Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 20: Chân tướng rõ ràng (length: 9420)

Trong sân trường phía sau lùm cây cạnh phòng ăn, mấy nữ sinh vốn hay nghịch ngợm trong lớp đang xôn xao bàn tán, cả lớp trưởng Khương Lâm cũng ở đó. “Dạo này Giang Tuyết Lỵ cứ kè kè bên Lâm Chính Nhiên, các cậu nói xem có phải hai người họ điều tra ra chuyện gì rồi không?”
“Chắc là không đâu, chuyện này thì điều tra thế nào được? Lúc ấy chúng ta bỏ điện thoại vào hộc bàn của nàng thì xung quanh có ai đâu.”
“Không có ai thì không ai thật, nhưng Lâm Chính Nhiên là người đứng nhất lớp mình đấy, tớ sợ hắn sẽ biết bọn mình làm.”
“Vậy giờ sao? Tớ không ngờ mọi chuyện lại đi xa thế này, giờ mà nói với thầy cô thì cả bọn bị gọi phụ huynh mất, thể nào cũng bị đuổi học!”
Càng bàn tán, cả đám càng hoảng, mấy ngày nay bọn họ cứ nơm nớp lo sợ vì chuyện này.
Sau khúc quanh gần bụi cây, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ đang áp sát vào tường.
Giang Tuyết Lỵ cầm máy ghi âm trong tay, sau khi nghe hết liền nghiến răng: “Bọn này! Quả nhiên là chúng nó làm! Tao không tha cho bọn nó!”
Lâm Chính Nhiên thở dài với Giang Tuyết Lỵ, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng, vì những người kia đang nhắc đến Khương Hiểu.
Thế là họ nghe mấy nữ sinh kia nói: “Mà Khương Hiểu hôm đó bị sao vậy? Sao tự nhiên ở trong lớp lại khẳng định Giang Tuyết Lỵ? Lúc bọn mình bỏ điện thoại và tiền vào thì cô ta lại không có ở đó.”
Khương Lâm đáp: “Tớ quên chưa kể, thật ra hôm đó lúc bọn mình bỏ đồ vào bị Khương Hiểu nhìn thấy rồi, nhưng cô ta nói sẽ không tố giác bọn mình, nói sẽ coi như không thấy, tớ cũng không ngờ cô ta lại đứng ra tố giác Giang Tuyết Lỵ trong lớp.”
“Thì cũng thường thôi, Khương Hiểu thích Lâm Chính Nhiên mà? Chả ghét Giang Tuyết Lỵ thì còn ai.”
Giang Tuyết Lỵ ở góc tường nghe thấy vậy, không ngờ mình đoán đúng, nàng tắt máy ghi âm, nhỏ giọng nói với Lâm Chính Nhiên: “Vậy là rõ hết rồi, bằng chứng cũng đã lưu lại đầy đủ.”
Lâm Chính Nhiên cười: “Ngươi có thể minh oan ngay rồi đấy, giờ ngươi định trực tiếp đi nói với thầy cô hay là ra dọa cho bọn nó sợ? Nếu bây giờ ngươi cầm máy ghi âm ra, ngươi có tin đám này khóc hết nước mắt không?”
Giang Tuyết Lỵ tức giận nắm chặt tay: “Đương nhiên phải dọa bọn nó một trận! Dù sao cũng là bạn cùng lớp mà dám giở trò này thì quá đáng quá! Tao không thể tự nhiên mà chịu trận được!”
Giang Tuyết Lỵ hất tóc đuôi gà, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cầm máy ghi âm bước ra khỏi góc khuất.
Giọng nói trong trẻo vang lên: “Các ngươi làm chuyện này, không thấy quá đáng sao?!”
Một tiếng của nàng làm đám nữ sinh kia giật mình run rẩy, mắt ngơ ngác: “Giang... Giang Tuyết Lỵ?! Còn có Lâm Chính Nhiên, sao hai người lại ở đây...”
Giang Tuyết Lỵ giơ máy ghi âm: “Các ngươi tự nói xem? Mọi lời vừa rồi các ngươi nói ta đều đã ghi lại, làm nhiều chuyện quá đáng như vậy thì các ngươi cứ đợi bị thầy cô gọi phụ huynh đi!”
Lâm Chính Nhiên cũng bước ra, còn chưa để cả hai kịp nói thêm gì.
Nhiều nữ sinh trong số đó đột nhiên mặt mày tái mét vì sợ, trực tiếp khóc oà, người thì khóc thút thít xin lỗi, kẻ thì kêu gào van xin, ai nấy cũng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng đến thế.
Đặc biệt là Khương Lâm cầm đầu lại là người khóc đầu tiên.
Lâm Chính Nhiên câm nín, mấy đứa nhóc này đúng là nhóc con, tí tẹo đã khóc rồi.
Đương nhiên, có khóc to đến mấy cũng vô ích, chuyện này chắc chắn phải báo với thầy cô cho mọi người biết, nhiều nhất là dựa vào tâm trạng của Giang Tuyết Lỵ tốt xấu mà xử lý, xem Giang Tuyết Lỵ có định tha thứ cho bọn chúng không để có thể điều chỉnh hình phạt.
Nhưng trước khi báo với thầy cô, Giang Tuyết Lỵ còn đi tìm Khương Hiểu.
Lần này Lâm Chính Nhiên không đi theo, vì Giang Tuyết Lỵ nói: “Chuyện này nói không liên quan đến nàng thì có liên quan, nói liên quan thì cũng không liên quan, mình tự đi tìm nàng ta nói chuyện.”
Lâm Chính Nhiên nhún vai: “Tùy ngươi thôi, dù gì ta cũng chỉ là người giúp.”
Giang Tuyết Lỵ một mình đến tìm Khương Hiểu, nói cho nàng biết mình đã biết hết mọi chuyện, còn có cả bản ghi âm cuộc nói chuyện của đám kia.
Khương Hiểu cúi đầu, không hề rơi nước mắt, nhưng sắc mặt vô cùng đau khổ, xoắn xuýt.
Dường như đã sớm biết sẽ thế này.
Nàng còn nói với Giang Tuyết Lỵ: “Ta biết chuyện này không giấu được, có Lâm Chính Nhiên giúp ngươi điều tra, hắn thông minh thế thì thể nào cũng điều tra ra thôi, ta có lỗi với ngươi.”
Giang Tuyết Lỵ lạnh lùng: “Bây giờ cô xin lỗi cũng muộn rồi, tôi sẽ nói với thầy cô đổi chỗ, sau này chúng ta không còn là bạn cùng bàn nữa.”
Nàng thấy đối phương không nói gì liền quay người muốn đi, Khương Hiểu đột nhiên khóc òa lên, ôm mặt.
“Giang Tuyết Lỵ, xin lỗi, mình không nên làm chuyện đó, sau này mình không dám làm nữa, mình cũng không biết hôm đó vì sao lại làm như thế, nhưng thật sự mình không thích thấy hai người ở bên nhau.”
“Thật ra...” Giang Tuyết Lỵ thấy nàng đau khổ liền thật lòng nói: “Thật ra ban đầu quan hệ giữa mình với cậu ấy cũng không tốt đến vậy, nếu không phải lần này cô làm ra mấy chuyện này, có lẽ mấy ngày nay chúng mình còn chả ăn cơm, nói chuyện phiếm cùng nhau, không trở nên thân thiết như vậy đâu.”
Khương Hiểu càng khóc dữ hơn.
Giang Tuyết Lỵ nói xong thì rời đi, hoàn toàn không nhận ra câu nói kia còn làm đối phương đau khổ hơn nhiều so với việc trực tiếp mắng mỏ.
Buổi chiều, Giang Tuyết Lỵ thậm chí còn không cần mang máy ghi âm, trực tiếp dẫn đám nữ sinh kia, cả Khương Hiểu và lớp trưởng đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.
Nàng kể rõ ràng toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Chủ nhiệm lớp nghe xong thì ngây cả người, biết rõ sự thật xong thì mắng đám nữ sinh một trận, đồng thời gọi phụ huynh của các em lên, trừ lớp trưởng.
Đám nữ sinh kia lại hứng chịu một trận trách mắng nữa, đến trưa trong phòng làm việc ngoài tiếng khóc thì cũng chỉ có tiếng khóc.
Sau khi giáo huấn xong, chủ nhiệm lớp riêng xin lỗi Giang Tuyết Lỵ: “Thật xin lỗi em Giang Tuyết Lỵ, lần trước thầy không nên nói em như thế ở trên lớp, thầy sẽ giúp em khôi phục lại chức vụ Ủy viên Kỷ luật, thật xin lỗi em.”
Giang Tuyết Lỵ cười gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, học sinh lớp 4-2 chỉnh tề ngồi trong lớp.
Chủ nhiệm lớp nghiêm giọng thông báo chuyện này trên bục giảng:
“Sự việc trộm cắp xảy ra ở lớp mình lần trước, qua điều tra đã chứng minh bạn Giang Tuyết Lỵ bị oan! Bạn ấy hoàn toàn không lấy đồ và tiền của lớp trưởng và các bạn, những ai đã vu oan cho bạn ấy, thầy không nhắc tên ở đây nữa! Nếu không phải bạn Giang Tuyết Lỵ tha thứ cho các em, chuyện này còn chưa thể kết thúc dễ dàng như vậy đâu!”
“Nhưng dù bạn ấy tha thứ, thì các em tự hiểu mình đã làm gì! Hy vọng các em ghi nhớ bài học lần này! Sau này hãy khắc ghi chuyện này trong lòng! Đồng thời phải biết ơn bạn Giang Tuyết Lỵ! Nếu lớp mình mà lại xảy ra chuyện tương tự thì thầy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ gây chuyện như lần này đâu!”
Chủ nhiệm lớp khản cả giọng giảng hơn mười phút, dù không chỉ đích danh nhưng ai cũng đều hiểu, những kẻ trước kia a dua hùa theo vu oan Giang Tuyết Lỵ cũng mặt mày ủ rũ.
Chủ nhiệm lớp: “Thầy tuyên bố, từ hôm nay trở đi chính thức khôi phục chức vụ Ủy viên Kỷ luật của bạn Giang Tuyết Lỵ, mong bạn ấy sẽ thực hiện tốt chức trách của mình trong lớp, chúng ta hãy cùng nhau vỗ tay chào mừng Ủy viên Kỷ luật của lớp!”
Tiếng vỗ tay của cả lớp từ nhỏ đến lớn, Giang Tuyết Lỵ có chút ngại ngùng ngồi đó.
Vụ trộm cắp kéo dài gần một tuần cuối cùng cũng coi như kết thúc hoàn toàn.
Mọi thứ lại trở về như trước kia, mấy đứa nhóc này đầu óc cũng hay quên, chuyện trộm cắp nhanh chóng bị mọi người bỏ qua.
Giang Tuyết Lỵ vẫn như trước, cứ thấy ai nói chuyện riêng là xoẹt xoẹt xoẹt ghi lên bảng đen.
Có cậu con trai nghịch ngợm hỏi: “Ủy viên Kỷ luật, có phải cậu thật sự thích Lâm Chính Nhiên không? Nếu tớ nói quan hệ giữa tớ và cậu ấy rất tốt, cậu có bỏ qua không ghi tên tớ không?”
Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?! Ai nói tớ...”
Nàng ngập ngừng, rồi sửa lời một cách thẹn thùng: “Tớ thích ai thì thích ai, mắc mớ gì đến cậu! Tớ muốn ghi tên cậu lên đầu bảng đấy!”
Cả lớp nhao nhao: “Ủy viên Kỷ luật đúng là thích Lâm Chính Nhiên rồi! Nhìn kìa, còn đỏ mặt nữa!”
Giang Tuyết Lỵ giận tím mặt đứng đó, còn quay sang liếc Lâm Chính Nhiên dửng dưng, càng tức hơn, khí huyết bốc lên đầu buột miệng nói:
“Mắc mớ gì tới các cậu! Tớ thích thì sao? Ai còn dám trêu tớ, tớ ghi hết tên lên bảng đen! Ghi hết tên các cậu lên bảng đen!”
Cả lớp đều ngơ ngác, Giang Tuyết Lỵ cũng ngớ người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận