Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 10: Chuyển trường (length: 8508)
Đêm tan học, Tiểu Hà Tình được mẹ đón về nhà.
Vừa về đến nhà, vứt cặp sách nhỏ xuống, nàng định bụng chạy ngay đi hỏi Lâm Chính Nhiên, nhưng vô tình liếc thấy chiếc lược trong nhà vệ sinh.
Tiểu Hà Tình lôi chiếc ghế nhựa ra đặt dưới bàn trang điểm, rồi trèo lên.
Nàng cầm lược chải phần tóc con lòa xòa trên đỉnh đầu và đuôi tóc ngựa cho thật ngay ngắn trước gương.
Cảm thấy cơ bản hài lòng rồi mới ra bếp nói với mẹ: "Mẹ, con có chút chuyện muốn hỏi Lâm Chính Nhiên, con đi tìm hắn nha."
Hà a di đang chọn đồ ăn trong tủ lạnh, vừa lên tiếng nói "Vậy con chờ chút nữa làm xong cơm mẹ gọi con."
Vừa lúc điện thoại vang lên, Hà a di cầm điện thoại di động lên thấy số lạ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy: "Mẹ? Sao khuya khoắt rồi mẹ lại gọi điện cho con? Có chuyện gì không?"
Một lát sau, sắc mặt Hà a di bối rối: "Không sao chứ? Có cần con về đưa mẹ đi bệnh viện không? Vâng, được, con dẫn theo nó."
Hà Tình định bước ra ngoài thì bị Hà a di đang cúp điện thoại gọi lại: "Tình Tình đợi một chút!"
Tiểu Hà Tình nghi hoặc quay lại: "Sao vậy mẹ?"
Hà a di đóng cửa tủ lạnh, tháo tạp dề: "Con đừng đi tìm anh Nhiên Nhiên vội, bà ngoại con có vẻ bị bệnh rồi, con thu dọn sơ đồ dùng rồi tối nay đi về nhà bà ngoại thăm bà, mẹ xin nghỉ cho con rồi."
"Bà ngoại bệnh ạ? Có nặng không ạ?" Tiểu Hà Tình rất lo lắng.
Hà a di vội vào phòng ngủ thu xếp quần áo: "Chỉ bảo là người không có sức lực, không xuống giường được, mà vừa nãy bà ngoại con nói rất nhớ con, muốn gặp con."
Tiểu Hà Tình rất biết ý tứ người lớn, thấy mẹ sắc mặt không tốt, không khí lại căng thẳng, cũng không dám hỏi thêm.
Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hướng nhà Lâm Chính Nhiên, đành thu dọn đồ đạc rồi theo mẹ về nhà thăm bà ngoại rồi xem xét rồi đi hỏi Lâm Chính Nhiên chuyện tin đồn kia.
Trên đường về quê, Tiểu Hà Tình thấy mẹ liên tục gọi điện thoại, khi thì xin nghỉ học, khi lại liên hệ với bệnh viện.
Tiểu Hà Tình ngồi ghế phụ lái, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Đôi mắt nhỏ ngây thơ chớp chớp, cái đầu bé nhỏ suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện.
May sao cuối cùng chỉ là chuyện hốt hoảng, sau một đêm vất vả, sáng hôm sau Tiểu Hà Tình thấy mẹ ở trong bệnh viện vừa khóc vừa cười.
Y tá giải thích: "Không có bệnh gì lớn đâu, nhưng có hơi nhiều bệnh vặt, chắc sau này con cháu phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn, ít nhất mỗi tuần phải qua thăm người già một lần, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Hà a di gật đầu: "Vâng, con biết rồi, cảm ơn y tá."
"Vậy thì tuần này cứ ở lại bệnh viện theo dõi, nếu hồi phục bình thường thì có thể xuất viện, cụ chắc là bị ngã mấy hôm trước, chân bị thương nên không dùng lực được thôi, đừng lo lắng quá."
"Dạ."
Y tá vừa đi, Hà a di thở phào một hơi, quay sang nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh vui vẻ.
Mẹ đang xoa đầu cháu gái là Tiểu Hà Tình.
Vẻ mặt bà hạnh phúc hỏi han: "Tình Tình à? Hơn nửa năm không về thăm bà ngoại, có nhớ bà không?"
Tiểu Hà Tình đứng cạnh giường gật đầu: "Nhớ ạ!"
"Nghe mẹ con nói gần đây con còn đang học Taekwondo hả? Còn giỏi nữa cơ đấy? Lúc nào rảnh luyện thêm cho bà ngoại xem nhé?"
"Vâng! Khi nào bà ngoại xuất viện con sẽ luyện cho bà ngoại xem!"
Hà a di hỏi: "Mẹ, mẹ ngã mấy hôm trước sao không gọi điện cho con? Lại còn gắng gượng ở nhà để bị đau thế này?"
Bà ngoại liếc nhìn con gái rồi hiền từ cười nói: "Mẹ tưởng có sao đâu? Ai mà chả có lúc bị ngã? Ai ngờ người già rồi bị thương lại phải nhập viện."
Hà a di ngồi bên giường thở dài, chợt thấy tủi thân, sụt sịt giọng nghẹn ngào: "Bố con mất sớm rồi, Tình Tình lại còn nhỏ, giờ con ngoài mẹ ra không còn ai thân thích, lần này về suýt nữa là hù chết con."
Tiểu Hà Tình ngoan ngoãn xé hai tờ giấy lau đến đưa cho mẹ, đáng yêu an ủi: "Mẹ đừng khóc ạ."
Hà a di nín khóc mỉm cười xoa đầu con gái: "Tình Tình ngoan."
Bà ngoại thì vẫn cười: "Khóc cái gì, không nghe bác sĩ nói mẹ không có bệnh gì lớn à? Mẹ còn không sợ, con thì sợ cái gì? Còn không bằng Tình Tình kiên cường đây này."
Hà a di quay lại trừng mắt nhìn mẹ, cũng chẳng biết nói gì hơn, hai mẹ con chỉ biết nhìn nhau cười.
Tựa như hồi còn bé.
Tuy lần này bà ngoại của Tiểu Hà Tình không sao, Tiểu Hà Tình cùng mẹ cũng rất nhanh chóng quay về thị trấn nhỏ.
Nhưng vì sức khỏe người già ngày một yếu đi, không có người chăm sóc không được.
Nên không cần nghĩ ngợi gì, Hà a di quyết định từ chức, về quê tìm việc làm thêm tại nhà để vừa chăm mẹ, vừa sinh sống tại quê hương phương Nam.
Còn Tiểu Hà Tình thì sẽ đi theo chuyển trường cùng mẹ.
Tiểu Hà Tình rất hiểu chuyện, biết mẹ muốn chăm bà ngoại nên mới đưa mình theo về, không hề có ý không muốn, nhưng khi nghe mẹ gọi điện cho trường thông báo làm thủ tục chuyển trường, vẫn không khỏi len lén rơi nước mắt.
Nàng không luyến tiếc ngôi trường này, mà nàng lưu luyến Lâm Chính Nhiên - người ở ngay cạnh nhà, từ bé đã thường xuyên bắt nạt nàng.
Hà a di biết con gái chỉ có một người bạn là Lâm Chính Nhiên, liền ôm lấy con gái: "Tình Tình, mẹ biết con không muốn xa anh Nhiên Nhiên, nhưng bà ngoại cần người chăm sóc, chúng ta nhất định phải về."
Tiểu Hà Tình mặt vùi trong ngực mẹ: "Mẹ... Chúng ta sẽ còn quay lại phải không mẹ?"
"Đương nhiên rồi, nếu con muốn trở lại, vào cấp hai là được rồi, mẹ xin cho con học ở trường này, con lại có thể học cùng anh Nhiên Nhiên, chỉ là... trước khi vào cấp hai thì con sẽ phải xa nhau một thời gian."
Tay nhỏ của Tiểu Hà Tình nắm chặt vạt áo của mẹ buông lỏng ra một chút, đôi mắt rưng rưng: "Vâng, vậy chúng ta khi nào đi ạ..."
"Một tháng sau, một tháng sau chúng ta sẽ về bên bà ngoại con, một tháng cuối này con hãy cùng anh Nhiên Nhiên tạm biệt cho kỹ, nói với anh ấy sau khi lớn sẽ gặp lại."
Hà a di vuốt ve mái tóc dài của con gái, nhìn ra ngoài cửa sổ ngôi trấn nhỏ nơi mình sinh sống bao nhiêu năm, trong lòng cũng đầy tâm sự.
"Hoặc con cũng có thể thỉnh thoảng gọi video tâm sự với anh Nhiên Nhiên, cũng được."
Thật ra trong mắt người lớn, tình bạn là thứ rất chóng tàn, thường khi đã chia xa là coi như mất nhau, nhiều nhất là vài năm sau có nói chuyện, ta có một người bạn thời nhỏ hay chơi cùng, nhưng hắn trông thế nào thì ta cũng quên rồi.
Nhưng Tiểu Hà Tình là một trường hợp đặc biệt, Lâm Chính Nhiên trong lòng Tiểu Hà Tình có một vị trí không thể nói thành lời.
Hà a di có quay lại hay không thì chưa biết, nhưng Tiểu Hà Tình chắc chắn sẽ quay lại.
Lại đến thứ Bảy.
Hôm nay Lâm Chính Nhiên nằm trên giường đọc sách.
Hệ thống âm thanh nhắc nhở trong quá trình tu luyện, khi đạt đến cấp hai mươi, kỹ năng thứ hai cũng hiện ra.
【Bồi dưỡng gấp bội - Ngươi đã đạt tới cảnh giới cao siêu trên con đường tu luyện khí vận, về sau chỉ cần người nào đã kết duyên tiên tử với ngươi, dưới sự chỉ dạy của ngươi đều sẽ đạt được gấp đôi tiến độ tu luyện cùng tốc độ học tập】 【Chú - chỉ khi chính ngươi chỉ dạy thì đối phương mới có gấp đôi khả năng học tập, năng lực này không thể tự kích hoạt khi tự tu luyện một mình】 Năng lực này... có cảm giác càng ngày càng theo hướng khai tông lập phái rồi.
Mình dạy đồ đệ được gấp đôi, sau đó vì hiệu ứng của năng lực đầu tiên, đồ đệ tu luyện rồi mình lại có thể nhận được gấp đôi tu vi.
Đây chẳng phải là lãi mẹ đẻ lãi con lăn bốn lần à!
【Hà tiên tử hôm nay lại tìm đến ngươi, trông nàng phong trần mệt mỏi, có vẻ như có chuyện quan trọng muốn cầu kiến】 Sau một khắc, ngoài cửa quả nhiên có tiếng gõ cửa...
Vừa về đến nhà, vứt cặp sách nhỏ xuống, nàng định bụng chạy ngay đi hỏi Lâm Chính Nhiên, nhưng vô tình liếc thấy chiếc lược trong nhà vệ sinh.
Tiểu Hà Tình lôi chiếc ghế nhựa ra đặt dưới bàn trang điểm, rồi trèo lên.
Nàng cầm lược chải phần tóc con lòa xòa trên đỉnh đầu và đuôi tóc ngựa cho thật ngay ngắn trước gương.
Cảm thấy cơ bản hài lòng rồi mới ra bếp nói với mẹ: "Mẹ, con có chút chuyện muốn hỏi Lâm Chính Nhiên, con đi tìm hắn nha."
Hà a di đang chọn đồ ăn trong tủ lạnh, vừa lên tiếng nói "Vậy con chờ chút nữa làm xong cơm mẹ gọi con."
Vừa lúc điện thoại vang lên, Hà a di cầm điện thoại di động lên thấy số lạ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy: "Mẹ? Sao khuya khoắt rồi mẹ lại gọi điện cho con? Có chuyện gì không?"
Một lát sau, sắc mặt Hà a di bối rối: "Không sao chứ? Có cần con về đưa mẹ đi bệnh viện không? Vâng, được, con dẫn theo nó."
Hà Tình định bước ra ngoài thì bị Hà a di đang cúp điện thoại gọi lại: "Tình Tình đợi một chút!"
Tiểu Hà Tình nghi hoặc quay lại: "Sao vậy mẹ?"
Hà a di đóng cửa tủ lạnh, tháo tạp dề: "Con đừng đi tìm anh Nhiên Nhiên vội, bà ngoại con có vẻ bị bệnh rồi, con thu dọn sơ đồ dùng rồi tối nay đi về nhà bà ngoại thăm bà, mẹ xin nghỉ cho con rồi."
"Bà ngoại bệnh ạ? Có nặng không ạ?" Tiểu Hà Tình rất lo lắng.
Hà a di vội vào phòng ngủ thu xếp quần áo: "Chỉ bảo là người không có sức lực, không xuống giường được, mà vừa nãy bà ngoại con nói rất nhớ con, muốn gặp con."
Tiểu Hà Tình rất biết ý tứ người lớn, thấy mẹ sắc mặt không tốt, không khí lại căng thẳng, cũng không dám hỏi thêm.
Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hướng nhà Lâm Chính Nhiên, đành thu dọn đồ đạc rồi theo mẹ về nhà thăm bà ngoại rồi xem xét rồi đi hỏi Lâm Chính Nhiên chuyện tin đồn kia.
Trên đường về quê, Tiểu Hà Tình thấy mẹ liên tục gọi điện thoại, khi thì xin nghỉ học, khi lại liên hệ với bệnh viện.
Tiểu Hà Tình ngồi ghế phụ lái, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Đôi mắt nhỏ ngây thơ chớp chớp, cái đầu bé nhỏ suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ chuyện.
May sao cuối cùng chỉ là chuyện hốt hoảng, sau một đêm vất vả, sáng hôm sau Tiểu Hà Tình thấy mẹ ở trong bệnh viện vừa khóc vừa cười.
Y tá giải thích: "Không có bệnh gì lớn đâu, nhưng có hơi nhiều bệnh vặt, chắc sau này con cháu phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn, ít nhất mỗi tuần phải qua thăm người già một lần, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Hà a di gật đầu: "Vâng, con biết rồi, cảm ơn y tá."
"Vậy thì tuần này cứ ở lại bệnh viện theo dõi, nếu hồi phục bình thường thì có thể xuất viện, cụ chắc là bị ngã mấy hôm trước, chân bị thương nên không dùng lực được thôi, đừng lo lắng quá."
"Dạ."
Y tá vừa đi, Hà a di thở phào một hơi, quay sang nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh vui vẻ.
Mẹ đang xoa đầu cháu gái là Tiểu Hà Tình.
Vẻ mặt bà hạnh phúc hỏi han: "Tình Tình à? Hơn nửa năm không về thăm bà ngoại, có nhớ bà không?"
Tiểu Hà Tình đứng cạnh giường gật đầu: "Nhớ ạ!"
"Nghe mẹ con nói gần đây con còn đang học Taekwondo hả? Còn giỏi nữa cơ đấy? Lúc nào rảnh luyện thêm cho bà ngoại xem nhé?"
"Vâng! Khi nào bà ngoại xuất viện con sẽ luyện cho bà ngoại xem!"
Hà a di hỏi: "Mẹ, mẹ ngã mấy hôm trước sao không gọi điện cho con? Lại còn gắng gượng ở nhà để bị đau thế này?"
Bà ngoại liếc nhìn con gái rồi hiền từ cười nói: "Mẹ tưởng có sao đâu? Ai mà chả có lúc bị ngã? Ai ngờ người già rồi bị thương lại phải nhập viện."
Hà a di ngồi bên giường thở dài, chợt thấy tủi thân, sụt sịt giọng nghẹn ngào: "Bố con mất sớm rồi, Tình Tình lại còn nhỏ, giờ con ngoài mẹ ra không còn ai thân thích, lần này về suýt nữa là hù chết con."
Tiểu Hà Tình ngoan ngoãn xé hai tờ giấy lau đến đưa cho mẹ, đáng yêu an ủi: "Mẹ đừng khóc ạ."
Hà a di nín khóc mỉm cười xoa đầu con gái: "Tình Tình ngoan."
Bà ngoại thì vẫn cười: "Khóc cái gì, không nghe bác sĩ nói mẹ không có bệnh gì lớn à? Mẹ còn không sợ, con thì sợ cái gì? Còn không bằng Tình Tình kiên cường đây này."
Hà a di quay lại trừng mắt nhìn mẹ, cũng chẳng biết nói gì hơn, hai mẹ con chỉ biết nhìn nhau cười.
Tựa như hồi còn bé.
Tuy lần này bà ngoại của Tiểu Hà Tình không sao, Tiểu Hà Tình cùng mẹ cũng rất nhanh chóng quay về thị trấn nhỏ.
Nhưng vì sức khỏe người già ngày một yếu đi, không có người chăm sóc không được.
Nên không cần nghĩ ngợi gì, Hà a di quyết định từ chức, về quê tìm việc làm thêm tại nhà để vừa chăm mẹ, vừa sinh sống tại quê hương phương Nam.
Còn Tiểu Hà Tình thì sẽ đi theo chuyển trường cùng mẹ.
Tiểu Hà Tình rất hiểu chuyện, biết mẹ muốn chăm bà ngoại nên mới đưa mình theo về, không hề có ý không muốn, nhưng khi nghe mẹ gọi điện cho trường thông báo làm thủ tục chuyển trường, vẫn không khỏi len lén rơi nước mắt.
Nàng không luyến tiếc ngôi trường này, mà nàng lưu luyến Lâm Chính Nhiên - người ở ngay cạnh nhà, từ bé đã thường xuyên bắt nạt nàng.
Hà a di biết con gái chỉ có một người bạn là Lâm Chính Nhiên, liền ôm lấy con gái: "Tình Tình, mẹ biết con không muốn xa anh Nhiên Nhiên, nhưng bà ngoại cần người chăm sóc, chúng ta nhất định phải về."
Tiểu Hà Tình mặt vùi trong ngực mẹ: "Mẹ... Chúng ta sẽ còn quay lại phải không mẹ?"
"Đương nhiên rồi, nếu con muốn trở lại, vào cấp hai là được rồi, mẹ xin cho con học ở trường này, con lại có thể học cùng anh Nhiên Nhiên, chỉ là... trước khi vào cấp hai thì con sẽ phải xa nhau một thời gian."
Tay nhỏ của Tiểu Hà Tình nắm chặt vạt áo của mẹ buông lỏng ra một chút, đôi mắt rưng rưng: "Vâng, vậy chúng ta khi nào đi ạ..."
"Một tháng sau, một tháng sau chúng ta sẽ về bên bà ngoại con, một tháng cuối này con hãy cùng anh Nhiên Nhiên tạm biệt cho kỹ, nói với anh ấy sau khi lớn sẽ gặp lại."
Hà a di vuốt ve mái tóc dài của con gái, nhìn ra ngoài cửa sổ ngôi trấn nhỏ nơi mình sinh sống bao nhiêu năm, trong lòng cũng đầy tâm sự.
"Hoặc con cũng có thể thỉnh thoảng gọi video tâm sự với anh Nhiên Nhiên, cũng được."
Thật ra trong mắt người lớn, tình bạn là thứ rất chóng tàn, thường khi đã chia xa là coi như mất nhau, nhiều nhất là vài năm sau có nói chuyện, ta có một người bạn thời nhỏ hay chơi cùng, nhưng hắn trông thế nào thì ta cũng quên rồi.
Nhưng Tiểu Hà Tình là một trường hợp đặc biệt, Lâm Chính Nhiên trong lòng Tiểu Hà Tình có một vị trí không thể nói thành lời.
Hà a di có quay lại hay không thì chưa biết, nhưng Tiểu Hà Tình chắc chắn sẽ quay lại.
Lại đến thứ Bảy.
Hôm nay Lâm Chính Nhiên nằm trên giường đọc sách.
Hệ thống âm thanh nhắc nhở trong quá trình tu luyện, khi đạt đến cấp hai mươi, kỹ năng thứ hai cũng hiện ra.
【Bồi dưỡng gấp bội - Ngươi đã đạt tới cảnh giới cao siêu trên con đường tu luyện khí vận, về sau chỉ cần người nào đã kết duyên tiên tử với ngươi, dưới sự chỉ dạy của ngươi đều sẽ đạt được gấp đôi tiến độ tu luyện cùng tốc độ học tập】 【Chú - chỉ khi chính ngươi chỉ dạy thì đối phương mới có gấp đôi khả năng học tập, năng lực này không thể tự kích hoạt khi tự tu luyện một mình】 Năng lực này... có cảm giác càng ngày càng theo hướng khai tông lập phái rồi.
Mình dạy đồ đệ được gấp đôi, sau đó vì hiệu ứng của năng lực đầu tiên, đồ đệ tu luyện rồi mình lại có thể nhận được gấp đôi tu vi.
Đây chẳng phải là lãi mẹ đẻ lãi con lăn bốn lần à!
【Hà tiên tử hôm nay lại tìm đến ngươi, trông nàng phong trần mệt mỏi, có vẻ như có chuyện quan trọng muốn cầu kiến】 Sau một khắc, ngoài cửa quả nhiên có tiếng gõ cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận