Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 48: Văn Văn, hắn chào buổi tối giống đi nhà ai qua đêm (length: 8121)
Lâm Chính Nhiên bị tiếng động đánh thức, chậm rãi mở mắt quay đầu.
Liền thấy con Hồ Ly tinh đang đơ như khúc gỗ ở góc tường, Lâm Chính Nhiên tỉ mỉ quan sát thần thái và động tác của nàng, sợ nàng lại như ngày hôm qua.
May mà không có chuyện gì phát sinh.
Đôi mắt quyến rũ của Hàn Văn Văn rung rung, những ký ức rời rạc vẫn còn khá rõ ràng, đêm qua nàng hoàn toàn chỉ đang nũng nịu theo bản năng với hắn.
"Lâm... Lâm Chính Nhiên, buổi sáng tốt lành nha?" Hàn Văn Văn vẫy vẫy tay, mím môi cười nhẹ.
Vẻ mặt pha lẫn chút xấu hổ khó tả.
Lâm Chính Nhiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy, đêm qua lúc nửa đêm do nàng làm phiền quá đáng, nên Lâm Chính Nhiên vẫn phải để nàng nắm tay ngủ, đến sau nửa đêm mới lặng lẽ rút tay ra được, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi:
"Cuối cùng ngươi cũng hồi phục bình thường? Hôm nay thấy thế nào?"
Hàn Văn Văn cảm nhận một chút: "Tốt hơn hôm qua nhiều rồi, sau khi tỉnh dậy người rất thoải mái, chỉ là hơi đổ mồ hôi."
Lâm Chính Nhiên nhìn qua nhiệt độ điều hòa vừa phải: "Ra mồ hôi chút cũng tốt, nhưng đừng vội tắm, đợi khỏe hẳn rồi tính."
"Ừm."
Lâm Chính Nhiên vô thức đưa tay sờ lên trán Hàn Văn Văn, mặt Hàn Văn Văn lập tức đỏ bừng nhưng nhờ ý thức tỉnh táo vẫn nhanh chóng kiềm chế lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ừ một tiếng: "Vẫn còn hơi nóng, mùa hè bị sốt đúng là không thể nhanh khỏi như vậy được, để đo lại nhiệt độ đã."
Xuống giường tìm nhiệt kế đưa cho nàng, rồi đi vào toilet mở vòi nước.
Hàn Văn Văn thấy hắn đi vào toilet một cách tự nhiên, khi không có hắn, vẻ mặt nàng mới hoàn toàn không kìm nén được.
Một tay rụt rè che mặt, hồi tưởng những lời nũng nịu kia rồi tự trách mình: "Hôm qua mình đã làm cái gì vậy trời, mong sao Lâm Chính Nhiên đừng nhớ gì hết."
Đưa nhiệt kế vào nách, Lâm Chính Nhiên cũng từ trong toilet ra.
Hắn nói muốn đi mua đồ ăn sáng, Hàn Văn Văn thấy hắn định đi liền gọi với: "Hôm qua... Cám ơn Lâm Chính Nhiên đã chăm sóc mình, còn mua thuốc mua đồ ăn các thứ cho mình, không thì chắc mình phải đến bệnh viện rồi."
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn nàng, nàng cười mỉm.
"Ta rất muốn nói không cần khách sáo, nhưng những gì ngươi đã làm hôm qua..."
Hàn Văn Văn biết rõ hắn chắc chắn chưa quên, vô cùng xấu hổ, đưa một ngón tay ra tỏ vẻ đáng yêu vô tội:
"Hôm qua mình bị sốt mà, người bị sốt sẽ làm mấy chuyện bình thường không ai hiểu được, coi như mình nợ Lâm Chính Nhiên một ân tình vậy, sau này mình sẽ tìm cách trả lại cho cậu!"
"Thế cũng được, đợi khi nào có tiền thì mời ta vài bữa cơm là được, sáng nay muốn ăn gì? Ta xuống dưới lầu mua."
Hàn Văn Văn suy nghĩ một chút rồi cùng Lâm Chính Nhiên đồng thanh: "Bánh bao?"
Hai người đều sững lại, không phải lần đầu cả hai ăn ý như vậy.
Lâm Chính Nhiên: "Biết rồi."
Hàn Văn Văn thấy hắn vặn chốt cửa, liền hỏi ra câu muốn hỏi nhất: "Lâm Chính Nhiên, hôm qua ngoài việc mình nũng nịu với cậu ra, mình còn nói gì khác với cậu không? Ý là những chuyện mà nghe xong sẽ giật mình ấy."
Nàng nhìn kỹ Lâm Chính Nhiên, sợ mình hôm qua đã lỡ miệng nói ra những điều không nên.
Chủ yếu là đầu nàng hôm qua cứ chập chờn giữa hiện thực và giấc mơ, thật sự không rõ một số chuyện là mơ hay thật, làm nàng rối tung.
Lâm Chính Nhiên nhớ lại buổi chiều hôm qua nàng lẩm bẩm.
Còn có cả chuyện loại người thích và Liên Tâm tiết.
"Nói không ít, nhưng cũng không có gì đặc biệt, chấn kinh thì không tính."
Hàn Văn Văn an lòng, nhưng ngay lập tức trong lòng lại sinh ra chút tiếc nuối, mặc dù nàng không muốn chia rẽ Lâm Chính Nhiên và Tiểu Tình Tình.
Nhưng nếu hôm qua mượn cơ hội đó nói ra lòng mình với hắn, không biết Lâm Chính Nhiên sẽ trả lời thế nào.
"A, nhắc nhở Lâm Chính Nhiên một chút, mặc dù hôm qua mình hơi quá đáng, nhưng trước đây mình dù có bị bệnh cũng chưa từng mè nheo với bất kỳ chàng trai nào đâu, Lâm Chính Nhiên là người đầu tiên đó!"
Lâm Chính Nhiên ồ một tiếng, rồi xuống lầu mua đồ ăn.
Hàn Văn Văn ngơ ngác nghe tiếng đóng cửa, lẩm bẩm: "Hắn đúng là không biết ngại dù mình có nói gì đi nữa, đúng là không hề có chút hứng thú với mình."
Nàng cứ não tàn hồi lâu, ngay lập tức vội vàng tìm gương trên bàn để soi mặt.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan không hề có khuyết điểm, Hàn Văn Văn biết rõ dung mạo của mình cực kỳ nổi bật, bằng không cũng sẽ không có nhiều nam sinh thích như vậy, thế là nàng không thể hiểu một tay đỡ lấy khuôn mặt:
"Mình không đủ xinh đẹp sao? Không thể nào? Vậy tại sao những bạn nam khác khi nói chuyện với mình đều đỏ mặt, mà chỉ có Lâm Chính Nhiên lại không hề hấn gì?"
Nàng không vui nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương: "Thì ra thích người mà người ta không thích lại có cảm giác thế này, đúng là chán ghét, vậy rốt cuộc hắn thích kiểu người nào chứ?"
Chốc lát, Lâm Chính Nhiên mua bánh bao về phòng trọ, thấy Hàn Văn Văn đang gọi điện cho Tiểu Hà Tình.
Giọng nói của Tiểu Hà Tình trong điện thoại ngọt ngào mềm mại: "Văn Văn, khi nào cậu về vậy? Cũng hơn một tuần rồi."
Hàn Văn Văn ra hiệu cho Lâm Chính Nhiên đang đi vào phòng, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với bạn thân: "Mình cũng không biết khi nào cậu của mình xong việc ở đây, chắc còn lâu, lúc nào sắp về mình sẽ báo cho Tiểu Tình Tình biết."
Tiểu Hà Tình bất đắc dĩ ừ một tiếng: "Vậy cũng được, đúng rồi..." giọng cô lo lắng: "Văn Văn, hôm qua tớ gọi điện cho dì Lâm! Dì Lâm bảo Lâm Chính Nhiên không có ở nhà, tối qua sang nhà bạn ngủ."
Hàn Văn Văn ồ một tiếng, nhìn Lâm Chính Nhiên đang ngồi trên giường mở đồ ăn sáng, nàng dựa vào giường xấu hổ nói: "Thật sao? Cậu ấy có thể đi ngủ nhà ai chứ?"
Lâm Chính Nhiên ngồi cạnh Hàn Văn Văn đương nhiên nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nhưng toàn bộ coi như không nghe thấy gì là được.
Tiểu Hà Tình có chút sợ hãi: "Tớ cũng không biết nha, dì Lâm bảo cậu ấy nói là đi nhà bạn trai ngủ? Vì chăm sóc gì đó... thú cưng bị thương?"
Hàn Văn Văn mồ hôi đầm đìa.
Tiểu Hà Tình không hiểu: "Văn Văn cậu với cậu ấy cùng lớp, cậu biết cậu ấy bình thường có thân thiết với bạn trai nào không? Sao tớ chưa nghe bao giờ hết vậy, tớ thấy vấn đề này kỳ quá, tớ lo lắng..."
Hàn Văn Văn dùng tay vuốt tóc, vụng trộm nhìn Lâm Chính Nhiên.
Tiểu Hà Tình: "Tớ lo cậu ấy... Cậu ấy chẳng lẽ sang nhà bạn gái ngủ? ! Không thể nào? ! Chẳng lẽ tối qua cậu ấy sang nhà Giang Tuyết Lỵ? !" Nói đến đây giọng Tiểu Hà Tình nghẹn ngào như muốn khóc.
Hàn Văn Văn tranh thủ an ủi:
"Nghĩ cái gì vậy Tiểu Tình Tình? Không có khả năng, tuyệt đối không thể! Lâm Chính Nhiên cậu còn không biết sao? Cậu ấy không thể làm loại chuyện này đâu!"
Tiểu hồ ly đầu óc xoay nhanh như chong chóng: "Về phần bạn trai thân thiết thì chắc không có, có lẽ đây chỉ là cái lý do thôi, nói không chừng cậu ấy đang đi đâu, cậu quên lần trước cậu ấy ngồi xe đi tìm cậu à, chẳng phải cũng bịa lý do lừa chú dì sao?"
Tiểu Hà Tình ủy khuất: "Ý cậu là nói cậu ấy vẫn là đi tìm con gái khác sao? Nếu không tại sao phải bịa lý do?"
Hàn Văn Văn quay sang nhìn Lâm Chính Nhiên đang ăn sáng, chậm rãi cắn môi...
Liền thấy con Hồ Ly tinh đang đơ như khúc gỗ ở góc tường, Lâm Chính Nhiên tỉ mỉ quan sát thần thái và động tác của nàng, sợ nàng lại như ngày hôm qua.
May mà không có chuyện gì phát sinh.
Đôi mắt quyến rũ của Hàn Văn Văn rung rung, những ký ức rời rạc vẫn còn khá rõ ràng, đêm qua nàng hoàn toàn chỉ đang nũng nịu theo bản năng với hắn.
"Lâm... Lâm Chính Nhiên, buổi sáng tốt lành nha?" Hàn Văn Văn vẫy vẫy tay, mím môi cười nhẹ.
Vẻ mặt pha lẫn chút xấu hổ khó tả.
Lâm Chính Nhiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi dậy, đêm qua lúc nửa đêm do nàng làm phiền quá đáng, nên Lâm Chính Nhiên vẫn phải để nàng nắm tay ngủ, đến sau nửa đêm mới lặng lẽ rút tay ra được, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi:
"Cuối cùng ngươi cũng hồi phục bình thường? Hôm nay thấy thế nào?"
Hàn Văn Văn cảm nhận một chút: "Tốt hơn hôm qua nhiều rồi, sau khi tỉnh dậy người rất thoải mái, chỉ là hơi đổ mồ hôi."
Lâm Chính Nhiên nhìn qua nhiệt độ điều hòa vừa phải: "Ra mồ hôi chút cũng tốt, nhưng đừng vội tắm, đợi khỏe hẳn rồi tính."
"Ừm."
Lâm Chính Nhiên vô thức đưa tay sờ lên trán Hàn Văn Văn, mặt Hàn Văn Văn lập tức đỏ bừng nhưng nhờ ý thức tỉnh táo vẫn nhanh chóng kiềm chế lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ừ một tiếng: "Vẫn còn hơi nóng, mùa hè bị sốt đúng là không thể nhanh khỏi như vậy được, để đo lại nhiệt độ đã."
Xuống giường tìm nhiệt kế đưa cho nàng, rồi đi vào toilet mở vòi nước.
Hàn Văn Văn thấy hắn đi vào toilet một cách tự nhiên, khi không có hắn, vẻ mặt nàng mới hoàn toàn không kìm nén được.
Một tay rụt rè che mặt, hồi tưởng những lời nũng nịu kia rồi tự trách mình: "Hôm qua mình đã làm cái gì vậy trời, mong sao Lâm Chính Nhiên đừng nhớ gì hết."
Đưa nhiệt kế vào nách, Lâm Chính Nhiên cũng từ trong toilet ra.
Hắn nói muốn đi mua đồ ăn sáng, Hàn Văn Văn thấy hắn định đi liền gọi với: "Hôm qua... Cám ơn Lâm Chính Nhiên đã chăm sóc mình, còn mua thuốc mua đồ ăn các thứ cho mình, không thì chắc mình phải đến bệnh viện rồi."
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn nàng, nàng cười mỉm.
"Ta rất muốn nói không cần khách sáo, nhưng những gì ngươi đã làm hôm qua..."
Hàn Văn Văn biết rõ hắn chắc chắn chưa quên, vô cùng xấu hổ, đưa một ngón tay ra tỏ vẻ đáng yêu vô tội:
"Hôm qua mình bị sốt mà, người bị sốt sẽ làm mấy chuyện bình thường không ai hiểu được, coi như mình nợ Lâm Chính Nhiên một ân tình vậy, sau này mình sẽ tìm cách trả lại cho cậu!"
"Thế cũng được, đợi khi nào có tiền thì mời ta vài bữa cơm là được, sáng nay muốn ăn gì? Ta xuống dưới lầu mua."
Hàn Văn Văn suy nghĩ một chút rồi cùng Lâm Chính Nhiên đồng thanh: "Bánh bao?"
Hai người đều sững lại, không phải lần đầu cả hai ăn ý như vậy.
Lâm Chính Nhiên: "Biết rồi."
Hàn Văn Văn thấy hắn vặn chốt cửa, liền hỏi ra câu muốn hỏi nhất: "Lâm Chính Nhiên, hôm qua ngoài việc mình nũng nịu với cậu ra, mình còn nói gì khác với cậu không? Ý là những chuyện mà nghe xong sẽ giật mình ấy."
Nàng nhìn kỹ Lâm Chính Nhiên, sợ mình hôm qua đã lỡ miệng nói ra những điều không nên.
Chủ yếu là đầu nàng hôm qua cứ chập chờn giữa hiện thực và giấc mơ, thật sự không rõ một số chuyện là mơ hay thật, làm nàng rối tung.
Lâm Chính Nhiên nhớ lại buổi chiều hôm qua nàng lẩm bẩm.
Còn có cả chuyện loại người thích và Liên Tâm tiết.
"Nói không ít, nhưng cũng không có gì đặc biệt, chấn kinh thì không tính."
Hàn Văn Văn an lòng, nhưng ngay lập tức trong lòng lại sinh ra chút tiếc nuối, mặc dù nàng không muốn chia rẽ Lâm Chính Nhiên và Tiểu Tình Tình.
Nhưng nếu hôm qua mượn cơ hội đó nói ra lòng mình với hắn, không biết Lâm Chính Nhiên sẽ trả lời thế nào.
"A, nhắc nhở Lâm Chính Nhiên một chút, mặc dù hôm qua mình hơi quá đáng, nhưng trước đây mình dù có bị bệnh cũng chưa từng mè nheo với bất kỳ chàng trai nào đâu, Lâm Chính Nhiên là người đầu tiên đó!"
Lâm Chính Nhiên ồ một tiếng, rồi xuống lầu mua đồ ăn.
Hàn Văn Văn ngơ ngác nghe tiếng đóng cửa, lẩm bẩm: "Hắn đúng là không biết ngại dù mình có nói gì đi nữa, đúng là không hề có chút hứng thú với mình."
Nàng cứ não tàn hồi lâu, ngay lập tức vội vàng tìm gương trên bàn để soi mặt.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan không hề có khuyết điểm, Hàn Văn Văn biết rõ dung mạo của mình cực kỳ nổi bật, bằng không cũng sẽ không có nhiều nam sinh thích như vậy, thế là nàng không thể hiểu một tay đỡ lấy khuôn mặt:
"Mình không đủ xinh đẹp sao? Không thể nào? Vậy tại sao những bạn nam khác khi nói chuyện với mình đều đỏ mặt, mà chỉ có Lâm Chính Nhiên lại không hề hấn gì?"
Nàng không vui nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương: "Thì ra thích người mà người ta không thích lại có cảm giác thế này, đúng là chán ghét, vậy rốt cuộc hắn thích kiểu người nào chứ?"
Chốc lát, Lâm Chính Nhiên mua bánh bao về phòng trọ, thấy Hàn Văn Văn đang gọi điện cho Tiểu Hà Tình.
Giọng nói của Tiểu Hà Tình trong điện thoại ngọt ngào mềm mại: "Văn Văn, khi nào cậu về vậy? Cũng hơn một tuần rồi."
Hàn Văn Văn ra hiệu cho Lâm Chính Nhiên đang đi vào phòng, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với bạn thân: "Mình cũng không biết khi nào cậu của mình xong việc ở đây, chắc còn lâu, lúc nào sắp về mình sẽ báo cho Tiểu Tình Tình biết."
Tiểu Hà Tình bất đắc dĩ ừ một tiếng: "Vậy cũng được, đúng rồi..." giọng cô lo lắng: "Văn Văn, hôm qua tớ gọi điện cho dì Lâm! Dì Lâm bảo Lâm Chính Nhiên không có ở nhà, tối qua sang nhà bạn ngủ."
Hàn Văn Văn ồ một tiếng, nhìn Lâm Chính Nhiên đang ngồi trên giường mở đồ ăn sáng, nàng dựa vào giường xấu hổ nói: "Thật sao? Cậu ấy có thể đi ngủ nhà ai chứ?"
Lâm Chính Nhiên ngồi cạnh Hàn Văn Văn đương nhiên nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, nhưng toàn bộ coi như không nghe thấy gì là được.
Tiểu Hà Tình có chút sợ hãi: "Tớ cũng không biết nha, dì Lâm bảo cậu ấy nói là đi nhà bạn trai ngủ? Vì chăm sóc gì đó... thú cưng bị thương?"
Hàn Văn Văn mồ hôi đầm đìa.
Tiểu Hà Tình không hiểu: "Văn Văn cậu với cậu ấy cùng lớp, cậu biết cậu ấy bình thường có thân thiết với bạn trai nào không? Sao tớ chưa nghe bao giờ hết vậy, tớ thấy vấn đề này kỳ quá, tớ lo lắng..."
Hàn Văn Văn dùng tay vuốt tóc, vụng trộm nhìn Lâm Chính Nhiên.
Tiểu Hà Tình: "Tớ lo cậu ấy... Cậu ấy chẳng lẽ sang nhà bạn gái ngủ? ! Không thể nào? ! Chẳng lẽ tối qua cậu ấy sang nhà Giang Tuyết Lỵ? !" Nói đến đây giọng Tiểu Hà Tình nghẹn ngào như muốn khóc.
Hàn Văn Văn tranh thủ an ủi:
"Nghĩ cái gì vậy Tiểu Tình Tình? Không có khả năng, tuyệt đối không thể! Lâm Chính Nhiên cậu còn không biết sao? Cậu ấy không thể làm loại chuyện này đâu!"
Tiểu hồ ly đầu óc xoay nhanh như chong chóng: "Về phần bạn trai thân thiết thì chắc không có, có lẽ đây chỉ là cái lý do thôi, nói không chừng cậu ấy đang đi đâu, cậu quên lần trước cậu ấy ngồi xe đi tìm cậu à, chẳng phải cũng bịa lý do lừa chú dì sao?"
Tiểu Hà Tình ủy khuất: "Ý cậu là nói cậu ấy vẫn là đi tìm con gái khác sao? Nếu không tại sao phải bịa lý do?"
Hàn Văn Văn quay sang nhìn Lâm Chính Nhiên đang ăn sáng, chậm rãi cắn môi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận