Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 130: Chuyện trọng yếu nhất (length: 6558)

Việc sống lại một đời người, nếu như Lâm Chính Nhiên nghe người khác nói, luôn cảm thấy đây chỉ là những cảm xúc bồng bột của bọn trẻ con hay các cặp đôi đang yêu, nói không có ý nghĩa gì mà lại cố tình tỏ ra điên cuồng thề thốt.
Nhưng tính cách của Hàn Văn Văn khác với những cô gái khác, quả thật có bản chất khác biệt. Ánh mắt nàng chân thành, những trải nghiệm tuổi thơ khiến nội tâm nàng vừa khao khát lại vừa sợ hãi, có một mối liên hệ sâu sắc.
Nàng muốn có một mái nhà, nhưng lại sợ người mình yêu bỏ rơi mình.
Vì thế trước kia nàng không cảm thấy sẽ thích ai. Có thể nếu có ai đó may mắn bước được vào nội tâm nàng, nàng sẽ không ngần ngại mà đáp ứng đối phương. Cho nên những gì nàng nói với Lâm Chính Nhiên từ trước đến nay đều là thật.
Dù sao tại giai đoạn sơ trung quan trọng nhất kia, bên cạnh Hàn Văn Văn chỉ có Lâm Chính Nhiên.
Buổi tối, Lâm Chính Nhiên cùng Hàn Văn Văn xuống lầu mua sắm đồ dùng.
Trên đường, Lâm Chính Nhiên hỏi nàng có muốn ăn ở ngoài không, để đỡ về nhà lại phải dọn dẹp.
Nhưng Hàn Văn Văn rất thích cảm giác của từ "nhà", nàng cảm thấy nếu có thể cùng Lâm Chính Nhiên ở nhà thì hoàn toàn không cần phải ra ngoài làm gì cả.
Trừ khi có người khác ở đây.
"Không, cứ ăn ở nhà."
Buổi tối, hai người mang theo mấy món mì ăn liền và một con gà quay về phòng trọ.
Hàn Văn Văn ngoan ngoãn ngồi cạnh Lâm Chính Nhiên, hai người ngồi trên tấm chăn lông trải trên sàn ăn, trước mặt đặt một chiếc bàn nhỏ đơn giản.
Nàng xé một chiếc đùi gà đút cho Lâm Chính Nhiên: "A~ Chính Nhiên ca ca ăn trước~"
Lâm Chính Nhiên cắn một miếng lớn.
Hàn Văn Văn hỏi: "À mà, hai ngày nay kết quả cuộc thi của Lỵ Lỵ thế nào rồi? Có giành được quán quân không? Lần trước Tiểu Tình Tình giành được quán quân, đầu tuần ở ký túc xá cô ấy nói với ta là khi nhận quán quân rất phấn khích."
Nhớ tới chuyện hai ngày nay, Lâm Chính Nhiên trả lời:
"Hiện tại Lỵ Lỵ chỉ vào được vòng xếp hạng cuối thôi, còn kết quả cụ thể thì phải nửa tháng nữa mới có."
"Nửa tháng? Lâu vậy à?"
"Ừm, vốn dĩ không lâu như vậy nhưng do xảy ra một số chuyện nên ban tổ chức cố tình kéo dài thời gian để đảm bảo tính chân thực."
Hàn Văn Văn nói ra suy nghĩ của mình: "Vậy...sau khi cuộc thi xong xuôi hết rồi, ngày mai Chính Nhiên ca ca định làm gì..."
"Đi xem phim với Lỵ Lỵ, đã hẹn rồi."
Hàn Văn Văn giống như tượng đá, ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng giật lấy cái đùi gà mà hắn đang cắn dở, tức tối gặm.
"Ta biết ngay ngày mai anh chẳng rảnh mà giúp ta."
"Dù sao tuần này là thời gian dành cho Lỵ Lỵ, cuối tuần anh có thể chính thức giúp em."
Hàn Văn Văn gặm đùi gà thơm nức, biết chuyện này không tránh khỏi, ba người bạn gái luôn phải công bằng, hôm nay vụng trộm gặp được mình coi như đã là đặc cách.
Nàng không biết bao nhiêu lần nhắc nhở đối phương: "Vậy đừng quên, cuối tuần anh phải ở lại đây đó, Chính Nhiên ca ca đã nói rồi, không được đổi ý!"
"Ừm, không đổi ý."
Hàn Văn Văn cười tựa vào vai Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên: "Lúc em ăn có thể ngồi ngay ngắn một chút không? Lần trước anh với em đi ăn vặt ngoài phố, về ký túc xá anh mới phát hiện quần áo bị dính dầu của em."
"Đâu có? Vậy lần này ta sẽ cẩn thận! Ta chỉ tựa vào ăn thôi mà, tuyệt đối sẽ không..."
Nói chưa dứt lời, một giọt dầu từ đùi gà rơi xuống quần Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên im lặng nhìn đối phương.
Hàn Văn Văn lúng túng nháy mắt, bĩu môi cười híp mắt, lấy tay xoa xoa chỗ dầu trên quần Lâm Chính Nhiên, kết quả dầu lại dính ra tay.
Càng thêm ngây ngốc: "Không... Không sao không sao, ta giặt cho anh có được không? Với lại sau này Chính Nhiên ca ca có thể chuẩn bị mấy bộ quần áo ở chỗ ta, dù sao nhà ta cũng là nhà của Chính Nhiên ca ca, về đến nhà mà không có quần áo thay thì làm sao được? Như vậy chẳng phải không sợ bị dính dầu rồi sao?"
Lâm Chính Nhiên thấy cũng có chút đạo lý, mình tới đây quả thực rất nhiều lần, hoàn toàn có thể chuẩn bị một ít đồ.
"Có dịp anh sẽ mua mấy bộ để ở chỗ em."
"Thật nha? Tuyệt! Vậy ta sẽ dọn riêng một chỗ cho Chính Nhiên ca ca để quần áo!"
Ăn tối xong, Lâm Chính Nhiên lại cùng Hàn Văn Văn ngồi hàn huyên một chút.
Cũng không biết nói gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi đến chín giờ, Lâm Chính Nhiên cũng rời đi trong ánh mắt lưu luyến không rời của cô hồ ly nhỏ.
Nàng còn xuống lầu tiễn Lâm Chính Nhiên, nhìn theo đến khi không thấy bóng dáng mới về nhà.
Đêm đó, ở một hộ gia đình gần ngã tư đường.
Có một cô gái buộc tóc hai bên lại đang trằn trọc mất ngủ.
Lần trước là xoắn xuýt không vui nên mất ngủ, lần này hoàn toàn là vui vẻ hưng phấn mà mất ngủ.
Vừa nghĩ đến ngày mai được cùng Lâm Chính Nhiên đi rạp xem phim tình cảm, Giang Tuyết Lỵ đã vui vẻ lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được.
Đôi mắt to tròn tinh nghịch đáng yêu của nàng vẫn còn nhìn trần nhà vào lúc ba giờ sáng.
Nàng lẩm nhẩm hát: "Ngày mai xem phim~ ngày mai xem phim~"
Trong lòng đầy ắp niềm vui và thỏa mãn.
Ngày hôm sau, khi mặt trời một lần nữa ló dạng, cô thiếu nữ có mái tóc dưới ánh nắng trông hơi ánh vàng ngồi bật dậy từ trên giường, ôm đầu nhìn ra cửa sổ sáng tỏ.
"Mình...mình lại thức cả đêm! Không phải chứ!"
Nhưng nhìn đồng hồ thấy đã muộn không kịp ngủ bù, thế là Giang Tuyết Lỵ nhanh chóng xuống giường đi tắm rửa rửa mặt, mặc bộ quần áo đã chọn lựa cả nửa ngày hôm qua để chuẩn bị cho buổi hẹn hò hôm nay.
Sau khi tắm xong, nàng soi gương ngắm nghía bộ dạng xem như đã tươi tỉnh.
"Chắc sẽ không sao chứ?! Lần này với lần trước không giống nhau, lần này là do vui vẻ mất ngủ, chắc sẽ không ngủ gật khi đang xem phim đâu! Đúng, chắc chắn sẽ không!"
Tám giờ sáng, Giang Tuyết Lỵ gọi điện cho Lâm Chính Nhiên đúng giờ.
Hai người gặp nhau tại ngã tư đường.
"Chính Nhiên! Buổi sáng tốt lành nha! Mà chúng ta đi xem phim ở đâu vậy?"
Giang Tuyết Lỵ vung một tay, miệng nhoẻn cười để lộ chiếc răng nanh nhỏ trắng tinh hoạt bát.
Lâm Chính Nhiên dẫn nàng lên taxi: "Đi vào nội thành, em chắc vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Tiện thể tìm chỗ ăn sáng luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận