Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 72: Làm không biết mệt gây chuyện tiểu hồ ly (length: 9099)
Lại qua ba ngày, chỉ còn bảy ngày nữa là đến năm mới.
Sáng sớm hôm nay, Hàn Văn Văn tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ ngủ hình quả ô mai, ngồi trước máy vi tính, mở một trận game online.
Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Hàn Văn Văn mừng rỡ: "Lâm Chính Nhiên hả?"
"Ừ, là ta."
"Ta đang chơi game, Lâm Chính Nhiên mở cửa đi."
Lâm Chính Nhiên lấy từ trong túi ra chìa khóa dự phòng, mở cửa rồi nhìn thấy con bé hồ ly đang ngồi trên ghế: "Hôm nay ngươi dậy sớm vậy?"
Hàn Văn Văn bấm chuột: "Định cày game ấy mà, tranh thủ mấy ngày nghỉ đông đánh vài trận."
Lâm Chính Nhiên đặt đồ ăn sáng qua một bên, cầm ghế lại ngồi xuống cạnh Hàn Văn Văn.
Hàn Văn Văn đã mở phần mềm ghi hình màn hình nhưng chưa thu âm, nàng cười hỏi: "Buổi sáng Lâm Chính Nhiên mua gì thế?"
"Bánh bao."
"Vậy lát ta chuyển tiền cho ngươi, bánh bao gì?"
Lâm Chính Nhiên không trả lời mà khẽ gõ vào đầu con bé hồ ly: "Để lọt lính rồi, đừng nói nữa, tập trung chơi."
Hàn Văn Văn bĩu môi.
Không biết vì sao, dù là Hà Tình hay Giang Tuyết Lỵ.
Tuy cả hai đều có mùi thơm, nhưng không nồng đậm như trên người Hàn Văn Văn.
Trước kia mới quen, Lâm Chính Nhiên còn tưởng đó là mùi dầu gội hay sữa tắm của Hàn Văn Văn, sau này mới phát hiện hóa ra dầu gội và sữa tắm của nàng lại dùng chung nhãn hiệu với mình.
Vậy nên cái mùi thơm dễ ngửi này rốt cuộc từ đâu ra đến giờ vẫn không biết.
"Còn một máu!" Hàn Văn Văn chơi xong ván, vui vẻ nghiêng người dùng vai đụng vào Lâm Chính Nhiên: "Lâm Chính Nhiên không khen ta một câu sao?"
Lâm Chính Nhiên không chút biểu cảm: "Giỏi, tiếp tục."
Đôi mắt cáo kia liếc hắn một cái, đổi cách xưng hô: "Chính Nhiên ca ca đôi khi cũng ngạo kiều quá đó~ không chịu khen người ~"
Lâm Chính Nhiên lại gõ vào đầu nàng một cái.
Cô bé hồ ly phối hợp kêu "Ngao ô" một tiếng.
Chơi xong một ván game, Lâm Chính Nhiên cầm điện thoại của Hàn Văn Văn mở xem số liệu trên nền tảng video, mấy ngày gần đây đều kiếm được hơn bốn mươi tệ.
"Đúng là dịp Tết, nếu tần suất ra video ở trường cũng được như này thì tốt."
Hàn Văn Văn nghiêng người sát lại gần Lâm Chính Nhiên, tay chống lên đùi hắn, mặt hai người chỉ cách nhau nửa nắm tay:
"Nhưng mà cũng chỉ có ngày nghỉ đông mới kiếm được nhiều, bình thường chỉ tầm hai mươi tệ, trừ đi tiền thuê nhà linh tinh thì cũng không còn bao nhiêu, dù thế ta cũng thấy mãn nguyện lắm rồi."
"Không sao, kỳ nghỉ này ta đánh game với ngươi nhiều, thỉnh thoảng đăng mấy video chủ đề Tết, tranh thủ làn sóng lớn này thì có thể đủ tiền thuê nhà và ăn uống cả nửa năm."
Hàn Văn Văn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Chính Nhiên lúc nói chuyện, chợt nhớ ra cái gọi là công lược cưa đổ rừng cây mà mình đã truyền thụ cho Tiểu Tình Tình.
Nàng tò mò, lẽ nào những điều viết trong đó lại không có tác dụng với Lâm Chính Nhiên sao?
Chầm chậm thổi hương vào tai Lâm Chính Nhiên.
Khiến Lâm Chính Nhiên đang nói chuyện bị nghẹn lời, quay sang nhìn nàng rồi im lặng hỏi: "Ngươi làm gì thế? Bị gì à?"
Hàn Văn Văn cắn môi dưới, xấu hổ nhỏ giọng phản bác: "Mắng người ta làm gì? Ta đọc tiểu thuyết thấy nói lúc con gái thổi hơi vào tai con trai thì nhịp tim con trai sẽ tăng nhanh, Chính Nhiên ca ca biết không?"
Nàng giơ tay định chạm vào tim Lâm Chính Nhiên, kết quả bị hắn bắt lấy cánh tay.
Lại một cái gõ vào đầu: "Ngoan ngoãn chút."
Hàn Văn Văn không vui vẻ, ôm đầu, cố ý hay vô tình, trán tựa vào vai hắn, mắt vụng trộm nhìn hắn:
"Lúc nào cũng bạo lực với người ta, nhưng dù Chính Nhiên ca ca cả ngày khó tính, ta cũng không giận đâu, chỉ thấy đau lòng không biết tay ca ca có bị đau không~"
Lâm Chính Nhiên thật sự không muốn phí lời với con bé này, dùng tay đẩy đầu nàng dựa ra: "Lúc nãy ta thấy mấy nhà hàng xóm bắt đầu dán câu đối Tết, năm nay ngươi có dán không?"
Cô bé hồ ly nghe vậy, kéo ghế lại gần hắn, nói một cách đương nhiên: "Dán chứ! Sao lại không dán? Ta muốn dán."
"Không phải ngươi nói không có tiền sao?"
Nàng phản bác, nhìn đối phương ở cự ly rất gần: "Chắc chắn sẽ có thôi, nhất là năm nay là năm mới đầu tiên sau khi ta độc lập, sao có thể không chuẩn bị tươm tất được?"
Lâm Chính Nhiên không muốn dựa vào nàng gần như vậy, đứng dậy định ra giường đọc sách: "Nếu thế thì ngươi mau biên tập video, lồng tiếng cho xong đi, ta cùng ngươi ra chợ mua câu đối dán cửa, thật ra cũng không đắt, mua một đôi liễn đối với một câu hoành là được rồi."
Hàn Văn Văn cười gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn màn hình máy tính nói:
"Năm nay có Lâm Chính Nhiên ở đây giúp ta, ta thật sự rất vui."
Lâm Chính Nhiên thấy nàng bắt đầu thu âm cho video, mắt vẫn nhìn vào sách, không lên tiếng.
Sau khi thu âm xong video, Lâm Chính Nhiên kiểm tra lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới đăng lên phần mềm video.
Rất nhanh đã có một số fan trung thành bắt đầu bình luận.
[Up video nhanh lên gia ơi!] [Cuối cùng cũng đăng video, một tuần một video thế này không nổi mất] [Thích xem up ra video nhiều, rất thích nghe giọng của up, con gái mà chơi game giỏi vậy thật hiếm]
Lâm Chính Nhiên lướt xem bình luận, thầm nghĩ, con bé hồ ly này ngoài những kỹ thuật chơi game mình dạy, thì bản thân cũng rất có ưu thế về mảng này.
Không lâu sau Hàn Văn Văn và Lâm Chính Nhiên cùng nhau ăn sáng, từ trong tủ chọn mấy bộ quần áo đi vào toilet, nhắc nhở Lâm Chính Nhiên: "Chính Nhiên ca ca không được nhìn lén ta thay đồ đâu nhé, dù ta mặc đồ lót rồi."
Lâm Chính Nhiên vẫn đang đọc sách: "Ngươi không biết đóng cửa à?"
"Có chứ nhưng ta không thích đóng."
"Vậy cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ không nhìn lén, ta không có hứng thú."
Hàn Văn Văn nháy mắt cười: "Thật sao? Nếu vậy ta thay luôn ở đây, đi vào toilet mất công."
"Tùy ngươi."
Hàn Văn Văn "ồ" một tiếng, thật sự có vẻ như chuẩn bị cởi áo ngủ, hơn nữa còn kèm theo tiếng rên khe khẽ.
"Áo ngủ bị kẹt rồi~ Chính Nhiên ca ca đến giúp ta với."
Lâm Chính Nhiên nổi gân xanh trên trán, cầm gối ném về phía con bé hồ ly đáng ghét này: "Đừng có diễn! Áo ngủ rộng thùng thình như thế kẹt cái gì mà kẹt? Vào toilet thay đi!"
Hàn Văn Văn nhanh chóng chụp được cái gối, cắn môi đỏ mọng, bật cười khẽ rồi nhỏ giọng nói: "Xem ra Chính Nhiên ca ca không phải thật sự không có hứng thú với con gái, chỉ là Tiểu Tình Tình với Giang Tuyết Lỵ chưa tìm ra điểm yếu của Chính Nhiên ca ca thôi."
Hắn khinh bỉ nhìn nàng: "Không, chỉ là ngươi làm ảnh hưởng đến việc ta đọc sách."
Hàn Văn Văn cười đầy ẩn ý, ánh mắt như muốn nói "Chính Nhiên ca ca ngượng rồi."
Dứt lời nàng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Lâm Chính Nhiên, chạy trốn vào toilet, chỉ một lát đã ló đầu ra nhắc nhở:
"Thật ra dù gan lớn đến đâu ta cũng không dám cởi đồ trước mặt Lâm Chính Nhiên đâu, chỉ là trêu Chính Nhiên ca ca thôi, người ta nói gì thì nói vẫn là con gái, vẫn biết xấu hổ mà."
Lâm Chính Nhiên phục sát đất cái con người này, hơn nữa hắn rất tò mò cái cách xưng hô Chính Nhiên ca ca này là từ khi nào mà có?
Hình như bắt đầu từ trước khi nghỉ phép thì phải, đặc biệt là mấy ngày nay con bé hồ ly này càng gọi nhiều hơn.
Nhưng Lâm Chính Nhiên biết là không thể để nàng đổi cách xưng hô được.
Nếu không con bé hồ ly nổi loạn này chắc chắn sẽ nói: "Chính Nhiên ca ca không cho ta gọi ca ca hả? Dạ, được thôi Chính Nhiên ca ca, không thành vấn đề Chính Nhiên ca ca, sau này em không gọi ca ca nữa mà gọi Chính Nhiên ca ca."
Nhất định là sẽ như thế cho coi...
Thay xong quần áo, con bé hồ ly mặc váy với áo len khoác ngoài.
Dù là mùa đông, cô bé hồ ly này trông vẫn rất xinh đẹp, con gái ở tuổi này phần lớn là thế.
Đi trên đường, Hàn Văn Văn đưa đôi bàn tay nhỏ bé bị lạnh cóng ra, vừa xem xét những bình luận vừa nãy, cười nói: "Chính Nhiên ca ca biết không? Bao nhiêu người khen ta như thế nhưng không câu nào khiến tim ta rung động bằng một câu khen của Chính Nhiên ca ca cả."
Lâm Chính Nhiên sóng vai đi cùng nàng: "Ngươi mỗi ngày đều nghĩ ra mấy trò nhạt nhẽo làm gì vậy?"
Hàn Văn Văn nhìn Lâm Chính Nhiên, bĩu môi: "Nhạt chỗ nào? Chính Nhiên ca ca không thích nói chuyện nên ta chỉ có thể chủ động tìm đề tài, ta chỉ là muốn nói chuyện với Chính Nhiên ca ca nhiều hơn thôi."
Sáng sớm hôm nay, Hàn Văn Văn tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ ngủ hình quả ô mai, ngồi trước máy vi tính, mở một trận game online.
Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Hàn Văn Văn mừng rỡ: "Lâm Chính Nhiên hả?"
"Ừ, là ta."
"Ta đang chơi game, Lâm Chính Nhiên mở cửa đi."
Lâm Chính Nhiên lấy từ trong túi ra chìa khóa dự phòng, mở cửa rồi nhìn thấy con bé hồ ly đang ngồi trên ghế: "Hôm nay ngươi dậy sớm vậy?"
Hàn Văn Văn bấm chuột: "Định cày game ấy mà, tranh thủ mấy ngày nghỉ đông đánh vài trận."
Lâm Chính Nhiên đặt đồ ăn sáng qua một bên, cầm ghế lại ngồi xuống cạnh Hàn Văn Văn.
Hàn Văn Văn đã mở phần mềm ghi hình màn hình nhưng chưa thu âm, nàng cười hỏi: "Buổi sáng Lâm Chính Nhiên mua gì thế?"
"Bánh bao."
"Vậy lát ta chuyển tiền cho ngươi, bánh bao gì?"
Lâm Chính Nhiên không trả lời mà khẽ gõ vào đầu con bé hồ ly: "Để lọt lính rồi, đừng nói nữa, tập trung chơi."
Hàn Văn Văn bĩu môi.
Không biết vì sao, dù là Hà Tình hay Giang Tuyết Lỵ.
Tuy cả hai đều có mùi thơm, nhưng không nồng đậm như trên người Hàn Văn Văn.
Trước kia mới quen, Lâm Chính Nhiên còn tưởng đó là mùi dầu gội hay sữa tắm của Hàn Văn Văn, sau này mới phát hiện hóa ra dầu gội và sữa tắm của nàng lại dùng chung nhãn hiệu với mình.
Vậy nên cái mùi thơm dễ ngửi này rốt cuộc từ đâu ra đến giờ vẫn không biết.
"Còn một máu!" Hàn Văn Văn chơi xong ván, vui vẻ nghiêng người dùng vai đụng vào Lâm Chính Nhiên: "Lâm Chính Nhiên không khen ta một câu sao?"
Lâm Chính Nhiên không chút biểu cảm: "Giỏi, tiếp tục."
Đôi mắt cáo kia liếc hắn một cái, đổi cách xưng hô: "Chính Nhiên ca ca đôi khi cũng ngạo kiều quá đó~ không chịu khen người ~"
Lâm Chính Nhiên lại gõ vào đầu nàng một cái.
Cô bé hồ ly phối hợp kêu "Ngao ô" một tiếng.
Chơi xong một ván game, Lâm Chính Nhiên cầm điện thoại của Hàn Văn Văn mở xem số liệu trên nền tảng video, mấy ngày gần đây đều kiếm được hơn bốn mươi tệ.
"Đúng là dịp Tết, nếu tần suất ra video ở trường cũng được như này thì tốt."
Hàn Văn Văn nghiêng người sát lại gần Lâm Chính Nhiên, tay chống lên đùi hắn, mặt hai người chỉ cách nhau nửa nắm tay:
"Nhưng mà cũng chỉ có ngày nghỉ đông mới kiếm được nhiều, bình thường chỉ tầm hai mươi tệ, trừ đi tiền thuê nhà linh tinh thì cũng không còn bao nhiêu, dù thế ta cũng thấy mãn nguyện lắm rồi."
"Không sao, kỳ nghỉ này ta đánh game với ngươi nhiều, thỉnh thoảng đăng mấy video chủ đề Tết, tranh thủ làn sóng lớn này thì có thể đủ tiền thuê nhà và ăn uống cả nửa năm."
Hàn Văn Văn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Chính Nhiên lúc nói chuyện, chợt nhớ ra cái gọi là công lược cưa đổ rừng cây mà mình đã truyền thụ cho Tiểu Tình Tình.
Nàng tò mò, lẽ nào những điều viết trong đó lại không có tác dụng với Lâm Chính Nhiên sao?
Chầm chậm thổi hương vào tai Lâm Chính Nhiên.
Khiến Lâm Chính Nhiên đang nói chuyện bị nghẹn lời, quay sang nhìn nàng rồi im lặng hỏi: "Ngươi làm gì thế? Bị gì à?"
Hàn Văn Văn cắn môi dưới, xấu hổ nhỏ giọng phản bác: "Mắng người ta làm gì? Ta đọc tiểu thuyết thấy nói lúc con gái thổi hơi vào tai con trai thì nhịp tim con trai sẽ tăng nhanh, Chính Nhiên ca ca biết không?"
Nàng giơ tay định chạm vào tim Lâm Chính Nhiên, kết quả bị hắn bắt lấy cánh tay.
Lại một cái gõ vào đầu: "Ngoan ngoãn chút."
Hàn Văn Văn không vui vẻ, ôm đầu, cố ý hay vô tình, trán tựa vào vai hắn, mắt vụng trộm nhìn hắn:
"Lúc nào cũng bạo lực với người ta, nhưng dù Chính Nhiên ca ca cả ngày khó tính, ta cũng không giận đâu, chỉ thấy đau lòng không biết tay ca ca có bị đau không~"
Lâm Chính Nhiên thật sự không muốn phí lời với con bé này, dùng tay đẩy đầu nàng dựa ra: "Lúc nãy ta thấy mấy nhà hàng xóm bắt đầu dán câu đối Tết, năm nay ngươi có dán không?"
Cô bé hồ ly nghe vậy, kéo ghế lại gần hắn, nói một cách đương nhiên: "Dán chứ! Sao lại không dán? Ta muốn dán."
"Không phải ngươi nói không có tiền sao?"
Nàng phản bác, nhìn đối phương ở cự ly rất gần: "Chắc chắn sẽ có thôi, nhất là năm nay là năm mới đầu tiên sau khi ta độc lập, sao có thể không chuẩn bị tươm tất được?"
Lâm Chính Nhiên không muốn dựa vào nàng gần như vậy, đứng dậy định ra giường đọc sách: "Nếu thế thì ngươi mau biên tập video, lồng tiếng cho xong đi, ta cùng ngươi ra chợ mua câu đối dán cửa, thật ra cũng không đắt, mua một đôi liễn đối với một câu hoành là được rồi."
Hàn Văn Văn cười gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn màn hình máy tính nói:
"Năm nay có Lâm Chính Nhiên ở đây giúp ta, ta thật sự rất vui."
Lâm Chính Nhiên thấy nàng bắt đầu thu âm cho video, mắt vẫn nhìn vào sách, không lên tiếng.
Sau khi thu âm xong video, Lâm Chính Nhiên kiểm tra lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới đăng lên phần mềm video.
Rất nhanh đã có một số fan trung thành bắt đầu bình luận.
[Up video nhanh lên gia ơi!] [Cuối cùng cũng đăng video, một tuần một video thế này không nổi mất] [Thích xem up ra video nhiều, rất thích nghe giọng của up, con gái mà chơi game giỏi vậy thật hiếm]
Lâm Chính Nhiên lướt xem bình luận, thầm nghĩ, con bé hồ ly này ngoài những kỹ thuật chơi game mình dạy, thì bản thân cũng rất có ưu thế về mảng này.
Không lâu sau Hàn Văn Văn và Lâm Chính Nhiên cùng nhau ăn sáng, từ trong tủ chọn mấy bộ quần áo đi vào toilet, nhắc nhở Lâm Chính Nhiên: "Chính Nhiên ca ca không được nhìn lén ta thay đồ đâu nhé, dù ta mặc đồ lót rồi."
Lâm Chính Nhiên vẫn đang đọc sách: "Ngươi không biết đóng cửa à?"
"Có chứ nhưng ta không thích đóng."
"Vậy cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ không nhìn lén, ta không có hứng thú."
Hàn Văn Văn nháy mắt cười: "Thật sao? Nếu vậy ta thay luôn ở đây, đi vào toilet mất công."
"Tùy ngươi."
Hàn Văn Văn "ồ" một tiếng, thật sự có vẻ như chuẩn bị cởi áo ngủ, hơn nữa còn kèm theo tiếng rên khe khẽ.
"Áo ngủ bị kẹt rồi~ Chính Nhiên ca ca đến giúp ta với."
Lâm Chính Nhiên nổi gân xanh trên trán, cầm gối ném về phía con bé hồ ly đáng ghét này: "Đừng có diễn! Áo ngủ rộng thùng thình như thế kẹt cái gì mà kẹt? Vào toilet thay đi!"
Hàn Văn Văn nhanh chóng chụp được cái gối, cắn môi đỏ mọng, bật cười khẽ rồi nhỏ giọng nói: "Xem ra Chính Nhiên ca ca không phải thật sự không có hứng thú với con gái, chỉ là Tiểu Tình Tình với Giang Tuyết Lỵ chưa tìm ra điểm yếu của Chính Nhiên ca ca thôi."
Hắn khinh bỉ nhìn nàng: "Không, chỉ là ngươi làm ảnh hưởng đến việc ta đọc sách."
Hàn Văn Văn cười đầy ẩn ý, ánh mắt như muốn nói "Chính Nhiên ca ca ngượng rồi."
Dứt lời nàng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Lâm Chính Nhiên, chạy trốn vào toilet, chỉ một lát đã ló đầu ra nhắc nhở:
"Thật ra dù gan lớn đến đâu ta cũng không dám cởi đồ trước mặt Lâm Chính Nhiên đâu, chỉ là trêu Chính Nhiên ca ca thôi, người ta nói gì thì nói vẫn là con gái, vẫn biết xấu hổ mà."
Lâm Chính Nhiên phục sát đất cái con người này, hơn nữa hắn rất tò mò cái cách xưng hô Chính Nhiên ca ca này là từ khi nào mà có?
Hình như bắt đầu từ trước khi nghỉ phép thì phải, đặc biệt là mấy ngày nay con bé hồ ly này càng gọi nhiều hơn.
Nhưng Lâm Chính Nhiên biết là không thể để nàng đổi cách xưng hô được.
Nếu không con bé hồ ly nổi loạn này chắc chắn sẽ nói: "Chính Nhiên ca ca không cho ta gọi ca ca hả? Dạ, được thôi Chính Nhiên ca ca, không thành vấn đề Chính Nhiên ca ca, sau này em không gọi ca ca nữa mà gọi Chính Nhiên ca ca."
Nhất định là sẽ như thế cho coi...
Thay xong quần áo, con bé hồ ly mặc váy với áo len khoác ngoài.
Dù là mùa đông, cô bé hồ ly này trông vẫn rất xinh đẹp, con gái ở tuổi này phần lớn là thế.
Đi trên đường, Hàn Văn Văn đưa đôi bàn tay nhỏ bé bị lạnh cóng ra, vừa xem xét những bình luận vừa nãy, cười nói: "Chính Nhiên ca ca biết không? Bao nhiêu người khen ta như thế nhưng không câu nào khiến tim ta rung động bằng một câu khen của Chính Nhiên ca ca cả."
Lâm Chính Nhiên sóng vai đi cùng nàng: "Ngươi mỗi ngày đều nghĩ ra mấy trò nhạt nhẽo làm gì vậy?"
Hàn Văn Văn nhìn Lâm Chính Nhiên, bĩu môi: "Nhạt chỗ nào? Chính Nhiên ca ca không thích nói chuyện nên ta chỉ có thể chủ động tìm đề tài, ta chỉ là muốn nói chuyện với Chính Nhiên ca ca nhiều hơn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận