Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Chương 190: Giống nhau chứng bệnh

Chương 190: Cùng chung một chứng bệnh
Thầy thuốc nhìn tờ đơn trong tay: "Nếu tình huống là như vậy, vậy tôi sẽ không kê đơn thuốc cho nhị tiểu thư nữa chứ? Thuốc có ba phần độc, tự điều tiết vẫn là tốt nhất."
Tưởng Thiến môi đỏ khẽ nhếch lên: "Kê, kê cho ta ít viên canxi là được, nhưng hãy xé cái nhãn thuốc đi, ngoài ra chuyện này đừng nói với ai cả, nhất là chị gái ta và Tiểu Mộng."
Đối phương đương nhiên hiểu rõ chuyện này đối với con gái mà nói có chút xấu hổ: "Vậy được, vậy tôi đi lấy ít thuốc, cô chờ một lát."
Nói xong thầy thuốc rời đi.
Mà ở bên ngoài phòng kiểm tra, Tưởng Tĩnh Thi và Phương Mộng đang đứng cùng nhau.
Tưởng Tĩnh Thi lo lắng cau mày, hỏi Phương Mộng, người có chút kiến thức về y học phương Tây: "Thầy thuốc vừa nói nhiều ba-an có thể dẫn đến thần kinh hỗn loạn, sao ta nghe nghiêm trọng vậy?"
Phương Mộng nhớ lại số liệu trên máy đo lúc thầy thuốc vừa kiểm tra, nàng thật ra mơ hồ đoán được điều gì.
Chỉ là vì rời phòng quá sớm, nên không dám tùy tiện phán đoán: "Đại tiểu thư đừng vội, thầy thuốc sắp ra rồi, ta cảm thấy chắc không sao đâu, lúc nãy số liệu trên máy đo ta cũng hiểu chút ít, chắc chắn không đến mức gây ra thần kinh hỗn loạn."
Tưởng Tĩnh Thi nghe vậy an tâm hơn nhiều: "Chắc chứ?"
"Ừm, chắc chắn không nghiêm trọng vậy đâu, số liệu máy móc không lừa được người."
Thầy thuốc mở cửa từ trong bước ra, Phương Mộng và Tưởng Tĩnh Thi đi tới, Tưởng Tĩnh Thi vội hỏi: "Tình trạng em gái tôi sao rồi?"
Thầy thuốc nở nụ cười trên mặt, nụ cười này khiến mọi người bớt lo đi phân nửa: "Không có gì đâu, có thể là nhị tiểu thư dạo gần đây không nghỉ ngơi, quá mệt mỏi, thân thể hơi suy nhược thôi, tôi đi lấy thuốc cho cô ấy, lát nữa sẽ khỏe thôi."
Tưởng Tĩnh Thi hỏi kỹ: "Chỉ là mệt nhọc thôi sao?"
Thầy thuốc gật đầu: "Ừ, do cô ấy quá tập trung vào một số việc khiến tinh thần mệt mỏi và tim đập nhanh thôi, không phải bệnh gì cả."
Giọt lo lắng cuối cùng cũng tan biến, Phương Mộng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cảm ơn thầy thuốc, thầy thuốc đi lấy viên canxi.
Tưởng Tĩnh Thi và Phương Mộng đi vào trong phòng, lúc này Tưởng Thiến cũng đã ổn định tâm tình đi ra.
Tưởng Tĩnh Thi hỏi: "Thầy thuốc nói em dạo này quá mệt mỏi? Đây là lần đầu em mệt đến phải vào bệnh viện, sau này xem ra không thể để em vùi đầu vào phòng học tập như vậy nữa."
Tưởng Thiến xấu hổ, mặt đỏ bừng trong nháy mắt đã trở lại vẻ lạnh lùng, trả lời: "Không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ là dạo này quá để ý đến thi đại học, không nghỉ ngơi thôi, thi đại học qua rồi sẽ không có chuyện như vậy nữa, mà sao chị lại đến đây?"
"Chẳng phải là vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mộng nói tim em khó chịu, nên chị lập tức bỏ việc ở công ty chạy đến sao? Cũng may là chỉ do lo lắng hão."
Tưởng Thiến thấy dáng vẻ quan tâm của chị gái, tuy hai chị em ở nhà thường hay tranh cãi, nhưng dù sao cũng là chị em ruột.
Tưởng Thiến: "Em thật sự không sao đâu, chị về công ty đi, em cũng về nhà nghỉ ngơi một chút."
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu: "Đợi lát nữa thầy thuốc đưa thuốc cho em rồi thì về nhà đi, nếu ngày mai lễ tốt nghiệp mà em cảm thấy mệt thì không cần đi cũng được. ."
Lời còn chưa dứt, Tưởng Thiến lập tức phản bác: "Không, em muốn đi!"
Những dịp có thể ở bên Lâm Chính Nhiên vốn không nhiều, huống chi ngày mai chẳng những có thể cùng Lâm Chính Nhiên biểu diễn tiết mục, còn có thể cùng nhau diễn thuyết, lại thêm cả chuyện cậu bạn kia thổ lộ nữa.
Có thể nói gần như cả ngày sẽ ở cùng Lâm Chính Nhiên, cho nên không đi là không thể, dù cho ngày mai có bùng phát virus zombie, tận thế thì cô cũng phải lái trực thăng đến tham gia cái lễ tốt nghiệp này.
Tưởng Tĩnh Thi thấy em gái có vẻ kiên quyết, nên không nói gì thêm.
Nhưng trong lòng nàng xuất hiện một tia nghi hoặc, sau khi thầy thuốc quay lại, Tưởng Tĩnh Thi hỏi thầy thuốc: "Em gái tôi muốn đi dự lễ tốt nghiệp ngày mai, có sao không ạ?"
Thầy thuốc cẩn thận sắp xếp thuốc, bệnh tương tư cách giải quyết tốt nhất vẫn là gặp mặt: "Không sao không sao, ngược lại đi thì tốt hơn, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày."
Tưởng Thiến nhận thuốc từ thầy thuốc, rồi cùng Tiểu Mộng rời khỏi bệnh viện.
Cô đi rất nhanh, vì chuyện này quá mất mặt, cô không thể đợi ở đây thêm một phút nào nữa.
Ai lại vì bệnh tương tư mà phải nhập viện chứ? Mau về nhà nghỉ ngơi thôi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, cả đời này cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tưởng Tĩnh Thi nhìn Tưởng Thiến rời đi, nhưng nàng lại không đi.
Mà quay lại nhìn thầy thuốc, thầy thuốc khó hiểu: "Sao vậy Tưởng tổng, cô còn nghi ngờ gì sao?"
Tưởng Tĩnh Thi nhíu mày nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là tình huống gì? Không phải nói là do nghỉ ngơi không đủ sao, sao ông vừa lại nói đi dự lễ tốt nghiệp lại tốt hơn? Em gái tôi rốt cuộc là vì lý do gì mà tim khó chịu, vừa rồi ông đã không nói thật với tôi phải không?"
"Chuyện này..." Thầy thuốc lúng túng mấp máy môi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Tĩnh Thi.
Nàng biết nếu như lại nói lấp lửng thì đối phương chắc chắn sẽ nổi giận, mà bệnh viện này có rất nhiều người biết Tưởng Tĩnh Thi là nhà đầu tư.
Cũng coi như một trong những cổ đông.
Nhưng đã hứa với nhị tiểu thư là sẽ không nói, vậy thì chắc chắn là không thể nói, nên thầy thuốc chọn cách nhờ y tá nói cho Tưởng Tĩnh Thi nguyên nhân.
Y tá nói thì không thể xem là chính mình nói, như vậy cũng không tính là thất hứa với nhị tiểu thư.
Cô y tá nhỏ kia ghé vào tai Tưởng Tĩnh Thi nói hết đầu đuôi câu chuyện.
Vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Tĩnh Thi dần trở nên kỳ lạ, tròng mắt mở to hết cỡ kinh ngạc.
"Bệnh tương tư? Vậy mà cũng là bệnh à?"
Cô y tá gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư Tưởng Thiến có sự tập trung cao hơn người bình thường một chút, cộng thêm việc cô ấy dạo gần đây quá tương tư cậu bạn trai thích, nên mới dẫn đến tình trạng như hôm nay, nhiều ba-an bài tiết sẽ gây hưng phấn, tối qua chắc hẳn nhị tiểu thư đã mơ thấy gì đó hoặc làm gì đó, dẫn đến nhiều ba-an bài tiết quá nhiều nên tim mới khó chịu."
Tưởng Tĩnh Thi đứng sững lại nửa phút, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Nàng đưa tay che môi, nhịn không được cười: "Con bé em gái này của ta thú vị thật."
Thầy thuốc lúng túng cười ha ha nói: "Nói trước là, đây không phải tôi nói cho cô đâu nhé, vì tôi đã hứa với nhị tiểu thư là không thể nói, xin cô cũng tuyệt đối đừng nói là tôi kể cho cô biết."
Tưởng Tĩnh Thi nhìn thoáng qua đối phương, hắng giọng điều chỉnh lại vẻ mặt, thả tay xuống: "Yên tâm đi, là y tá nói cho tôi chứ không liên quan đến ông, tôi thấy vừa nãy ông nói vậy là không thích hợp rồi, mà cái bệnh tương tư này… Biện pháp giải quyết chính là nghỉ ngơi nhiều?"
"Ừ, nhưng bệnh tương tư thì nghỉ ngơi chỉ có thể làm dịu thôi, biện pháp tốt nhất đương nhiên vẫn là gặp mặt, nên tôi mới nói nhị tiểu thư đi dự lễ tốt nghiệp còn tốt hơn là không đi."
Tưởng Tĩnh Thi gật đầu: "Hiểu rồi."
Y tá đưa một tờ đơn cho thầy thuốc, sau khi xem xong, thầy thuốc chợt ngạc nhiên: "Chờ đã, Tưởng tổng, tôi vừa xem trên đơn, cô cũng hẹn khám bệnh? Cô sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à, nếu như cô hiện tại rảnh thì có thể kiểm tra ngay."
Tưởng Tĩnh Thi lên tiếng trả lời: "Tôi dạo gần đây ngủ không được ngon, ban ngày thì uể oải, luôn..."
Nàng kịp nhận ra dạo gần đây mình cũng thường xuyên mơ thấy Lâm Chính Nhiên, vì thi đại học mà Lâm Chính Nhiên dạo này có chút thời gian không đến công ty, nếu đến cũng chỉ xem qua tài liệu rồi đi, không ở lại bao lâu.
Ngoài ra, ngày thi đại học, Tưởng Tĩnh Thi vì bận họp công ty mà đến trễ mấy phút, nên không gặp được mặt Lâm Chính Nhiên trước khi thi, việc này khiến Tưởng Tĩnh Thi càng khó chịu hơn, hai ngày nay càng không ngủ được.
Nghĩ lại bây giờ…Chẳng lẽ mình cũng mắc bệnh tương tư sao? Vì quá nhớ Chính Nhiên đệ đệ nên mới không ngủ được.
Tưởng Tĩnh Thi lập tức không thấy buồn cười nữa, sắc mặt còn trở nên xấu hổ: "Không có gì, chắc là do dạo gần đây tôi không nghỉ ngơi tốt thôi."
Thầy thuốc nói: "Ngủ không ngon thì tôi bắt mạch cho cô xem, nếu không có vấn đề gì khác, tôi kê ít thuốc Đông y cho cô nhé?"
Tưởng Tĩnh Thi chậm rãi gật đầu: "Cũng được."
Thầy thuốc cung kính nói: "Mời cô ngồi."
Nàng ngồi trên ghế, duỗi tay ra, trong lòng vẫn đang nghĩ, mình là chị gái vậy mà cùng em gái vì một chàng trai mà mắc bệnh tương tư sao. .
Chuyện này đúng là…
Tưởng Tĩnh Thi hít sâu một hơi, nghiêm túc nhắc nhở thầy thuốc: "Đừng nói chuyện tôi mất ngủ cho người khác biết, nhất là Thiến Thiến và Tiểu Mộng." Nàng nhìn cô y tá bên cạnh: "Cả cô y tá nhỏ đây nữa, phải giữ bí mật đấy, chuyện của tôi không thể nói cho bất cứ ai."
Y tá và thầy thuốc đồng loạt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận