Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 06: Taekwondo cao thủ (length: 8580)
Thấy Tiểu Hà Tình bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ, nước mắt lã chã tuôn rơi, Lâm Chính Nhiên không kìm lòng được đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng: "Khóc cái gì? Ta không lấy đồ của ngươi, ngươi không vui sao? Như vậy, chẳng phải mỗi ngày ngươi đều được ăn nhiều đồ ngon hơn sao?"
Tiểu Hà Tình bị véo đến đau má, ngơ ngác nhìn Lâm Chính Nhiên, miệng lẩm bẩm: "Nhưng trước đây ngày nào ngươi cũng đòi đồ của ta, sao hôm nay lại không lấy nữa?"
Lâm Chính Nhiên khựng tay, không biết phải nói gì: "Ngươi bị làm sao vậy? Nghiện bị ta bắt nạt rồi à?"
Tiểu Hà Tình ôm mặt, tay vẫn nắm chặt bánh kẹo, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Lâm Chính Nhiên lười tranh luận về chuyện bánh kẹo nữa: "Chẳng phải trước ngươi muốn mẹ cho đăng ký lớp Taekwondo sao? Đã đăng ký chưa?"
Nàng lắc đầu: "Ta vẫn chưa nói."
"Không muốn đăng ký?"
"Muốn đăng ký."
Thấy Lâm Chính Nhiên định lên tiếng, nàng vội xua tay giải thích: "Không phải ta không muốn nói, là mẹ dạo này mới ly hôn với ba, bận chuyện ly hôn quá, ta định tối nay mới nói."
Lâm Chính Nhiên gật đầu hài lòng: "Thế thì tốt, không ngờ ngươi tuy hay do dự việc nhỏ, nhưng việc lớn lại quyết đoán đấy."
Cô giáo mầm non gọi người, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình đi vào.
Tiểu Hà Tình nói: "Chủ yếu là ba mẹ vốn dĩ không ngủ cùng nhau, hai người họ ở cùng không vui, vậy nên tách ra sớm có phải tốt hơn không."
Lâm Chính Nhiên nể phục nhìn nàng: "Dạo này nói chuyện nghe chững chạc hơn, cho người ta cảm giác rất thông minh."
Tiểu Hà Tình ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy lời này nghe thật kỳ quái.
Cô giáo từ xa gọi: "Bạn Hà Tình có đến không?"
Không đợi Lâm Chính Nhiên theo thói quen lên tiếng, Tiểu Hà Tình đã giơ tay trước: "Cô ơi, con đến rồi!"
Cô giáo dặn: "Đến rồi thì vào hàng đi, đừng chạy lung tung."
Lâm Chính Nhiên nhìn Hà Tình ngại ngùng giơ tay, không uổng công mình khổ tâm hai tháng nay.
Buổi sáng giờ tự học, Lâm Chính Nhiên ngồi đó nhìn Hà Tình, Tiểu Hà Tình tay nhỏ bám ghế, đáng yêu chớp mắt, không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì.
Lâm Chính Nhiên nói: "Hà Tình, ngươi có muốn sau này cứ đi theo ta mãi không?"
Hệ thống không chỉ cụ thể cách ký kết khế ước, nhưng hẳn là chỉ cần thành tâm hỏi đối phương, đối phương thành tâm đáp lại là được.
Nhưng Tiểu Hà Tình không hiểu: "Cứ đi theo ngươi mãi là sao?"
Nói xong, nàng bỗng thấy trong lớp có người đang xem sách truyện, trên sách vẽ hình tân nương tân lang đang làm lễ cưới, bên trên viết "Hai người muốn mãi mãi ở bên nhau".
Tiểu Hà Tình đầu óc lanh lợi, thoáng cái đã hiểu, mặt liền đỏ bừng.
"Cứ đi theo mãi" ý là... Sau này lớn lên sẽ kết hôn, muốn thành tân nương tân lang, cùng nhau ngủ đó mà.
Lâm Chính Nhiên cũng không biết phải giải thích thế nào: "Không có ý gì khác, ngươi hiểu sao cũng được, cứ coi như chúng ta là bạn tốt đi..."
Nàng nhìn Lâm Chính Nhiên, chưa để hắn dứt lời đã chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Dạ... Em đồng ý."
Lâm Chính Nhiên thấy nàng quyết đoán thật, đưa tay ra: "Vậy ngoéo tay! Không ai được đổi ý!"
Tiểu Hà Tình đưa ngón út ra ngoéo vào ngón út của Lâm Chính Nhiên, bắt chước hắn: "Không ai được đổi ý."
[Ngươi đã thành công ký kết khí vận với Hà tiên tử, đào góc tường môn phái, sau này Hà tiên tử tăng tu vi, ngươi cũng sẽ nhận được gấp đôi tu vi, chỉ là có vẻ Hà tiên tử sinh ra ý nghĩ khác khi ký kết khế ước với ngươi]
Ký kết khế ước đơn giản thật, nhưng ý nghĩ khác là gì?
Lâm Chính Nhiên hỏi thẳng: "Bây giờ ngươi có ý nghĩ gì về ta?"
Hà Tình ngơ ngác không hiểu, ngây thơ đáp: "Cái... Ý nghĩ gì? Em không có ý gì cả, em chỉ nghĩ sau này muốn đi theo anh thôi mà."
Lâm Chính Nhiên rụt tay lại, đặt sách của trường mầm non trước mặt nàng, là người xuyên không hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều đến một con nhóc năm tuổi, nên đương nhiên cũng không nghĩ theo hướng đó: "Thôi được rồi, ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, đọc sách đi."
"Dạ..."
Một ngày trôi qua, Lâm Chính Nhiên nhìn Hà Tình đang chăm chú lật sách, lại nhìn thanh tiến độ tu luyện của hệ thống.
Thầm nghĩ sao thanh tiến độ này không thay đổi gì hết, lẽ nào với Hà Tình thì đọc sách không tính là tu luyện?
Đêm đó sau giờ học, Tiểu Hà Tình đi tìm mẹ, nói: "Mẹ ơi, con muốn đăng ký học thêm..."
Hà a di ngạc nhiên, đón con gái tan học mà mặt ngơ ngác, trước kia khi bà còn đang phân vân có nên ly hôn không thì con gái lúc nào cũng ỉu xìu, ít nói.
Bây giờ bà ly hôn xong, con gái như trở nên hoạt bát, hay nói hơn hẳn, khiến bà cảm thấy phải chăng sau ly hôn, ông trời đang muốn cả nhà bắt đầu cuộc sống mới.
Bà ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với con gái: "Tình Tình, con định đăng ký lớp gì? Mấy lớp học trước kiến thức tiểu học ấy à?"
Tiểu Hà Tình lắc đầu, lấy trong ngực ra tờ rơi.
Đây là dạo trước Lâm Chính Nhiên cùng nàng đến trung tâm Taekwondo lấy về.
"Không phải, là cái này."
Hà a di nhận lấy tờ giấy, nhìn tiêu đề thì càng kinh ngạc, nhìn đứa con gái thật thà hết phần thiên hạ của mình rồi lại nhìn mấy đứa nhỏ hoạt bát trên tờ rơi:
"Taekwondo?! Con lớn từng này rồi mà còn chưa biết Taekwondo là gì sao? Mấy người cứ đánh qua đánh lại đó, con muốn học cái này á? Con có chịu được không? Dễ bị thương lắm."
Tiểu Hà Tình gật đầu, lẩm bẩm: "Con chịu được, con không sợ đau."
Hà a di bật cười, suy nghĩ một hồi rồi xoa đầu con gái: "Người ta nói trẻ con lớn nhanh như thổi mà, Tình Tình nhà mình đúng là bỗng chốc biến thành đứa lớn rồi, mẹ không biết con trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ."
Bà đứng lên nắm tay con gái: "Vậy mẹ dẫn con đi xem nhé, nếu con thật sự muốn học, thì hôm nay mẹ đăng ký cho con luôn."
"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Hà Tình cười tít mắt.
Chẳng bao lâu sau, Hà a di đưa con gái đến trung tâm Taekwondo trẻ em ngay bên cạnh cửa hàng, một mình bà thì chỉ biết nhìn mấy đứa nhỏ vật lộn nhau.
Trong lòng bà không khỏi lo lắng cho con gái.
Nhưng Hà Tình thì nhìn những bạn đồng trang lứa dũng cảm, mạnh mẽ, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Cuối cùng, sau khi huấn luyện viên Taekwondo nói chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn, Tiểu Hà Tình quyết định đăng ký học Taekwondo, trở thành một người học Taekwondo.
Và Lâm Chính Nhiên cũng từ ngày nàng luyện Taekwondo mới phát hiện thanh tiến độ tu tiên bắt đầu tăng.
[Hà tiên tử rời tông môn bôn ba mấy tháng cuối cùng cũng tìm được con đường tu luyện của mình, hiện tại đẳng cấp của Hà tiên tử là võ đạo gia sơ cấp, vì ngươi có khóa khí vận với đối phương nên ngươi cũng tấn thăng lên võ đạo gia cấp thấp, lực lượng cộng thêm hai, linh khí đẳng cấp cộng một] [Tổng đẳng cấp biến thành mười một]
Ra là vậy... Con đường tu luyện của Hà Tình là Taekwondo sao? Có vẻ đã có thể nhìn thấy hình dáng của con bé này trong tương lai rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh chóng đến cuối năm, năm nay tuyết xuống rất sớm.
Trường mầm non cũng bắt đầu nghỉ đông.
Ở cửa trung tâm Taekwondo, Lâm Chính Nhiên đứng trong phòng chờ xem Tiểu Hà Tình mặc bộ đồ Taekwondo nhỏ xíu, đang đánh nhau với người khác.
Khuôn mặt đáng yêu kết hợp với động tác dứt khoát, làm người ta thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Chỉ có thể nói thiên phú của nàng đúng là khiến người ta khó mà lường được, con bé hay bị bắt nạt ngày trước, không ngờ lại có thể tung hoành ngang dọc trong trung tâm Taekwondo, phô bày mưu lược vĩ đại.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, từ chỗ bị đánh bây giờ đã có thể đánh thắng không ít các bạn nam.
Thậm chí còn trở thành một cao thủ được công nhận trong trung tâm.
Đương nhiên... tất cả những thành tựu này, ít nhất có một nửa là công của Lâm Chính Nhiên, vì trong thời gian này, Lâm Chính Nhiên đều lén dạy dỗ nàng...
Tiểu Hà Tình bị véo đến đau má, ngơ ngác nhìn Lâm Chính Nhiên, miệng lẩm bẩm: "Nhưng trước đây ngày nào ngươi cũng đòi đồ của ta, sao hôm nay lại không lấy nữa?"
Lâm Chính Nhiên khựng tay, không biết phải nói gì: "Ngươi bị làm sao vậy? Nghiện bị ta bắt nạt rồi à?"
Tiểu Hà Tình ôm mặt, tay vẫn nắm chặt bánh kẹo, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Lâm Chính Nhiên lười tranh luận về chuyện bánh kẹo nữa: "Chẳng phải trước ngươi muốn mẹ cho đăng ký lớp Taekwondo sao? Đã đăng ký chưa?"
Nàng lắc đầu: "Ta vẫn chưa nói."
"Không muốn đăng ký?"
"Muốn đăng ký."
Thấy Lâm Chính Nhiên định lên tiếng, nàng vội xua tay giải thích: "Không phải ta không muốn nói, là mẹ dạo này mới ly hôn với ba, bận chuyện ly hôn quá, ta định tối nay mới nói."
Lâm Chính Nhiên gật đầu hài lòng: "Thế thì tốt, không ngờ ngươi tuy hay do dự việc nhỏ, nhưng việc lớn lại quyết đoán đấy."
Cô giáo mầm non gọi người, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình đi vào.
Tiểu Hà Tình nói: "Chủ yếu là ba mẹ vốn dĩ không ngủ cùng nhau, hai người họ ở cùng không vui, vậy nên tách ra sớm có phải tốt hơn không."
Lâm Chính Nhiên nể phục nhìn nàng: "Dạo này nói chuyện nghe chững chạc hơn, cho người ta cảm giác rất thông minh."
Tiểu Hà Tình ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy lời này nghe thật kỳ quái.
Cô giáo từ xa gọi: "Bạn Hà Tình có đến không?"
Không đợi Lâm Chính Nhiên theo thói quen lên tiếng, Tiểu Hà Tình đã giơ tay trước: "Cô ơi, con đến rồi!"
Cô giáo dặn: "Đến rồi thì vào hàng đi, đừng chạy lung tung."
Lâm Chính Nhiên nhìn Hà Tình ngại ngùng giơ tay, không uổng công mình khổ tâm hai tháng nay.
Buổi sáng giờ tự học, Lâm Chính Nhiên ngồi đó nhìn Hà Tình, Tiểu Hà Tình tay nhỏ bám ghế, đáng yêu chớp mắt, không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì.
Lâm Chính Nhiên nói: "Hà Tình, ngươi có muốn sau này cứ đi theo ta mãi không?"
Hệ thống không chỉ cụ thể cách ký kết khế ước, nhưng hẳn là chỉ cần thành tâm hỏi đối phương, đối phương thành tâm đáp lại là được.
Nhưng Tiểu Hà Tình không hiểu: "Cứ đi theo ngươi mãi là sao?"
Nói xong, nàng bỗng thấy trong lớp có người đang xem sách truyện, trên sách vẽ hình tân nương tân lang đang làm lễ cưới, bên trên viết "Hai người muốn mãi mãi ở bên nhau".
Tiểu Hà Tình đầu óc lanh lợi, thoáng cái đã hiểu, mặt liền đỏ bừng.
"Cứ đi theo mãi" ý là... Sau này lớn lên sẽ kết hôn, muốn thành tân nương tân lang, cùng nhau ngủ đó mà.
Lâm Chính Nhiên cũng không biết phải giải thích thế nào: "Không có ý gì khác, ngươi hiểu sao cũng được, cứ coi như chúng ta là bạn tốt đi..."
Nàng nhìn Lâm Chính Nhiên, chưa để hắn dứt lời đã chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Dạ... Em đồng ý."
Lâm Chính Nhiên thấy nàng quyết đoán thật, đưa tay ra: "Vậy ngoéo tay! Không ai được đổi ý!"
Tiểu Hà Tình đưa ngón út ra ngoéo vào ngón út của Lâm Chính Nhiên, bắt chước hắn: "Không ai được đổi ý."
[Ngươi đã thành công ký kết khí vận với Hà tiên tử, đào góc tường môn phái, sau này Hà tiên tử tăng tu vi, ngươi cũng sẽ nhận được gấp đôi tu vi, chỉ là có vẻ Hà tiên tử sinh ra ý nghĩ khác khi ký kết khế ước với ngươi]
Ký kết khế ước đơn giản thật, nhưng ý nghĩ khác là gì?
Lâm Chính Nhiên hỏi thẳng: "Bây giờ ngươi có ý nghĩ gì về ta?"
Hà Tình ngơ ngác không hiểu, ngây thơ đáp: "Cái... Ý nghĩ gì? Em không có ý gì cả, em chỉ nghĩ sau này muốn đi theo anh thôi mà."
Lâm Chính Nhiên rụt tay lại, đặt sách của trường mầm non trước mặt nàng, là người xuyên không hắn hoàn toàn không nghĩ nhiều đến một con nhóc năm tuổi, nên đương nhiên cũng không nghĩ theo hướng đó: "Thôi được rồi, ngươi muốn nghĩ gì thì nghĩ, đọc sách đi."
"Dạ..."
Một ngày trôi qua, Lâm Chính Nhiên nhìn Hà Tình đang chăm chú lật sách, lại nhìn thanh tiến độ tu luyện của hệ thống.
Thầm nghĩ sao thanh tiến độ này không thay đổi gì hết, lẽ nào với Hà Tình thì đọc sách không tính là tu luyện?
Đêm đó sau giờ học, Tiểu Hà Tình đi tìm mẹ, nói: "Mẹ ơi, con muốn đăng ký học thêm..."
Hà a di ngạc nhiên, đón con gái tan học mà mặt ngơ ngác, trước kia khi bà còn đang phân vân có nên ly hôn không thì con gái lúc nào cũng ỉu xìu, ít nói.
Bây giờ bà ly hôn xong, con gái như trở nên hoạt bát, hay nói hơn hẳn, khiến bà cảm thấy phải chăng sau ly hôn, ông trời đang muốn cả nhà bắt đầu cuộc sống mới.
Bà ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với con gái: "Tình Tình, con định đăng ký lớp gì? Mấy lớp học trước kiến thức tiểu học ấy à?"
Tiểu Hà Tình lắc đầu, lấy trong ngực ra tờ rơi.
Đây là dạo trước Lâm Chính Nhiên cùng nàng đến trung tâm Taekwondo lấy về.
"Không phải, là cái này."
Hà a di nhận lấy tờ giấy, nhìn tiêu đề thì càng kinh ngạc, nhìn đứa con gái thật thà hết phần thiên hạ của mình rồi lại nhìn mấy đứa nhỏ hoạt bát trên tờ rơi:
"Taekwondo?! Con lớn từng này rồi mà còn chưa biết Taekwondo là gì sao? Mấy người cứ đánh qua đánh lại đó, con muốn học cái này á? Con có chịu được không? Dễ bị thương lắm."
Tiểu Hà Tình gật đầu, lẩm bẩm: "Con chịu được, con không sợ đau."
Hà a di bật cười, suy nghĩ một hồi rồi xoa đầu con gái: "Người ta nói trẻ con lớn nhanh như thổi mà, Tình Tình nhà mình đúng là bỗng chốc biến thành đứa lớn rồi, mẹ không biết con trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ."
Bà đứng lên nắm tay con gái: "Vậy mẹ dẫn con đi xem nhé, nếu con thật sự muốn học, thì hôm nay mẹ đăng ký cho con luôn."
"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Hà Tình cười tít mắt.
Chẳng bao lâu sau, Hà a di đưa con gái đến trung tâm Taekwondo trẻ em ngay bên cạnh cửa hàng, một mình bà thì chỉ biết nhìn mấy đứa nhỏ vật lộn nhau.
Trong lòng bà không khỏi lo lắng cho con gái.
Nhưng Hà Tình thì nhìn những bạn đồng trang lứa dũng cảm, mạnh mẽ, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Cuối cùng, sau khi huấn luyện viên Taekwondo nói chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn, Tiểu Hà Tình quyết định đăng ký học Taekwondo, trở thành một người học Taekwondo.
Và Lâm Chính Nhiên cũng từ ngày nàng luyện Taekwondo mới phát hiện thanh tiến độ tu tiên bắt đầu tăng.
[Hà tiên tử rời tông môn bôn ba mấy tháng cuối cùng cũng tìm được con đường tu luyện của mình, hiện tại đẳng cấp của Hà tiên tử là võ đạo gia sơ cấp, vì ngươi có khóa khí vận với đối phương nên ngươi cũng tấn thăng lên võ đạo gia cấp thấp, lực lượng cộng thêm hai, linh khí đẳng cấp cộng một] [Tổng đẳng cấp biến thành mười một]
Ra là vậy... Con đường tu luyện của Hà Tình là Taekwondo sao? Có vẻ đã có thể nhìn thấy hình dáng của con bé này trong tương lai rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh chóng đến cuối năm, năm nay tuyết xuống rất sớm.
Trường mầm non cũng bắt đầu nghỉ đông.
Ở cửa trung tâm Taekwondo, Lâm Chính Nhiên đứng trong phòng chờ xem Tiểu Hà Tình mặc bộ đồ Taekwondo nhỏ xíu, đang đánh nhau với người khác.
Khuôn mặt đáng yêu kết hợp với động tác dứt khoát, làm người ta thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Chỉ có thể nói thiên phú của nàng đúng là khiến người ta khó mà lường được, con bé hay bị bắt nạt ngày trước, không ngờ lại có thể tung hoành ngang dọc trong trung tâm Taekwondo, phô bày mưu lược vĩ đại.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, từ chỗ bị đánh bây giờ đã có thể đánh thắng không ít các bạn nam.
Thậm chí còn trở thành một cao thủ được công nhận trong trung tâm.
Đương nhiên... tất cả những thành tựu này, ít nhất có một nửa là công của Lâm Chính Nhiên, vì trong thời gian này, Lâm Chính Nhiên đều lén dạy dỗ nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận