Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 132: Ba người tề tụ (length: 7746)

Lúc này, rạp chiếu phim rõ ràng rất đông người.
Tất cả đều xếp thành hàng dài nhỏ. Đến lượt Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ, cô nhân viên soát vé ngẩn người khi nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trước mặt.
Lâm Chính Nhiên đưa vé cho đối phương.
Cô nàng không tự chủ được bật cười: "Hai anh chị trông quen quá, có muốn tham gia hoạt động không? Nếu chạm mũi chứng minh là tình nhân thì chúng tôi sẽ tặng hai anh chị một thùng bắp rang lớn nha."
Giang Tuyết Lỵ thấy Lâm Chính Nhiên gật đầu, cũng liền gật đầu liên tục.
"Tham gia!"
Cô nhân viên vỗ tay một cái: "Vậy xin mời bắt đầu."
Giang Tuyết Lỵ quay lại, phát hiện sau lưng rất nhiều người đang nhìn chằm chằm mình.
Không chịu thiệt, Lâm Chính Nhiên cũng không hề ngại ngùng, con trai gan dạ thì con gái cũng dễ dàng bạo dạn hơn. Cho nên Giang Tuyết Lỵ lúc này mới dũng cảm hơn, vịn ngực hắn rồi nhón chân lên.
Hai người mặt gần sát nhau, mũi cọ xát.
Ánh mắt cũng chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Khiến tim thiếu nữ đập nhanh hơn.
Sau đó, nàng lại đặt gót chân xuống, nghi thức kết thúc.
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng dùng một tay sờ lên mũi.
Ngứa một chút.
Cô nhân viên đưa cho cả hai một thùng bắp rang lớn: "Tặng anh chị thùng bắp rang tình nhân này, chúc hai anh chị luôn ngọt ngào, cả đời không xa rời."
Lâm Chính Nhiên định bước tiếp thì Giang Tuyết Lỵ đã nhanh tay cầm lấy thùng bắp rang xem xét một lượt rồi cảm khái với Lâm Chính Nhiên: "Thùng lớn thật nha! Không lỗ ha."
Những cặp tình nhân đang xếp hàng phía sau nhìn thấy thùng bắp rang lớn cũng đều nhấp nhổm muốn thử, tuy ai cũng ngại ngùng nhưng không có gì ngu bằng việc không nhận đồ.
Lần này vào rạp chiếu phim, Giang Tuyết Lỵ không còn lạnh nhạt như vậy.
Dù sao được Lâm Chính Nhiên nắm tay là được rồi, nàng biết rõ đi theo tên ngốc này luôn luôn không sai.
Tìm được chỗ ngồi, Giang Tuyết Lỵ lần này không cần chờ hắn đến, tự mình thành thục dựng thẳng lan can giữa hai ghế lên, sau đó đặt bắp rang vào giữa.
Mặc dù lần này không thể ôm trọn như trước, vì hai bên đều có người, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng xem phim của hai người.
"Lúc đầu nói là ta mời khách, kết quả vẫn để ngươi tốn tiền." Nàng hơi áy náy.
Lâm Chính Nhiên nhìn màn hình: "Ai tiêu tiền cũng vậy thôi, dù sao ngươi cũng là của ta rồi, có gì khác biệt."
Giang Tuyết Lỵ cắn môi, nghĩ thầm, hắn ngượng ngùng như vậy sao có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy chứ? Nếu là mình, câu này trừ khi gặp tình huống đặc biệt như lần trước, không thì cả đời cũng không nói ra.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng ngượng ngùng không nói gì, cố ý trêu chọc, hỏi lại lần nữa: "Không phải sao?"
Giang Tuyết Lỵ bị hắn gọi giật mình, chậm rãi gật đầu.
"Đương nhiên là vậy."
Lâm Chính Nhiên giả bộ như không nghe thấy: "Ừm? Ta không nghe rõ."
Giang Tuyết Lỵ lấy hết dũng khí, cầm một viên bắp rang đưa đến miệng Lâm Chính Nhiên, như không phục: "Đúng mà! Ngươi không cần hỏi, ta đương nhiên cũng là của ngươi, mãi mãi cũng là của ngươi còn gì?"
Lâm Chính Nhiên ăn viên bắp rang kia.
Trêu chọc nha đầu này mãi cũng vẫn thú vị.
Giang Tuyết Lỵ cũng ngượng ngùng cầm một viên bắp rang cho mình ăn.
Ngọt thật nha~ Lại cầm một viên bỏ vào miệng.
Kết quả, điều hơi khác thường chính là cái thùng bắp rang nhìn lớn như vậy, hai người ăn chưa được mấy miếng đã hết, thậm chí còn chưa kịp xem phim bắt đầu.
Giang Tuyết Lỵ sờ xuống đáy, cảm thấy không đúng.
Mới ăn có mấy miếng mà? Sao đã hết rồi?
Nàng cầm thùng bắp rang nghiên cứu cẩn thận nửa ngày, phát hiện ở giữa thùng có một lớp giấy cứng, dưới lớp giấy cứng là xốp.
Nói cách khác, cái thùng nhìn có vẻ lớn nhưng thực tế hơn một nửa đều là giả, chỉ có lớp bắp rang ở trên cùng, bày biện có vẻ như rất nhiều.
Giang Tuyết Lỵ không nhịn được lẩm bẩm: "Nghĩ ra cách này đúng là làm khó mấy người tổ chức hoạt động, vừa muốn tặng vừa không muốn cho."
Lâm Chính Nhiên thì đã quá quen với kiểu này rồi, mấy trò lừa này càng ngày càng nhiều.
Nàng đặt thùng xuống giữa ghế, mặc kệ.
Sau một giấc ngủ, Giang Tuyết Lỵ tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, nắm lấy tay hắn, mười ngón đan xen, cảm thán cuối cùng cũng có thể tận hưởng bộ phim này.
Đây là lần thứ ba rồi, xem như cũng đã có thể…
Ba phút sau, mí mắt Giang Tuyết Lỵ bắt đầu đánh nhau, mơ màng ngủ gật trên vai Lâm Chính Nhiên.
Lần này, nàng gục hẳn lên vai hắn, khiến Lâm Chính Nhiên ngẩn người.
"Lỵ Lỵ? Ngươi lại ngủ à?"
Không có phản ứng.
Giang Tuyết Lỵ vẻ mặt bình thản, ngáy o o, lần này khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Chính Nhiên thật sự bó tay, lần đầu tiên nhận ra, hóa ra nàng xem phim ngủ gật không liên quan nhiều đến việc thức khuya hôm qua.
Hắn đã nghĩ là do nàng chưa nghỉ ngơi đủ, bây giờ xem ra thì là nàng đơn giản bị dị ứng với rạp chiếu phim.
Tuy vậy, Lâm Chính Nhiên mơ hồ có một dự cảm, nếu có cơ hội, chắc chắn nàng sẽ lại đến.
Quả nhiên, hơn một tiếng sau, khi Giang Tuyết Lỵ ra khỏi rạp chiếu phim, lại ôm đầu.
"Ta lại không xem được!"
Lâm Chính Nhiên quá quen với cái sự kỳ lạ này của nàng: "Về nhà thôi."
"Nhưng mà cái bộ phim mà mình mong đợi lâu như vậy, rốt cuộc diễn cái gì a... Ta vốn nghĩ mình rất tỉnh táo, kết quả tại sao lại ngủ gật chứ!"
"Chỉ có thể nói người với người khác nhau thật."
"Vậy lần sau hẹn hò còn đi xem phim nữa không? Ta vẫn muốn thử xem cảm giác xem phim trong rạp chiếu phim!" Chuyện này rõ ràng đã thành ác mộng của nàng.
"Để ta nghĩ xem, thật ra nếu muốn xem phim, đâu nhất thiết phải đến rạp chiếu phim, có lẽ biến nhà thành rạp chiếu phim cũng được."
Nàng bị hắn nắm tay đi: "Còn có thể biến nhà thành rạp chiếu phim sao? Vậy làm như thế nào?"
"Đợi lần sau có thời gian, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Giang Tuyết Lỵ bĩu môi, nghĩ thầm lần sau còn phải đợi mấy tuần nữa. Nàng nghi hoặc không hiểu sao mình lại ngủ gật.
Phiền chết mất!
Ngồi taxi về nhà, giữa trưa quay lại ngã tư đường quen thuộc, Giang Tuyết Lỵ nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt nhau.
Nỗi lo lắng về chuyện trong rạp chiếu phim chỉ tan biến trong vài phút, trên mặt nàng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Chính Nhiên: "Buổi chiều ngươi phải về trường học, vậy buổi hẹn hò hôm nay kết thúc ở đây nhé? Mỗi người về nhà?"
Giang Tuyết Lỵ không muốn kết thúc như vậy, buổi hẹn hò ngắn ngủi, cảm giác chưa làm được gì đã qua... còn ngủ mất hai giấc.
Không muốn buông tay hắn.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng buồn rầu, cười nói: "Chờ ngươi thi đấu xong, chẳng phải còn một buổi hẹn hò nữa sao? Đến lúc đó tha hồ mà xem."
Giang Tuyết Lỵ nghĩ cũng đúng, chậm rãi gật đầu.
Ở đằng xa, có một chiếc taxi cũng dừng lại, chỉ khác là nó dừng ở cuối một con đường khác.
Từ trên xe taxi bước xuống một cô gái tóc đuôi ngựa đơn giản, vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào.
Sau khi cô gái xuống xe, có một con hồ ly nhỏ chạy ra đón tiếp bạn thân của mình, hai người thân thiết tụ họp lại.
Tài xế taxi đóng cửa xe, chạy ngang qua Giang Tuyết Lỵ một lần nữa.
Cơn gió do chiếc xe tạo ra thổi nhẹ, làm đôi tóc đuôi ngựa của cô gái khẽ đung đưa sang một bên.
Giang Tuyết Lỵ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước thêm hai bước đến gần Lâm Chính Nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận