Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 162: Ôm dạy học (length: 11893)

Khí giang Tuyết Lỵ dùng nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm vào bụng Lâm Chính Nhiên.
Chỉ là động tác kia hoàn toàn chính là đang làm nũng, không giống như là đánh, nàng cũng không nỡ mà cũng không đủ sức để đánh.
Lâm Chính Nhiên thổi tóc thấy nàng thành thật cũng không còn trêu nàng nữa.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy sấy, không khí cũng lộ ra càng thêm kỳ lạ.
Bất quá bây giờ Lâm Chính Nhiên không nói không đùa, nàng lại có vẻ không vui, cô bé nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn, chủ động tìm chủ đề: "Chính Nhiên. . Sao ngươi không nói gì?"
"Không phải ngươi bảo ta không được trêu ngươi à? Vậy ta không nói chẳng được sao?"
giang Tuyết Lỵ cắn môi: "Ta nói không cho ngươi trêu ta, không phải bảo không cho ngươi nói, ngươi không nói gì ta thấy bầu không khí trở nên rất là lạ. ."
Lâm Chính Nhiên tiện tay cốc đầu nàng một cái cho phải, bất quá lần này hắn không đánh, vì còn đang sấy tóc thì không rảnh tay.
"Chính Nhiên."
"Lại gì nữa?"
giang Tuyết Lỵ kỳ thật muốn hỏi sao ngươi còn không nói gì, nhưng lời đến khóe miệng lại đổi đề tài.
"Ngươi. ." Nàng cố gắng tỏ ra thản nhiên như không có gì: "Bình thường ngươi ở nhà hay tập luyện không? Sao vóc dáng lại tốt như vậy. ."
"Thỉnh thoảng thôi, còn dài được cơ bắp là nhờ hên."
"Hên?"
giang Tuyết Lỵ càng căng thẳng càng dễ làm chuyện ngốc, bật cười: "Cái này còn do hên?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Thấy ngươi có lúc cũng hơi ngốc, đầu óc không bình thường."
Lâm Chính Nhiên nhìn thân thể tuy đáng yêu nhưng gầy nhom của giang Tuyết Lỵ, thầm nghĩ nếu thứ này mà không nhờ hên, thì vóc dáng của giang Tuyết Lỵ là không thể giải thích được.
Cho nên mình nói do hên là không có ý xấu gì.
Thấy Lâm Chính Nhiên liếc nhìn mình với ánh mắt hơi lộ vẻ tà tà, cô ôm ngực hỏi hắn đang nhìn chỗ nào.
Lâm Chính Nhiên hoàn toàn không để ý tới con nhỏ này.
giang Tuyết Lỵ lại thấy vẻ mặt nghiêm túc thổi tóc cho mình của hắn.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã động lòng.
Dù sao thiện cảm loại này thứ rất nhiều năm mới được lấp đầy.
giang Tuyết Lỵ dò xét đưa tay ra sờ vào tóc Lâm Chính Nhiên, Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ nàng muốn làm gì.
giang Tuyết Lỵ săm soi đối phương: "Đồ ngốc, dù ta không muốn khen ngươi, sao trông ngươi lại đẹp trai thế này? Tóc cũng vậy. . Dù ta làm nó rối bời, cũng vẫn cứ đẹp."
Nàng dùng tay nghịch tóc Lâm Chính Nhiên lên.
Tự mình lén lút cười.
Lâm Chính Nhiên cảnh cáo nói:
"giang Tuyết Lỵ, ngươi kiếm chuyện đúng không?"
giang Tuyết Lỵ giật mình tranh thủ sửa tóc hắn lại như cũ.
"Không có mà, tức giận gì vậy."
Lâm Chính Nhiên thổi xong tóc trước mặt: "Xoay qua chỗ khác, giờ thổi phía sau."
"Nha."
giang Tuyết Lỵ nhúc nhích thân thể trong chăn.
Quay lưng về phía Lâm Chính Nhiên, Lâm Chính Nhiên cầm lấy tóc dài của giang Tuyết Lỵ, phát hiện tóc nàng tuy nhiều, nhưng sợi tóc không dày bằng Hàn Văn Văn, nhưng lại cực kỳ suôn mượt.
"Chính Nhiên. . Anh và Hà Tình tiến đến đâu rồi?"
"Nắm tay khoác vai."
giang Tuyết Lỵ bất ngờ hơi quay lại nhìn hắn, kết quả bị Lâm Chính Nhiên cảnh cáo đừng nhúc nhích.
Nàng lại quay người nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt to trong veo nháy mấy cái, nghĩ bụng thằng ngốc sẽ không thật sự chưa xem mấy thứ đó chứ?
Vì Hà Tình so với mình còn cởi mở hơn nhiều, nếu mình là con trai lại là người yêu thì chắc chắn sẽ không nhịn được mà động tay động chân với Hà Tình, nhưng Chính Nhiên thì không.
Tuy rằng đây là do Chính Nhiên giữ gìn bộ mặt của cả hai, nhưng cũng chứng tỏ Chính Nhiên rất là ngây thơ. .
"Nói vậy, anh chưa từng ôm cô ấy?"
"Ừm, tạm thời chưa." Chỉ ôm một con cáo nào đó, mà lại vuốt ve hơi nhiều lần.
giang Tuyết Lỵ đột nhiên cười một cái, chắc chắn với suy nghĩ của mình, tuy hoa tâm nhưng lại thuần khiết sao? Cô thẳng ngực, bỗng như tìm được dũng khí kỳ lạ.
Một tay kiêu ngạo che ngực, từ từ nhắm mắt lại chậm rãi nói:
"Ta nói cho ngươi, đừng có thấy ta như thế này, kỳ thật về một số chuyện ta hiểu biết nhiều lắm đấy, nếu ngươi không biết nói ta dạy ngươi làm sao ôm con gái ha? Nếu không thì thằng ngốc như ngươi lỡ sau này ôm không tốt sẽ bị người ta chê cười đó."
Ánh mắt Lâm Chính Nhiên cổ quái, nhưng vì tò mò mà không từ chối: "Ừ, nhưng sao ngươi biết nhiều thế?"
"Ta. . Ta là con gái nha, với cả là ca sĩ, ca sĩ thì tâm tư phải tinh tế, cho nên những chuyện nam nữ đều hiểu rõ hết! Đúng, chính là vậy!"
"Vậy thì ngươi giỏi quá." Lâm Chính Nhiên tán thưởng.
giang Tuyết Lỵ mím môi: "Mau sấy xong tóc đi, ta dạy ngươi cách ôm, có rất nhiều cách đó."
"Ừm."
Cô bé này, Lâm Chính Nhiên rất muốn xem nàng có chiêu trò gì.
Sấy tóc xong, Lâm Chính Nhiên để máy sấy sang một bên.
"Được rồi, sấy tóc xong rồi, có thể dạy ta."
giang Tuyết Lỵ hít một hơi thật sâu rồi quay người nhìn Lâm Chính Nhiên.
Trong không khí thế này nàng vẫn là căng thẳng: "Tắt đèn đi trước đã." Nàng nói.
Lâm Chính Nhiên dùng điều khiển từ xa tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào một mảnh mờ mờ ảo ảo, khóe miệng hắn thừa dịp bóng đêm không nhịn được cười một cái, nhưng rất nhanh khôi phục lại: "Rồi sao nữa?"
giang Tuyết Lỵ nghĩ đến những thứ mình đã xem, tuy đều không thích hợp cho trẻ con nhưng nàng chỉ xem những cảnh tình yêu thuần khiết, cho nên ôm ấp loại này ở những tác phẩm kia là món khai vị không thể thiếu:
"Rồi. . Chúng ta tiến lại gần nhau một chút, ta sẽ tự mình làm."
Nàng nhích mông mấy lần, cố ý dựa gần Lâm Chính Nhiên một chút.
giang Tuyết Lỵ đã có thể nghe được tim mình đang thình thịch đập loạn.
"Anh mở tay ra."
Lâm Chính Nhiên mở tay ra.
giang Tuyết Lỵ: "Ta dạy anh cách đầu tiên, đó là con gái chủ động ôm con trai thì con trai nên phản ứng thế nào." Cô nhìn vào người Lâm Chính Nhiên: "Giờ em sẽ ôm anh, anh từ giờ đừng nói gì hết, và cũng đừng căng thẳng! Tuyệt đối đừng căng thẳng nhé!"
Thấy hắn khẽ gật đầu, giang Tuyết Lỵ tay nhỏ thử chạm vào da thịt của Lâm Chính Nhiên.
Sợ hãi rụt về.
Nhưng có lẽ là thân phận người hướng dẫn cho cô can đảm, cô cắn răng một cái.
Trực tiếp ôm lấy Lâm Chính Nhiên, nhào vào trong ngực hắn.
May mắn trong phòng tối đen như mực, nếu không mặt giang Tuyết Lỵ lúc này chắc chắn đỏ như gấc.
Cả tai cũng đỏ ửng.
Trán nàng tựa vào ngực Lâm Chính Nhiên.
Đầu mũi có thể rõ ràng nghe thấy mùi hương đặc trưng của riêng Lâm Chính Nhiên.
Hai tay căng thẳng lại run rẩy ôm lấy tấm lưng rắn chắc của Lâm Chính Nhiên.
Lúc này Lâm Chính Nhiên vẫn không nói gì, chỉ cảm thán cô bé này hô hấp thật gấp gáp, hơi thở của nàng rõ ràng đang phả vào ngực mình.
Mà vừa mới tắm xong, trên người nàng thơm nức.
giang Tuyết Lỵ giọng trở nên rất cẩn trọng: "Bây giờ là con gái ôm anh. . Anh thấy thế nào? Nói thử cảm giác của anh."
Lâm Chính Nhiên thật sự nghiêm túc cảm nhận một lúc:
"Cảm giác rất tuyệt, người em rất thơm, hơi thở của em phả vào ngực anh thấy hơi ngứa, với cả mặt em có vẻ hơi nóng, áp vào ngực anh ấm áp thật đấy, còn tay anh dang ra một lúc cũng hơi mỏi."
giang Tuyết Lỵ xấu hổ lắp bắp: "Không. . Không cần phải nói chi tiết như vậy! Đánh giá đơn giản là được rồi."
"Đánh giá đơn giản là không tệ."
"Được, vậy anh giờ đáp lại, con gái chủ động ôm anh thì con trai không thể đứng yên một chỗ được mà phải ôm lại đối phương, học cách tay em ôm sau lưng anh."
"Là vậy à, vậy thay lượt ta đến?"
giang Tuyết Lỵ khẽ gật đầu.
Thế là Lâm Chính Nhiên cũng dùng tay vuốt lên lưng giang Tuyết Lỵ.
giang Tuyết Lỵ vừa cảm nhận được, đang định hỏi thì sao?
Kết quả giọng run run, nhận ra tay Lâm Chính Nhiên đột nhiên siết chặt thêm chút.
Ôm cả người mình vào trong ngực.
"Chính! Chính Nhiên!" Nàng sợ hãi.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ: "Sao vậy? Không phải em nói muốn anh ôm sau lưng à, anh đâu có làm gì khác đâu? Tiếp theo thì sao?"
"Em. . . Em nghĩ đã." Nàng cảm giác bây giờ mình và Chính Nhiên đang áp sát quá gần, não loạn cào cào: "Cứ ôm như thế đã, em nghĩ xem phía sau có gì cần chú ý nữa không."
"Em cứ từ từ nghĩ, không cần gấp."
Tất cả đều trở nên im lặng, giang Tuyết Lỵ rõ ràng cảm giác được cảm giác Lâm Chính Nhiên ôm mình trong ngực.
Có chút vừa cảm giác vội vàng lại vừa có cảm giác an toàn, như kiểu đang được người ta cần đến, một cảm giác không thể tả được.
Hơn nữa rất dễ chịu, cơ bắp của Chính Nhiên cũng rất săn chắc.
Thì ra bị anh ôm lại có cảm giác như vậy, tốt hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
Hơn nữa giờ phút này trong đầu giang Tuyết Lỵ chỉ có một suy nghĩ, đó là mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Cô nhắm mắt lại, cũng ôm chặt Lâm Chính Nhiên, trong đầu toàn là những kỷ niệm cùng anh.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Chính Nhiên thấy giang Tuyết Lỵ đang cười ngây ngất mà chưa nói gì, bèn kề tai cô hỏi: "Vẫn chưa nghĩ ra à?"
Khiến cho giang Tuyết Lỵ giật mình run lên mở mắt ra.
Qua loa nói: "Đồ đần! Đâu có tốt như vậy mà nghĩ, còn muốn một hồi nữa, ngươi cái gì mà gấp vậy! Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ôm ta rất dễ chịu sao? Nói cái gì thế."
"Dễ chịu thì dễ chịu, nhưng mà ngươi không thấy tư thế này của chúng ta rất khó chịu sao? Chân thì thẳng, thân trên thì lệch, lắc mông, theo lý thuyết ôm thì không nên có cảm giác khó chịu chứ?"
"Có sao?"
Nàng không để ý đến chuyện này.
Cúi đầu nhìn một chút cười ha ha, xoa dịu xấu hổ: "Không tệ lắm thằng ngốc, ngươi đã dần dần có cảm giác Khai Khiếu rồi đấy, nhưng mà..."
"Chúng ta nằm xuống ôm thì sao? Thân thể sẽ không lắc lư nữa."
"Cách hay đấy... Cũng được..."
Trên giường vang lên tiếng nằm xuống, chỉ là cảm giác ôm và ngồi khác nhau hoàn toàn.
Giang Tuyết Lỵ nằm trên giường nhìn mặt Lâm Chính Nhiên ngay trước mắt.
Phát giác ra bầu không khí cổ quái này, bỗng nhiên ngượng ngùng không biết phải làm sao, hắn không ngờ chỉ đổi một động tác thôi mà sự khác biệt lại lớn đến vậy:
"Chờ một chút, chờ một chút Chính Nhiên! Vẫn là không nên nằm, buông ta ra trước..." Tay của nàng buông ra.
Lâm Chính Nhiên đột nhiên không nhịn được cười.
Giang Tuyết Lỵ hoảng hốt trừng lớn mắt, trong mắt Lâm Chính Nhiên, nàng không nhìn thấy sự khao khát tri thức.
Chỉ có ý vị đùa bỡn nàng.
"Chính Nhiên... Ngươi trêu chọc ta..."
Lại là mu bàn tay vừa dùng lực.
Giang Tuyết Lỵ vùi mặt vào cổ Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên: "Đâu có trêu chọc ngươi? Ta đúng là không hiểu nhiều mà, ngươi nói tiếp đi."
"Lừa đảo... Ngươi nghĩ ta cũng ngốc à..." Giang Tuyết Lỵ cắn môi, giọng bỗng dưng có chút ủy khuất: "Ta thật sự ghét chết ngươi, kẻ đáng ghét nhất trên đời này chính là ngươi..."
Dứt lời, tay lại một lần nữa ôm lấy sau lưng Lâm Chính Nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận