Giang Tuyết Lỵ tim đập rất nhanh, nhưng giờ phút này nàng lại gần như không thể chú ý đến tiếng tim đập của mình. Chỉ là thuận theo, lại mang theo vài phần chủ động cùng môi của Lâm Chính Nhiên dán vào nhau. Khi hai người hôn, phát ra âm thanh có chút giống như là dùng ống hút để uống nước. Thì ra hôn là loại cảm giác này nha... Quả thật có chút giống như vị kẹo đường, nhưng lại không quá giống, là một loại cảm nhận không tương tự với bất cứ thứ gì. Một loại cảm giác không thể miêu tả. Rất muốn cứ như vậy cùng Chính Nhiên hôn mãi. Thật kỳ diệu... Hơi thở của nàng trở nên có chút hỗn loạn. Trong cổ họng xen lẫn những âm thanh khẽ rên rỉ. Cảm nhận được bàn tay của Lâm Chính Nhiên đặt ở sau lưng, chậm rãi mở ra một chiếc cúc áo nào đó. Ánh mắt của Giang Tuyết Lỵ hơi hé ra một khe hở. Đôi mắt hoạt bát thường ngày giờ phút này dường như ngập nước. Lâm Chính Nhiên dừng lại một chút rồi hỏi: "Sao vậy?" Nàng muốn nói lại thôi: "Không có gì." Nàng cảm nhận được tay của Chính Nhiên bắt đầu không thành thật, ngượng ngùng mắng: "Đồ ngốc Chính Nhiên." Lâm Chính Nhiên cười tiếp tục hôn lên, Giang Tuyết Lỵ cũng tiếp tục đón ý đối phương, nhẹ vịn lấy lồng ngực của Lâm Chính Nhiên. Một tay khác chậm rãi chạm vào cơ bụng rắn chắc của Lâm Chính Nhiên. Sau đó tiếp tục tìm kiếm trong chăn... Cho đến khi. Mặt nàng càng lúc càng đỏ, nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc mới vào cửa. Hình như không giống với lúc đó lắm. Chỉ là khi Giang Tuyết Lỵ đang muốn xích lại gần Lâm Chính Nhiên thêm một chút nữa, thì đột nhiên từ vách tường bên cạnh truyền đến một chút âm thanh. "Nhanh lên nhanh lên, áo khoác khó cởi vậy sao?" Là một giọng nam quen thuộc. "Anh gấp cái gì chứ? Có cần thiết vậy không?" Giọng nữ cũng rất quen thuộc. "Còn không phải tại em, vừa nãy không phải em bảo anh ăn ba ba dê gà gì đó sao, giờ anh cảm thấy trong người nóng ran, trán cũng bắt đầu nóng rồi." "Xí." Nữ sinh mỉm cười: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói anh là giáo viên, lại cuống lên như vậy, hơn nữa anh bảo thích ăn mấy đồ như thế, nên em mới dẫn anh đi ăn, kết quả anh xem lại anh đi kìa." "Vậy em cũng không thể cho anh gọi nhiều như vậy chứ, anh ăn nhiều thế đương nhiên hỏa khí lớn rồi, mà lại không thể lãng phí." "Em gọi nhiều ư? Là ai hôm trước hẹn hò kêu thèm mấy món đó, còn nói ai đó nhà Hồng Lâu Mộng Giả Bảo Ngọc vừa sinh ra ngậm một viên Thông Linh Bảo Ngọc, anh vừa sinh ra đã ngậm một khối dầu mỡ dê thận, trời sinh chính là cần ăn thận mà." Cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng, ban đầu còn không ảnh hưởng gì, nhưng khi nói đến đây, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ ở bên này đột nhiên đều phì cười một tiếng. Hai người cười mỉm nhìn nhau. Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: "Giọng của hai người này quen tai quá vậy? Nhất là cô giáo, có chút giống... Chủ nhiệm lớp của chúng ta?" Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ bừng đem chuyện vừa rồi nhỏ giọng nói ra. "Không phải giống mà là đúng, người ở bên cạnh chính là chủ nhiệm lớp và phó chủ nhiệm lớp của chúng ta, vừa nãy lúc em xuống lầu một thì nhìn thấy, hai thầy cô giống như là lái xe ngang qua tiện thể thuê phòng ở chỗ này luôn." Lâm Chính Nhiên kinh ngạc, sau khi suy tư:"Ở trường học ta cũng mơ hồ nghe nói hai thầy cô này là một cặp, chỉ là trước kia không để ý, không ngờ lại đúng thật, mà còn trùng hợp quá vậy? Ngay ở sát vách chúng ta, nghe âm thanh này như chỉ cách một bức tường mỏng." Giang Tuyết Lỵ quay đầu nhìn về phía vách tường, nhỏ giọng nói: "Nhưng tại sao chúng ta nghe rõ như vậy vậy? Chỗ này cách âm kém vậy sao?" Lâm Chính Nhiên cũng quay đầu nhìn vách tường:"Khách sạn cách âm kém cũng bình thường thôi, dù sao cũng ở thị trấn nhỏ mà, với lại hai người họ nói chuyện to thật, nhưng theo lý thuyết giường phòng bọn họ không nên kê bên này mới đúng, bên này phải là phòng tắm mới phải." Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ bừng: "Hả? Ý anh là hai thầy cô đang tắm...?" Nàng vừa dứt lời, trong phòng bên cạnh bắt đầu truyền đến một vài tiếng mèo kêu. Âm thanh còn rất lớn. Nghe vậy Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ bừng, lúng túng cắn môi. Bởi vì là giọng người quen, Lâm Chính Nhiên nghe mà nhíu mày, tuy nói chuyện này rất bình thường, ai cũng sẽ làm. Nhưng khi nghe những âm thanh đó từ các giáo viên quen thuộc ở phòng bên cạnh phát ra. Thì ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, rất dễ liên tưởng đến bộ dạng nghiêm túc của chủ nhiệm lớp trên bục giảng ngày thường. Giang Tuyết Lỵ cũng cảm nhận được hứng thú của Lâm Chính Nhiên đang tuột dốc. Trùng hợp là lúc này bụng Giang Tuyết Lỵ lại kêu lên vài tiếng vì đói. Khiến cho Giang Tuyết Lỵ không còn dám nhìn Lâm Chính Nhiên nữa. Lâm Chính Nhiên cũng nghe được âm thanh: "Em đói bụng?" Giang Tuyết Lỵ nhỏ giọng, bởi vì âm thanh bên cạnh quá lớn, nàng chỉ có thể nhỏ giọng để tránh phòng bên cạnh nghe thấy. Nàng xấu hổ vô cùng: "Cũng tạm. . Đói bụng hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là phòng bên cạnh... Như vậy hơi quá đáng..." Nàng nói ấp úng bắt đầu vòng vo: "Cái này hơi kia... kia." Lâm Chính Nhiên lại sờ mó không thành thật vài cái, nhìn thấy Giang Tuyết Lỵ khẽ nhíu mày mặt đỏ bừng. "Chính Nhiên." Nàng dùng tay che lấy môi của mình. Thực ra Lâm Chính Nhiên ban đầu chỉ muốn hôn một chút rồi thôi, kết quả hỏa khí lại bị Lỵ Lỵ khơi lên, đừng nhìn Lỵ Lỵ bình thường ngạo kiều nghịch ngợm hoạt bát. Nhưng khi vừa hôn nàng rất giỏi, hiển nhiên là đã xem qua không ít đồ lung tung rồi. Chỉ cần cắn tay thôi cũng đã có thể gợi lên ham muốn của người khác. Chỉ là con hồ ly nào đó đang ở trong phòng khác chờ đợi hắn, hơn hai tiếng nữa còn phải đi đón Hà Tình. "Hôm nay nhiều việc quá, dù cho phòng bên cạnh không có những âm thanh đó, thì hai tiếng cũng quá gấp, lần đầu mà không thể hảo hảo tận hưởng thì không có ý nghĩa gì." Giang Tuyết Lỵ có chút mở mắt ra nhìn Lâm Chính Nhiên, xác thực không còn cách nào tiếp tục:"Ừm... Anh còn phải đi đón Hà Tình nữa, thời gian thực sự gấp, mà lại làm xong chuyện đó xong rồi lại đi đón Hà Tình, trong lòng em cứ cảm thấy kỳ kỳ... Hay là..." Nàng hiếm khi chủ động mở lời: "Cuối tuần đi du lịch, chúng ta mấy người trên núi chắc chắn sẽ ở phòng khác nhau, ban đêm em sẽ đến phòng anh tìm anh... Em sẽ đi qua sớm một chút." Vừa nói nàng vừa nhìn Lâm Chính Nhiên đang cười với mình, mặt càng đỏ bừng: "Anh cười cái gì vậy Chính Nhiên? Ý em là!" "Còn cần giải thích gì sao? Em còn ý gì khác sao?" Anh hỏi. Giang Tuyết Lỵ cố gắng mím môi: "Cũng vậy... Không có gì cần giải thích, em chính là ý đó." Hai người vừa nói chuyện vừa phải nghe tiếng ồn ào bên cạnh, làm cho những lời nói này nghe đều rất kỳ quái. Lâm Chính Nhiên rút tay về xoa đầu Giang Tuyết Lỵ, Giang Tuyết Lỵ đem cái trán nóng ran tựa vào lồng ngực Lâm Chính Nhiên. Nửa giờ sau, Lâm Chính Nhiên mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng đi ra tìm con hồ ly nào đó. Quả nhiên, Lỵ Lỵ ở đâu xem phim cũng giống nhau, chỉ cần đi xem phim với hắn. Dù đang ăn cơm, hay bên cạnh có những âm thanh kỳ quặc khi cô chưa ngủ, thì Lỵ Lỵ vẫn cứ có thể tựa vào vai hắn ngủ ngon. Bất quá... Lâm Chính Nhiên không thể không thừa nhận rằng, bao nhiêu năm nay, ngọn lửa trong lòng hắn lại bị Lỵ Lỵ khơi lên, làm cho hắn hết sức bất ngờ. Hắn đi tới phòng 104 dưới lầu mà Hàn Văn Văn gửi số phòng cho mình, gõ cửa một tiếng. "Văn Văn? Là anh đây, mở cửa đi." Giờ phút này, trong căn phòng mờ tối của phòng 104 dưới lầu, Hàn Văn Văn đang nằm nghiêng trên giường, chân đặt dưới đất, đôi mắt hồ ly có chút cô đơn nhìn về phía nào đó, vẫn luôn chờ đợi một người. Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hồ ly nhỏ mới cuối cùng giống như là khôi phục lại tinh thần, vội vàng đứng dậy mở cửa. Cửa phòng nhanh chóng mở ra. Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn Hàn Văn Văn đang tràn ngập nhớ nhung, Hàn Văn Văn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên đã một tiếng không gặp. Cánh cửa 'bộp' một tiếng đóng lại. Hàn Văn Văn ôm chặt lấy Lâm Chính Nhiên: "Ca ca Chính Nhiên, cuối cùng anh cũng đến rồi!" Kéo màn cửa lại khiến phòng tối om, Lâm Chính Nhiên cảm nhận được cái ôm chặt của Hàn Văn Văn, sự chờ đợi căng thẳng của cô nàng thể hiện rất rõ qua giọng nói. "Văn Văn, ôm anh đâu cần phải dùng sức vậy..." Hắn một câu còn chưa dứt lời. Hàn Văn Văn hai tay ôm cổ Lâm Chính Nhiên, không chút do dự liền mở đôi môi đỏ mọng hôn lên. Sự chủ động của Văn Văn không giống Lỵ Lỵ, cái mị lực này của nàng là thứ người khác dù muốn bắt chước cũng không thể nào, là thứ vốn có trong con người của nàng. Dù sao thì Lâm Chính Nhiên cũng là người bình thường, vừa mới đè nén lửa xong, nếu như không bị ai khơi gợi thì thôi, đằng này lại bị khơi lên lần nữa. Hắn cũng không thể nhịn thêm được nữa.