Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 101: Chờ mong đã lâu đơn độc ở chung (length: 8816)
Cuối cùng cũng thuận lợi trình diễn xong một lần, Tưởng Thiến vui mừng nhưng lại chợt có chút hụt hẫng.
Bởi vì nàng biết rõ Lâm Chính Nhiên sẽ không một mực dạy mình, hôm nay chỉ bảo chẳng qua vì vừa nãy chiếc chìa khóa kia.
Lâm Chính Nhiên khen ngợi: "Rất tốt, cuối cùng cũng thuận lợi đàn xong một lần, thiên phú của ngươi quả nhiên không tệ, chỉ cần hơi chỉ dẫn là có thể nhanh chóng hiểu, cứ như vậy, bài này sau này ngươi cứ luyện thêm vài lần chắc là sẽ đàn thuần thục thôi."
Đột nhiên, bên ngoài có giọng nói mềm mại vang lên: "Lâm... Lâm Chính Nhiên? Anh ở đâu? Lâm Chính Nhiên?"
Chất giọng ngọt ngào đó tự nhiên là giọng của Tiểu Hà Tình, Tiểu Hà Tình đứng ngoài cửa ngó vào trong, không nghe thấy có ai trả lời, nên không dám đi vào.
Mà quay sang nói với Hàn Văn Văn cùng Giang Tuyết Lỵ đang ở bên ngoài: "Anh ấy không ở trong này, sao hôm nay Lâm Chính Nhiên lại để bọn mình đến đây đợi chứ?"
Hàn Văn Văn ngồi xổm dưới đất, nhìn con sâu nhỏ đã chết đang từ từ bò trong bụi cỏ, chiếc đuôi hồ ly ẩn hiện:
"Chắc Lâm Chính Nhiên lại bị thầy cô giao việc gì rồi, dù sao anh ấy cũng là đại diện tân sinh của khóa mình mà, cứ có chuyện gì lớn là sẽ tìm đến anh ấy."
Giang Tuyết Lỵ cũng ngồi xổm xuống cạnh Hàn Văn Văn, nhìn con sâu nhỏ đã chết, nhưng không nói gì, chỉ mải suy nghĩ điều gì đó.
"Sâu bé tí."
Hà Tình thấy cả hai đều đang ngồi xổm đó nên cũng ngồi xuống theo, nhưng nhìn thấy sâu lại hơi sợ nên nắm lấy tay Hàn Văn Văn:
"Hai cậu đang nhìn gì vậy? Cảm giác trong đám cỏ này nhiều sâu quá, đáng sợ thật đó."
Hàn Văn Văn cười đáp:
"Đang xem sâu nhỏ bò qua bò lại ấy mà, dù sao thì đang rảnh, chắc lát nữa Lâm Chính Nhiên đến thôi."
Trong phòng dương cầm, Lâm Chính Nhiên nghe được tiếng của Tiểu Hà Tình, Tưởng Thiến đương nhiên cũng nghe thấy.
Lâm Chính Nhiên đứng lên nói:
"Có người đến tìm ta, bài hát ta cũng đã dạy ngươi rồi, vậy ta đi đây, chìa khóa phòng học ta sẽ giữ cẩn thận."
Tưởng Thiến hơi mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm lại, gật đầu.
Thế là Lâm Chính Nhiên quay người đẩy cửa đi ra, chẳng nói thêm một lời nào.
Tưởng Thiến mãi đến khi thấy hắn rời đi hoàn toàn mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi phòng học, đứng ngoài hành lang, nhìn từ xa bóng dáng Lâm Chính Nhiên cùng ba cô gái gặp nhau, ánh mắt hơi xao động.
Lâm Chính Nhiên ra khỏi khu nhà đa phương tiện, nhìn thấy ba con bé đang ngồi xổm trên đường, mặt ngơ ngác.
"Ba người các cậu đang làm gì vậy..."
Cả ba nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại, Tiểu Hà Tình vui mừng:
"Lâm Chính Nhiên! Anh từ đâu ra vậy? Anh xong việc rồi à?"
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng, lắc chiếc chìa khóa trong tay:
"Trường không phải mới xây phòng dương cầm sao? Ta lấy được chìa khóa rồi, sau này nếu không có chỗ đi thì có thể đến chỗ này nghỉ ngơi."
Hàn Văn Văn cười nói: "Thật sao? Giờ Lâm Chính Nhiên còn có phòng làm việc riêng hả?"
Lâm Chính Nhiên nhìn cô một cái, Hàn Văn Văn cười tủm tỉm không nói gì.
Giang Tuyết Lỵ hơi khó chịu nhìn thấy Hà Tình đứng chung với Lâm Chính Nhiên, mấy ngày nay cô vẫn muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Lâm Chính Nhiên về chuyện hôm đó, nhưng đều không có cơ hội, thế là nghĩ chỉ còn cách đến cuối tuần khi anh dạy mình hát thì sẽ hỏi rõ.
"Chính Nhiên, vậy chúng ta đi ăn cơm đi, em hơi đói bụng rồi."
Lâm Chính Nhiên gật đầu, dẫn theo ba con nhóc cùng đi về phía nhà ăn.
"Đi thôi."
Bốn người lấy Lâm Chính Nhiên làm trung tâm, cùng nhau hướng về nhà ăn.
Cười cười nói nói, nhưng ai cũng mang một tâm tư riêng.
Mà ở hành lang khu nhà đa phương tiện, Tưởng Thiến nhìn bóng dáng Lâm Chính Nhiên cùng ba cô gái nói cười vui vẻ.
Im lặng không nói.
Phương Mộng tự nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ, thầm nghĩ, cô bé tên là Hà Tình kia không phải bạn gái của Lâm Chính Nhiên sao?
Nhưng tại sao còn có hai cô gái khác...
Hơn nữa... Phương Mộng một lần nữa xem xét Tưởng Thiến, rồi đến gần cô, nói: "Thiến Thiến, cậu phát hiện không? Lâm Chính Nhiên tuy thoạt nhìn có vẻ giống tính cách của cậu, nhưng thật ra hai người hoàn toàn khác nhau."
Tưởng Thiến đương nhiên phát hiện, hơn nữa đã sớm phát hiện rồi.
Giọng nói dễ nghe mà lạnh nhạt đáp:
"Ta không hiểu, hắn rõ ràng ưu tú như vậy tại sao lại muốn hòa mình vào với mấy cô gái bình thường này, chẳng lẽ chỉ vì mấy cô gái đó xinh đẹp? Theo ta quan sát trước đó thì hắn chắc là không có hứng thú với mấy cô gái bình thường mới phải."
Phương Mộng lại có chút hiểu ra: "Chuyện khác thì không biết rõ, nhưng xem ra Lâm Chính Nhiên và cô gái tên Hà Tình là thanh mai trúc mã, mà còn là nam nữ bằng hữu... Loại quan hệ đó."
Trong mắt Tưởng Thiến chỉ có bóng dáng Lâm Chính Nhiên đang dần đi xa:
"Thanh mai trúc mã loại này chỉ là một cái cớ thôi, người với người sẽ không vì cùng nhau lớn lên mà ở bên nhau mãi, ta không hiểu động cơ của hắn khi ở bên những cô gái này, người ta nên không ngừng hướng lên mới đúng."
Phương Mộng liếc nhìn Tưởng Thiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Nhiên:
"Vậy nên ta mới nói Thiến Thiến và hắn hoàn toàn khác nhau, Thiến Thiến, cậu chỉ có hứng thú với những người mạnh mẽ, có ích thôi, đối mặt với người mạnh mẽ cậu sẽ nghĩ cách vượt qua hắn, sau đó lại đi tìm những mục tiêu mạnh mẽ hơn để tiếp tục vượt qua, còn Lâm Chính Nhiên dường như làm gì cũng có chút tùy hứng, không hề giống cậu."
Tưởng Thiến nhỏ giọng nói:
"Trong mắt ta đây là khuyết điểm duy nhất của hắn."
Phương Mộng không phản bác nhưng lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì cô biết rõ tính cách của Tưởng Thiến là một loại cực đoan, nàng dù sẽ không bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại không coi trọng người yếu.
Sẽ chỉ không ngừng nhìn lên, sẽ chỉ khi gặp được người mạnh mẽ thì mới nảy sinh ham muốn vượt qua người đó.
Nghĩ trăm phương ngàn kế để mình trở nên mạnh nhất để càng nhiều người công nhận, vì thế Tưởng Thiến thậm chí không thể tổng tình với mình đã từng nhỏ yếu.
Phương Mộng biết rõ chuyện này có liên quan đến tuổi thơ của cô, nàng không muốn đánh giá tính cách này tốt hay xấu, vì dù là tốt hay xấu thì nàng cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ Tưởng Thiến, dù sao thì trước đây nếu không có Tưởng Thiến thì nàng và ba mẹ cũng không thể sống hạnh phúc đến bây giờ.
Nhưng Phương Mộng cũng rõ, cũng chính vì vậy mà khi đối mặt với người mạnh mẽ tuyệt đối, mà lại không có cách nào vượt qua như Lâm Chính Nhiên thì Tưởng Thiến mới sinh ra hứng thú lớn với anh.
Thậm chí trong ánh mắt dành cho người đó còn xuất hiện cảm giác sùng bái.
Sáng thứ bảy, trời nắng đẹp, thời gian hơn một năm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Hà Tình đến thị trấn thi đấu.
Sáng sớm cô đã bắt đầu rửa mặt, gội đầu, chọn lựa quần áo đẹp.
Hàn Văn Văn nằm lười trên giường, mặc đồ ngủ, một tay chống cằm:
"Thật đúng là thiếu nữ đang yêu mà, chỉ vì gặp Lâm Chính Nhiên mà xem xem, cậu đã biến thành thế nào rồi kìa, Tiểu Tình Tình nhà ta ơi."
Tiểu Hà Tình xấu hổ liếc nhìn Văn Văn:
"Cậu đừng trêu tớ." Rồi mặc chiếc váy xinh đẹp đứng trước mặt cô ấy: "Thế nào? Được không?"
Hàn Văn Văn xem xét cách ăn mặc hôm nay của Tiểu Tình Tình, váy ngắn cùng áo len mỏng màu trắng tuy rất đơn giản, nhưng lại phối hợp với khí chất riêng của Tiểu Tình Tình, trông cả người thanh thoát, trong trẻo.
Ngay cả cô hồ ly nhỏ cũng không kìm được mà duỗi tay chạm vào đôi chân mịn màng như ngọc của Tiểu Tình Tình:
"Đẹp lắm đó, hôm nay cố lên nha."
Tiểu Hà Tình ngượng ngùng rút tay cô nàng ra: "Aiya!"
Nàng lại soi gương một lần nữa: "Vậy tớ ra ngoài đây Văn Văn, cùng Lâm Chính Nhiên về nhà."
Hàn Văn Văn gật đầu: "Thi đấu cố lên, còn có đừng quên hỏi xem trên người cậu có thơm không nha."
"Văn Văn!" Cô ngượng ngùng liếc đối phương một cái, rồi cười phất tay: "Bai bai!"
"Bai bai."
Tiểu Hà Tình chạy chậm rời khỏi ký túc xá để đi tìm Lâm Chính Nhiên.
Hàn Văn Văn hai tay khoanh đặt trên gối, cằm đặt trên tay.
Ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên trùm chăn lên đầu: "Đáng ghét ca ca Chính Nhiên, chỉ biết hoa tâm, ta muốn nâng Chính Nhiên ca ca trong mộng!"
Bởi vì nàng biết rõ Lâm Chính Nhiên sẽ không một mực dạy mình, hôm nay chỉ bảo chẳng qua vì vừa nãy chiếc chìa khóa kia.
Lâm Chính Nhiên khen ngợi: "Rất tốt, cuối cùng cũng thuận lợi đàn xong một lần, thiên phú của ngươi quả nhiên không tệ, chỉ cần hơi chỉ dẫn là có thể nhanh chóng hiểu, cứ như vậy, bài này sau này ngươi cứ luyện thêm vài lần chắc là sẽ đàn thuần thục thôi."
Đột nhiên, bên ngoài có giọng nói mềm mại vang lên: "Lâm... Lâm Chính Nhiên? Anh ở đâu? Lâm Chính Nhiên?"
Chất giọng ngọt ngào đó tự nhiên là giọng của Tiểu Hà Tình, Tiểu Hà Tình đứng ngoài cửa ngó vào trong, không nghe thấy có ai trả lời, nên không dám đi vào.
Mà quay sang nói với Hàn Văn Văn cùng Giang Tuyết Lỵ đang ở bên ngoài: "Anh ấy không ở trong này, sao hôm nay Lâm Chính Nhiên lại để bọn mình đến đây đợi chứ?"
Hàn Văn Văn ngồi xổm dưới đất, nhìn con sâu nhỏ đã chết đang từ từ bò trong bụi cỏ, chiếc đuôi hồ ly ẩn hiện:
"Chắc Lâm Chính Nhiên lại bị thầy cô giao việc gì rồi, dù sao anh ấy cũng là đại diện tân sinh của khóa mình mà, cứ có chuyện gì lớn là sẽ tìm đến anh ấy."
Giang Tuyết Lỵ cũng ngồi xổm xuống cạnh Hàn Văn Văn, nhìn con sâu nhỏ đã chết, nhưng không nói gì, chỉ mải suy nghĩ điều gì đó.
"Sâu bé tí."
Hà Tình thấy cả hai đều đang ngồi xổm đó nên cũng ngồi xuống theo, nhưng nhìn thấy sâu lại hơi sợ nên nắm lấy tay Hàn Văn Văn:
"Hai cậu đang nhìn gì vậy? Cảm giác trong đám cỏ này nhiều sâu quá, đáng sợ thật đó."
Hàn Văn Văn cười đáp:
"Đang xem sâu nhỏ bò qua bò lại ấy mà, dù sao thì đang rảnh, chắc lát nữa Lâm Chính Nhiên đến thôi."
Trong phòng dương cầm, Lâm Chính Nhiên nghe được tiếng của Tiểu Hà Tình, Tưởng Thiến đương nhiên cũng nghe thấy.
Lâm Chính Nhiên đứng lên nói:
"Có người đến tìm ta, bài hát ta cũng đã dạy ngươi rồi, vậy ta đi đây, chìa khóa phòng học ta sẽ giữ cẩn thận."
Tưởng Thiến hơi mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm lại, gật đầu.
Thế là Lâm Chính Nhiên quay người đẩy cửa đi ra, chẳng nói thêm một lời nào.
Tưởng Thiến mãi đến khi thấy hắn rời đi hoàn toàn mới chậm rãi đứng lên bước ra khỏi phòng học, đứng ngoài hành lang, nhìn từ xa bóng dáng Lâm Chính Nhiên cùng ba cô gái gặp nhau, ánh mắt hơi xao động.
Lâm Chính Nhiên ra khỏi khu nhà đa phương tiện, nhìn thấy ba con bé đang ngồi xổm trên đường, mặt ngơ ngác.
"Ba người các cậu đang làm gì vậy..."
Cả ba nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại, Tiểu Hà Tình vui mừng:
"Lâm Chính Nhiên! Anh từ đâu ra vậy? Anh xong việc rồi à?"
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng, lắc chiếc chìa khóa trong tay:
"Trường không phải mới xây phòng dương cầm sao? Ta lấy được chìa khóa rồi, sau này nếu không có chỗ đi thì có thể đến chỗ này nghỉ ngơi."
Hàn Văn Văn cười nói: "Thật sao? Giờ Lâm Chính Nhiên còn có phòng làm việc riêng hả?"
Lâm Chính Nhiên nhìn cô một cái, Hàn Văn Văn cười tủm tỉm không nói gì.
Giang Tuyết Lỵ hơi khó chịu nhìn thấy Hà Tình đứng chung với Lâm Chính Nhiên, mấy ngày nay cô vẫn muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Lâm Chính Nhiên về chuyện hôm đó, nhưng đều không có cơ hội, thế là nghĩ chỉ còn cách đến cuối tuần khi anh dạy mình hát thì sẽ hỏi rõ.
"Chính Nhiên, vậy chúng ta đi ăn cơm đi, em hơi đói bụng rồi."
Lâm Chính Nhiên gật đầu, dẫn theo ba con nhóc cùng đi về phía nhà ăn.
"Đi thôi."
Bốn người lấy Lâm Chính Nhiên làm trung tâm, cùng nhau hướng về nhà ăn.
Cười cười nói nói, nhưng ai cũng mang một tâm tư riêng.
Mà ở hành lang khu nhà đa phương tiện, Tưởng Thiến nhìn bóng dáng Lâm Chính Nhiên cùng ba cô gái nói cười vui vẻ.
Im lặng không nói.
Phương Mộng tự nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ, thầm nghĩ, cô bé tên là Hà Tình kia không phải bạn gái của Lâm Chính Nhiên sao?
Nhưng tại sao còn có hai cô gái khác...
Hơn nữa... Phương Mộng một lần nữa xem xét Tưởng Thiến, rồi đến gần cô, nói: "Thiến Thiến, cậu phát hiện không? Lâm Chính Nhiên tuy thoạt nhìn có vẻ giống tính cách của cậu, nhưng thật ra hai người hoàn toàn khác nhau."
Tưởng Thiến đương nhiên phát hiện, hơn nữa đã sớm phát hiện rồi.
Giọng nói dễ nghe mà lạnh nhạt đáp:
"Ta không hiểu, hắn rõ ràng ưu tú như vậy tại sao lại muốn hòa mình vào với mấy cô gái bình thường này, chẳng lẽ chỉ vì mấy cô gái đó xinh đẹp? Theo ta quan sát trước đó thì hắn chắc là không có hứng thú với mấy cô gái bình thường mới phải."
Phương Mộng lại có chút hiểu ra: "Chuyện khác thì không biết rõ, nhưng xem ra Lâm Chính Nhiên và cô gái tên Hà Tình là thanh mai trúc mã, mà còn là nam nữ bằng hữu... Loại quan hệ đó."
Trong mắt Tưởng Thiến chỉ có bóng dáng Lâm Chính Nhiên đang dần đi xa:
"Thanh mai trúc mã loại này chỉ là một cái cớ thôi, người với người sẽ không vì cùng nhau lớn lên mà ở bên nhau mãi, ta không hiểu động cơ của hắn khi ở bên những cô gái này, người ta nên không ngừng hướng lên mới đúng."
Phương Mộng liếc nhìn Tưởng Thiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Nhiên:
"Vậy nên ta mới nói Thiến Thiến và hắn hoàn toàn khác nhau, Thiến Thiến, cậu chỉ có hứng thú với những người mạnh mẽ, có ích thôi, đối mặt với người mạnh mẽ cậu sẽ nghĩ cách vượt qua hắn, sau đó lại đi tìm những mục tiêu mạnh mẽ hơn để tiếp tục vượt qua, còn Lâm Chính Nhiên dường như làm gì cũng có chút tùy hứng, không hề giống cậu."
Tưởng Thiến nhỏ giọng nói:
"Trong mắt ta đây là khuyết điểm duy nhất của hắn."
Phương Mộng không phản bác nhưng lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì cô biết rõ tính cách của Tưởng Thiến là một loại cực đoan, nàng dù sẽ không bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại không coi trọng người yếu.
Sẽ chỉ không ngừng nhìn lên, sẽ chỉ khi gặp được người mạnh mẽ thì mới nảy sinh ham muốn vượt qua người đó.
Nghĩ trăm phương ngàn kế để mình trở nên mạnh nhất để càng nhiều người công nhận, vì thế Tưởng Thiến thậm chí không thể tổng tình với mình đã từng nhỏ yếu.
Phương Mộng biết rõ chuyện này có liên quan đến tuổi thơ của cô, nàng không muốn đánh giá tính cách này tốt hay xấu, vì dù là tốt hay xấu thì nàng cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ Tưởng Thiến, dù sao thì trước đây nếu không có Tưởng Thiến thì nàng và ba mẹ cũng không thể sống hạnh phúc đến bây giờ.
Nhưng Phương Mộng cũng rõ, cũng chính vì vậy mà khi đối mặt với người mạnh mẽ tuyệt đối, mà lại không có cách nào vượt qua như Lâm Chính Nhiên thì Tưởng Thiến mới sinh ra hứng thú lớn với anh.
Thậm chí trong ánh mắt dành cho người đó còn xuất hiện cảm giác sùng bái.
Sáng thứ bảy, trời nắng đẹp, thời gian hơn một năm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Hà Tình đến thị trấn thi đấu.
Sáng sớm cô đã bắt đầu rửa mặt, gội đầu, chọn lựa quần áo đẹp.
Hàn Văn Văn nằm lười trên giường, mặc đồ ngủ, một tay chống cằm:
"Thật đúng là thiếu nữ đang yêu mà, chỉ vì gặp Lâm Chính Nhiên mà xem xem, cậu đã biến thành thế nào rồi kìa, Tiểu Tình Tình nhà ta ơi."
Tiểu Hà Tình xấu hổ liếc nhìn Văn Văn:
"Cậu đừng trêu tớ." Rồi mặc chiếc váy xinh đẹp đứng trước mặt cô ấy: "Thế nào? Được không?"
Hàn Văn Văn xem xét cách ăn mặc hôm nay của Tiểu Tình Tình, váy ngắn cùng áo len mỏng màu trắng tuy rất đơn giản, nhưng lại phối hợp với khí chất riêng của Tiểu Tình Tình, trông cả người thanh thoát, trong trẻo.
Ngay cả cô hồ ly nhỏ cũng không kìm được mà duỗi tay chạm vào đôi chân mịn màng như ngọc của Tiểu Tình Tình:
"Đẹp lắm đó, hôm nay cố lên nha."
Tiểu Hà Tình ngượng ngùng rút tay cô nàng ra: "Aiya!"
Nàng lại soi gương một lần nữa: "Vậy tớ ra ngoài đây Văn Văn, cùng Lâm Chính Nhiên về nhà."
Hàn Văn Văn gật đầu: "Thi đấu cố lên, còn có đừng quên hỏi xem trên người cậu có thơm không nha."
"Văn Văn!" Cô ngượng ngùng liếc đối phương một cái, rồi cười phất tay: "Bai bai!"
"Bai bai."
Tiểu Hà Tình chạy chậm rời khỏi ký túc xá để đi tìm Lâm Chính Nhiên.
Hàn Văn Văn hai tay khoanh đặt trên gối, cằm đặt trên tay.
Ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên trùm chăn lên đầu: "Đáng ghét ca ca Chính Nhiên, chỉ biết hoa tâm, ta muốn nâng Chính Nhiên ca ca trong mộng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận