Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 64: Thực chất bên trong nữ chủ nhân (length: 8792)
Bất quá lập tức... Bỗng nhiên lại thấy mong chờ đến lúc lên cấp ba.
Tiểu Hà Tình trán từ từ tựa vào lưng Lâm Chính Nhiên, mặt càng lúc càng ửng đỏ.
"Cấn chết ta rồi, ngươi đang cầm cái gì vậy? Từ hôm qua đến giờ cứ ôm mãi thế?" Lâm Chính Nhiên bất chợt hỏi.
"A? Thật cấn sao?" Tiểu Hà Tình nhỏ giọng đáp lời, điều chỉnh lại vị trí chiếc hộp: "Đây là quà cho ngươi, để ta cho ngươi xem nhé." Nàng điều chỉnh xong rồi mới hỏi: "Bây giờ hết cấn chưa?"
"Bây giờ đỡ hơn rồi."
Lâm Chính Nhiên đưa Tiểu Hà Tình về đến nhà, dọc đường cô bé vẫn lo lắng hỏi: "Thúc a di có nhà không anh?"
"Bọn họ không có nhà, đến lúc đó em cứ đi tắm rửa là được."
"Vâng ạ."
Vào đến nhà, cô bé cởi đôi giày dính bẩn ở cửa, rồi xỏ vào đôi dép lê nữ. Đừng nhìn giày Tiểu Hà Tình lấm lem chứ tất thì vẫn trắng tinh, đôi bàn chân nhỏ nhắn vẫn trắng nõn.
Cô bé đi đến nhà vệ sinh, định cởi áo khoác ngoài, kết quả phát hiện mình vẫn còn ôm món quà.
Lâm Chính Nhiên cũng đã cởi chiếc áo khoác dính đầy bùn đất, nhắc đối phương: "Em cứ đặt quà xuống đi, anh sẽ không xem trước đâu."
Hắn biết món quà này Tiểu Hà Tình chuẩn bị rất lâu rồi.
Dù sao từ nửa tháng trước cô bé đã bắt đầu tinh thần không được tốt, rõ ràng là toàn tâm toàn ý tập trung vào một việc gì đó, đoán chừng là bận bịu chuyện này, Lâm Chính Nhiên lười làm mấy việc nhàm chán và tốn công sức kia.
Tiểu Hà Tình nghe hắn nói, đáng yêu đặt hộp xuống đất: "Chờ em tắm xong sẽ lấy cho anh xem."
Cô bé cởi áo khoác, kết quả không cẩn thận để vệt bùn dính vào áo len bên trong.
Tiểu Hà Tình hốt hoảng kêu lên: "Áo len cũng dính bẩn rồi! Cũng phải đi tắm luôn!"
Cô bé lại cởi áo len, bên trong còn một chiếc áo lót kiểu nữ màu trắng đơn giản, kết quả do tay vụng về, lúc cởi áo len, vệt bùn trên áo len lại dính vào áo lót.
Tiểu Hà Tình đỏ mặt nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót dính bùn.
"Áo lót cũng dính bẩn rồi! Dính bẩn hết rồi!"
Lâm Chính Nhiên thật sự cạn lời, thắc mắc sao cô bé lại thành ra thế này.
"Em đang làm gì vậy? Không lẽ em định làm cho tất cả quần áo đều dính bùn à?"
Tiểu Hà Tình cũng không biết tại sao mình lại ngốc như vậy, tủi thân cúi đầu, bàn tay nhỏ bé chậm rãi gỡ những vết bùn trên áo lót.
Cô bé muốn nói rằng mình thật sự không cố ý mà.
Lâm Chính Nhiên im lặng quay người vào phòng ngủ: "Anh vào phòng ngủ lấy đồ ngủ cho em, em cứ mặc đồ của anh trước khi quần áo khô nhé."
Tiểu Hà Tình ấp úng đồng ý, rất nhanh bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, Tiểu Hà Tình vào trong rồi khóa cửa lại.
Quả nhiên, bởi vì lúc cứu chó con đã ngồi hẳn xuống vũng bùn, khiến cả trong quần cũng bị dính bẩn, chỉ có đồ lót... có vẻ là còn sạch.
Còn cả nội y nữa.
Trong khi tắm, Tiểu Hà Tình học theo động tác gõ đầu của Lâm Chính Nhiên, vô cùng bực dọc: "Mình đang làm cái gì vậy? Lâm Chính Nhiên vừa mới nói không thích con gái vô dụng, mà mình lại ngốc như con ngỗng muốn chết vậy!"
Cô bé lấy sữa tắm và dầu gội.
Xoa bọt khắp người.
Lâm Chính Nhiên nằm trên giường đọc sách, nghe tiếng Tiểu Hà Tình tắm.
Nghĩ đến hôm qua, ngoài Tiểu Hà Tình, con ngốc Giang Tuyết Lỵ kia không chừng cũng muốn nói chuyện tương tự với mình à? Hai con bé này đúng là khác người.
Bên trong nhà tắm vọng ra tiếng Tiểu Hà Tình gọi: "Lâm... Lâm Chính Nhiên! Khăn tắm của dì ở chỗ nào vậy anh? Em dùng cái nào để lau người ạ?"
Lâm Chính Nhiên lớn tiếng đáp: "Mẹ và ba anh dùng chung một cái, em dùng cái của anh đi, cái màu trắng có viền xanh ấy, dù sao hôm qua anh cũng vừa giặt rồi."
"Hả? Em... em dùng của anh sao?" Chỉ nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của Tiểu Hà Tình lúc này.
"Cứ dùng tạm đi, không còn khăn tắm nào khác đâu."
"Vâng! Em biết rồi ạ!"
Trong phòng tắm, Tiểu Hà Tình xối nước nóng lên đầu, cô bé quay đầu nhìn chiếc khăn tắm viền xanh treo trên tường, mím môi: "Đây là khăn tắm của anh ấy sao..." Đôi mắt nhỏ bé nhìn chằm chằm, chợt trong đầu nảy ra một ý tưởng, cô bé vặn nhỏ dòng nước lại một chút.
Cô bé cầm lấy khăn tắm, từ từ... từ từ muốn đưa khăn tắm lên mũi ngửi một chút.
Nhưng khi sắp chạm đến mũi, mặt cô bé lập tức đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt treo khăn tắm lại, một lần nữa mở nước nóng lên, ra sức chà xát khuôn mặt cho tỉnh táo lại.
Trong lòng lẩm bẩm:
"Mình không phải biến thái, mình không phải biến thái, mình không phải biến thái, mình không thể làm chuyện đó."
Thêm mười mấy phút nữa, Tiểu Hà Tình tắm xong, mái tóc dài buộc đuôi ngựa xõa vai, cô bé mặc đồ ngủ của Lâm Chính Nhiên, phát hiện bộ đồ ngủ rộng hơn mình nhiều.
Áo còn có thể che hết cả đùi.
Mà còn nữa... trên áo còn nồng nặc hương vị của hắn.
Tiểu Hà Tình lặng lẽ sờ soạng, từ trong nhà tắm thò đầu ra, xem Lâm Chính Nhiên có ở ngoài phòng khách không, phát hiện không có nên cẩn thận dùng khăn mặt quấn tóc lại.
Tóc con gái không dễ thổi khô ngay nên phải quấn lại một lúc, như vậy sẽ không dễ bị cảm.
Sau đó, cô bé, với tư cách là người làm chủ nhà, ôm đống quần áo bẩn đi ra ban công, bỏ vào máy giặt, vì từ nhỏ đã đến đây không biết bao nhiêu lần nên cô bé rất quen thuộc vị trí đồ đạc trong nhà Lâm Chính Nhiên.
Bỏ quần áo vào máy xong, cô bé lại không dừng tay, cầm cây lau nhà đi đến nhà vệ sinh lau sạch nước đọng trên sàn, rồi lại bỏ khăn tắm vào chậu giặt bằng tay, vô tình thấy đôi tất của Lâm Chính Nhiên vừa mới cởi ra trong giày.
Lâm Chính Nhiên trong phòng ngủ nghe thấy cô bé bận rộn bên ngoài, hiếu kì ra xem.
Kết quả thấy cô bé thật sự coi chỗ này như nhà mình, máy giặt đang chạy, cây lau nhà để một bên, cô bé thì đang giặt khăn tắm trong chậu.
Tiện thể giặt luôn đôi tất mà Lâm Chính Nhiên vừa cởi khi thay giày.
"Em đang làm gì vậy?" Lâm Chính Nhiên hỏi cô bé.
Tiểu Hà Tình quay đầu lại: "Đang giặt đồ ạ." Cô bé cầm đôi tất của Lâm Chính Nhiên lên: "Tiện thể giặt luôn tất cho anh, mà em cũng giặt xong rồi đây."
"Hả?" Hắn không hiểu: "Không phải có máy giặt sao? Hơn nữa đôi tất này sáng nay anh vừa mới thay."
"Máy giặt đang giặt quần áo của chúng ta, em nghĩ dù sao giờ cũng không có gì làm nên em giặt luôn khăn tắm, còn tất của anh thì sáng nay đã ra ngoài rồi, dù gì thay cái mới sạch hơn cũng tốt, với lại cũng nhanh thôi mà."
Cô bé vắt khô nước trên tất: "Anh cứ vào phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa em cắt hoa quả cho anh ăn nhé, em thấy trên bàn có táo với lê, anh muốn ăn cái nào?"
Lâm Chính Nhiên: "..."
Lâm Chính Nhiên: "Táo."
"Vâng ạ, lát em sẽ cắt cho anh."
Nhìn cô bé ôm khăn tắm và đôi tất đã giặt sạch đi ra ban công phơi phóng, Tiểu Hà Tình lại trở về, đặt cây lau nhà gọn gàng ở ban công.
Làm xong hết, cô bé vui vẻ thở phào.
"Xong hết rồi."
Dứt lời, cô bé ngồi xuống ghế salon, cầm dao nhỏ gọt táo, tỉ mỉ cắm thêm vài que tăm, thành một đĩa hoa quả quen thuộc rồi bưng đến đầu giường trong phòng ngủ của Lâm Chính Nhiên.
"Em gọt hết rồi, anh cứ ăn thôi."
[Hà Tiên Tử và Xích Thiên Ma Khuyển trải qua một trận đại chiến, toàn thân dính đầy vết máu, ngươi đưa nàng về chỗ ngươi ở, nàng vì cảm kích đã giặt giúp ngươi quần áo, dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời chuẩn bị hoa quả cho ngươi, những thứ này đều mang theo linh khí bản mệnh của Hà Tiên Tử - sau khi ngươi nhiễm phải thì lực lượng tăng thêm một, mị lực tăng thêm hai] Tiểu Hà Tình chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu gỡ khăn trên đầu xuống, định sấy tóc, nhưng khi cầm đến máy sấy... cô bé hơi khựng lại.
Vì chiếc máy sấy này còn mới, cô bé chưa bao giờ dùng qua.
"Lâm Chính Nhiên, cái này dùng như thế nào vậy? Anh chỉ em với..."
Lâm Chính Nhiên thở dài một tiếng nặng nề, đi đến bên cạnh cô bé: "Là dùng như thế này này." Hắn chỉ cho Tiểu Hà Tình cách sử dụng, kết quả thấy tóc Tiểu Hà Tình đã dài đến giữa lưng rồi.
Lúc buộc đuôi ngựa thì không để ý lắm, nhưng khi xõa xuống mới không ngờ tóc cô bé lại dài đến thế này.
Thấy cô bé đã học được, bắt đầu lóng ngóng vụng về sấy tóc, trông thật vất vả.
Lâm Chính Nhiên nói: "Xem như là nể mặt em đã làm nhiều chuyện như vậy, anh giúp em nhé, đưa máy sấy cho anh, em đến đứng bên cạnh anh."
Tiểu Hà Tình trán từ từ tựa vào lưng Lâm Chính Nhiên, mặt càng lúc càng ửng đỏ.
"Cấn chết ta rồi, ngươi đang cầm cái gì vậy? Từ hôm qua đến giờ cứ ôm mãi thế?" Lâm Chính Nhiên bất chợt hỏi.
"A? Thật cấn sao?" Tiểu Hà Tình nhỏ giọng đáp lời, điều chỉnh lại vị trí chiếc hộp: "Đây là quà cho ngươi, để ta cho ngươi xem nhé." Nàng điều chỉnh xong rồi mới hỏi: "Bây giờ hết cấn chưa?"
"Bây giờ đỡ hơn rồi."
Lâm Chính Nhiên đưa Tiểu Hà Tình về đến nhà, dọc đường cô bé vẫn lo lắng hỏi: "Thúc a di có nhà không anh?"
"Bọn họ không có nhà, đến lúc đó em cứ đi tắm rửa là được."
"Vâng ạ."
Vào đến nhà, cô bé cởi đôi giày dính bẩn ở cửa, rồi xỏ vào đôi dép lê nữ. Đừng nhìn giày Tiểu Hà Tình lấm lem chứ tất thì vẫn trắng tinh, đôi bàn chân nhỏ nhắn vẫn trắng nõn.
Cô bé đi đến nhà vệ sinh, định cởi áo khoác ngoài, kết quả phát hiện mình vẫn còn ôm món quà.
Lâm Chính Nhiên cũng đã cởi chiếc áo khoác dính đầy bùn đất, nhắc đối phương: "Em cứ đặt quà xuống đi, anh sẽ không xem trước đâu."
Hắn biết món quà này Tiểu Hà Tình chuẩn bị rất lâu rồi.
Dù sao từ nửa tháng trước cô bé đã bắt đầu tinh thần không được tốt, rõ ràng là toàn tâm toàn ý tập trung vào một việc gì đó, đoán chừng là bận bịu chuyện này, Lâm Chính Nhiên lười làm mấy việc nhàm chán và tốn công sức kia.
Tiểu Hà Tình nghe hắn nói, đáng yêu đặt hộp xuống đất: "Chờ em tắm xong sẽ lấy cho anh xem."
Cô bé cởi áo khoác, kết quả không cẩn thận để vệt bùn dính vào áo len bên trong.
Tiểu Hà Tình hốt hoảng kêu lên: "Áo len cũng dính bẩn rồi! Cũng phải đi tắm luôn!"
Cô bé lại cởi áo len, bên trong còn một chiếc áo lót kiểu nữ màu trắng đơn giản, kết quả do tay vụng về, lúc cởi áo len, vệt bùn trên áo len lại dính vào áo lót.
Tiểu Hà Tình đỏ mặt nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót dính bùn.
"Áo lót cũng dính bẩn rồi! Dính bẩn hết rồi!"
Lâm Chính Nhiên thật sự cạn lời, thắc mắc sao cô bé lại thành ra thế này.
"Em đang làm gì vậy? Không lẽ em định làm cho tất cả quần áo đều dính bùn à?"
Tiểu Hà Tình cũng không biết tại sao mình lại ngốc như vậy, tủi thân cúi đầu, bàn tay nhỏ bé chậm rãi gỡ những vết bùn trên áo lót.
Cô bé muốn nói rằng mình thật sự không cố ý mà.
Lâm Chính Nhiên im lặng quay người vào phòng ngủ: "Anh vào phòng ngủ lấy đồ ngủ cho em, em cứ mặc đồ của anh trước khi quần áo khô nhé."
Tiểu Hà Tình ấp úng đồng ý, rất nhanh bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, Tiểu Hà Tình vào trong rồi khóa cửa lại.
Quả nhiên, bởi vì lúc cứu chó con đã ngồi hẳn xuống vũng bùn, khiến cả trong quần cũng bị dính bẩn, chỉ có đồ lót... có vẻ là còn sạch.
Còn cả nội y nữa.
Trong khi tắm, Tiểu Hà Tình học theo động tác gõ đầu của Lâm Chính Nhiên, vô cùng bực dọc: "Mình đang làm cái gì vậy? Lâm Chính Nhiên vừa mới nói không thích con gái vô dụng, mà mình lại ngốc như con ngỗng muốn chết vậy!"
Cô bé lấy sữa tắm và dầu gội.
Xoa bọt khắp người.
Lâm Chính Nhiên nằm trên giường đọc sách, nghe tiếng Tiểu Hà Tình tắm.
Nghĩ đến hôm qua, ngoài Tiểu Hà Tình, con ngốc Giang Tuyết Lỵ kia không chừng cũng muốn nói chuyện tương tự với mình à? Hai con bé này đúng là khác người.
Bên trong nhà tắm vọng ra tiếng Tiểu Hà Tình gọi: "Lâm... Lâm Chính Nhiên! Khăn tắm của dì ở chỗ nào vậy anh? Em dùng cái nào để lau người ạ?"
Lâm Chính Nhiên lớn tiếng đáp: "Mẹ và ba anh dùng chung một cái, em dùng cái của anh đi, cái màu trắng có viền xanh ấy, dù sao hôm qua anh cũng vừa giặt rồi."
"Hả? Em... em dùng của anh sao?" Chỉ nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của Tiểu Hà Tình lúc này.
"Cứ dùng tạm đi, không còn khăn tắm nào khác đâu."
"Vâng! Em biết rồi ạ!"
Trong phòng tắm, Tiểu Hà Tình xối nước nóng lên đầu, cô bé quay đầu nhìn chiếc khăn tắm viền xanh treo trên tường, mím môi: "Đây là khăn tắm của anh ấy sao..." Đôi mắt nhỏ bé nhìn chằm chằm, chợt trong đầu nảy ra một ý tưởng, cô bé vặn nhỏ dòng nước lại một chút.
Cô bé cầm lấy khăn tắm, từ từ... từ từ muốn đưa khăn tắm lên mũi ngửi một chút.
Nhưng khi sắp chạm đến mũi, mặt cô bé lập tức đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt treo khăn tắm lại, một lần nữa mở nước nóng lên, ra sức chà xát khuôn mặt cho tỉnh táo lại.
Trong lòng lẩm bẩm:
"Mình không phải biến thái, mình không phải biến thái, mình không phải biến thái, mình không thể làm chuyện đó."
Thêm mười mấy phút nữa, Tiểu Hà Tình tắm xong, mái tóc dài buộc đuôi ngựa xõa vai, cô bé mặc đồ ngủ của Lâm Chính Nhiên, phát hiện bộ đồ ngủ rộng hơn mình nhiều.
Áo còn có thể che hết cả đùi.
Mà còn nữa... trên áo còn nồng nặc hương vị của hắn.
Tiểu Hà Tình lặng lẽ sờ soạng, từ trong nhà tắm thò đầu ra, xem Lâm Chính Nhiên có ở ngoài phòng khách không, phát hiện không có nên cẩn thận dùng khăn mặt quấn tóc lại.
Tóc con gái không dễ thổi khô ngay nên phải quấn lại một lúc, như vậy sẽ không dễ bị cảm.
Sau đó, cô bé, với tư cách là người làm chủ nhà, ôm đống quần áo bẩn đi ra ban công, bỏ vào máy giặt, vì từ nhỏ đã đến đây không biết bao nhiêu lần nên cô bé rất quen thuộc vị trí đồ đạc trong nhà Lâm Chính Nhiên.
Bỏ quần áo vào máy xong, cô bé lại không dừng tay, cầm cây lau nhà đi đến nhà vệ sinh lau sạch nước đọng trên sàn, rồi lại bỏ khăn tắm vào chậu giặt bằng tay, vô tình thấy đôi tất của Lâm Chính Nhiên vừa mới cởi ra trong giày.
Lâm Chính Nhiên trong phòng ngủ nghe thấy cô bé bận rộn bên ngoài, hiếu kì ra xem.
Kết quả thấy cô bé thật sự coi chỗ này như nhà mình, máy giặt đang chạy, cây lau nhà để một bên, cô bé thì đang giặt khăn tắm trong chậu.
Tiện thể giặt luôn đôi tất mà Lâm Chính Nhiên vừa cởi khi thay giày.
"Em đang làm gì vậy?" Lâm Chính Nhiên hỏi cô bé.
Tiểu Hà Tình quay đầu lại: "Đang giặt đồ ạ." Cô bé cầm đôi tất của Lâm Chính Nhiên lên: "Tiện thể giặt luôn tất cho anh, mà em cũng giặt xong rồi đây."
"Hả?" Hắn không hiểu: "Không phải có máy giặt sao? Hơn nữa đôi tất này sáng nay anh vừa mới thay."
"Máy giặt đang giặt quần áo của chúng ta, em nghĩ dù sao giờ cũng không có gì làm nên em giặt luôn khăn tắm, còn tất của anh thì sáng nay đã ra ngoài rồi, dù gì thay cái mới sạch hơn cũng tốt, với lại cũng nhanh thôi mà."
Cô bé vắt khô nước trên tất: "Anh cứ vào phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa em cắt hoa quả cho anh ăn nhé, em thấy trên bàn có táo với lê, anh muốn ăn cái nào?"
Lâm Chính Nhiên: "..."
Lâm Chính Nhiên: "Táo."
"Vâng ạ, lát em sẽ cắt cho anh."
Nhìn cô bé ôm khăn tắm và đôi tất đã giặt sạch đi ra ban công phơi phóng, Tiểu Hà Tình lại trở về, đặt cây lau nhà gọn gàng ở ban công.
Làm xong hết, cô bé vui vẻ thở phào.
"Xong hết rồi."
Dứt lời, cô bé ngồi xuống ghế salon, cầm dao nhỏ gọt táo, tỉ mỉ cắm thêm vài que tăm, thành một đĩa hoa quả quen thuộc rồi bưng đến đầu giường trong phòng ngủ của Lâm Chính Nhiên.
"Em gọt hết rồi, anh cứ ăn thôi."
[Hà Tiên Tử và Xích Thiên Ma Khuyển trải qua một trận đại chiến, toàn thân dính đầy vết máu, ngươi đưa nàng về chỗ ngươi ở, nàng vì cảm kích đã giặt giúp ngươi quần áo, dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời chuẩn bị hoa quả cho ngươi, những thứ này đều mang theo linh khí bản mệnh của Hà Tiên Tử - sau khi ngươi nhiễm phải thì lực lượng tăng thêm một, mị lực tăng thêm hai] Tiểu Hà Tình chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu gỡ khăn trên đầu xuống, định sấy tóc, nhưng khi cầm đến máy sấy... cô bé hơi khựng lại.
Vì chiếc máy sấy này còn mới, cô bé chưa bao giờ dùng qua.
"Lâm Chính Nhiên, cái này dùng như thế nào vậy? Anh chỉ em với..."
Lâm Chính Nhiên thở dài một tiếng nặng nề, đi đến bên cạnh cô bé: "Là dùng như thế này này." Hắn chỉ cho Tiểu Hà Tình cách sử dụng, kết quả thấy tóc Tiểu Hà Tình đã dài đến giữa lưng rồi.
Lúc buộc đuôi ngựa thì không để ý lắm, nhưng khi xõa xuống mới không ngờ tóc cô bé lại dài đến thế này.
Thấy cô bé đã học được, bắt đầu lóng ngóng vụng về sấy tóc, trông thật vất vả.
Lâm Chính Nhiên nói: "Xem như là nể mặt em đã làm nhiều chuyện như vậy, anh giúp em nhé, đưa máy sấy cho anh, em đến đứng bên cạnh anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận