Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Chương 201: Có thể đáp ứng bất cứ chuyện gì

"Lâm Chính Nhiên, ta đi đây, chụp cho ta mấy tấm hình lúc ta ra ngoài đi, đến lúc nào ta gọi điện thoại cho ngươi."
Lâm Chính Nhiên trả lời rất nhanh: "Biết rồi, ta vừa mới ngủ một giấc ngắn, có gì nói với ta sau."
"Ừm! Ngươi ngủ đi."
Tiểu Hà Tình bắt taxi đi về hướng nhà ga, còn Lâm Chính Nhiên ở trấn nhỏ phương bắc thì đang nằm trên giường xem điện thoại.
Trong lòng nghĩ Hà Tình muốn tới, kỳ nghỉ du lịch có thể sớm lên một chút, đến lúc đó trong núi chơi thêm mấy ngày.
Hắn để điện thoại xuống, đắp chăn định nhắm mắt ngủ tiếp một lát.
Kết quả điện thoại lại reo lên inh ỏi, Lâm Chính Nhiên còn tưởng nha đầu này lại có chuyện gì.
Kết quả phát hiện lần này không phải Hà Tình gọi, mà là Giang Tuyết Lỵ.
Lâm Chính Nhiên nghe điện: "Alo? Ngươi lại muốn làm gì?"
Giọng điệu ngạo kiều của Giang Tuyết Lỵ từ trong điện thoại truyền ra, so với giọng nói nhỏ nhẹ của Hà Tình khác nhau quá lớn, cho dù là ngại ngùng cũng cảm thấy tràn đầy sức sống.
"Cái gì mà lại muốn làm gì? Hôm nay ta có nhắn tin cho ngươi đâu, mà đây là sau kỳ nghỉ ta lần đầu gọi điện thoại cho ngươi, giống như hôm nay ta nói chuyện với ngươi lâu lắm rồi ấy. . Vừa rồi Hà Tình không gọi cho ngươi à?"
Thần kinh cảnh giác ngạo kiều được kích hoạt.
Lâm Chính Nhiên nhìn lên trần nhà: "Ngươi thông minh thật, có chuyện gì?"
"Ta biết mà!" Giang Tuyết Lỵ ghen tuông ấp úng: "Ta không có chuyện gì, gọi điện cho ngươi thôi mà! Ta là bạn gái của ngươi, quan hệ thân mật nhất, không được gọi điện à?"
"Ừ thì được, nhưng ta chẳng lẽ không hiểu ngươi sao? Trừ khi có việc thì ngươi mới gọi điện cho ta, đa số là nhắn tin."
Giang Tuyết Lỵ cảm khái: "Cái đó thì đúng, ngươi đúng là nói trúng phóc."
"Dù sao ngươi là người của ta, ta lại không rõ sao?"
Giang Tuyết Lỵ thẹn thùng: "Ngại quá, sao mỗi lần ngươi đều có thể mặt dày mày dạn nói ra như thế chứ, không biết xấu hổ." Nói xong Giang Tuyết Lỵ lén đỏ mặt cười khúc khích, ho khan hai tiếng điều chỉnh lại rồi nói: "Hôm nay ngươi rảnh không? Ta muốn đi cắt tóc, ngươi đi cùng ta được không?"
"Cắt tóc?"
Mười phút sau Lâm Chính Nhiên đã xuống dưới lầu.
Giang Tuyết Lỵ mặc quần jean ngắn tay đứng ở cửa khu dân cư chơi với tóc mình, tóc dài lùa qua lùa lại giữa các ngón tay, đang suy nghĩ gì đó, thấy Lâm Chính Nhiên đi xuống thì hưng phấn vẫy tay: "Chính Nhiên! Ta ở đây."
Vừa nói vừa chạy về phía hắn.
Lâm Chính Nhiên nhìn độ dài tóc của Giang Tuyết Lỵ, cũng chỉ mới đến giữa lưng: "Chẳng phải vẫn chưa dài ra sao? Như thế này còn cần cắt à?"
Giang Tuyết Lỵ nâng một chùm tóc lên: "Thì đúng là không dài, nhưng thật ra. . . không chỉ cắt tóc đâu, lần này ta chủ yếu là muốn nhuộm tóc, ngươi quên lúc học lớp 10 ngươi nói ta nhuộm tóc vàng đẹp à, ta vẫn luôn nhớ kỹ đây này, liền đợi tốt nghiệp trung học xong thì đi nhuộm."
Lâm Chính Nhiên cười khẽ một tiếng.
Giang Tuyết Lỵ nắm nắm tay nhỏ khó hiểu nói: "Ngươi đột nhiên cười gì? Chẳng lẽ ngươi quên rồi?!".
"Chưa quên, vậy ta đi với ngươi nhé."
Hắn đi thẳng về phía trước, Giang Tuyết Lỵ khó hiểu đi theo sau, đuổi kịp bước chân của hắn: "Vậy ngươi vừa rồi cười gì? Mau nói ngươi cười gì đi! Khiến ta thấy kỳ cục!"
"Ta chỉ đang nghĩ ngày này cuối cùng cũng đến, ngươi nhuộm tóc vàng xong sẽ đáng yêu cỡ nào, hồi nhỏ ta đã rất tò mò rồi."
"Thật sao? Ngươi tò mò vậy à?"
"Ừ, dù sao màu vàng là màu tiêu chuẩn của ngạo kiều mà, cuối cùng ngươi cũng tiến hóa thành hoàn toàn thể rồi."
Giang Tuyết Lỵ hai tay chắp sau lưng, vừa đi bên cạnh hắn vừa nhe răng nhếch miệng: "Ngạo kiều gì chứ, ta đâu phải ngạo kiều! Ngạo kiều toàn bại dưới cơ ta cả thôi."
Lâm Chính Nhiên giơ tay xoa đầu cô nàng này.
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng cảm nhận được bàn tay to trên đỉnh đầu, cũng ngừng nói chuyện, trong lúc xoa đầu nàng nghĩ sẽ nắm tay Lâm Chính Nhiên đang xoa đầu mình.
Nhưng Lâm Chính Nhiên lại thu tay về.
Hai người tay chạm vào nhau, Lâm Chính Nhiên liếc nhìn nàng một cái.
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng nhìn sang một bên, rút tay về: "Sao thế, nhìn ta làm gì?"
Lâm Chính Nhiên khẽ hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cả hai sóng vai đi trên đường.
Giang Tuyết Lỵ lén lút meo meo nhìn bàn tay đang áp sát về phía mình của hắn, thử dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, muốn cùng hắn nắm tay.
Lâm Chính Nhiên lúc này lại nhìn cô, nàng vội vàng quay sang chỗ khác.
Lần thứ ba mu bàn tay chạm nhau.
Lâm Chính Nhiên không trêu chọc cô nữa, đưa tay ra nắm chặt tay cô.
Giang Tuyết Lỵ giật mình cắn môi ngại ngùng không nói gì, hai tay đan vào nhau, vui vẻ vụng trộm cười.
"Chính Nhiên, mấy ngày này ngươi ở nhà làm gì vậy? Sao không gọi ai đến chơi vậy?"
"Hai ngày nay hơi bận, mẹ và ba ta dẫn ta đi thăm thú khắp nơi, còn chuyện công ty thì trước kỳ thi đại học ta không rảnh lo, mấy hôm nay đều lo hết."
Giang Tuyết Lỵ đau lòng nói: "Bận vậy à? Ta còn tưởng mấy ngày này ngươi nghỉ ngơi đấy chứ, vậy có gì ta giúp được không?"
"Không cần đâu, vài ngày nữa ta sẽ đến công ty một chuyến, cùng Tưởng Tĩnh bàn về một vài chuyện lớn, thật ra nhiều việc cô ấy giúp ta làm xong rồi, cho nên cũng không quá bận, giải quyết hai ngày là xong hết thôi."
Giang Tuyết Lỵ cố gắng tưởng tượng ra: "Vậy nếu ngươi mệt thì cứ nói với ta, ta có thể học trên mạng cách đấm bóp cho ngươi, hoặc để ngươi gối lên chân ta ngủ một giấc chẳng hạn, để giảm áp lực cho ngươi."
Lâm Chính Nhiên kỳ quái liếc nhìn nàng.
Giang Tuyết Lỵ thẹn thùng nháy mắt: "Sao vậy? Ta chỉ có thể giúp ngươi được vậy thôi, việc khác ta không giúp được, nếu giúp được ngươi, chắc chắn ta sẽ làm."
Lâm Chính Nhiên nhét tay cô vào trong túi áo khoác.
Trong lòng nghĩ mấy chuyện này thật ra không cần đến Lỵ Lỵ hay Hà Tình, có cô hồ ly kia là chuyên gia xoa bóp và làm cho người ta thư giãn rồi.
Lâm Chính Nhiên chỉ cần cảm thấy hơi mệt mỏi, thì cô hồ ly cơ bản sẽ nghĩ cách để hắn thoải mái ngay.
Mặc dù có hệ thống buff, hắn cơ bản không cảm thấy mệt mỏi.
Đến tiệm cắt tóc, người khá đông, sau kỳ nghỉ rất nhiều học sinh đến tiệm làm tóc chỉnh sửa, đặc biệt là những người sắp vào đại học, nhuộm tóc uốn tóc càng nhiều hơn.
Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ nhìn thấy nhiều người như vậy thì ngẩn người.
Ông chủ đang bận rộn hỏi: "Cắt tóc hả?"
Giang Tuyết Lỵ: "Nhuộm."
Ông chủ nói: "Vậy phải chờ một lát, đằng sau còn có một bạn nữ đang xếp hàng."
Giang Tuyết Lỵ nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: "Chính Nhiên, hay là chúng ta đi chỗ khác chơi trước đi, lát nữa quay lại cắt tóc, ta có một chỗ muốn đến!"
"Đi đâu?"
"Đi là biết liền, ta dẫn ngươi đi!"
Giang Tuyết Lỵ dẫn đầu, kéo Lâm Chính Nhiên bắt taxi đi đến một cửa hàng mới mở trên trấn nhỏ, một tiệm quần áo nam.
Mặt tiền của cửa hàng này rất rộng, lượng người lui tới có vẻ cũng không tệ.
Giang Tuyết Lỵ vui vẻ: "Tèn tén ten! Chính là chỗ này, mấy hôm trước ta đi dạo phố với mẹ thấy chỗ này, hai chúng ta vào xem thử, thấy quần áo ở trong đều rất mới lạ."
"Cho nên? Ngươi định mua quần áo cho ta?" Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ hỏi.
"Đúng thế, ngươi còn nhớ không? Hồi lớp 10 lần đó ngươi đi cùng ta cắt tóc, hai đứa mình đi thuê phòng. . Sau đó ta làm nhăn nhúm quần áo của ngươi, nói muốn mua cho ngươi một bộ khác, sau vì bận quá nên không có thời gian, ta định mua trên mạng cho ngươi, nhưng luôn cảm thấy hơi qua loa, nên hôm nay ta quyết định tự mình dẫn ngươi đi chọn! Để bày tỏ thành ý của ta!"
Lâm Chính Nhiên buồn cười: "Bạn gái thân yêu của ta ơi, Giang Tuyết Lỵ học sinh, lúc ngươi vò nát quần áo của ta là hồi lớp 10, giờ đã tốt nghiệp cấp 3 rồi, chuyện này đã qua hai năm rồi đó."
Giang Tuyết Lỵ nghe hắn xưng hô mình như vậy thì có biểu cảm vi diệu, ngượng ngùng nói: "Vậy ta biết sao giờ! Ta là một mực nhớ chuyện này, nhưng không ngờ năm lớp 11 với lớp 12 trôi qua nhanh như vậy! Ngươi thì bận rộn quá, giống như chớp mắt là qua vậy! Hết lùi lại lùi lại rồi. . Rồi đến tận bây giờ, nếu không ngoài mua quần áo ra ta bù lại cho ngươi gì khác đi! Xem như ta xin lỗi!"
"Đền bù?"
Giang Tuyết Lỵ nhắm mắt, tay kia nắm tay hắn trả lời: "Là bất cứ chuyện gì cũng được, ngươi nói một chuyện, ta chuyện gì cũng sẽ đồng ý! Tùy ngươi muốn sao cũng được!"
Nói xong nàng ngại ngùng nhìn chằm chằm mắt Lâm Chính Nhiên, lắp bắp: "Dù sao. . Dù sao ta là bạn gái ngươi, chuyện gì. . Bất cứ yêu cầu nào ta cũng sẽ đáp ứng. . Bất cứ chuyện gì. ."
Lâm Chính Nhiên nhìn kỹ vẻ mặt vui vẻ của Giang Tuyết Lỵ, khóe miệng cong lên: "Lời đã nói rồi nhé, ngươi nói chuyện gì cũng được đấy."
Giang Tuyết Lỵ không ngờ Lâm Chính Nhiên đồng ý dứt khoát như vậy, mà lại còn cứ nhìn mình, ánh mắt nhìn đến mái tóc, nàng ngại ngùng nói nhanh: "Ngươi định làm gì thế Chính Nhiên! Đừng có chơi hư ta đó nha! Ta cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi! Nhưng mà. . Ngươi nhẹ nhàng với ta một chút."
Trong lúc nói, nàng đột nhiên che mông.
Lại liên tưởng đến dáng vẻ Lâm Chính Nhiên nắm tóc đuôi ngựa của mình.
Lâm Chính Nhiên cố tình làm ra vẻ nghiêm trang trêu nàng: "Yên tâm đi, người không dễ gì hư như vậy, ta sẽ từ từ thôi, đi thôi, đi mua quần áo trước đã."
"A?!" Giang Tuyết Lỵ bị hắn lôi kéo vào cửa tiệm quần áo, ngượng ngùng tim đập nhanh hơn, não đã lú lẫn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận