Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 59: Đánh thức Giang Tuyết Lỵ (length: 8736)

Trưng bày hình trái tim ngọn nến bồn hoa một bên, Lưu Hinh Nguyệt ôm Giang Tuyết Lỵ oa oa khóc lớn.
Những ngọn nến kia tựa như từng cây đâm đâm trên người Lưu Hinh Nguyệt.
Giang Tuyết Lỵ tranh thủ thời gian an ủi, nhưng nhớ tới vừa rồi cái gọi là đại ca ca cùng thổ lộ với nữ hài vậy mà hôn khoảng chừng năm phút.
Nàng không dám tưởng tượng Lưu Hinh Nguyệt rốt cuộc lại nhận bao nhiêu thương tổn cực lớn, nhất là nàng còn đứng ở đó xem hết:
"Hinh.. Hinh Nguyệt ngươi đừng khóc, chuyện này có lúc cũng là.." Nàng đều không biết phải an ủi như thế nào, dù sao cảnh tượng vừa rồi quá sức mạnh mẽ.
Lưu Hinh Nguyệt ô ô chảy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng:
"Ta thích.. thích đại ca ca nhiều năm như vậy, ở nước ngoài lúc đã thích hắn, là vì hắn đến trong nước đi học cho nên ta mới theo tới, kết quả không ngờ cuối cùng vẫn là thua, ta vậy mà tận mắt nhìn xem bọn họ ôm nhau hôn." Nàng ô ô ô:
"Còn hôn tận năm phút! Miệng không mệt sao?"
Giang Tuyết Lỵ không biết nên nói gì.
Lưu Hinh Nguyệt thấm thía, hâm mộ nhìn Giang Tuyết Lỵ:
"Lỵ Lỵ, sớm biết.. sớm biết vừa rồi ta nên sớm gọi điện thoại, nếu sớm một chút chủ động có lẽ ta đã không thua, Lỵ Lỵ, ta thật hâm mộ ngươi có thể chủ động tiến lên một bước đó, bởi vì những cô gái tính cách giống chúng ta khẳng định không có được hạnh phúc, nhất là.."
Nàng sụt sịt mũi, hai mắt lưng tròng:
"Nhất là tình địch còn là loại cô gái có tính cách ôn nhu nhưng chủ động, cùng dạng ngạo kiều mà gặp kiểu cô gái này thì căn bản không thắng được, thật hâm mộ Lỵ Lỵ, ngươi thích chàng trai không có cái kiểu thanh mai trúc mã."
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ.
Lưu Hinh Nguyệt nói tiếp:
"Mà chỉ ôn nhu chủ động thì thôi đi, đáng sợ nhất là những cô gái này sau lưng còn có khuê mật ở phía sau bày mưu tính kế, như người kiểu ta thì càng không có cơ hội. Bởi vì người ta không những chủ động mà còn có quân sư, còn những đứa ngạo kiều như chúng ta đâu? Tính cách này bình thường ngay cả bạn bè cũng không có, chỉ có thể là thua càng thêm thua."
Giang Tuyết Lỵ rõ ràng đang an ủi đối phương, nhưng lại bắt đầu mồ hôi nhễ nhại.
"Hinh Nguyệt, ngươi.. ngươi phải kiên cường."
Lưu Hinh Nguyệt vẫn còn tiếp tục:
"Mà điều ta hối hận nhất nhất nhất là, là ta rõ ràng đã sớm phát hiện nàng gần đây có động thái lớn, có ý định thổ lộ, kết quả ta vẫn còn đang do dự không quyết, thậm chí ngay từ đầu cũng không phát hiện! Đến khi thấy họ hôn nhau thì hối hận không kịp! Sao ta đần vậy chứ?"
Nàng khóc thút thít: "Thật.. Ta thật hâm mộ ngươi Lỵ Lỵ, như ngươi mà chủ động ngạo kiều, gặp phải chuyện này thì chắc chắn sẽ sớm phát hiện, nhất định sẽ kịp thời ngăn bọn họ lại, đồng thời ra tay trước."
Giang Tuyết Lỵ không hiểu bắt đầu run rẩy.
Bởi vì nàng đột nhiên ý thức được.. gần đây Hà Tình cùng Hàn Văn Văn rốt cuộc đang làm gì.. Không.. Chẳng lẽ cũng đang chuẩn bị thổ lộ ư?
Không thể nào?
Lưu Hinh Nguyệt lau nước mắt, chậm rãi đứng lên: "Lòng ta đã chết, ta cũng không tin vào tình yêu nữa, không bao giờ gặp được chàng trai nào mình thích nữa."
"Hinh Nguyệt, đừng nghĩ quẩn."
"Lỵ Lỵ, thật hâm mộ ngươi không cần lo lắng một ngày nào đó bị người khác đâm sau lưng. Ta phải đi, ta muốn rời khỏi cái quốc gia đau thương này, từ nay sẽ khóa chặt trái tim mình trong mùa đông lạnh lẽo, nhưng ta sẽ chúc phúc ngươi và người ngươi thích mãi mãi bên nhau."
Nàng chậm rãi bước về hướng nhà, như một cái xác không hồn: "Đêm nay ta sẽ nói với ba mẹ, muốn họ mua vé máy bay, ngày mai ta sẽ đi."
Giang Tuyết Lỵ sợ nàng xảy ra chuyện gì, vội đuổi theo tiễn nàng.
"Hinh Nguyệt, Hinh Nguyệt đợi ta!"
Ngày thứ hai, Lưu Hinh Nguyệt thực sự muốn đến sân bay lên máy bay rời đi.
Chỉ có điều trước khi đi, nàng cố ý thuê xe đi qua cổng trường.
Giang Tuyết Lỵ lúc đó nhân lúc giờ ăn trưa ra cổng trường gặp nàng lần cuối.
Lưu Hinh Nguyệt đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng nhìn vẫn còn thất thần, nàng nắm tay bạn tốt:
"Lỵ Lỵ, ta phải đi, sau này nếu có duyên có lẽ chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó ngươi phải ở bên người ngươi thích, phải hạnh phúc."
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay đối phương gật đầu: "Ừ, ta biết rồi Hinh Nguyệt."
Lưu Hinh Nguyệt nắm tay nàng chặt hơn một chút, nước mắt lại rơi:
"Nhất định.. Nhất định phải rút kinh nghiệm của ta! Ngạo kiều thì yếu thế lực mỏng, cho nên lúc mấu chốt tuyệt đối không được do dự, đến lúc nên thổ lộ phải thổ lộ ngay! Đồng thời còn phải kịp thời phát hiện nguy hiểm bên cạnh, tuyệt đối không được lơ là, nếu không.."
Giang Tuyết Lỵ nuốt nước bọt.
Lưu Hinh Nguyệt mỗi chữ mỗi câu khắc cốt ghi tâm: "Đi sai một bước là thua hết ván, sẽ phải ở trong công viên nhìn người ta ôm nhau hôn!" Nàng đột nhiên rất tủi thân:
"Nhưng ta nói là ta thôi, ta biết chắc chắn ngươi sẽ không như vậy."
Giang Tuyết Lỵ miễn cưỡng nhếch miệng.
Hai người vẫy tay chào nhau, như thế chia tay, cũng không biết tương lai có thể gặp lại không.
"Lỵ Lỵ ta đi, cùng cái thành phố đau thương này từ hôm nay cũng biệt ly."
Lưu Hinh Nguyệt lên taxi hướng phương xa chạy tới, tựa như những gì thanh xuân đã qua của thiếu nữ, hướng về một nghĩa vụ cuối cùng không thể trốn tránh.
Giang Tuyết Lỵ đứng ở cổng trường nhìn theo chiếc taxi khuất dần ở phía cuối.
"Hinh Nguyệt.. Chúc ngươi một đường bình an.."
Thở dài, hai tay buông thõng, chậm rãi xoay người đi vào nhà ăn dùng bữa.
Nhà ăn của trường lúc nào cũng đông kín người, Giang Tuyết Lỵ bưng đĩa đi đến cửa sổ nhận đồ ăn, thấy Lâm Chính Nhiên cùng Hà Tình, Hàn Văn Văn đã ngồi vào bàn.
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy nàng: "Sao đi chậm vậy?"
Giang Tuyết Lỵ ngồi đối diện hắn cầm đũa trả lời: "Vừa ở cổng trường gặp một người bạn."
Nàng cầm đũa định gắp thức ăn, chợt thấy Hàn Văn Văn đang cùng Hà Tình thì thầm gì đó.
Đôi tai mẫn cảm của nàng vẫn mơ hồ nghe được vài từ, chỉ là nghe không rõ lắm, như kiểu còn mấy ngày nữa, nhất định được, đến lúc đó.
Dây thần kinh cảnh giác lập tức căng lên.
Những từ này không biết tại sao lại khiến Giang Tuyết Lỵ liên tưởng ngay đến chuyện của Lưu Hinh Nguyệt tối qua.
Hàn Văn Văn phát hiện Giang Tuyết Lỵ đang nhìn mình, quay sang cười với nàng: "Sao vậy Giang Tuyết Lỵ, có chuyện gì à?"
Giang Tuyết Lỵ ha ha cười nói: "Không có, ta chỉ tò mò.. Các người đang nói chuyện gì vậy?"
Hà Tình mặt đỏ bừng.
Hàn Văn Văn mỉm cười trả lời: "Chuyện học thôi."
"Học.. Học tập?" Nàng nhìn phản ứng mặt đỏ của Hà Tình, sao cảm giác không giống, thật sự là chuyện học sao...
Đêm đó Giang Tuyết Lỵ ở trên giường trong ký túc xá nữ làm một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, dưới bầu trời đầy cánh hoa, khung cảnh xung quanh là công viên rất đẹp, trong công viên có bồn hoa, trước bồn hoa có những ngọn nến hình trái tim, xung quanh rất nhiều người.
Hà Tình mặc váy trắng và anh chàng ngốc đẹp trai đứng ở giữa hình trái tim ngọn nến.
Bên cạnh Hàn Văn Văn mỉm cười cho cô bạn thân thêm sức mạnh, còn Giang Tuyết Lỵ thì đứng ở đằng xa.
Hà Tình nâng bó hoa trên tay chậm rãi mở miệng: "Ta.. thích cậu! Lâm Chính Nhiên, cậu có thể cùng tớ không?"
Lâm Chính Nhiên đôi mắt thâm thúy: "Đương nhiên, mặc dù so với cậu thì ta thích người ngạo kiều hơn, nhưng đã cậu thổ lộ trước thì ta sẽ đi cùng cậu."
Hà Tình kích động nói: "Thật.. Thật sao? Tốt quá rồi!"
Hàn Văn Văn vỗ tay ở bên cạnh: "Chúc mừng Tiểu Tình Tình thổ lộ thành công!"
Đám đông vây xem cổ vũ: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Thế là Lâm Chính Nhiên dùng tay nâng cằm Hà Tình, Tiểu Hà Tình nhắm mắt lại, môi hai người dần dần chạm vào nhau, càng ngày càng gần.
Giang Tuyết Lỵ trong mơ ngơ ngác nhìn, bỗng giật mình nắm chặt tay hét lớn: "Dừng.. Dừng lại! Mau im miệng cho ta!"
Rạng sáng mười hai giờ, nàng bất ngờ ngồi dậy trên giường, mặc đồ ngủ ôm đầu đỏ mặt: "Hà Tình.. Cô ấy gần đây nhất định đang chuẩn bị thổ lộ! Nhất định là! Ta phải làm gì đây!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận