Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 135: Sắp lần nữa gặp mặt (length: 12696)

Bốn người cùng nhau chậm rãi bước đi, Lâm Chính Nhiên gọi một chiếc taxi.
Tiểu Hà Tình và g·i·a·ng Tuyết Lỵ, một người đứng bên trái Lâm Chính Nhiên, một người đứng bên phải.
Trong lúc chờ taxi đến, mọi người đều im lặng, không khí vô cùng tĩnh lặng.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ yên ắng khẽ nhịp chân trong giày, còn Tiểu Hà Tình thì cúi đầu hai tay vuốt ve các ngón tay.
Không biết bao lâu sau, các nàng mới nhìn nhau một cái.
Rồi lại đồng thời lên tiếng hỏi nhau.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ: "Tình Tình, sao ngươi lại tới đây?"
Hà Tình: "Lỵ Lỵ, nghe nói tuần này cuộc thi âm nhạc của ngươi lọt vào bảng xếp hạng hả?"
Cùng lúc đó, cả hai cùng đặt câu hỏi khiến hai cô gái đều sững sờ, nhìn nhau, một là kinh ngạc vì sự đồng bộ này, hai là ngạc nhiên về cách xưng hô của đối phương.
Trước kia, hai người đều gọi nhau bằng tên đầy đủ, nhưng bây giờ đều biến thành Lỵ Lỵ, Tình Tình.
Hai cô gái mặt đỏ ửng, cười hắc hắc.
Rồi lại cùng nhau t·r·ả lời.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ nhìn lên tr·ê·n: "À đúng, ta với Chính Nhiên đi thi và vào top năm mươi, nhưng kết quả cuối cùng còn phải nửa tháng nữa mới có."
Hà Tình: "Văn Văn chẳng phải thuê nhà ở đây sao, ta đã muốn đến xem từ lâu rồi, nhân tiện hôm nay khai giảng nên tới luôn."
Hàn Văn Văn chớp mắt hồ ly nhìn các nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Chính Nhiên xen vào: "Hai người cùng lúc hỏi thì có nghe được đối phương nói gì không?"
Xe taxi tới, Lâm Chính Nhiên ngồi vào ghế phụ, còn phía sau là Hàn Văn Văn, Hà Tình và g·i·a·ng Tuyết Lỵ.
Xe chạy tr·ê·n đường, vẫn là một khoảng lặng, không khí lúng túng cũng không vì đổi cảnh mà tan biến.
Hai cô gái, một người vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một người vẫn cúi đầu, đặt tay lên đùi.
Cho đến khi Hàn Văn Văn lấy trong túi ra ba chiếc kẹo mút, đặt vào lòng bàn tay đưa ra: "Tình Tình, Lỵ Lỵ, hai người ăn kẹo không?"
Hà Tình và g·i·a·ng Tuyết Lỵ đáp lời rồi nhận lấy kẹo.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ thấy chiếc kẹo được gói đen kịt, tò mò: "Đây là kẹo mút vị gì vậy? Sao bao bì đen thui vậy?"
Hà Tình: "Đúng đó, ta cũng chưa thấy bao giờ, mới ra sao?"
Hàn Văn Văn đầy ý vị: "Hai người cứ mở ra nếm thử là biết, ngon lắm đó."
Ba người cùng mở gói, cho kẹo mút vào miệng.
Đột nhiên, vẻ mặt của họ đều trở nên vặn vẹo vì hương vị trong miệng.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ và Hà Tình cùng bỏ kẹo mút ra.
g·i·a·ng Tuyết Lỵ hỏi Hàn Văn Văn: "Đây là vị gì vậy? Đắng quá."
Hàn Văn Văn cũng vừa nhăn nhó vừa cười nói: "Đây là kẹo mút vị mướp đắng tanh cá mới ra, nghe nói hai vị này trộn vào nhau sẽ sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, thấy nó kết hợp hay nên ta mua mấy cái ăn thử."
Tiểu Hà Tình mím môi, không nhịn được che miệng cười khúc khích:
"Nhưng mà vị kỳ quặc quá, ai mà th·í·c·h ăn chứ?"
Hàn Văn Văn: "Hàng mới mà, chắc toàn người tò mò mua thôi. Chắc đợt đầu nhiều người mua lắm, sau này bán không được là ngừng sản xuất chứ sao."
g·i·a·ng Tuyết Lỵ nhìn cây kẹo mút trên tay: "Nói vậy cái này là hàng không tái bản hả? Thế thì lại càng phải nếm thử." Rồi đưa kẹo mút vào miệng, mặt lại méo xệch đánh giá:
"Vẫn khó ăn quá."
Ba cô gái cùng nhau bật cười.
Ban đầu g·i·a·ng Tuyết Lỵ hoặc Hà Tình vẫn còn nghĩ xem nên đối phó với mối quan hệ chị em bất thình lình thế nào, không biết gặp mặt sẽ mở miệng ra sao.
Kết quả hiện tại trong tiếng cười nói vui vẻ, cả hai nhìn nhau lại cảm thấy không có gì đặc biệt cần phải đối phó, cứ như trước là tốt rồi.
Dù sao thì mọi người vốn là bạn tốt mà.
Nói rồi, Hàn Văn Văn lại lấy từ trong túi ra một cây đưa cho Lâm Chính Nhiên phía trước:
"Bạn Lâm Chính Nhiên, ngươi có muốn ăn thử không?"
Lâm Chính Nhiên nghe ba người trò chuyện, chìa tay ra: "Cho ta một cái ăn thử."
Nhận lấy kẹo mút Hàn Văn Văn đưa, Lâm Chính Nhiên mở ra rồi cho vào miệng.
Sững sờ.
Trong miệng là sự kết hợp tột độ giữa vị cay đắng và vị tanh của cá.
"Ngươi đừng nói, vị này đúng là lạ thật."
[Ma giáo đặc biệt hi hữu hỗn hợp đan, ăn vào sau ngươi thu hoạch được lực lượng thêm một] Cũng vào một ngày đó, tại một nhà hát lớn, buổi biểu diễn piano đang diễn ra, Tưởng Thiến mặc váy dài màu trắng bạc trang trọng ngồi tr·ê·n sân khấu, nàng tao nhã, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua phím đàn, các ngón tay như đang nhảy múa trên đó, tấu lên những giai điệu rung động lòng người.
Tr·ê·n khán đài, Tưởng Tĩnh Thi và Phương Mộng ngồi cùng nhau.
Người trước cũng diện một chiếc váy dài, tai đeo đôi khuyên tai nghệ thuật, xúc động: "Gần đây trình độ piano của Thiến Thiến càng ngày càng tốt, tiến bộ nhiều quá."
Phương Mộng ngắm nhìn buổi biểu diễn: "Đúng là tiến bộ nhiều."
"Nhưng mà ta nghe nói các giáo viên piano trong nhà đều bị nàng đuổi hết rồi, sao vậy, chẳng lẽ nàng tự ngộ ra sao?"
"Ừm, chuyện này kể ra thì dài, chủ yếu là do Thiến Thiến thấy mấy giáo viên nhạc đó không bằng một người, thêm việc Lâm Chính Nhiên dạo gần đây hình như hay chỉ đạo cho Thiến Thiến, cho nên so sánh một chút, Thiến Thiến liền cho là không cần thiết phải học mấy giáo viên đó nữa."
Tưởng Tĩnh Thi đã hiểu:
"Nói vậy hiện tại Thiến Thiến đánh piano tốt như vậy là nhờ công của Chính Nhiên hả? Thật thần kỳ, mà hình như dạo này Thiến Thiến cũng không có thi đấu lung tung với Chính Nhiên nữa à?"
Phương Mộng: "Cơ bản là không, vì Lâm Chính Nhiên cái gì cũng quá giỏi, Thiến Thiến thực sự không sánh được, mà ngược lại thì còn đang quan s·á·t đối phương."
Tưởng Tĩnh Thi nhìn lên sân khấu, chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở quán mèo cà ngày hôm đó.
Cảnh mình ngã vào l·ồ·n·g ng·ự·c của Lâm Chính Nhiên cứ hay hiện lên trong đầu cô những ngày gần đây.
Trước đây Tưởng Tĩnh Thi thật không hề nghĩ mình sẽ để ý đến một người con trai nào như vậy, nhưng từ khi gặp Lâm Chính Nhiên, cô cảm thấy thế giới này đúng là có duyên phận, cái thứ mà có cố không chấp nh·ậ·n cũng vô dụng.
Đột nhiên có một người đàn ông mặc tây trang tiến đến, quay sang cung kính nói với Tưởng Tĩnh Thi: "Tưởng tổng, sáng nay bảng xếp hạng Tiểu Tân Tinh với chuyện điều tra theo yêu cầu của ngài..." anh ta thì thầm vào tai cô.
Tưởng Tĩnh Thi ngạc nhiên nhìn đối phương một chút, rồi quay sang Phương Mộng: "Tiểu Mộng, nói với Thiến Thiến là ta có việc đi trước, hôm nay nó biểu diễn rất tốt."
Phương Mộng gật đầu: "Biết rồi đại tiểu thư."
Nhìn Tưởng Tĩnh Thi đứng dậy rời đi, người kia cũng đi theo ra khỏi hội trường.
Phương Mộng khẽ nhếch môi, thầm nghĩ gần đây đại tiểu thư có vẻ quan tâm đến chuyện của bạn học Lâm Chính Nhiên quá nhỉ… Càng ngày càng khiến người khác thấy đại tiểu thư không chỉ tò mò về Lâm Chính Nhiên vì chuyện của Thiến Thiến, mà là do cái nguyên thủy… lòng hiếu kỳ của một người phụ nữ đối với một người con trai.
"Thế giới của người giàu, dù tiếp xúc bao năm tôi quả nhiên vẫn không hiểu." Cô nói một mình.
Bên ngoài nhà hát lớn.
Trên đường ra xe, Tưởng Tĩnh Thi bước trên giày cao gót lên tiếng hỏi người bên cạnh: "Ngươi nói là cô bé tên g·i·a·ng Tuyết Lỵ đó đã vào top 3 rồi hả?"
Đối phương t·r·ả lời: "Đúng vậy Tưởng tổng, chỉ mới qua một đêm thôi, đã từ hạng hai mươi vọt lên top 3, mà nhìn xu hướng tăng rất m·ạ·n·h, không hề có ý định dừng lại, tiếp tục thế này… e rằng top 3 cũng không thể giữ chân nổi."
Tưởng Tĩnh Thi nhìn ra xa, nghĩ thầm em trai Chính Nhiên, tỷ tỷ hễ đụng tới ngươi xem ra đều không tốn tiền thì không xong.
Trở lại trên xe Rolls-Royce, Tưởng Tĩnh Thi lấy ra một chiếc máy tính bảng, xem bảng xếp hạng trên Tiểu Tân Tinh.
Cuộc thi chỉ mới vừa kết thúc có một ngày ngắn ngủi.
Do chuyện gây náo loạn ở G·i·a·ng Thành trước đó, mà bảng xếp hạng bây giờ có độ hot cao chưa từng có.
Chỉ riêng lượng bình luận thôi cũng đã có hơn mười ngàn.
Tổng lượt p·h·át các bài hát thậm chí lên đến mấy chục vạn.
Vị trí đầu bảng là ca sĩ Bình Dật Phi, nghệ sĩ dưới trướng Tưởng Tĩnh Thi.
Lượt p·h·át bài hát là 130 nghìn, số phiếu là 60 nghìn.
Vị trí thứ hai là ca sĩ Trần Lỵ, cũng là nghệ sĩ dưới trướng Tưởng Tĩnh Thi.
Lượt p·h·át bài hát là 100 nghìn, số phiếu là 30 nghìn.
Vị trí thứ ba chính là g·i·a·ng Tuyết Lỵ, bài hát "Em là ngôi sao của tôi" lượt p·h·át là 50 nghìn, số phiếu là 25 nghìn.
Tưởng Tĩnh Thi nghi hoặc:
"Mới có bấy nhiêu lượt p·h·át? Sao số phiếu lại cao vậy? Gần bằng một nửa rồi."
Tưởng Tĩnh Thi nhấn mở bình luận dưới bài hát của g·i·a·ng Tuyết Lỵ, toàn một lũ bình luận khen ngợi.
Dân m·ạ·n·g: Hớn hở cầu ngươi chậm một chút:
"Ta nói này, tìm được một bài hát hay rồi, sao bài hay vậy mà xếp hạng thấp thế?"
Dân m·ạ·n·g: Say rượu đ·á·n·h vợ g·i·ế·t mẹ:
"Cô bé hát bài này giọng hay quá, ta thấy muốn hot rồi đấy."
Dân m·ạ·n·g: Ta chơi Nguyên Thần vẫn chưa được sao?: "Giai điệu bài này nghe rất vui, nhưng không biết sao có chút đau thương, như là tác giả có cảm giác tình yêu không trọn vẹn, nghe xong không cho một phiếu thì không xong."
Dân m·ạ·n·g: Rơi vào hố rác như húp cháo:
"Nói phét đó, mày nghe qua chưa? Đỉnh như vậy mà mới có hạng ba? Tiến lên đi Ghana! A ha ha ha ha."
Tưởng Tĩnh Thi đối với mấy cái bình luận trừu tượng này cùng đám dân mạng chỉ là lướt qua, nhưng sự khen ngợi đồng loạt là không thể che giấu được.
Lại thêm cái tốc độ chạy phiếu trước mắt như vậy, vị trí thứ hai mắt thấy sắp bất ổn.
Bất quá... Tưởng Tĩnh Thi cũng coi như nằm ngoài dự liệu, Chính Nhiên đệ đệ bồi dưỡng người... nàng cũng không phải lần đầu kiến thức.
Cũng may lần này ca sĩ hạng nhất xem như lão ca sĩ rất có thực lực, nhìn lượng phiếu trước mắt hẳn là cũng không đến mức bị vượt qua, xu thế tăng cũng rất mạnh.
Tưởng Tĩnh Thi hỏi người đứng ngoài xe: "Ngươi trước đó nói điều tra Tân Tinh Âm Nhạc cũng có kết quả?"
Người ngoài xe gật đầu:
"Thưa Tưởng tổng, đều điều tra rõ ràng, người đứng sau Tân Tinh Âm Nhạc sau khi điều tra chính là công ty điện tử Phan Thành, người của công ty điện tử Phan Thành tìm đến Giang Thành sau đó lại tổ chức Tân Tinh Âm Nhạc cùng nhau làm xuất diễn mã trước đó. Mục đích là vì tạo dư luận cho tập đoàn, bởi vì gần đây các nàng có một sản phẩm mới sắp lên kệ, cho nên đoán chừng muốn nhân dịp dư luận này để bán hàng."
"Công ty điện tử Phan Thành? Vậy thật đúng là bạn cũ."
Tưởng Tĩnh Thi đối với cái tên công ty này cũng không xa lạ, đây cũng là xí nghiệp lâu năm ở Tử Đằng Thị, một mực không hợp với tập đoàn Tưởng Thị.
Mà điều quan trọng nhất là đối phương nghe nói đầu tư không ít tiền vào mảng âm nhạc này.
Chính mình vừa mới nhúng tay vào, đối phương có lẽ đã cảm thấy chút sợ hãi.
Tưởng Tĩnh Thi: "Vậy chuyện này sau khi bị ngâm nước, công ty điện tử Phan Thành còn có động tác khác sao?"
Người đàn ông lắc đầu: "Tạm thời chưa phát hiện, nhưng... ta cũng chỉ nghe nói, đối phương hình như rất hứng thú với Bảng Tiểu Tân Tinh lần này."
"Ồ?" Tưởng Tĩnh Thi nhìn Bảng Tiểu Tân Tinh, suy nghĩ một lát, khi liếc đến phòng làm việc âm nhạc của Giang Tuyết Lỵ đại diện, bỗng ý thức được gì đó... lẩm bẩm cười nói: "Chính Nhiên đệ đệ, xem ra có thể không lâu sau chúng ta lại phải hợp tác nữa rồi."
Nàng buông máy tính bảng xuống cầm điện thoại ra tìm Wechat của Lâm Chính Nhiên gửi tin nhắn.
"Chính Nhiên đệ đệ, hai ngày gần đây có thời gian ra ngoài ăn tối với tỷ tỷ không?"
Chỉ chốc lát Lâm Chính Nhiên hồi phục: "Tưởng tỷ, ta là học sinh mà, tối ta còn phải đi học thêm buổi tối đây."
Tưởng Tĩnh Thi nhớ ra cũng đúng.
Lâm Chính Nhiên: "Nhưng có chuyện gì không?"
Tưởng Tĩnh Thi trả lời: "Ừm, có chút việc muốn bàn với ngươi, tuy chỉ là suy đoán, nhưng ta sợ phòng làm việc của Giang Tuyết Lỵ có thể sắp xảy ra chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận