Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 183: Du lịch cùng mì tôm (length: 9252)

Chỉ trong chốc lát, Tưởng Thiến và Phương Mộng từ trong kho hàng đi tới, ba cô bé còn như lần đầu cùng Tưởng Thiến và Phương Mộng mặt đối mặt gần như vậy.
Năm cô gái nhìn nhau đánh giá.
Giác quan thứ sáu giữa các cô gái chạm vào nhau.
Ở đằng xa, lớp trưởng lớp ba thống kê đội ngũ, lớn tiếng: "Này, đừng có chạy lung tung, bắt đầu đo thể lực mô phỏng! Mọi người tập hợp!"
Lâm Chính Nhiên nói: "Lớp các ngươi muốn đo thể lực, ta đi cùng các ngươi."
Ba cô bé cùng nhau gật đầu.
Lâm Chính Nhiên quay lại hỏi Tưởng Thiến và Phương Mộng: "Lớp ta không còn việc gì nữa đúng không? Ta cùng ba người bọn họ đi."
Tưởng Thiến chậm rãi lắc đầu: "Không có, thầy đã cho mọi người tự do hoạt động, muốn làm gì cũng được."
Lâm Chính Nhiên cười, liền đi cùng ba người xem bọn họ đo thể lực.
Ba cô bé đi theo Lâm Chính Nhiên cùng nhau quay người rời đi.
Không giống như lần ở bên ngoài phòng đàn năm nhất, lần này Tưởng Thiến và Phương Mộng nhìn bóng dáng Lâm Chính Nhiên cùng ba cô nữ sinh.
Tưởng Thiến trong lòng càng thêm phức tạp.
Thậm chí ngay cả tâm trạng của Phương Mộng cũng dao động.
Tưởng Thiến nhìn chằm chằm cô gái tóc đuôi ngựa trong ba người, hỏi: "Bạn gái của Lâm Chính Nhiên là cô gái trông luôn vui vẻ kia sao? Ta nhớ tên là Hà Tình."
Phương Mộng lắc đầu: "Bây giờ ta cũng không rõ lắm, có vẻ cô bé buộc tóc hai đuôi ngựa tên là Giang Tuyết Lỵ kia quan hệ với Lâm Chính Nhiên cũng rất đặc biệt, còn có Hàn Văn Văn, nàng và Lâm Chính Nhiên cũng không giống quan hệ bạn bè bình thường."
Tay Tưởng Thiến hơi siết chặt, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Nhiên.
Không nói thêm gì nữa.
Trong quá trình lớp ba đo thể lực, các nam nữ sinh lớp một tự do hoạt động cũng vây quanh một chỗ xem thành tích đo của bọn họ.
Lâm Chính Nhiên ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, Hàn Văn Văn và Hà Tình ngồi bên cạnh nàng, trong ánh nắng nhìn Giang Tuyết Lỵ đang đứng nghiêm nhảy xa.
Hà Tình hai tay ôm gối hơi không vui nói: "Vốn dĩ tớ và Lỵ Lỵ định giờ thể dục cùng cậu nói riêng về chuyện đó, ai ngờ bây giờ lại bị muộn mất một tiết, rồi còn phải đo thể lực mô phỏng nữa, không có thời gian rảnh rồi."
Hàn Văn Văn kéo tay Tiểu Hà Tình: "Mà không chỉ là không có thời gian đâu, lại còn thêm cả Tưởng Thiến nữa, mọi chuyện càng thêm phức tạp rồi."
Hai người nói xong đều nhìn Lâm Chính Nhiên.
Ngay cả Giang Tuyết Lỵ đang chuẩn bị nhảy xa cũng ghen tuông liếc nhìn Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên nói: "Cũng không có gì phức tạp, dù sao chỉ là chuyện nhỏ, nếu giờ thể dục không có cách nào nói chuyện riêng với các cậu, thì để lúc khác vậy, tớ dù sao cũng ở bên cạnh các cậu cả ngày mà, à đúng rồi, còn hai tháng nữa là thi tốt nghiệp cấp ba rồi, sau khi thi đại học xong ba người có muốn đi du lịch không?"
Vừa nghe lời này, Giang Tuyết Lỵ đang ở xa thực hiện nhảy xa cũng nhảy không tốt ngay.
Hà Tình và Hàn Văn Văn thì càng thêm hưng phấn, từng người mở to mắt.
Đồng thời lên tiếng, vô cùng ngạc nhiên: "Du lịch? !"
Giang Tuyết Lỵ nhảy lại một lần nữa, ghi lại thành tích xong, tranh thủ thời gian chạy đến tìm Lâm Chính Nhiên: "Tớ không nghe nhầm đấy chứ Chính Nhiên? Du lịch? ! Cậu nói là du lịch thật sao?"
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng, nhìn mọi người:
"Từ sau lớp 11, ba người các cậu đều bận rộn việc của mình và cố gắng học hành, dù có tớ giúp nhưng mệt mỏi vẫn là mệt thôi, mà tớ cũng chưa từng cùng các cậu ra ngoài chơi lần nào, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ hết áp lực, cho nên tớ muốn cùng các cậu đi ra ngoài thả lỏng tâm tình."
Ba người đều rất vui vẻ: "Tuyệt! Chúng ta muốn đi! Đi đâu?"
Lâm Chính Nhiên lấy điện thoại ra, tìm mấy địa điểm cho bọn nàng xem: "Thảo nguyên, núi sâu, bờ biển, chọn một trong ba."
Hàn Văn Văn giơ tay: "Núi sâu!"
Giang Tuyết Lỵ ngồi cạnh Lâm Chính Nhiên: "Tớ muốn đi bờ biển!"
Hà Tình nhỏ giọng nói: "Tớ muốn đi thảo nguyên xem thử."
Ba người ý kiến không thống nhất, Hàn Văn Văn đề nghị: "Trong núi sâu nhiều trò vui thế, có rất nhiều thịt rừng với động vật nhỏ các thứ, thậm chí còn có cả hồ ly nhỏ nữa! Còn có suối nước nóng nữa chứ."
Tiểu Hà Tình nói: "Thảo nguyên cũng hay lắm, trên thảo nguyên cũng có thịt rừng, còn có dê, bò các thứ nữa, rồi thỏ con thỏ nữa chứ."
Giang Tuyết Lỵ giọng điệu hoạt bát nói: "Đi bờ biển còn có thể bắt rùa biển với sứa biển nữa, mà trong biển còn có cả hải thỏ, trâu biển với hải mã nữa!"
Hàn Văn Văn cau mày hiếu kì: "Hải dương? Đó là con gì? Chưa từng nghe nói, nghe cứ như là yêu quái."
Giang Tuyết Lỵ: "Hải dương chính là hải dương mà! Là đại hải dương ấy! Các cậu không muốn nhìn biển rộng mênh mông không bờ sao?"
Hàn Văn Văn không hiểu gì cả.
Hà Tình kịp phản ứng, giải thích cho Hàn Văn Văn: "Văn Văn, Lỵ Lỵ nói lái đó, hải dương chính là ý biển cả, bộ thủy kia và con dê kia kìa."
Hàn Văn Văn bừng tỉnh ngộ: "Ra là thế, tớ hiểu rồi, tớ còn tưởng là sinh vật."
Ba cô gái cùng nhau cười.
Sau khi bàn bạc sơ qua, ba người lại nhìn Lâm Chính Nhiên, cuối cùng vẫn để cho người quyết định.
Lâm Chính Nhiên hỏi: "Ai đi lấy cho tớ tờ giấy? Chúng ta bốc thăm, ai bốc được người đó quyết định, nếu không bốc được thì cũng không sao, còn lại hai chỗ, sau đại học tớ sẽ cùng các cậu đi."
Ba người bất ngờ: "Ba chỗ đều đi?"
Lâm Chính Nhiên: "Ừm, đã các cậu thích hết thì mình đi hết, nhiều nhất chỉ là sắp xếp trước sau thôi."
Hà Tình đáng yêu nói: "Tớ đi lấy giấy! Chờ một chút."
Hàn Văn Văn tuỳ tiện lấy một tờ giấy xé thành ba phần, Lâm Chính Nhiên ở trên một tờ vẽ một đường ngang.
Vo tròn lại, rồi trộn chúng lại với nhau.
Ba người mỗi người lấy một tờ.
Hàn Văn Văn vừa mở tờ giấy ra, mắt hồ ly mở to: "Tớ bắt được rồi! Đi núi sâu!"
Lâm Chính Nhiên: "Hàn Văn Văn bắt được rồi thì sau kỳ thi đại học chúng ta sẽ đi núi sâu, đi tắm suối nước nóng nhé!"
Vào buổi tối, ánh đèn trong một căn biệt thự hai tầng nào đó ở nội thành sáng choang.
Khi Tưởng Thiến và Phương Mộng xuống xe thì thấy trong sân có một chiếc Rolls-Royce đậu ở đó, liền biết rõ ai đã về.
Phương Mộng đứng sau lưng Tưởng Thiến: "Đại tiểu thư về rồi?"
Người lái xe đang lau xe thấy Tưởng Thiến cùng Phương Mộng đi vào, liền cúi chào lịch sự: "Nhị tiểu thư về rồi, cả Tiểu Mộng tiểu thư nữa, cũng quay lại rồi ạ? Trước đây nghe nói cô xin nghỉ phép."
Phương Mộng liếc nhìn Tưởng Thiến, rõ ràng mình nói là xin nghỉ việc, nhưng Thiến Thiến lại nói với mọi người là xin nghỉ phép sao?
Phương Mộng mỉm cười: "Trước đó có chút việc, bây giờ đã về rồi."
Hai người mở cửa đi vào biệt thự, tại phòng khách tầng một, Tưởng Tĩnh Thi đang ngồi trên ghế sofa.
Nàng mặc đồ ngủ và dép lê, tóc dài xõa vai, rõ ràng là vừa tắm xong.
Đang không nhanh không chậm ăn mì tôm.
Thấy Phương Mộng quay lại, Tưởng Tĩnh Thi khẽ cười, dịu dàng hỏi: "Tiểu Mộng về rồi à? Xem ra hai người làm lành rồi? Nhanh thật đấy."
Phương Mộng mỉm cười gật đầu: "Đại tiểu thư, buổi tối tốt lành."
Tưởng Thiến đi qua bên cạnh Tưởng Tĩnh Thi: "Gần đây dường như cô không bận rộn lắm, số lần về nhà nhiều hơn trước kia."
Tưởng Tĩnh Thi dùng nĩa khuấy mì tôm: "Dù sao cũng sắp thi tốt nghiệp rồi, một mình chị cũng chẳng có việc gì, nhiều chuyện cũng chỉ có thể đợi các em thi đại học xong rồi tính."
Tưởng Thiến đi lên lầu hai, mắt nhìn chị gái: "Việc thi đại học của bọn em liên quan gì đến cô?"
Tưởng Tĩnh Thi mỉm cười, lại ăn một miếng mì rồi tự nhủ: "Liên quan nhiều lắm."
Các em không thi xong đại học thì làm sao hắn có thời gian mà đến công ty.
Khi Tưởng Thiến tới gần phòng, chợt nhớ tới lời chị gái nói lần trước khi cô và Tiểu Mộng cãi nhau, bèn hỏi: "Đúng rồi, chị nói lần trước dạo này chị cũng đang đi cùng ai?"
Không ai trả lời, nhìn xuống lầu một, Tưởng Tĩnh Thi đã bưng mì tôm về phòng ngủ rồi.
Tựa như nàng là chuyên tới xem mối quan hệ của em gái và Phương Mộng ra sao, thấy họ đã hòa thuận thì nàng - người chị cũng yên tâm.
Phương Mộng đứng bên cạnh Tưởng Thiến nói: "Đại tiểu thư vừa về phòng rồi."
Tưởng Thiến nhíu mày, rồi hỏi tiếp: "Tiểu Mộng, hơn một năm nay em có thấy chị gái có chút thay đổi không?"
Phương Mộng nghi hoặc: "Thay đổi?"
"Em không thấy chị ấy ăn mì tôm nhiều hơn trước sao?"
Phương Mộng không ngờ nàng lại nói chuyện này, gật đầu tán thành: "Thì đúng là như vậy, trước đây một tháng chỉ ăn một lần, giờ có khi một tuần ăn hai ba lần, nhưng cũng có sao đâu, mì tôm cũng coi như một loại sở thích đặc biệt của đại tiểu thư mà."
Tưởng Thiến vào phòng: "Ừm, đúng là không có gì, chỉ là thấy chị ấy ăn, tớ cũng thèm, em ăn không?"
"Vậy tớ đi pha hai bát mì tôm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận