Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 160: Phòng tắm bên trong các loại luống cuống (length: 11992)

Hắn đi vào phòng tắm, men theo mép cái bàn nhỏ tìm được một bộ bàn chải đánh răng, kem đánh răng và dầu gội duy nhất.
Mà lại đều là hai bộ, đưa cho Giang Tuyết Lỵ một bộ.
Giang Tuyết Lỵ nhìn thấy cái gói nhỏ tinh tế này, nâng niu trong lòng bàn tay.
"Thì ra là gói nhỏ như vậy, ta còn tưởng là loại lớn cơ."
Lâm Chính Nhiên: "Còn cần gì khác không?"
Giang Tuyết Lỵ trông như đang suy nghĩ, kỳ thực đầu óc rối bời, chập mạch: "Cần gì khác? Không cần gì."
"Vậy được, vậy tắm đi, vừa hay ta trả lời tin nhắn của Hà Tình và con hồ ly nào đó."
"Hồ ly?"
Lâm Chính Nhiên lên giường ngồi xuống: "Chính là Hàn Văn Văn."
Giang Tuyết Lỵ nháy đôi mắt to trong veo, nghĩ thầm Chính Nhiên có bao giờ gọi Hàn Văn Văn như vậy đâu? Mặc dù cô ta trông rất giống hồ ly.
Nhưng đã nhiều năm như vậy hình như Chính Nhiên không có gọi cô ta như vậy mà?
Còn nữa. . Tại sao Hàn Văn Văn lại nhắn tin cho Lâm Chính Nhiên? Chẳng lẽ là vì Hà Tình?
Nàng không hiểu, cũng không nghĩ nhiều, liền đi vào phòng tắm.
Khóa cửa lại.
"Vậy ta tắm nhé." Nàng nói vọng ra từ phòng tắm.
Lâm Chính Nhiên lên tiếng: "Tắm đi."
"Ngươi đừng có nhìn trộm đó Chính Nhiên."
"Ngươi khóa cửa rồi ta nhìn trộm kiểu gì? Cùng lắm thì nghe trộm, nghe tiếng nước ngươi tắm." Hắn xem tin nhắn điện thoại, thuận miệng trêu nàng.
Giang Tuyết Lỵ trong phòng tắm ngượng ngùng mở cửa ra lần nữa, thò cái đầu đỏ bừng ra mắng một tiếng: "Chính Nhiên đúng là đồ dê già!"
"Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Chính Nhiên không ngẩng đầu, cứ tựa vào đầu giường, mở điện thoại trả lời tin nhắn cho Tiểu Hà Tình.
Hà Tình nhắn tin từ sáng, Lâm Chính Nhiên chưa kịp trả lời: "Chính Nhiên, cho cậu xem đồ ăn vặt hôm nay tớ mua nè, tớ chụp ảnh gửi hết cho cậu nha, có một gói khoai tây chiên, hai lát bánh mì, ba gói thịt que lớn. . ."
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng liệt kê dài như sớ, còn có đủ loại ảnh chụp.
Trả lời: "Không cần gửi chi tiết vậy đâu."
Đối phương trả lời ngay: "Lâm Chính Nhiên cậu rảnh rồi hả?! Phải gửi kỹ, thế mới biết tớ tốn bao nhiêu tiền chứ, con gái tiêu tiền thì bạn trai phải biết chứ."
Lâm Chính Nhiên: "Hôm nay cậu ăn bao nhiêu rồi?"
Hà Tình: (*^▽^*) "Ăn hết rồi á, quán ăn vặt mới mở ngon quá trời, lần sau còn muốn đi mua nữa."
Lâm Chính Nhiên: ". . . . ."
Hà Tình: "Mà tớ có chừa lại cho cậu một ít nè." Cô nàng gửi cho Lâm Chính Nhiên một tấm ảnh: "Đây là mấy món tớ thấy ăn ngon, đều chừa lại cho cậu phần nếm thử."
Lâm Chính Nhiên: "Không cần chừa cho tôi đâu, mai tự ăn là được."
Hà Tình: "Cậu thật sự không ăn hả?"
Lâm Chính Nhiên: "Ừ."
Hà Tình: "Ummm nếu không hay vậy, lần sau cậu muốn ăn thì tớ dẫn cậu đi mua nha, tớ nhớ hết đồ ăn nào ngon rồi!"
Đúng là cô nàng háu ăn nổi tiếng.
Hà Tình: "Nay cậu có mệt không?"
Nói chuyện phiếm vài câu với Hà Tình.
Lại mở khung chat với Hàn Văn Văn.
Con hồ ly này gửi cái gì cũng luôn trực tiếp như vậy.
Hàn Văn Văn: "Anh Chính Nhiên phải nhớ là ngoài Lỵ Lỵ ra, không được tiếp xúc quá nhiều với những cô gái khác đâu nha, không thì Văn Văn sẽ hóa thành hồ ly nhỏ trong bóng tối nhìn anh Chính Nhiên đó!"
Lâm Chính Nhiên cũng trả lời qua loa vài câu.
Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, hiển nhiên Giang Tuyết Lỵ đã bắt đầu tắm rửa.
Trong phòng tắm, Giang Tuyết Lỵ cởi áo khoác và quần áo để sang một bên, tháo hai bím tóc ra, xõa tóc ngang vai.
Vặn vòi hoa sen, nghe tiếng nước chảy, nghĩ đến Lâm Chính Nhiên lúc này chắc đang ở ngoài nghiêm túc nghe tiếng mình tắm rửa.
Liền đỏ mặt, cảm thấy Chính Nhiên quả nhiên vẫn là con trai.
Cũng mê gái đấy chứ.
Mà lại. . Những chuyện đã nói trên đường lại hiện lên trong đầu khiến tim Giang Tuyết Lỵ đập nhanh hơn.
Nàng mở gói sữa tắm nhỏ, đổ ra tay.
Vì không có dụng cụ đánh bọt, nên nàng đành dùng tay xoa rồi bôi sữa tắm lên làn da trắng như ngọc của mình.
Nói về chuyện mình chủ động mở lời. . Chẳng lẽ tương lai mình phải chủ động sao?
Tuy mình bình thường cũng chưa từng tán gẫu với ai về chủ đề này, nhưng. . Mấy cái video mình vô tình xem trước đây khi tìm đồ trên mạng. . Một lần. . Mấy lần. . Mấy chục lần. .
Nàng cắn môi, đôi mắt trong veo long lanh nước.
Chỉ có thể nói con trai đáng sợ thật, trước đây nàng cứ nghĩ chuyện này chỉ là một hình thức, ai ngờ lại có nhiều cách thế.
Suy nghĩ lung tung, nàng bỗng đỏ mặt ngồi thụp xuống.
Nhưng lập tức lại lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ xa quá.
Đêm nay chỉ là ôm nhau thôi mà.
Nhưng cho dù chỉ là ôm. . . Giang Tuyết Lỵ lúc này cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nàng chủ yếu không hình dung được người luôn đứng đắn như Chính Nhiên, rốt cuộc có biết cách ôm con gái thế nào không?
Chẳng lẽ tí nữa mình ôm Chính Nhiên, thì hai cánh tay của Chính Nhiên lại rũ xuống thờ ơ sao?
Vậy chẳng phải là mọi sự lãng mạn đều bị phá hỏng hết sao?
"Nói đi thì nói lại, Chính Nhiên dù lăng nhăng nhưng thực chất sắc sảo thì lại thua mấy cậu con trai khác ấy nhỉ? Dù sao bạn bè đều nói mấy thằng con trai năm nay toàn hổ lang, nhưng Chính Nhiên lại không như vậy, thậm chí hẳn là còn chưa từng xem mấy cái kia. . ."
Mình thì lại khác, hơi tý lại tò mò xem.
Ngoài phòng, Lâm Chính Nhiên bỗng tò mò: "Cậu lẩm bẩm gì trong đó đấy?"
Giang Tuyết Lỵ không ngờ mình lại lỡ miệng nói ra, giật mình đứng dậy suýt ngã, tay chân luống cuống, mặt bốc khói: "Nói gì đâu chứ? Tớ không có nói gì mà!"
Lâm Chính Nhiên ở ngoài im lặng.
Giang Tuyết Lỵ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ý nghĩ trong lòng lại càng thêm chắc chắn.
Chính Nhiên hẳn là không biết nhiều thứ lắm, tí nữa mình dạy hắn vậy.
Nửa tiếng sau khi tắm xong, Giang Tuyết Lỵ cầm khăn tắm lau tóc.
Bên ngoài, Lâm Chính Nhiên nghe tiếng vòi hoa sen ngừng lại, nhắc nhở: "À mà Lỵ Lỵ, lát nữa đừng có quấn mỗi cái khăn tắm thôi đấy, tớ còn phải dùng."
"Ừm. . A? !" Nàng kịp phản ứng, hỏi vọng ra từ trong phòng tắm: "Cậu còn muốn dùng á? ! Vậy tớ phải làm sao bây giờ? !"
"Làm sao bây giờ là sao? Cậu cứ dùng bình thường chứ sao, tớ bảo cậu tắm trước là vì gì? Chẳng phải là để cậu dùng khăn tắm trước à?"
Giang Tuyết Lỵ nhìn cái khăn tắm trong tay: "Không phải, ý của tớ là, tí nữa không quấn khăn tắm thì làm sao tớ ra ngoài được? Mà khoan đã!" Nàng lại kịp phản ứng, ngượng ngùng đến cực điểm:
"Cái gì mà tớ dùng khăn tắm trước, ý cậu là tớ dùng xong cái khăn tắm này, cậu vẫn dùng á? ! Tụi mình dùng chung một cái hả? !"
Lâm Chính Nhiên thấy nàng lại kinh ngạc, hỏi: "Vậy chứ sao? Lúc nãy tớ thấy trong đó có mỗi một cái khăn mà? Chẳng lẽ tớ tắm xong không lau người mà để ướt nhẹp từ trong đó đi ra à?"
"Thì là cái này cái này cái này!"
Lâm Chính Nhiên thấy nàng luống cuống, giơ tay lên, đột nhiên gõ một ngón tay xuống thành giường.
Âm thanh ngón tay gõ lên ván gỗ "cạch cạch" vừa vang lên, Giang Tuyết Lỵ trong phòng tắm liền cảm giác đầu như bị ai đó gõ vào, "ong ong" cả lên.
Cách Sơn Đả Ngưu.
Cứ nghe thấy tiếng "cạch cạch" thì lại nghĩ là Chính Nhiên muốn gõ đầu mình.
Cô nàng che đầu lại, mặc dù không đau nhưng vẫn yên lặng.
Lâm Chính Nhiên nói: "Yên tĩnh một chút! Môi trường ở đây thế thôi, với lại không quấn khăn tắm thì chẳng lẽ cậu không mặc quần áo à?"
Giang Tuyết Lỵ nghĩ trong bụng cũng phải, đã Chính Nhiên còn muốn dùng khăn tắm này, thì mình chỉ còn cách mặc quần áo.
Nhưng dù vậy. . Cứ cảm giác mình dùng qua rồi mà hắn vẫn muốn dùng. . Tốt cái gì cơ chứ.
Chỗ lau đâu chỉ có tóc.
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng đỏ mặt quay lại xem quần áo của mình, thì thấy cả quần lẫn áo đều bị đặt trên nắp bồn cầu, nước chảy ướt sũng. . .
Giang Tuyết Lỵ ngây người nhìn chằm chằm.
Nàng quay người cầm lấy bộ quần áo nặng trĩu vì ướt, mới chợt nhận ra mình vừa làm gì.
"Quần áo của tớ!" Nàng ngạc nhiên há hốc mồm.
Vì bình thường Giang Tuyết Lỵ khi tắm đều có thói quen "giặt" quần áo đã mặc hôm nay! Rồi thay bộ mới.
Nên vừa nãy tiện tay vứt qua một bên, căn bản không để ý là quần áo này ngày mai có cần mặc nữa hay không!
"Chính Nhiên! Tớ. . Quần áo của tớ bị ướt hết rồi! Phải làm sao bây giờ?!"
"Hả?"
Lâm Chính Nhiên nghĩ thầm cô nàng này làm gì trong đó vậy, sao lắm chuyện thế.
"Sao lại quần áo bị ướt? Cậu để quần áo ở đâu thế?"
"Thì ở trên bồn cầu ấy!"
"Thế ai bảo cậu để ở cái chỗ đó? ! Ai lại đem quần áo ngày mai mặc đi để ở chỗ đó?"
"Không phải, ý tớ là tớ tiện tay để đó thôi, vì ở nhà tớ toàn thay quần áo, tớ quên béng mất! Sao giờ nha!"
"Ướt hết cả rồi hả?"
"Ừa, cả tất cũng ướt luôn rồi! Không mặc được bộ nào luôn!"
Lâm Chính Nhiên: ". . . . ."
Hắn thật phục mấy người này, chẳng có ai là bớt lo.
Chốc lát sau, Lâm Chính Nhiên cởi áo sơ mi của mình, đi đến cửa phòng tắm đưa cho nàng.
"Cho cậu nè, mặc tạm áo của tớ đi."
Giang Tuyết Lỵ mở hé cửa phòng tắm, thò cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ra sờ soạng không khí.
Lại còn phải Lâm Chính Nhiên nhét áo sơ mi vào tay nàng.
Giang Tuyết Lỵ mới nói lời cảm ơn, cầm lấy quần áo rồi rụt tay về.
Đóng cửa lại, khóa chốt.
Ở trong đó xem xét thì thấy chỉ có áo sơ mi mới nghi hoặc: "Chính Nhiên, chỉ có mỗi áo sơ mi thôi á?"
"Còn có áo khoác, ngươi đóng cửa nhanh như vậy làm gì?" Hắn xấu hổ.
"Nha..."
Nhìn thấy đối phương lại lần nữa mở khóa ra, Lâm Chính Nhiên lại đưa áo khoác của mình cho nàng.
Giang Tuyết Lỵ lại phát ra vẻ nghi hoặc giống vậy: "Đồ mặc dưới đâu?"
"Không có, đều cho ngươi ta mặc cái gì?!"
Lâm Chính Nhiên giải thích: "Cái áo sơ mi này của ta đối với ngươi mà nói rất lớn, ngươi mặc vào sau đó lại buộc áo khoác của ta lên lưng làm váy không được sao?"
Giang Tuyết Lỵ muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy Chính Nhiên thật thông minh.
Không hổ là người đứng đầu từ nhỏ đến lớn!
Không hổ là Chính Nhiên!
Bất quá chính mình tối nay thật sự là quá xấu hổ, đầu óc các kiểu đều không theo kịp.
"Biết rồi, ngươi đừng nói nữa là ta, vậy ta thay quần áo."
"Ừm, thay đi."
Trong phòng Giang Tuyết Lỵ mặc áo sơ mi của Lâm Chính Nhiên, một mùi hương độc thuộc về Lâm Chính Nhiên xộc vào mũi.
Nàng thẹn thùng lại đem áo khoác của Lâm Chính Nhiên buộc ở trên lưng.
Lấy tay áo làm thắt lưng thắt cẩn thận.
Hiệu quả ngoài ý muốn cũng không tệ, ngoại trừ bắp chân cùng đùi hơi lộ ra, những chỗ khác vẫn che chắn rất kín đáo.
Giang Tuyết Lỵ soi gương một chút xác định không có vấn đề gì.
Chân không chuyện này cũng không còn cách nào khác.
Liền mở cửa.
"Chính Nhiên, ta đã lau khô tóc rồi, ngươi đi tắm đi."
Nói xong Lâm Chính Nhiên nhìn cô bé sau khi tắm rửa tóc dài xõa vai, Giang Tuyết Lỵ cũng sững sờ một chút.
Nhìn thấy Lâm Chính Nhiên bởi vì cho mình quần áo trong nên người trần trụi.
Lâm Chính Nhiên cảm khái cô bé xác thực càng lớn càng xinh đẹp, mặc dù những chỗ khác vẫn giống như hồi bé.
Giang Tuyết Lỵ thì xấu hổ cúi đầu, nghĩ thầm Chính Nhiên lại còn có cơ bụng các thứ nữa...
Trong lòng hươu con chạy loạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận