Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chương 192: Sớm thích ứng thư ký công việc
Chương 192: Sớm thích ứng công việc thư ký
"Lâm Chính Nhiên, trong nhà có chút việc nên ta đến muộn một chút, bây giờ còn có gì cần làm không?" Phương Mộng đi đến trước bàn của Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Mộng, Hàn Văn Văn cũng nghe thấy giọng của Phương Mộng. Ở dưới gầm bàn, tiểu hồ ly càng ghen, há cái miệng rộng như chậu máu tiếp tục cắn đùi. Lâm Chính Nhiên bất đắc dĩ cảm nhận con hồ ly nào đó đang do dự không biết có nên cắn xé thật lực không, một tay vụng trộm che miệng Hàn Văn Văn, nói với Phương Mộng: "Không có gì đâu, buổi sáng sân khấu ta đã xem qua hết rồi, còn lại chỉ có chút đạo cụ chưa kiểm tra thôi, buổi chiều kiểm tra lại là được."
Lâm Chính Nhiên che miệng Hàn Văn Văn vốn là vì quần của mình không sạch sẽ lắm, cắn tới cắn lui mà Hàn Văn Văn không chê bẩn, kết quả nàng đâu có quan tâm đến chuyện này, nàng vốn đang ghen, lại còn nghe thấy Phương Mộng đang nói chuyện với Lâm Chính Nhiên. Dù Lâm Chính Nhiên che miệng mình để làm gì, gặp cái gì liền cắn cái đó. Ở dưới gầm bàn trực tiếp "a u" một tiếng cắn vào tay Lâm Chính Nhiên.
Phương Mộng nói: "Vậy ta đi kiểm tra đạo cụ nhé, vốn đã đến muộn rồi, cũng không thể để không làm gì cả." Lâm Chính Nhiên không từ chối, chỉ muốn Phương Mộng rời đi để con hồ ly này an phận chút: "Cũng được, vậy cô đi đi." Phương Mộng ừ một tiếng, kết quả vừa định quay người thì nghe thấy có giọng con gái làm nũng ở đâu đó. Cô nghi ngờ nhìn xung quanh.
Thật ra là do Hàn Văn Văn ở dưới gầm bàn vì không gian quá chật, chân liền có chút khó chịu, quỳ gối giữa hai chân Lâm Chính Nhiên. Phương Mộng nhìn về phía Lâm Chính Nhiên: "Lâm Chính Nhiên, vừa nãy cậu nghe thấy gì không? Hình như tớ nghe thấy tiếng con gái." Lâm Chính Nhiên nghiêm mặt nói: "Không có mà? Tớ không nghe thấy gì cả." Phương Mộng lại nhìn quanh một lượt, xác thực không thấy ai xung quanh, hơn nữa trong phòng luyện tập rất đông người, đủ loại âm thanh, có lẽ mình nghe nhầm thôi.
Cô liền rời đi kiểm tra đạo cụ các tổ, nhưng vừa đi thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Là Tưởng Thiến gửi: "Tiểu Mộng, cậu đến trường chưa? Lâm Chính Nhiên có hỏi tớ vì sao không đi không?" Phương Mộng nghi hoặc, Thiến Thiến chưa ngủ sao? Cô trả lời: "Vẫn chưa hỏi, cậu ấy hiện giờ mới xong việc, đoán chừng không để ý, Thiến Thiến cậu còn chưa nghỉ ngơi sao?" Qua dòng chữ không thể nào biết lúc này Tưởng Thiến đang có biểu cảm gì, nhưng Phương Mộng lại cảm giác Thiến Thiến có chút uể oải: "Biết rồi…tớ đi ngủ đây."
Trong biệt thự, Tưởng Thiến nhìn tin nhắn mà thất vọng, cảm giác khó chịu nơi tim lại ập đến, cô lẩm bẩm: "Sao anh ấy không hỏi mình… bận đến vậy sao?"
Trong phòng luyện tập giờ phút này, giữa tiếng luyện tập của mọi người, Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn Hàn Văn Văn đang quỳ ở dưới, nhỏ giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy? Mau ra đây." Hàn Văn Văn ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, trên mặt vẫn còn chút ghen, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Dưới gầm bàn không gian nhỏ quá, ngồi xổm không thoải mái."
Vừa nói xong thì có mấy bạn nam nữ lớp khác đến. Có vẻ như là đến để trưng cầu ý kiến về tiết mục biểu diễn. Lâm Chính Nhiên đành phải ngồi xuống lần nữa, thân trên áp sát mặt bàn, như vậy mới có thể che được Hàn Văn Văn. Có người hỏi: "Lâm Chính Nhiên, lớp tớ diễn cần thêm một loại đèn…cậu xem khi đó có thể điều khiển giúp được không?" Lâm Chính Nhiên nhìn ba bốn người đến hỏi ý kiến.
Cậu trả lời rất chuẩn mực, thực chất lại đang cảm nhận được Hàn Văn Văn lại bắt đầu không an phận. Con hồ ly này cắn tay nửa ngày mà vẫn thấy chưa đã cơn giận. Ngẩng đầu lên liền phát hiện ra Thâm Uyên gì đó. Đôi mắt nàng đỏ bừng lên ngay lập tức. Nàng nhớ tới một chút cảnh tượng trong mấy cuốn tiểu thuyết hay phim ảnh trưởng thành mình từng xem, thật ra thì Hàn Văn Văn đối với loại chuyện này vẫn là có chút hiếu kỳ. Thậm chí trước kia nàng còn từng tưởng tượng tới việc cùng Chính Nhiên ca ca làm vài việc không thích hợp với trẻ con.
Nhưng hiển nhiên hoàn cảnh hiện tại thì không được rồi, nhưng…có thể đổi sang kiểu khác. Nàng nhìn vào bụng của Lâm Chính Nhiên. Chầm chậm đẩy đầu gối về phía trước một chút, nhấc vạt áo Lâm Chính Nhiên lên. Cái đầu nhỏ chui vào bên trong áo của Lâm Chính Nhiên. Mở cái miệng lớn ra cắn vào bụng của Lâm Chính Nhiên. Lâm Chính Nhiên thật sự là hết cách với con hồ ly này, miễn cưỡng ứng phó xong những bạn học đến hỏi ý kiến kia.
Đám người đó vừa rời đi, Lâm Chính Nhiên một tay nhấc đầu Hàn Văn Văn lên, cúi xuống cảnh cáo: "Em đúng là càng ngày càng được nước phải không? Chỗ này đang là phòng luyện tập, rất nhiều người, hơn nữa em làm bụng anh toàn nước miếng kìa!" Hàn Văn Văn ngửa ra sau, đôi mắt hồ ly mê hoặc người khác: "Bàn cao như vậy em sợ cái gì chứ? Hơn nữa sau này em sẽ là thư ký của Chính Nhiên ca ca, thư ký nữ trốn dưới bàn của sếp thì có gì lạ?" Trán Lâm Chính Nhiên lấm tấm mồ hôi. Cô nàng này bình thường hay xem cái thứ gì thế?
Rất nhanh lại có mấy bạn nữ đến, lần này là mấy bạn lớp Hàn Văn Văn: "Lâm Chính Nhiên, cậu có thấy Hàn Văn Văn lớp tớ không? Lúc nãy tớ thấy hình như bạn ấy đến tìm cậu, nhưng mà giờ không thấy đâu." Lâm Chính Nhiên lại ngồi thẳng lên, lần này thì tỏ ra khá ổn: "Sao vậy? Vừa nãy bạn ấy có đến tìm tớ, nhưng sau đó thì đi đâu tớ không biết."
"À." Cô bạn đỏ mặt, thực ra không ít nữ sinh cấp ba thầm thích Lâm Chính Nhiên, số lượng khá đông đảo, chỉ là đa số không ai thể hiện ra mà thôi: "Cũng không có gì, chỉ là bọn tớ luyện tập buổi sáng xong rồi, định buổi chiều luyện tiếp, không tìm thấy bạn ấy nên tớ định nhắn tin cho bạn ấy." Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Được thôi, nếu như tớ thấy thì tớ nói với bạn ấy." "Cảm ơn Lâm Chính Nhiên."
Ba nữ sinh trong lớp cầm điện thoại định nhắn tin cho Hàn Văn Văn, kết quả tiếng tin nhắn "ting ting" vang lên từ dưới gầm bàn. Có người nghe được có người không. Cũng may những người khác cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ không ai nghĩ đến dưới bàn lúc này có người, mấy bạn ấy vừa trò chuyện vừa cười vừa bàn bạc chuyện tiết mục rồi rời đi. Lâm Chính Nhiên thực sự là hết chịu nổi, bởi vì con hồ ly này lại cắn bụng mình rồi.
Cậu tranh thủ lúc không ai để ý, nắm lấy tay Hàn Văn Văn trực tiếp kéo cô ra, mang theo cô đến gian chứa đồ nhỏ kế bên. Gian chứa đồ nhỏ có rất nhiều đồ lung tung lộn xộn. Đa số là mấy đạo cụ, trang phục vô dụng, một ít rèm cửa và vải vóc các loại. Diện tích khoảng 2 mét vuông. Lâm Chính Nhiên kéo cô vào trong sau đó đóng cửa lại, gõ đầu cô: "Càng ngày càng được đà đúng không? Rõ ràng là phòng luyện tập rất đông người, với lại bụng anh toàn là nước miếng của em rồi!"
Trong phòng tối om. Hàn Văn Văn bị đau ôm đầu, nhưng lần này lại không chịu thua, bĩu môi: "Thì sao chứ? Lần này là do em có lý, là do Chính Nhiên ca ca hoa tâm nên em mới ghen thôi!" "Em với Hà Tình đúng là bạn thân, gan hai người đều lớn như nhau." "Hừ!" Đang nói chuyện thì có người đi ngang qua bên ngoài gian chứa đồ.
Lâm Chính Nhiên thấy Hàn Văn Văn định nói gì đó, liền vội bịt miệng cô lại, ôm cô vào lòng. "Suỵt, đừng nói gì cả, bên ngoài có người." Hàn Văn Văn được ôm mà đỏ hết cả mặt, ngửi được hương thơm đặc trưng của riêng Lâm Chính Nhiên trên người. Nàng hừ nhẹ một tiếng, đầu hơi nghiêng nhỏ giọng hỏi: "Chính Nhiên ca ca giờ ôm con gái ngày càng thành thục nhỉ, liền lập tức ôm em vào lòng rồi, trước kia có thấy tự nhiên như vậy đâu."
Người bên ngoài đi qua rồi, lại có một nhóm khác đi ngang qua. Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn cô. Còn Hàn Văn Văn thì ngước nhìn cậu, mặt hai người gần trong gang tấc. Lúc đầu trên mặt Hàn Văn Văn còn có vẻ ghen tuông, kết quả thấy Lâm Chính Nhiên nhìn mình chằm chằm thì lại vô thức nhận ra điều gì đó. Khuôn mặt nàng càng đỏ ửng lên, ngượng ngùng: "Sao thế? Chính Nhiên ca ca nhìn em như vậy làm gì?" Tay cô chầm chậm ôm chặt lưng Lâm Chính Nhiên, dường như đã hiểu rõ cậu muốn làm gì.
Lâm Chính Nhiên cũng ôm lấy eo cô, bờ môi chậm rãi tiến đến. Hàn Văn Văn vừa thẹn thùng vừa vui sướng nhắm mắt lại, khẽ ngửa đầu kiễng chân, môi đỏ khẽ hé mở.
"Lâm Chính Nhiên, trong nhà có chút việc nên ta đến muộn một chút, bây giờ còn có gì cần làm không?" Phương Mộng đi đến trước bàn của Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Mộng, Hàn Văn Văn cũng nghe thấy giọng của Phương Mộng. Ở dưới gầm bàn, tiểu hồ ly càng ghen, há cái miệng rộng như chậu máu tiếp tục cắn đùi. Lâm Chính Nhiên bất đắc dĩ cảm nhận con hồ ly nào đó đang do dự không biết có nên cắn xé thật lực không, một tay vụng trộm che miệng Hàn Văn Văn, nói với Phương Mộng: "Không có gì đâu, buổi sáng sân khấu ta đã xem qua hết rồi, còn lại chỉ có chút đạo cụ chưa kiểm tra thôi, buổi chiều kiểm tra lại là được."
Lâm Chính Nhiên che miệng Hàn Văn Văn vốn là vì quần của mình không sạch sẽ lắm, cắn tới cắn lui mà Hàn Văn Văn không chê bẩn, kết quả nàng đâu có quan tâm đến chuyện này, nàng vốn đang ghen, lại còn nghe thấy Phương Mộng đang nói chuyện với Lâm Chính Nhiên. Dù Lâm Chính Nhiên che miệng mình để làm gì, gặp cái gì liền cắn cái đó. Ở dưới gầm bàn trực tiếp "a u" một tiếng cắn vào tay Lâm Chính Nhiên.
Phương Mộng nói: "Vậy ta đi kiểm tra đạo cụ nhé, vốn đã đến muộn rồi, cũng không thể để không làm gì cả." Lâm Chính Nhiên không từ chối, chỉ muốn Phương Mộng rời đi để con hồ ly này an phận chút: "Cũng được, vậy cô đi đi." Phương Mộng ừ một tiếng, kết quả vừa định quay người thì nghe thấy có giọng con gái làm nũng ở đâu đó. Cô nghi ngờ nhìn xung quanh.
Thật ra là do Hàn Văn Văn ở dưới gầm bàn vì không gian quá chật, chân liền có chút khó chịu, quỳ gối giữa hai chân Lâm Chính Nhiên. Phương Mộng nhìn về phía Lâm Chính Nhiên: "Lâm Chính Nhiên, vừa nãy cậu nghe thấy gì không? Hình như tớ nghe thấy tiếng con gái." Lâm Chính Nhiên nghiêm mặt nói: "Không có mà? Tớ không nghe thấy gì cả." Phương Mộng lại nhìn quanh một lượt, xác thực không thấy ai xung quanh, hơn nữa trong phòng luyện tập rất đông người, đủ loại âm thanh, có lẽ mình nghe nhầm thôi.
Cô liền rời đi kiểm tra đạo cụ các tổ, nhưng vừa đi thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Là Tưởng Thiến gửi: "Tiểu Mộng, cậu đến trường chưa? Lâm Chính Nhiên có hỏi tớ vì sao không đi không?" Phương Mộng nghi hoặc, Thiến Thiến chưa ngủ sao? Cô trả lời: "Vẫn chưa hỏi, cậu ấy hiện giờ mới xong việc, đoán chừng không để ý, Thiến Thiến cậu còn chưa nghỉ ngơi sao?" Qua dòng chữ không thể nào biết lúc này Tưởng Thiến đang có biểu cảm gì, nhưng Phương Mộng lại cảm giác Thiến Thiến có chút uể oải: "Biết rồi…tớ đi ngủ đây."
Trong biệt thự, Tưởng Thiến nhìn tin nhắn mà thất vọng, cảm giác khó chịu nơi tim lại ập đến, cô lẩm bẩm: "Sao anh ấy không hỏi mình… bận đến vậy sao?"
Trong phòng luyện tập giờ phút này, giữa tiếng luyện tập của mọi người, Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn Hàn Văn Văn đang quỳ ở dưới, nhỏ giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy? Mau ra đây." Hàn Văn Văn ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, trên mặt vẫn còn chút ghen, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Dưới gầm bàn không gian nhỏ quá, ngồi xổm không thoải mái."
Vừa nói xong thì có mấy bạn nam nữ lớp khác đến. Có vẻ như là đến để trưng cầu ý kiến về tiết mục biểu diễn. Lâm Chính Nhiên đành phải ngồi xuống lần nữa, thân trên áp sát mặt bàn, như vậy mới có thể che được Hàn Văn Văn. Có người hỏi: "Lâm Chính Nhiên, lớp tớ diễn cần thêm một loại đèn…cậu xem khi đó có thể điều khiển giúp được không?" Lâm Chính Nhiên nhìn ba bốn người đến hỏi ý kiến.
Cậu trả lời rất chuẩn mực, thực chất lại đang cảm nhận được Hàn Văn Văn lại bắt đầu không an phận. Con hồ ly này cắn tay nửa ngày mà vẫn thấy chưa đã cơn giận. Ngẩng đầu lên liền phát hiện ra Thâm Uyên gì đó. Đôi mắt nàng đỏ bừng lên ngay lập tức. Nàng nhớ tới một chút cảnh tượng trong mấy cuốn tiểu thuyết hay phim ảnh trưởng thành mình từng xem, thật ra thì Hàn Văn Văn đối với loại chuyện này vẫn là có chút hiếu kỳ. Thậm chí trước kia nàng còn từng tưởng tượng tới việc cùng Chính Nhiên ca ca làm vài việc không thích hợp với trẻ con.
Nhưng hiển nhiên hoàn cảnh hiện tại thì không được rồi, nhưng…có thể đổi sang kiểu khác. Nàng nhìn vào bụng của Lâm Chính Nhiên. Chầm chậm đẩy đầu gối về phía trước một chút, nhấc vạt áo Lâm Chính Nhiên lên. Cái đầu nhỏ chui vào bên trong áo của Lâm Chính Nhiên. Mở cái miệng lớn ra cắn vào bụng của Lâm Chính Nhiên. Lâm Chính Nhiên thật sự là hết cách với con hồ ly này, miễn cưỡng ứng phó xong những bạn học đến hỏi ý kiến kia.
Đám người đó vừa rời đi, Lâm Chính Nhiên một tay nhấc đầu Hàn Văn Văn lên, cúi xuống cảnh cáo: "Em đúng là càng ngày càng được nước phải không? Chỗ này đang là phòng luyện tập, rất nhiều người, hơn nữa em làm bụng anh toàn nước miếng kìa!" Hàn Văn Văn ngửa ra sau, đôi mắt hồ ly mê hoặc người khác: "Bàn cao như vậy em sợ cái gì chứ? Hơn nữa sau này em sẽ là thư ký của Chính Nhiên ca ca, thư ký nữ trốn dưới bàn của sếp thì có gì lạ?" Trán Lâm Chính Nhiên lấm tấm mồ hôi. Cô nàng này bình thường hay xem cái thứ gì thế?
Rất nhanh lại có mấy bạn nữ đến, lần này là mấy bạn lớp Hàn Văn Văn: "Lâm Chính Nhiên, cậu có thấy Hàn Văn Văn lớp tớ không? Lúc nãy tớ thấy hình như bạn ấy đến tìm cậu, nhưng mà giờ không thấy đâu." Lâm Chính Nhiên lại ngồi thẳng lên, lần này thì tỏ ra khá ổn: "Sao vậy? Vừa nãy bạn ấy có đến tìm tớ, nhưng sau đó thì đi đâu tớ không biết."
"À." Cô bạn đỏ mặt, thực ra không ít nữ sinh cấp ba thầm thích Lâm Chính Nhiên, số lượng khá đông đảo, chỉ là đa số không ai thể hiện ra mà thôi: "Cũng không có gì, chỉ là bọn tớ luyện tập buổi sáng xong rồi, định buổi chiều luyện tiếp, không tìm thấy bạn ấy nên tớ định nhắn tin cho bạn ấy." Lâm Chính Nhiên gật đầu: "Được thôi, nếu như tớ thấy thì tớ nói với bạn ấy." "Cảm ơn Lâm Chính Nhiên."
Ba nữ sinh trong lớp cầm điện thoại định nhắn tin cho Hàn Văn Văn, kết quả tiếng tin nhắn "ting ting" vang lên từ dưới gầm bàn. Có người nghe được có người không. Cũng may những người khác cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ không ai nghĩ đến dưới bàn lúc này có người, mấy bạn ấy vừa trò chuyện vừa cười vừa bàn bạc chuyện tiết mục rồi rời đi. Lâm Chính Nhiên thực sự là hết chịu nổi, bởi vì con hồ ly này lại cắn bụng mình rồi.
Cậu tranh thủ lúc không ai để ý, nắm lấy tay Hàn Văn Văn trực tiếp kéo cô ra, mang theo cô đến gian chứa đồ nhỏ kế bên. Gian chứa đồ nhỏ có rất nhiều đồ lung tung lộn xộn. Đa số là mấy đạo cụ, trang phục vô dụng, một ít rèm cửa và vải vóc các loại. Diện tích khoảng 2 mét vuông. Lâm Chính Nhiên kéo cô vào trong sau đó đóng cửa lại, gõ đầu cô: "Càng ngày càng được đà đúng không? Rõ ràng là phòng luyện tập rất đông người, với lại bụng anh toàn là nước miếng của em rồi!"
Trong phòng tối om. Hàn Văn Văn bị đau ôm đầu, nhưng lần này lại không chịu thua, bĩu môi: "Thì sao chứ? Lần này là do em có lý, là do Chính Nhiên ca ca hoa tâm nên em mới ghen thôi!" "Em với Hà Tình đúng là bạn thân, gan hai người đều lớn như nhau." "Hừ!" Đang nói chuyện thì có người đi ngang qua bên ngoài gian chứa đồ.
Lâm Chính Nhiên thấy Hàn Văn Văn định nói gì đó, liền vội bịt miệng cô lại, ôm cô vào lòng. "Suỵt, đừng nói gì cả, bên ngoài có người." Hàn Văn Văn được ôm mà đỏ hết cả mặt, ngửi được hương thơm đặc trưng của riêng Lâm Chính Nhiên trên người. Nàng hừ nhẹ một tiếng, đầu hơi nghiêng nhỏ giọng hỏi: "Chính Nhiên ca ca giờ ôm con gái ngày càng thành thục nhỉ, liền lập tức ôm em vào lòng rồi, trước kia có thấy tự nhiên như vậy đâu."
Người bên ngoài đi qua rồi, lại có một nhóm khác đi ngang qua. Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn cô. Còn Hàn Văn Văn thì ngước nhìn cậu, mặt hai người gần trong gang tấc. Lúc đầu trên mặt Hàn Văn Văn còn có vẻ ghen tuông, kết quả thấy Lâm Chính Nhiên nhìn mình chằm chằm thì lại vô thức nhận ra điều gì đó. Khuôn mặt nàng càng đỏ ửng lên, ngượng ngùng: "Sao thế? Chính Nhiên ca ca nhìn em như vậy làm gì?" Tay cô chầm chậm ôm chặt lưng Lâm Chính Nhiên, dường như đã hiểu rõ cậu muốn làm gì.
Lâm Chính Nhiên cũng ôm lấy eo cô, bờ môi chậm rãi tiến đến. Hàn Văn Văn vừa thẹn thùng vừa vui sướng nhắm mắt lại, khẽ ngửa đầu kiễng chân, môi đỏ khẽ hé mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận