơ ngón tay cái về phía nàng.
Tiểu Hà Tình mặt đỏ bừng, dùng sức gật đầu, hôm nay nàng nhất định phải thắng! Trước mặt hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận