Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 110: Thù này tỷ tỷ nhớ kỹ (length: 10057)
Sau vài cú đá đối kháng liên tục, Tiểu Hà Tình dốc hết sức, tung một cú đá xoáy hoàn hảo khiến Lâm Tuyết lùi lại mấy bước.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, điểm số hiện lên: “Hiệp một, tuyển thủ Hà Tình thắng!”
Mắt Lâm Tuyết trợn tròn, lộ vẻ không thể tin, không thể chấp nhận, Tiểu Hà Tình thì vui vẻ giơ hai tay lên.
Lâm Chính Nhiên đứng dậy từ xa vẫy tay với nàng, ý nói cú đá rất tuyệt.
Tiểu Hà Tình cũng cười tủm tỉm vẫy tay lại với Lâm Chính Nhiên.
Thậm chí lần này, Lâm Chính Nhiên còn chủ động xuống khán phòng, đến khu vực nghỉ ngơi của Hà Tình động viên: “Cảm thấy thế nào? Thắng trận đầu khó khăn không?”
Tiểu Hà Tình thấy Lâm Chính Nhiên đến, vui vẻ đáp: “Không khó nha.” Nàng che miệng nói nhỏ vào tai Lâm Chính Nhiên: “Chị ấy chỉ nhìn có vẻ hung thôi, nhưng ta thấy trạng thái của chị ấy không tốt lắm, lúc đá hình như không dùng hết sức.”
Nàng cười nói: “Trước đó ta còn hơi lo lắng sức ta không bằng chị ấy, nếu dùng tốc độ để thắng thì có tốn sức không, kết quả là không cần lo lắng gì cả.”
Lâm Chính Nhiên cười đưa tay xoa đầu Tiểu Hà Tình, khuôn mặt cô bé đỏ bừng.
Khóe miệng cô nở nụ cười hạnh phúc.
Lâm Chính Nhiên: “Nếu vậy thì trận tiếp theo kết thúc nhanh thôi, chúng ta về trường sớm.”
Tiểu Hà Tình ừ một tiếng.
Ở phía bên kia, Lâm Tuyết thua trận đầu, ngồi phờ phạc trong khu nghỉ ngơi, Tưởng Tĩnh Thi cũng từ khán đài xuống tới.
Lâm Tuyết thậm chí còn ngại không dám nhìn Tưởng Tĩnh Thi.
Tưởng Tĩnh Thi an ủi: “Thua cũng không sao, trận tiếp theo lật ngược lại là được.” Miệng thì nói thế nhưng trong lòng đã biết rõ kết quả.
Lâm Tuyết siết chặt nắm đấm, xương cốt kêu răng rắc.
Nàng thầm nghĩ, thế mà lại thua người từng ngấm ngầm giành chức vô địch giải đấu lớn, sao lại thất bại trước một cô bé ngốc nghếch đáng yêu như vậy trong một cuộc thi đấu nhỏ này.
Tưởng Tĩnh Thi thấy nàng không nói gì cũng không nán lại mà quay trở về khán phòng.
Tự nhủ:
“Xem ra đội mình bỏ số tiền lớn ra bồi dưỡng đúng là hơi thất bại, nhưng mà…” nàng quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên đang nói chuyện với Tiểu Hà Tình, chăm chú nhìn bóng dáng thiếu niên: “Cũng không hẳn là không có thu hoạch, cậu nhóc này... còn đáng giá hơn mấy giải đấu nhiều.”
Trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu, nếu Tiểu Hà Tình thắng trận này nữa, cuộc thi hôm nay sẽ kết thúc.
Lâm Chính Nhiên và Tưởng Tĩnh Thi trở lại khán phòng, lần này Tưởng Tĩnh Thi không còn nói những lời buổi sáng, đổi cách nói:
“Chính Nhiên em có nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty phù hợp để làm việc không? Như vậy bắt đầu sẽ thuận lợi hơn, dù sao cũng có người chống lưng… Chị tin em không phải kiểu người chỉ đến công ty kiếm chút tiền lương qua ngày, nhưng nếu có một bệ phóng phù hợp vẫn là một lựa chọn, dù sao trưởng thành rồi muốn đi lúc nào chẳng được.”
Lâm Chính Nhiên bất ngờ khi thấy nàng đổi chủ đề trực tiếp như vậy, xem ra nàng đã thấy trước kết quả rồi.
“Thưa chị Tưởng, em nói thật lòng là em không hứng thú gia nhập công ty người khác, hơn nữa giờ em nghĩ đến mấy chuyện đó cũng hơi sớm, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà.”
Tưởng Tĩnh Thi liếc nhìn hắn, không hề tin nửa câu sau của Lâm Chính Nhiên, người có tài sẽ không bị giới hạn bởi tuổi tác, dù hiện tại chưa làm thì chắc chắn cũng đã có dự định từ trước:
“Vậy ý em là sau này định… tự mình lập nghiệp à?” Nàng thở dài, bỗng thấy có chút nguy hiểm, đây là một kiểu giác quan thương nghiệp trời sinh của Tưởng Tĩnh Thi:
“Nếu là người khác, nghe suy nghĩ này ở tuổi này, chị sẽ nói cậu ta không biết tự lượng sức mình, nhưng là em thì… Mặc dù chị còn chưa hiểu rõ em là người thế nào, nhưng luôn có cảm giác tương lai em sẽ là một đối thủ đáng gờm của chị.”
Lâm Chính Nhiên mỉm cười, giọng vẫn điềm tĩnh như thường: “Chị Tưởng đừng đùa, em với người bình thường cũng không khác gì mấy.”
Tưởng Tĩnh Thi nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên rồi đột nhiên bật cười dịu dàng.
“Vậy vẫn khác chứ, ít nhất lần đầu gặp em chị đã rất thích em rồi.”
Tiếp tục xem cuộc thi mà kết quả đã rõ.
Trận đấu thứ hai bắt đầu, lần này Lâm Tuyết so với hiệp trước càng nóng nảy hơn, dường như nàng ý thức được hôm nay trạng thái của mình không tốt, sức lực thậm chí còn không bằng cô bé kia.
Thế là nàng vội vàng dùng kinh nghiệm cùng với tốc độ vốn không phải sở trường của mình để thắng, vừa lên sàn đã dùng đủ các chiêu thức muốn khiến Tiểu Hà Tình không kịp trở tay, tranh thủ thắng trận này.
Nhưng lần này Tiểu Hà Tình thậm chí còn không thèm nghiêm túc đỡ đòn, chỉ đơn giản tránh né và chặn vài đòn ở những chỗ hiểm.
Ngơ ngác nhìn chị đang cuống cuồng ra chân.
Ánh mắt như đang nhắc nhở đối phương: “Chị à, chị đá như này không thắng được đâu, hấp tấp quá, với lại Taekwondo mà đá như thế này thì chán lắm.”
Lâm Tuyết bị ánh mắt của cô bé châm chọc, càng thêm tức giận, bước chân càng thêm dồn dập, nhưng Tiểu Hà Tình lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì trông nàng giống như đứa trẻ đang nổi cáu.
Lâm Tuyết không tin mình sẽ thua, rõ ràng trước giờ nàng chưa bao giờ thua cả.
Sau liên tục tấn công, Lâm Tuyết dốc toàn lực đá ngang một cước xuống, ai ngờ Tiểu Hà Tình chỉ dùng một cánh tay đã đỡ được đối phương.
Lâm Tuyết giật mình.
Hà Tình không phải là người kiên nhẫn với ai, ánh mắt đột nhiên trở nên bực dọc, có vẻ không hiểu nàng đang làm gì.
Nàng giơ một chân mạnh mẽ đá đối thủ văng ra.
Tuy Lâm Tuyết bị trúng một phần, nhưng khóe miệng nở một nụ cười, như thể đang hỏi: “Em gái hình như cũng không mạnh lắm nhỉ? Một cú vừa rồi chị chả thấy đau gì.”
Tiểu Hà Tình khó hiểu nhìn nàng, vẻ mặt từ từ trở nên kiên định.
Cô hạ cánh tay xuống, nghiêm túc, lùi lại hai bước.
Lâm Tuyết biết cô bé đang định dùng chiêu gì để bộc phát lực, thấy chân cô động đậy, nàng hiểu:
“Đá trên không sau lưng à? Chiêu đơn giản vậy, ai chả biết cách phòng thủ, mình không thể nào thua được...”
Trong mắt Tiểu Hà Tình lộ rõ sự phẫn nộ, lao mạnh về phía trước hai bước, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc đến biến dạng của Lâm Tuyết.
Chỉ nghe đối phương khẽ a một tiếng, Tiểu Hà Tình xoay người, một cú đá trên không sau lưng, cú đá đạt độ hoàn hảo nhờ sự chỉ dạy của Lâm Chính Nhiên, mạnh bạo đạp thẳng vào người Lâm Tuyết đang phòng thủ, khiến cô văng ra!
Lâm Tuyết bị đá bay khỏi mặt đất, ngã nhào xuống đất còn trượt một đoạn xa.
Nằm trên mặt đất, mắt hoảng sợ run rẩy, tay đã tê rần, biết rõ kết quả, nàng tuyệt vọng nhìn lên nóc đấu trường, từ từ nhắm đôi mắt đã rơm rớm nước mắt.
Trọng tài cũng cảm thấy thực lực trận đấu này quá chênh lệch.
Tuyên bố kết quả:
“Trận đấu kết thúc! Tuyển thủ Hà Tình giành chiến thắng chung cuộc!”
Những thành viên còn lại trong đội của Tưởng Tĩnh Thi ngơ ngác kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng Lâm Tuyết lại thua liền hai trận, mà còn thua triệt để như thế.
Còn những người đến từ các đạo quán Taekwondo khác, dù là những người thua trận, cũng đều đang reo hò vì chiến thắng của Hà Tình.
“Hà Tình! Hà Tình! Hà Tình!”
Mọi người đều đang gọi tên nàng, Tiểu Hà Tình sau khi vui mừng, thấy Lâm Tuyết nằm trên đất, không còn chút ý chí chiến đấu nào, trong đầu không rõ đang nghĩ gì.
Trên khán đài, Tưởng Tĩnh Thi thở dài: “Thua rồi, đúng là không thể ngờ, Hà Tình em hôm nay trạng thái quá tốt, thực lực cũng mạnh ngoài tưởng tượng, Lâm Tuyết đúng là không bì được.”
Không đợi Lâm Chính Nhiên lên tiếng, Tưởng Tĩnh Thi, với ánh mắt ôn nhu rõ rệt lại cố ý quay sang nói: “Chính Nhiên em, mối thù này chị nhớ đấy, sau này có cơ hội chị sẽ đòi lại.”
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, nàng chưa dứt lời thì điện thoại bỗng rung, xem lại hóa ra là ông nội gọi tới.
Thở dài với Lâm Chính Nhiên một tiếng, cả người bỗng trở nên căng thẳng như thiếu nữ: “Alo? Ông ơi? Cháu là Tĩnh Thi đây ạ, sao ông lại gọi ạ?”
Ông nội nói gì đó trong điện thoại.
Tưởng Tĩnh Thi vô cùng kinh ngạc:
“Hả? Ông về nhà rồi á? Dạ dạ dạ, vậy cháu về gặp ông ngay, dạ được, ông chờ một lát nhé.”
Nàng cúp điện thoại, bỗng sắc mặt có chút u sầu buồn bực, nói với Lâm Chính Nhiên:
“Chính Nhiên em, chị ở nhà có chút việc gấp, phải đi trước.”
Nàng móc ra một tấm danh thiếp từ trong ngực:
“Lần trước gặp mặt quên lưu số điện thoại, coi như lần này chúng ta chính thức làm quen, tuy chuyện tương lai khó nói trước nhưng chị cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại, hơn nữa không lâu nữa đâu.”
Nàng mỉm cười: “Lần này không liên quan đến em gái của chị, Chính Nhiên em có muốn làm quen người bạn là chị đây không?”
Lâm Chính Nhiên nhận lấy tấm danh thiếp kia, vẫn còn hơi ấm, vì được nàng cất trong ngực: “Đương nhiên là muốn, số điện thoại của em là…”
Tưởng Tĩnh Thi dùng mu bàn tay che miệng, dịu dàng nói bên tai Lâm Chính Nhiên: “Không cần phải nói, chị biết số điện thoại di động của em từ lâu rồi, đã lưu trong điện thoại từ sớm.”
Nàng đứng dậy vẫy tay: “Vậy chị đi trước, có duyên gặp lại ~”
Nói xong liền bước trên đôi giày cao gót rời khỏi sân thi đấu. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông trên vai theo nhịp điệu uyển chuyển của vòng eo nàng. Rõ ràng tuổi không còn trẻ, nhưng lại có một nét thành thục khó tả.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, điểm số hiện lên: “Hiệp một, tuyển thủ Hà Tình thắng!”
Mắt Lâm Tuyết trợn tròn, lộ vẻ không thể tin, không thể chấp nhận, Tiểu Hà Tình thì vui vẻ giơ hai tay lên.
Lâm Chính Nhiên đứng dậy từ xa vẫy tay với nàng, ý nói cú đá rất tuyệt.
Tiểu Hà Tình cũng cười tủm tỉm vẫy tay lại với Lâm Chính Nhiên.
Thậm chí lần này, Lâm Chính Nhiên còn chủ động xuống khán phòng, đến khu vực nghỉ ngơi của Hà Tình động viên: “Cảm thấy thế nào? Thắng trận đầu khó khăn không?”
Tiểu Hà Tình thấy Lâm Chính Nhiên đến, vui vẻ đáp: “Không khó nha.” Nàng che miệng nói nhỏ vào tai Lâm Chính Nhiên: “Chị ấy chỉ nhìn có vẻ hung thôi, nhưng ta thấy trạng thái của chị ấy không tốt lắm, lúc đá hình như không dùng hết sức.”
Nàng cười nói: “Trước đó ta còn hơi lo lắng sức ta không bằng chị ấy, nếu dùng tốc độ để thắng thì có tốn sức không, kết quả là không cần lo lắng gì cả.”
Lâm Chính Nhiên cười đưa tay xoa đầu Tiểu Hà Tình, khuôn mặt cô bé đỏ bừng.
Khóe miệng cô nở nụ cười hạnh phúc.
Lâm Chính Nhiên: “Nếu vậy thì trận tiếp theo kết thúc nhanh thôi, chúng ta về trường sớm.”
Tiểu Hà Tình ừ một tiếng.
Ở phía bên kia, Lâm Tuyết thua trận đầu, ngồi phờ phạc trong khu nghỉ ngơi, Tưởng Tĩnh Thi cũng từ khán đài xuống tới.
Lâm Tuyết thậm chí còn ngại không dám nhìn Tưởng Tĩnh Thi.
Tưởng Tĩnh Thi an ủi: “Thua cũng không sao, trận tiếp theo lật ngược lại là được.” Miệng thì nói thế nhưng trong lòng đã biết rõ kết quả.
Lâm Tuyết siết chặt nắm đấm, xương cốt kêu răng rắc.
Nàng thầm nghĩ, thế mà lại thua người từng ngấm ngầm giành chức vô địch giải đấu lớn, sao lại thất bại trước một cô bé ngốc nghếch đáng yêu như vậy trong một cuộc thi đấu nhỏ này.
Tưởng Tĩnh Thi thấy nàng không nói gì cũng không nán lại mà quay trở về khán phòng.
Tự nhủ:
“Xem ra đội mình bỏ số tiền lớn ra bồi dưỡng đúng là hơi thất bại, nhưng mà…” nàng quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên đang nói chuyện với Tiểu Hà Tình, chăm chú nhìn bóng dáng thiếu niên: “Cũng không hẳn là không có thu hoạch, cậu nhóc này... còn đáng giá hơn mấy giải đấu nhiều.”
Trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu, nếu Tiểu Hà Tình thắng trận này nữa, cuộc thi hôm nay sẽ kết thúc.
Lâm Chính Nhiên và Tưởng Tĩnh Thi trở lại khán phòng, lần này Tưởng Tĩnh Thi không còn nói những lời buổi sáng, đổi cách nói:
“Chính Nhiên em có nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty phù hợp để làm việc không? Như vậy bắt đầu sẽ thuận lợi hơn, dù sao cũng có người chống lưng… Chị tin em không phải kiểu người chỉ đến công ty kiếm chút tiền lương qua ngày, nhưng nếu có một bệ phóng phù hợp vẫn là một lựa chọn, dù sao trưởng thành rồi muốn đi lúc nào chẳng được.”
Lâm Chính Nhiên bất ngờ khi thấy nàng đổi chủ đề trực tiếp như vậy, xem ra nàng đã thấy trước kết quả rồi.
“Thưa chị Tưởng, em nói thật lòng là em không hứng thú gia nhập công ty người khác, hơn nữa giờ em nghĩ đến mấy chuyện đó cũng hơi sớm, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà.”
Tưởng Tĩnh Thi liếc nhìn hắn, không hề tin nửa câu sau của Lâm Chính Nhiên, người có tài sẽ không bị giới hạn bởi tuổi tác, dù hiện tại chưa làm thì chắc chắn cũng đã có dự định từ trước:
“Vậy ý em là sau này định… tự mình lập nghiệp à?” Nàng thở dài, bỗng thấy có chút nguy hiểm, đây là một kiểu giác quan thương nghiệp trời sinh của Tưởng Tĩnh Thi:
“Nếu là người khác, nghe suy nghĩ này ở tuổi này, chị sẽ nói cậu ta không biết tự lượng sức mình, nhưng là em thì… Mặc dù chị còn chưa hiểu rõ em là người thế nào, nhưng luôn có cảm giác tương lai em sẽ là một đối thủ đáng gờm của chị.”
Lâm Chính Nhiên mỉm cười, giọng vẫn điềm tĩnh như thường: “Chị Tưởng đừng đùa, em với người bình thường cũng không khác gì mấy.”
Tưởng Tĩnh Thi nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên rồi đột nhiên bật cười dịu dàng.
“Vậy vẫn khác chứ, ít nhất lần đầu gặp em chị đã rất thích em rồi.”
Tiếp tục xem cuộc thi mà kết quả đã rõ.
Trận đấu thứ hai bắt đầu, lần này Lâm Tuyết so với hiệp trước càng nóng nảy hơn, dường như nàng ý thức được hôm nay trạng thái của mình không tốt, sức lực thậm chí còn không bằng cô bé kia.
Thế là nàng vội vàng dùng kinh nghiệm cùng với tốc độ vốn không phải sở trường của mình để thắng, vừa lên sàn đã dùng đủ các chiêu thức muốn khiến Tiểu Hà Tình không kịp trở tay, tranh thủ thắng trận này.
Nhưng lần này Tiểu Hà Tình thậm chí còn không thèm nghiêm túc đỡ đòn, chỉ đơn giản tránh né và chặn vài đòn ở những chỗ hiểm.
Ngơ ngác nhìn chị đang cuống cuồng ra chân.
Ánh mắt như đang nhắc nhở đối phương: “Chị à, chị đá như này không thắng được đâu, hấp tấp quá, với lại Taekwondo mà đá như thế này thì chán lắm.”
Lâm Tuyết bị ánh mắt của cô bé châm chọc, càng thêm tức giận, bước chân càng thêm dồn dập, nhưng Tiểu Hà Tình lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì trông nàng giống như đứa trẻ đang nổi cáu.
Lâm Tuyết không tin mình sẽ thua, rõ ràng trước giờ nàng chưa bao giờ thua cả.
Sau liên tục tấn công, Lâm Tuyết dốc toàn lực đá ngang một cước xuống, ai ngờ Tiểu Hà Tình chỉ dùng một cánh tay đã đỡ được đối phương.
Lâm Tuyết giật mình.
Hà Tình không phải là người kiên nhẫn với ai, ánh mắt đột nhiên trở nên bực dọc, có vẻ không hiểu nàng đang làm gì.
Nàng giơ một chân mạnh mẽ đá đối thủ văng ra.
Tuy Lâm Tuyết bị trúng một phần, nhưng khóe miệng nở một nụ cười, như thể đang hỏi: “Em gái hình như cũng không mạnh lắm nhỉ? Một cú vừa rồi chị chả thấy đau gì.”
Tiểu Hà Tình khó hiểu nhìn nàng, vẻ mặt từ từ trở nên kiên định.
Cô hạ cánh tay xuống, nghiêm túc, lùi lại hai bước.
Lâm Tuyết biết cô bé đang định dùng chiêu gì để bộc phát lực, thấy chân cô động đậy, nàng hiểu:
“Đá trên không sau lưng à? Chiêu đơn giản vậy, ai chả biết cách phòng thủ, mình không thể nào thua được...”
Trong mắt Tiểu Hà Tình lộ rõ sự phẫn nộ, lao mạnh về phía trước hai bước, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc đến biến dạng của Lâm Tuyết.
Chỉ nghe đối phương khẽ a một tiếng, Tiểu Hà Tình xoay người, một cú đá trên không sau lưng, cú đá đạt độ hoàn hảo nhờ sự chỉ dạy của Lâm Chính Nhiên, mạnh bạo đạp thẳng vào người Lâm Tuyết đang phòng thủ, khiến cô văng ra!
Lâm Tuyết bị đá bay khỏi mặt đất, ngã nhào xuống đất còn trượt một đoạn xa.
Nằm trên mặt đất, mắt hoảng sợ run rẩy, tay đã tê rần, biết rõ kết quả, nàng tuyệt vọng nhìn lên nóc đấu trường, từ từ nhắm đôi mắt đã rơm rớm nước mắt.
Trọng tài cũng cảm thấy thực lực trận đấu này quá chênh lệch.
Tuyên bố kết quả:
“Trận đấu kết thúc! Tuyển thủ Hà Tình giành chiến thắng chung cuộc!”
Những thành viên còn lại trong đội của Tưởng Tĩnh Thi ngơ ngác kinh ngạc.
Không ai ngờ rằng Lâm Tuyết lại thua liền hai trận, mà còn thua triệt để như thế.
Còn những người đến từ các đạo quán Taekwondo khác, dù là những người thua trận, cũng đều đang reo hò vì chiến thắng của Hà Tình.
“Hà Tình! Hà Tình! Hà Tình!”
Mọi người đều đang gọi tên nàng, Tiểu Hà Tình sau khi vui mừng, thấy Lâm Tuyết nằm trên đất, không còn chút ý chí chiến đấu nào, trong đầu không rõ đang nghĩ gì.
Trên khán đài, Tưởng Tĩnh Thi thở dài: “Thua rồi, đúng là không thể ngờ, Hà Tình em hôm nay trạng thái quá tốt, thực lực cũng mạnh ngoài tưởng tượng, Lâm Tuyết đúng là không bì được.”
Không đợi Lâm Chính Nhiên lên tiếng, Tưởng Tĩnh Thi, với ánh mắt ôn nhu rõ rệt lại cố ý quay sang nói: “Chính Nhiên em, mối thù này chị nhớ đấy, sau này có cơ hội chị sẽ đòi lại.”
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, nàng chưa dứt lời thì điện thoại bỗng rung, xem lại hóa ra là ông nội gọi tới.
Thở dài với Lâm Chính Nhiên một tiếng, cả người bỗng trở nên căng thẳng như thiếu nữ: “Alo? Ông ơi? Cháu là Tĩnh Thi đây ạ, sao ông lại gọi ạ?”
Ông nội nói gì đó trong điện thoại.
Tưởng Tĩnh Thi vô cùng kinh ngạc:
“Hả? Ông về nhà rồi á? Dạ dạ dạ, vậy cháu về gặp ông ngay, dạ được, ông chờ một lát nhé.”
Nàng cúp điện thoại, bỗng sắc mặt có chút u sầu buồn bực, nói với Lâm Chính Nhiên:
“Chính Nhiên em, chị ở nhà có chút việc gấp, phải đi trước.”
Nàng móc ra một tấm danh thiếp từ trong ngực:
“Lần trước gặp mặt quên lưu số điện thoại, coi như lần này chúng ta chính thức làm quen, tuy chuyện tương lai khó nói trước nhưng chị cảm thấy chúng ta sẽ còn gặp lại, hơn nữa không lâu nữa đâu.”
Nàng mỉm cười: “Lần này không liên quan đến em gái của chị, Chính Nhiên em có muốn làm quen người bạn là chị đây không?”
Lâm Chính Nhiên nhận lấy tấm danh thiếp kia, vẫn còn hơi ấm, vì được nàng cất trong ngực: “Đương nhiên là muốn, số điện thoại của em là…”
Tưởng Tĩnh Thi dùng mu bàn tay che miệng, dịu dàng nói bên tai Lâm Chính Nhiên: “Không cần phải nói, chị biết số điện thoại di động của em từ lâu rồi, đã lưu trong điện thoại từ sớm.”
Nàng đứng dậy vẫy tay: “Vậy chị đi trước, có duyên gặp lại ~”
Nói xong liền bước trên đôi giày cao gót rời khỏi sân thi đấu. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông trên vai theo nhịp điệu uyển chuyển của vòng eo nàng. Rõ ràng tuổi không còn trẻ, nhưng lại có một nét thành thục khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận