Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 38: Lâm Chính Nhiên kế hoạch (length: 10212)
Thời gian chớp mắt đã lại qua ba tuần lễ.
Buổi tiệc tối tân sinh một năm một lần của trường Nhất Trung cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Trong ba tuần này, vì chuyện của Giang Tuyết Lỵ có vẻ khẩn trương hơn một chút, nên Lâm Chính Nhiên dành nhiều thời gian cho Giang Tuyết Lỵ hơn.
Cuối tuần Lâm Chính Nhiên sẽ đi tìm nàng, nằm trên giường của Giang Tuyết Lỵ.
Nghe nàng ngồi ở mép giường gảy đàn ghita hoặc hát chay.
Nếu chỗ nào có vấn đề liền chỉ điểm một chút, ví dụ như dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào đùi nàng: "Hơi thở không đúng lắm, câu đầu tiên hạ thấp áp lực hơi một chút, lại thử."
Giang Tuyết Lỵ đáp lời, sờ lên chỗ chân vừa bị chạm vào, trong lòng rộn ràng.
Rồi lén nhìn Lâm Chính Nhiên đang nằm trên gối của mình ngước mắt nhìn trần nhà.
Nghĩ bụng thằng ngốc này rõ ràng chưa từng thấy hắn luyện tập qua bao giờ, nhưng thiên phú âm nhạc vậy mà cao đến thế, mình từ đầu đến cuối đuổi theo không kịp hắn.
"Chỗ này khó luyện lắm, trước đó em tự luyện một mình lâu lắm vẫn cứ sai." Nàng giải thích.
"Đó là tại vì không có ta ở đây, có ta là được rồi."
Thằng ngốc thật tự luyến. Giang Tuyết Lỵ nghĩ thầm.
Sau khi dựa theo Lâm Chính Nhiên làm lại một lần, kết quả tốt hơn hẳn một trời một vực, nàng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chính Nhiên vui vẻ nhìn nàng một cái: "Không tệ, nếu không thuần thục thì hát nhiều lần theo phương pháp của ta, điều chỉnh âm điệu."
Giang Tuyết Lỵ nghe lời hát thêm mấy lần, một lần hát hay hơn một lần.
Không khỏi cảm khái: "Thật là kỳ lạ, thật ra em sớm đã phát hiện, mỗi lần anh dạy em thì tốc độ học của em ít nhất cũng gấp hai lần so với lúc em tự luyện tập, không chỉ kỹ xảo, rất nhiều kỹ xảo em dù biết rõ nhưng vẫn luyện rất lâu không được, nhưng chỉ cần anh ở đây là em sẽ học được, cái này... quá là tà môn rồi?"
Giang Tuyết Lỵ tò mò nhìn Lâm Chính Nhiên: "Đồ ngốc, miệng anh được khai quang à?"
Lâm Chính Nhiên không nhanh không chậm ngồi dậy, trong ánh mắt khó hiểu của Giang Tuyết Lỵ, cong ngón tay búng trán nàng một cái.
Giang Tuyết Lỵ đau kêu lên, sờ lên trán chu môi oán trách: "Đánh em làm gì?"
Lâm Chính Nhiên lại nằm xuống giường: "Đừng nói nhảm, luyện tiếp hơi thở đi, sắp tới tiệc tối tân sinh rồi, có được chọn hay không phải xem bản lĩnh của em, đây là bước đầu tiên hoàn thành mơ ước của em, cẩn trọng chút."
Hắn ngáp một cái quay lưng về phía Giang Tuyết Lỵ, đắp chăn của nàng lên như muốn đi ngủ.
Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt nhìn tấm chăn mình đắp kín người cứ thế bị hắn che, nghĩ bụng anh làm vậy tối em sao mà đắp được?
Anh không biết là khi em ngủ không thích mặc áo ngủ mà!
Nàng nhắm mắt thẹn quá hóa giận: "Đồ ngốc!"
Lâm Chính Nhiên nhắm mắt: "Chưa kể mỗi lần em mắng người đều giống như làm nũng ấy, chỉ là khi em mắng anh có thể nói lý do ra không? Nếu không sao anh biết vì sao em mắng anh?"
Bị Lâm Chính Nhiên chọc ghẹo, mặt Giang Tuyết Lỵ đỏ lên thấy rõ, giọng cũng lắp bắp: "Làm… Làm nũng?" Tay nhỏ sau lưng Lâm Chính Nhiên giơ lên đấm bóp thoăn thoắt, lực vừa phải:
"Ai làm nũng chứ! Sao em lại làm nũng với anh được! Còn nữa anh quan tâm làm gì chuyện em mắng anh vì lý do gì! Không có lý do em cũng mắng! Đồ ngốc, đồ ngốc! Em ghét anh chết đi được! Ghét nhất là anh!"
Lâm Chính Nhiên bỏ ngoài tai lời nàng nói, chỉ cảm nhận lực ở tay nàng.
Nhắc nhở: "Lên trên đấm đi."
"Anh coi em là đang đấm bóp cho anh đó à!" Giang Tuyết Lỵ miệng không phục nhưng tay vẫn thành thật lên trên đấm nhẹ, đấm xong còn bướng bỉnh nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Lực vẫn được."
"Hừ! Bệnh hoạn." Lại nói một câu đáng ghét rồi tiếp tục luyện hát.
Chỉ là có một chuyện Lâm Chính Nhiên mãi không biết, đó là mỗi lần Lâm Chính Nhiên nằm qua trên giường nàng, Giang Tuyết Lỵ nghĩ trong lòng là muốn thay chăn ga gối, tranh thủ thời gian thay bộ chăn ga này! Đều bị tên ngốc ngủ làm bẩn rồi.
Nhưng thực tế, sau khi tạm biệt Lâm Chính Nhiên, một mình trở về phòng ngủ, xem xét chiếc chăn bị ai đó che kín trên giường.
Thiếu nữ tuổi dậy thì mặt đỏ cắn môi.
Sẽ từ từ ngồi xuống giường, rất có nghi thức buông cây đàn ghita, ôm chăn vào lòng hít hà.
Mặt càng đỏ hơn, một mình lẩm bẩm: "Cái gì chứ, trên chăn toàn là mùi của tên kia... Dù vẫn rất dễ ngửi."
Nàng cởi giày ngồi ngay ngắn lên giường tựa vào đầu giường, tiếp tục ôm thêm nhiều chăn gối vào lòng, nhếch môi: "Mà... đây là hôm qua mình vừa mới thay chăn, thay lại cũng phiền, tối nay cứ thế đắp đi ngủ thôi."
Nàng thậm chí còn tự lừa mình: "Đều tại tên kia làm bẩn hết chăn ga của mình."
Nàng nằm trên giường đắp chiếc chăn mang mùi của Lâm Chính Nhiên, nhắm mắt lại ngủ ngon lành hạnh phúc, cứ như là hắn ở bên cạnh vậy.
Cách ngày thi đấu một tuần, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ đi trên đường ở trường.
Giang Tuyết Lỵ khoanh tay sau lưng hỏi Lâm Chính Nhiên một câu: "Đồ ngốc, nếu em được chọn, sau này có phải em sẽ thường xuyên phải ở trong phòng tập để luyện không?"
Lâm Chính Nhiên nói: "Không nhất định, cái này tùy người, bình thường người mới thì chắc chắn sẽ phải ở phòng tập luyện, vì phòng làm việc đều có giáo viên hướng dẫn chuyên nghiệp, nhưng nếu ca sĩ tự có tài nguyên thì thực tế cũng không cần."
Giang Tuyết Lỵ do dự nhìn về phía trước nói: "Nhưng mà... em không thích tập chung với các ca sĩ khác, em vẫn muốn anh dạy em hát..." Nói xong nàng ngẩng đầu lên vẻ ngạo kiều:
"Anh đừng hiểu lầm nha, chỉ là em thấy anh rất có năng lực trong việc ca hát, không có lý do nào khác đâu."
Lâm Chính Nhiên khinh bỉ nhìn nàng một cái: "Thật sao? Vậy tôi phải cảm ơn cô nương Giang coi trọng tôi quá."
Giang Tuyết Lỵ cắn môi dưới hừ một tiếng: "Cái gì mà cảm ơn tôi, nghe chói tai quá."
Lâm Chính Nhiên sớm đã có kế hoạch, sở dĩ phòng làm việc của ngôi sao nhỏ tuổi vẫn còn ở vùng hương trấn, làm ăn không tốt là vì ông chủ là một người phụ nữ trung niên chấp nhất với ước mơ.
Không đi cửa sau mà chỉ nhìn thực lực, nên ý định của Lâm Chính Nhiên là cho Giang Tuyết Lỵ đăng ký tham gia, giai đoạn đầu tăng nhân khí chờ qua một thời gian ngắn khi mình kiếm được tiền trực tiếp mua lại phòng làm việc này, như vậy Giang Tuyết Lỵ sẽ biến thành ca sĩ dưới trướng của mình, con đường sau này sẽ tuyệt đối không thể đi sai đường.
Cũng tránh cho bị những chuyện lung tung rối loạn ảnh hưởng, dù sao thì ông chủ cũng là mình.
Lâm Chính Nhiên nói:
"Cứ yên tâm đi, việc anh cho em tham gia phòng làm việc chỉ là để cho em có một cái bệ phóng tạm thời hướng ra thế giới, có bệ phóng hỗ trợ thì em có thể sớm được tham gia các buổi biểu diễn lớn nhỏ, tăng kinh nghiệm, tránh cho một cô bé đơn thương độc mã bị người ta lừa gạt, dù sao thì mỗi khi em diễn anh có thể đi cùng, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên em được."
"Sao không thể đi theo giúp em suốt ạ?" Nàng tò mò nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính Nhiên thật thà nói: "Vì anh còn phải dạy Hà Tình nữa, sau này em ấy cũng muốn tham gia các cuộc thi mà, không lẽ anh cũng đi theo cô ấy à?"
"Anh! Sao anh lại hoa tâm vậy hả! Bận chết anh đi!" Nàng tức giận giậm chân.
Lâm Chính Nhiên nói tiếp: "Về việc luyện tập chắc chắn vẫn là anh dạy cho em, dù sao em cũng coi như là ngôi sao ca nhạc do một tay anh nâng đỡ, sau này anh phải thu phí."
Điểm này Giang Tuyết Lỵ không phủ nhận, nếu không có Lâm Chính Nhiên giúp đỡ, dựa vào một mình nàng chắc chắn không có thực lực như ngày hôm nay.
Chỉ là tiền phí...
Nàng chạy đến trước mặt Lâm Chính Nhiên, hoàn toàn không để ý đến chỗ xa kia đang có một thiếu nữ thanh thuần buộc tóc đuôi ngựa thấy được Lâm Chính Nhiên, muốn chạy đến nhưng thấy hai người rồi lại dừng bước.
Giang Tuyết Lỵ khoanh tay sau lưng, thân thể nghiêng về phía trước đưa ngón tay, có lần chủ động trước, chí ít bây giờ nàng đã không còn xoắn xuýt như vậy nữa:
"Đồ ngốc, coi như sau này em thật sự rất nổi tiếng rất nổi tiếng, câu em từng nói năm đó cũng chắc chắn, xem như là em đáng thương trả ân cho anh, em có thể lấy anh, nhưng là vì không muốn cho anh cô đơn sống quãng đời còn lại, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm đó!"
Lâm Chính Nhiên gõ đầu nàng rồi đi lướt qua bên cạnh: "Ai nói phí anh muốn là cái này? Mà một đứa bé mười hai tuổi như em biết lấy chồng là như thế nào à?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ: "Em lớn hết cả rồi! Lúc còn nhỏ không biết thì thôi, bây giờ chẳng lẽ vẫn không biết ư?! Không phải là kết hôn với anh sao?" Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ hô to: "Em không sợ đâu nhé! Với cả em cũng chỉ là trả công cho anh thôi!"
Hai người cãi nhau ỏm tỏi hướng về phía xa bước đi.
Hà Tình ngơ ngác đứng đó, còn Hân Hân thì nhìn theo Lâm Chính Nhiên, nghe thấy lúc nãy: "Kết hôn... Giang Tuyết Lỵ vậy mà nói với Lâm Chính Nhiên sau này muốn gả cho anh ấy à."
Một lát sau Hàn Văn Văn đi đến, thấy bạn thân đờ đẫn đứng đó, hỏi làm sao.
Bỗng nhiên lại thấy Hà Tình khóc nhè, ôm lấy Hàn Văn Văn: "Biết làm sao giờ Văn Văn ơi, hai người họ hình như ngày càng thân thiết, có phải là mình sắp thua rồi không! Mình phải làm gì bây giờ?"
Hàn Văn Văn nghiêng đầu an ủi Hà Tình, thầm nghĩ không thể đi được, cứ ngạo kiều như vậy thì có thể thắng sao?
Nếu thật sự là Tiểu Tình Tình yếu thế, vậy cũng chỉ có thể chính mình thích hợp phát lực, tham dự vào, thúc đẩy tình cảm hai người cố gắng làm sâu sắc thêm một chút.
"Đừng lo lắng, ta giúp ngươi nghĩ cách."
Buổi tiệc tối tân sinh một năm một lần của trường Nhất Trung cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Trong ba tuần này, vì chuyện của Giang Tuyết Lỵ có vẻ khẩn trương hơn một chút, nên Lâm Chính Nhiên dành nhiều thời gian cho Giang Tuyết Lỵ hơn.
Cuối tuần Lâm Chính Nhiên sẽ đi tìm nàng, nằm trên giường của Giang Tuyết Lỵ.
Nghe nàng ngồi ở mép giường gảy đàn ghita hoặc hát chay.
Nếu chỗ nào có vấn đề liền chỉ điểm một chút, ví dụ như dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào đùi nàng: "Hơi thở không đúng lắm, câu đầu tiên hạ thấp áp lực hơi một chút, lại thử."
Giang Tuyết Lỵ đáp lời, sờ lên chỗ chân vừa bị chạm vào, trong lòng rộn ràng.
Rồi lén nhìn Lâm Chính Nhiên đang nằm trên gối của mình ngước mắt nhìn trần nhà.
Nghĩ bụng thằng ngốc này rõ ràng chưa từng thấy hắn luyện tập qua bao giờ, nhưng thiên phú âm nhạc vậy mà cao đến thế, mình từ đầu đến cuối đuổi theo không kịp hắn.
"Chỗ này khó luyện lắm, trước đó em tự luyện một mình lâu lắm vẫn cứ sai." Nàng giải thích.
"Đó là tại vì không có ta ở đây, có ta là được rồi."
Thằng ngốc thật tự luyến. Giang Tuyết Lỵ nghĩ thầm.
Sau khi dựa theo Lâm Chính Nhiên làm lại một lần, kết quả tốt hơn hẳn một trời một vực, nàng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chính Nhiên vui vẻ nhìn nàng một cái: "Không tệ, nếu không thuần thục thì hát nhiều lần theo phương pháp của ta, điều chỉnh âm điệu."
Giang Tuyết Lỵ nghe lời hát thêm mấy lần, một lần hát hay hơn một lần.
Không khỏi cảm khái: "Thật là kỳ lạ, thật ra em sớm đã phát hiện, mỗi lần anh dạy em thì tốc độ học của em ít nhất cũng gấp hai lần so với lúc em tự luyện tập, không chỉ kỹ xảo, rất nhiều kỹ xảo em dù biết rõ nhưng vẫn luyện rất lâu không được, nhưng chỉ cần anh ở đây là em sẽ học được, cái này... quá là tà môn rồi?"
Giang Tuyết Lỵ tò mò nhìn Lâm Chính Nhiên: "Đồ ngốc, miệng anh được khai quang à?"
Lâm Chính Nhiên không nhanh không chậm ngồi dậy, trong ánh mắt khó hiểu của Giang Tuyết Lỵ, cong ngón tay búng trán nàng một cái.
Giang Tuyết Lỵ đau kêu lên, sờ lên trán chu môi oán trách: "Đánh em làm gì?"
Lâm Chính Nhiên lại nằm xuống giường: "Đừng nói nhảm, luyện tiếp hơi thở đi, sắp tới tiệc tối tân sinh rồi, có được chọn hay không phải xem bản lĩnh của em, đây là bước đầu tiên hoàn thành mơ ước của em, cẩn trọng chút."
Hắn ngáp một cái quay lưng về phía Giang Tuyết Lỵ, đắp chăn của nàng lên như muốn đi ngủ.
Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt nhìn tấm chăn mình đắp kín người cứ thế bị hắn che, nghĩ bụng anh làm vậy tối em sao mà đắp được?
Anh không biết là khi em ngủ không thích mặc áo ngủ mà!
Nàng nhắm mắt thẹn quá hóa giận: "Đồ ngốc!"
Lâm Chính Nhiên nhắm mắt: "Chưa kể mỗi lần em mắng người đều giống như làm nũng ấy, chỉ là khi em mắng anh có thể nói lý do ra không? Nếu không sao anh biết vì sao em mắng anh?"
Bị Lâm Chính Nhiên chọc ghẹo, mặt Giang Tuyết Lỵ đỏ lên thấy rõ, giọng cũng lắp bắp: "Làm… Làm nũng?" Tay nhỏ sau lưng Lâm Chính Nhiên giơ lên đấm bóp thoăn thoắt, lực vừa phải:
"Ai làm nũng chứ! Sao em lại làm nũng với anh được! Còn nữa anh quan tâm làm gì chuyện em mắng anh vì lý do gì! Không có lý do em cũng mắng! Đồ ngốc, đồ ngốc! Em ghét anh chết đi được! Ghét nhất là anh!"
Lâm Chính Nhiên bỏ ngoài tai lời nàng nói, chỉ cảm nhận lực ở tay nàng.
Nhắc nhở: "Lên trên đấm đi."
"Anh coi em là đang đấm bóp cho anh đó à!" Giang Tuyết Lỵ miệng không phục nhưng tay vẫn thành thật lên trên đấm nhẹ, đấm xong còn bướng bỉnh nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Lực vẫn được."
"Hừ! Bệnh hoạn." Lại nói một câu đáng ghét rồi tiếp tục luyện hát.
Chỉ là có một chuyện Lâm Chính Nhiên mãi không biết, đó là mỗi lần Lâm Chính Nhiên nằm qua trên giường nàng, Giang Tuyết Lỵ nghĩ trong lòng là muốn thay chăn ga gối, tranh thủ thời gian thay bộ chăn ga này! Đều bị tên ngốc ngủ làm bẩn rồi.
Nhưng thực tế, sau khi tạm biệt Lâm Chính Nhiên, một mình trở về phòng ngủ, xem xét chiếc chăn bị ai đó che kín trên giường.
Thiếu nữ tuổi dậy thì mặt đỏ cắn môi.
Sẽ từ từ ngồi xuống giường, rất có nghi thức buông cây đàn ghita, ôm chăn vào lòng hít hà.
Mặt càng đỏ hơn, một mình lẩm bẩm: "Cái gì chứ, trên chăn toàn là mùi của tên kia... Dù vẫn rất dễ ngửi."
Nàng cởi giày ngồi ngay ngắn lên giường tựa vào đầu giường, tiếp tục ôm thêm nhiều chăn gối vào lòng, nhếch môi: "Mà... đây là hôm qua mình vừa mới thay chăn, thay lại cũng phiền, tối nay cứ thế đắp đi ngủ thôi."
Nàng thậm chí còn tự lừa mình: "Đều tại tên kia làm bẩn hết chăn ga của mình."
Nàng nằm trên giường đắp chiếc chăn mang mùi của Lâm Chính Nhiên, nhắm mắt lại ngủ ngon lành hạnh phúc, cứ như là hắn ở bên cạnh vậy.
Cách ngày thi đấu một tuần, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ đi trên đường ở trường.
Giang Tuyết Lỵ khoanh tay sau lưng hỏi Lâm Chính Nhiên một câu: "Đồ ngốc, nếu em được chọn, sau này có phải em sẽ thường xuyên phải ở trong phòng tập để luyện không?"
Lâm Chính Nhiên nói: "Không nhất định, cái này tùy người, bình thường người mới thì chắc chắn sẽ phải ở phòng tập luyện, vì phòng làm việc đều có giáo viên hướng dẫn chuyên nghiệp, nhưng nếu ca sĩ tự có tài nguyên thì thực tế cũng không cần."
Giang Tuyết Lỵ do dự nhìn về phía trước nói: "Nhưng mà... em không thích tập chung với các ca sĩ khác, em vẫn muốn anh dạy em hát..." Nói xong nàng ngẩng đầu lên vẻ ngạo kiều:
"Anh đừng hiểu lầm nha, chỉ là em thấy anh rất có năng lực trong việc ca hát, không có lý do nào khác đâu."
Lâm Chính Nhiên khinh bỉ nhìn nàng một cái: "Thật sao? Vậy tôi phải cảm ơn cô nương Giang coi trọng tôi quá."
Giang Tuyết Lỵ cắn môi dưới hừ một tiếng: "Cái gì mà cảm ơn tôi, nghe chói tai quá."
Lâm Chính Nhiên sớm đã có kế hoạch, sở dĩ phòng làm việc của ngôi sao nhỏ tuổi vẫn còn ở vùng hương trấn, làm ăn không tốt là vì ông chủ là một người phụ nữ trung niên chấp nhất với ước mơ.
Không đi cửa sau mà chỉ nhìn thực lực, nên ý định của Lâm Chính Nhiên là cho Giang Tuyết Lỵ đăng ký tham gia, giai đoạn đầu tăng nhân khí chờ qua một thời gian ngắn khi mình kiếm được tiền trực tiếp mua lại phòng làm việc này, như vậy Giang Tuyết Lỵ sẽ biến thành ca sĩ dưới trướng của mình, con đường sau này sẽ tuyệt đối không thể đi sai đường.
Cũng tránh cho bị những chuyện lung tung rối loạn ảnh hưởng, dù sao thì ông chủ cũng là mình.
Lâm Chính Nhiên nói:
"Cứ yên tâm đi, việc anh cho em tham gia phòng làm việc chỉ là để cho em có một cái bệ phóng tạm thời hướng ra thế giới, có bệ phóng hỗ trợ thì em có thể sớm được tham gia các buổi biểu diễn lớn nhỏ, tăng kinh nghiệm, tránh cho một cô bé đơn thương độc mã bị người ta lừa gạt, dù sao thì mỗi khi em diễn anh có thể đi cùng, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên em được."
"Sao không thể đi theo giúp em suốt ạ?" Nàng tò mò nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính Nhiên thật thà nói: "Vì anh còn phải dạy Hà Tình nữa, sau này em ấy cũng muốn tham gia các cuộc thi mà, không lẽ anh cũng đi theo cô ấy à?"
"Anh! Sao anh lại hoa tâm vậy hả! Bận chết anh đi!" Nàng tức giận giậm chân.
Lâm Chính Nhiên nói tiếp: "Về việc luyện tập chắc chắn vẫn là anh dạy cho em, dù sao em cũng coi như là ngôi sao ca nhạc do một tay anh nâng đỡ, sau này anh phải thu phí."
Điểm này Giang Tuyết Lỵ không phủ nhận, nếu không có Lâm Chính Nhiên giúp đỡ, dựa vào một mình nàng chắc chắn không có thực lực như ngày hôm nay.
Chỉ là tiền phí...
Nàng chạy đến trước mặt Lâm Chính Nhiên, hoàn toàn không để ý đến chỗ xa kia đang có một thiếu nữ thanh thuần buộc tóc đuôi ngựa thấy được Lâm Chính Nhiên, muốn chạy đến nhưng thấy hai người rồi lại dừng bước.
Giang Tuyết Lỵ khoanh tay sau lưng, thân thể nghiêng về phía trước đưa ngón tay, có lần chủ động trước, chí ít bây giờ nàng đã không còn xoắn xuýt như vậy nữa:
"Đồ ngốc, coi như sau này em thật sự rất nổi tiếng rất nổi tiếng, câu em từng nói năm đó cũng chắc chắn, xem như là em đáng thương trả ân cho anh, em có thể lấy anh, nhưng là vì không muốn cho anh cô đơn sống quãng đời còn lại, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm đó!"
Lâm Chính Nhiên gõ đầu nàng rồi đi lướt qua bên cạnh: "Ai nói phí anh muốn là cái này? Mà một đứa bé mười hai tuổi như em biết lấy chồng là như thế nào à?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ: "Em lớn hết cả rồi! Lúc còn nhỏ không biết thì thôi, bây giờ chẳng lẽ vẫn không biết ư?! Không phải là kết hôn với anh sao?" Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ hô to: "Em không sợ đâu nhé! Với cả em cũng chỉ là trả công cho anh thôi!"
Hai người cãi nhau ỏm tỏi hướng về phía xa bước đi.
Hà Tình ngơ ngác đứng đó, còn Hân Hân thì nhìn theo Lâm Chính Nhiên, nghe thấy lúc nãy: "Kết hôn... Giang Tuyết Lỵ vậy mà nói với Lâm Chính Nhiên sau này muốn gả cho anh ấy à."
Một lát sau Hàn Văn Văn đi đến, thấy bạn thân đờ đẫn đứng đó, hỏi làm sao.
Bỗng nhiên lại thấy Hà Tình khóc nhè, ôm lấy Hàn Văn Văn: "Biết làm sao giờ Văn Văn ơi, hai người họ hình như ngày càng thân thiết, có phải là mình sắp thua rồi không! Mình phải làm gì bây giờ?"
Hàn Văn Văn nghiêng đầu an ủi Hà Tình, thầm nghĩ không thể đi được, cứ ngạo kiều như vậy thì có thể thắng sao?
Nếu thật sự là Tiểu Tình Tình yếu thế, vậy cũng chỉ có thể chính mình thích hợp phát lực, tham dự vào, thúc đẩy tình cảm hai người cố gắng làm sâu sắc thêm một chút.
"Đừng lo lắng, ta giúp ngươi nghĩ cách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận