Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 157: Ta về sau khẳng định chiếu cố ngươi cả một đời (length: 9632)
Giang Tuyết Lỵ giật lấy chiếc quần lót bị tổn hại trong tay hắn, giấu vào trong ngực.
Mặt nàng xấu hổ đỏ bừng.
Nghĩ bụng thứ này chắc chắn là ấm áp lắm, dù sao cũng là đồ vật mặc sát người.
Lâm Chính Nhiên nhìn bộ dạng kiêu kỳ của nàng lại thấy buồn cười, còn mình thì đã mặc chỉnh tề quần áo xong xuôi.
Cái tên ngốc này hầu hạ người mặc quần áo rõ ràng không được cẩn thận bằng Văn Văn.
"Đừng ngại, đi, vứt chiếc quần lót đi, ta lại cùng ngươi đi cắt tóc, vừa rồi suýt nữa thì đến lượt chúng ta, kết quả lần này chậm trễ ngươi lại phải xếp hàng lại."
Giang Tuyết Lỵ miệng lẩm bẩm: "Xếp hàng lại thì cũng không sao. . Dù sao tối nay hai ta cũng không có chuyện gì khác làm."
Như vậy ngược lại còn có thể để Chính Nhiên ở bên mình nhiều hơn.
Hai người đi đến thùng rác gần đó, Giang Tuyết Lỵ ném đồ vào trong.
Nhưng không hiểu sao lại sợ có tên biến thái nào đó nhặt lên, hoặc là chó mèo hay loại động vật nhỏ nào đó lôi ra hoặc ngậm đi mất. .
Thế là cô tìm một cành cây đâm, phủ thêm rác rưởi lên phía trên.
Đảm bảo tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.
Lâm Chính Nhiên bình luận: "Vẫn rất cẩn thận."
Giang Tuyết Lỵ liếc nhìn hắn, Chính Nhiên ngươi chạm vào không sao, nhưng vật này những người khác thì nhất định không được chạm vào.
Trên đường trở về tiệm cắt tóc, Giang Tuyết Lỵ hai tay vòng sau lưng nhỏ giọng hỏi:
"Chính Nhiên, vừa rồi lúc ngươi đi cửa hàng đồ lót mua đồ, chủ tiệm không nói gì chứ? Bên trong chắc không có khách hàng nữ nào khác nhỉ? Nếu không ta nghĩ đến đã thấy xấu hổ rồi."
Lâm Chính Nhiên nhớ lại chuyện đi cửa hàng đồ lót lúc nãy.
Nói ngắn gọn: "Ngươi đừng nói nữa, ta vừa vào cửa hàng đồ lót, bên trong đúng là có rất nhiều cô gái đang chọn đồ lót, bà chủ còn hỏi ta mua gì, rất nhiều người đều nhìn ta."
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ mặt đỏ bừng, hơi giật mình: "A? Thật hỏi à? Vậy ngươi nói sao?"
Lâm Chính Nhiên đương nhiên: "Ta đương nhiên liền nói là ta muốn mua quần lót."
"Sau đó thì sao?" Giang Tuyết Lỵ lo lắng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ họ sẽ mắng ngươi là biến thái à? !"
Lâm Chính Nhiên cố ý làm ra vẻ đang suy nghĩ: "Ừm...."
"Thật hay giả?" Thấy hắn do dự, cô cho là Chính Nhiên khó mở lời, nàng nắm chặt tay sốt sắng nói tiếp:
"Vậy nếu vậy ta muốn qua đó giải thích, giải thích ta là bạn gái của ngươi, ngươi mua quần lót là cho ta, không phải những gì họ có thể nghĩ!"
Lâm Chính Nhiên tò mò: "Ta về cả rồi, ngươi còn qua đó chẳng phải là thừa chuyện sao?"
Giang Tuyết Lỵ nghiêm túc nói: "Sao lại là thừa chuyện được? Ngươi là bạn trai của ta, chuyện vừa rồi cũng là vì ta mà ra, sao ta có thể để ngươi vì ta mà bị mắng chứ? !"
Nàng trực tiếp muốn kéo Lâm Chính Nhiên đi giải thích trong tiệm: "Không được không được, ta phải qua đó giải thích chân tướng sự việc trước, ngươi mau nói cho ta là tiệm nào, ta không thể để người khác nói ngươi! Ta phải thay ngươi đòi lại công bằng!"
Giang Tuyết Lỵ biết tính cách của mình vốn không tốt, nếu lại vì chuyện này mà để Chính Nhiên chịu thiệt, vậy mình còn xứng làm bạn gái gì nữa, nàng chịu ấm ức có thể, chứ Chính Nhiên tuyệt đối không thể.
Kết quả Lâm Chính Nhiên nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của cô nàng ngốc này, liền nắm chặt bàn tay đang túm vạt áo mình của cô.
"Được rồi, đừng lo lắng, họ không có nói thế về ta."
Giang Tuyết Lỵ nhìn lại hắn: "Thật sao?"
Lâm Chính Nhiên mỉm cười: "Đương nhiên, với lại thế giới hiện thực có ai trước mặt chửi người là biến thái chứ? Đó chỉ là hiệu ứng phim ảnh thôi, trừ khi đối phương thật sự tức giận, mà đã tức giận thì cũng không mắng biến thái mà là chửi đồ biến thái."
Giang Tuyết Lỵ cảm thấy cũng có chút đạo lý: "Vậy rốt cuộc vừa rồi ngươi vào trong tiệm xảy ra chuyện gì?"
"Ta chỉ mua chiếc áo đó thôi mà, sao có cảm giác giống như là đại sự vậy?" Hắn thấy Giang Tuyết Lỵ thực sự lo lắng liền kể lại sự việc: "Vừa rồi ta vào cửa hàng đồ lót sau đó nói với bà chủ là mua loại quần áo lót như của ngươi Sau đó bà chủ liền nhìn ta một cái, mấy cô gái khác trong tiệm cũng nhìn ta một chút, sau đó. . ."
Giang Tuyết Lỵ nhắc lại: "Sau đó?"
Lâm Chính Nhiên tiếp lời:
"Sau đó bà chủ có lẽ thấy dáng vẻ ta không giống biến thái, đột nhiên lại bắt đầu khen ngợi ta, nói ta đúng là một người tốt, một mình đi mua đồ này cho bạn gái gì gì đó, cô ấy hỏi ta có phải lần đầu tới mua không, ta nói đúng, thế là cô ấy dẫn ta đi lựa đồ, vô cùng nhiệt tình."
"Hả?" Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác: "Vậy những cô gái nhìn ngươi đâu? Họ nói gì?"
Lâm Chính Nhiên: "Trên đường ta đi mua quần lót, mấy cô gái vừa nãy nhìn ta cũng có nói chuyện phiếm, nói một người tốt như ta không nhiều, nên khi biết rõ ta mua đồ lót cho bạn gái, ta đi ra khỏi tiệm còn có mấy người đến xin Wechat, nói muốn kết bạn."
Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác miệng há hốc, dù Lâm Chính Nhiên nghe có vẻ như đang nói đùa.
Nhưng nàng đột nhiên ý thức được, nhận ra điều mình đã bỏ qua nãy giờ, đó chính là chưa nói đến vẻ ngoài đẹp trai của Chính Nhiên, mà khí chất lại quá mạnh.
Với vẻ ngoài và khí chất đó, đừng nói là đi mua quần lót, ngay cả mua gì đi nữa người khác cũng sẽ không nghĩ là biến thái.
Chỉ có loại con trai lén la lén lút hoặc ánh mắt phiêu dật đi mua thì mới bị người ta nghi ngờ thôi.
"Biết thế đ.ánh c.h.ế.t cũng không cho ngươi đi." Cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Lần này đến lượt Lâm Chính Nhiên ngạc nhiên: "Vì sao? Thế không phải là rất thuận lợi sao?"
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay, giọng nói hoảng hốt, tốc độ cực nhanh, một mặt chua lè, mắt to trong veo trừng mắt:
"Nhưng mà... nhưng mà có người xin Wechat của cái tên ngốc nhà ngươi! Ngươi không được cho! Ngươi đã có bạn gái rồi mà! Hơn nữa còn tận hai người, không thể nhiều hơn nữa!"
Lâm Chính Nhiên: "Ta không cho."
"Thật hay giả đấy! Ngươi đừng gạt ta! Là thật không cho à? ! Chính Nhiên, ngươi tuyệt đối không được thêm Wechat của con gái khác đâu đó nha!"
"Ngươi không tin ta?"
"Sao lại không tin được chứ? ! Ngươi nói gì ta cũng tin hết, chỉ là về phía con gái thì ta biết Chính Nhiên là cái tên đào hoa! Trời ơi, biết thế ta đã không để tự ngươi đi! Mua đồ như này sao ta không nghĩ đến sẽ có cô gái nào đó thích ngươi vì chuyện đó chứ!"
Lâm Chính Nhiên thấy cô còn khoa trương hơn lúc nãy.
Đi về phía tiệm cắt tóc: "Đừng hoảng hốt nữa, cắt tóc đi."
Giang Tuyết Lỵ vội đuổi theo Lâm Chính Nhiên.
"Những cô gái xin thông tin liên lạc của ngươi có xinh đẹp không?"
Lâm Chính Nhiên chán nản liếc nhìn Giang Tuyết Lỵ một cái, Giang Tuyết Lỵ kiêu ngạo biết là không thể hỏi thêm được nữa.
Nếu không sẽ bị đ.ánh.
Nhưng nàng vẫn hậm hực một tiếng, nghĩ bụng lần sau những chuyện này mình nhất định phải đi cùng với hắn, không thể để hắn đơn độc hành động.
Trên đường về tiệm cắt tóc, tay nhỏ của Giang Tuyết Lỵ khẽ chạm vào tay Lâm Chính Nhiên.
Đầu vẫn cố làm như lơ đãng mang chút hờn ghen nhìn đi chỗ khác.
Lâm Chính Nhiên đành phải nắm tay cô cùng đi.
Vẻ ghen tuông trên mặt Giang Tuyết Lỵ lúc này mới bớt nghiêm trọng hơn, bất quá: "Lần này để ngươi một mình đi nơi nhiều con gái là lỗi của ta, nhưng mà. . Vẫn là cảm ơn ngươi đã mua quần lót cho ta."
"Giữa ngươi và ta còn cần cảm ơn?"
Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ bừng, đối với con gái mà nói, con trai đi mua băng vệ sinh hoặc loại đồ đặc biệt này cho mình thì không phải là chuyện nhỏ.
Bởi vì không thích bạn trai hời hợt giả dối, nên chắc chắn cũng sẽ không đi mua.
"Dù sao hôm nay ngươi đi mua những thứ này ta rất cảm động, nếu sau này ngươi bị ốm không làm được gì, ta nhất định sẽ từng chút từng chút hầu hạ ngươi trong nhà, chăm sóc ngươi cả đời."
Lâm Chính Nhiên không hiểu được mạch não của cô nàng ngốc này, không biết nàng đang nghĩ tới cái gì.
Trở lại tiệm cắt tóc, lại phải đợi hơn một giờ đồng hồ nữa.
Cuối cùng cũng đến lượt Giang Tuyết Lỵ.
Nhân viên nữ của tiệm gội đầu xong cho Giang Tuyết Lỵ, vừa khi cô ngồi xuống ghế.
Thợ cắt tóc bỗng đánh giá một câu: "Em gái, dáng vẻ và kiểu tóc này của em rất hợp với nhuộm tóc đấy, có từng nghĩ tới nhuộm tóc vàng không?"
"Hả? Em là học sinh mà, trường không cho nhuộm tóc."
"Chị biết em không thể nhuộm tóc, nhưng chị thấy em thật sự rất hợp, chị làm nghề ba mươi mấy năm chưa bao giờ thấy cô gái nào hợp nhuộm tóc vàng như em."
Giang Tuyết Lỵ nhìn cô chị đang cắt tóc cho mình trong gương: "Chị, nhìn chị cũng chỉ mới hai mươi thôi chứ."
Thợ cắt tóc cười xua tay: "Không cần để ý mấy chi tiết đó." Cô ấy cầm một bảng màu và dụng cụ nhuộm cho Giang Tuyết Lỵ xem:
"Xem nè, chính là màu này, tuy bây giờ em không nhuộm được, nhưng chị vô cùng đề xuất sau khi tốt nghiệp em hãy nhuộm, tóc vàng buộc hai bên rất hợp với em."
Giang Tuyết Lỵ nhìn hình ảnh màu vàng kia.
Cũng không biết vì sao, cô thực sự cảm thấy rất đẹp. . .
Chuyện đại học thì để sau, đến lúc đó lại hỏi ý kiến của Chính Nhiên.
Thế là thợ cắt tóc bắt đầu tỉa tóc tách tách, cắt đến lưng chừng tóc của Giang Tuyết Lỵ.
Chỉ là cô không để ý, bây giờ là 9 giờ 40 rồi, sắp đến giờ giới nghiêm thường ngày của ký túc xá nữ rồi. . .
Mặt nàng xấu hổ đỏ bừng.
Nghĩ bụng thứ này chắc chắn là ấm áp lắm, dù sao cũng là đồ vật mặc sát người.
Lâm Chính Nhiên nhìn bộ dạng kiêu kỳ của nàng lại thấy buồn cười, còn mình thì đã mặc chỉnh tề quần áo xong xuôi.
Cái tên ngốc này hầu hạ người mặc quần áo rõ ràng không được cẩn thận bằng Văn Văn.
"Đừng ngại, đi, vứt chiếc quần lót đi, ta lại cùng ngươi đi cắt tóc, vừa rồi suýt nữa thì đến lượt chúng ta, kết quả lần này chậm trễ ngươi lại phải xếp hàng lại."
Giang Tuyết Lỵ miệng lẩm bẩm: "Xếp hàng lại thì cũng không sao. . Dù sao tối nay hai ta cũng không có chuyện gì khác làm."
Như vậy ngược lại còn có thể để Chính Nhiên ở bên mình nhiều hơn.
Hai người đi đến thùng rác gần đó, Giang Tuyết Lỵ ném đồ vào trong.
Nhưng không hiểu sao lại sợ có tên biến thái nào đó nhặt lên, hoặc là chó mèo hay loại động vật nhỏ nào đó lôi ra hoặc ngậm đi mất. .
Thế là cô tìm một cành cây đâm, phủ thêm rác rưởi lên phía trên.
Đảm bảo tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.
Lâm Chính Nhiên bình luận: "Vẫn rất cẩn thận."
Giang Tuyết Lỵ liếc nhìn hắn, Chính Nhiên ngươi chạm vào không sao, nhưng vật này những người khác thì nhất định không được chạm vào.
Trên đường trở về tiệm cắt tóc, Giang Tuyết Lỵ hai tay vòng sau lưng nhỏ giọng hỏi:
"Chính Nhiên, vừa rồi lúc ngươi đi cửa hàng đồ lót mua đồ, chủ tiệm không nói gì chứ? Bên trong chắc không có khách hàng nữ nào khác nhỉ? Nếu không ta nghĩ đến đã thấy xấu hổ rồi."
Lâm Chính Nhiên nhớ lại chuyện đi cửa hàng đồ lót lúc nãy.
Nói ngắn gọn: "Ngươi đừng nói nữa, ta vừa vào cửa hàng đồ lót, bên trong đúng là có rất nhiều cô gái đang chọn đồ lót, bà chủ còn hỏi ta mua gì, rất nhiều người đều nhìn ta."
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ mặt đỏ bừng, hơi giật mình: "A? Thật hỏi à? Vậy ngươi nói sao?"
Lâm Chính Nhiên đương nhiên: "Ta đương nhiên liền nói là ta muốn mua quần lót."
"Sau đó thì sao?" Giang Tuyết Lỵ lo lắng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ họ sẽ mắng ngươi là biến thái à? !"
Lâm Chính Nhiên cố ý làm ra vẻ đang suy nghĩ: "Ừm...."
"Thật hay giả?" Thấy hắn do dự, cô cho là Chính Nhiên khó mở lời, nàng nắm chặt tay sốt sắng nói tiếp:
"Vậy nếu vậy ta muốn qua đó giải thích, giải thích ta là bạn gái của ngươi, ngươi mua quần lót là cho ta, không phải những gì họ có thể nghĩ!"
Lâm Chính Nhiên tò mò: "Ta về cả rồi, ngươi còn qua đó chẳng phải là thừa chuyện sao?"
Giang Tuyết Lỵ nghiêm túc nói: "Sao lại là thừa chuyện được? Ngươi là bạn trai của ta, chuyện vừa rồi cũng là vì ta mà ra, sao ta có thể để ngươi vì ta mà bị mắng chứ? !"
Nàng trực tiếp muốn kéo Lâm Chính Nhiên đi giải thích trong tiệm: "Không được không được, ta phải qua đó giải thích chân tướng sự việc trước, ngươi mau nói cho ta là tiệm nào, ta không thể để người khác nói ngươi! Ta phải thay ngươi đòi lại công bằng!"
Giang Tuyết Lỵ biết tính cách của mình vốn không tốt, nếu lại vì chuyện này mà để Chính Nhiên chịu thiệt, vậy mình còn xứng làm bạn gái gì nữa, nàng chịu ấm ức có thể, chứ Chính Nhiên tuyệt đối không thể.
Kết quả Lâm Chính Nhiên nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của cô nàng ngốc này, liền nắm chặt bàn tay đang túm vạt áo mình của cô.
"Được rồi, đừng lo lắng, họ không có nói thế về ta."
Giang Tuyết Lỵ nhìn lại hắn: "Thật sao?"
Lâm Chính Nhiên mỉm cười: "Đương nhiên, với lại thế giới hiện thực có ai trước mặt chửi người là biến thái chứ? Đó chỉ là hiệu ứng phim ảnh thôi, trừ khi đối phương thật sự tức giận, mà đã tức giận thì cũng không mắng biến thái mà là chửi đồ biến thái."
Giang Tuyết Lỵ cảm thấy cũng có chút đạo lý: "Vậy rốt cuộc vừa rồi ngươi vào trong tiệm xảy ra chuyện gì?"
"Ta chỉ mua chiếc áo đó thôi mà, sao có cảm giác giống như là đại sự vậy?" Hắn thấy Giang Tuyết Lỵ thực sự lo lắng liền kể lại sự việc: "Vừa rồi ta vào cửa hàng đồ lót sau đó nói với bà chủ là mua loại quần áo lót như của ngươi Sau đó bà chủ liền nhìn ta một cái, mấy cô gái khác trong tiệm cũng nhìn ta một chút, sau đó. . ."
Giang Tuyết Lỵ nhắc lại: "Sau đó?"
Lâm Chính Nhiên tiếp lời:
"Sau đó bà chủ có lẽ thấy dáng vẻ ta không giống biến thái, đột nhiên lại bắt đầu khen ngợi ta, nói ta đúng là một người tốt, một mình đi mua đồ này cho bạn gái gì gì đó, cô ấy hỏi ta có phải lần đầu tới mua không, ta nói đúng, thế là cô ấy dẫn ta đi lựa đồ, vô cùng nhiệt tình."
"Hả?" Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác: "Vậy những cô gái nhìn ngươi đâu? Họ nói gì?"
Lâm Chính Nhiên: "Trên đường ta đi mua quần lót, mấy cô gái vừa nãy nhìn ta cũng có nói chuyện phiếm, nói một người tốt như ta không nhiều, nên khi biết rõ ta mua đồ lót cho bạn gái, ta đi ra khỏi tiệm còn có mấy người đến xin Wechat, nói muốn kết bạn."
Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác miệng há hốc, dù Lâm Chính Nhiên nghe có vẻ như đang nói đùa.
Nhưng nàng đột nhiên ý thức được, nhận ra điều mình đã bỏ qua nãy giờ, đó chính là chưa nói đến vẻ ngoài đẹp trai của Chính Nhiên, mà khí chất lại quá mạnh.
Với vẻ ngoài và khí chất đó, đừng nói là đi mua quần lót, ngay cả mua gì đi nữa người khác cũng sẽ không nghĩ là biến thái.
Chỉ có loại con trai lén la lén lút hoặc ánh mắt phiêu dật đi mua thì mới bị người ta nghi ngờ thôi.
"Biết thế đ.ánh c.h.ế.t cũng không cho ngươi đi." Cô bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Lần này đến lượt Lâm Chính Nhiên ngạc nhiên: "Vì sao? Thế không phải là rất thuận lợi sao?"
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay, giọng nói hoảng hốt, tốc độ cực nhanh, một mặt chua lè, mắt to trong veo trừng mắt:
"Nhưng mà... nhưng mà có người xin Wechat của cái tên ngốc nhà ngươi! Ngươi không được cho! Ngươi đã có bạn gái rồi mà! Hơn nữa còn tận hai người, không thể nhiều hơn nữa!"
Lâm Chính Nhiên: "Ta không cho."
"Thật hay giả đấy! Ngươi đừng gạt ta! Là thật không cho à? ! Chính Nhiên, ngươi tuyệt đối không được thêm Wechat của con gái khác đâu đó nha!"
"Ngươi không tin ta?"
"Sao lại không tin được chứ? ! Ngươi nói gì ta cũng tin hết, chỉ là về phía con gái thì ta biết Chính Nhiên là cái tên đào hoa! Trời ơi, biết thế ta đã không để tự ngươi đi! Mua đồ như này sao ta không nghĩ đến sẽ có cô gái nào đó thích ngươi vì chuyện đó chứ!"
Lâm Chính Nhiên thấy cô còn khoa trương hơn lúc nãy.
Đi về phía tiệm cắt tóc: "Đừng hoảng hốt nữa, cắt tóc đi."
Giang Tuyết Lỵ vội đuổi theo Lâm Chính Nhiên.
"Những cô gái xin thông tin liên lạc của ngươi có xinh đẹp không?"
Lâm Chính Nhiên chán nản liếc nhìn Giang Tuyết Lỵ một cái, Giang Tuyết Lỵ kiêu ngạo biết là không thể hỏi thêm được nữa.
Nếu không sẽ bị đ.ánh.
Nhưng nàng vẫn hậm hực một tiếng, nghĩ bụng lần sau những chuyện này mình nhất định phải đi cùng với hắn, không thể để hắn đơn độc hành động.
Trên đường về tiệm cắt tóc, tay nhỏ của Giang Tuyết Lỵ khẽ chạm vào tay Lâm Chính Nhiên.
Đầu vẫn cố làm như lơ đãng mang chút hờn ghen nhìn đi chỗ khác.
Lâm Chính Nhiên đành phải nắm tay cô cùng đi.
Vẻ ghen tuông trên mặt Giang Tuyết Lỵ lúc này mới bớt nghiêm trọng hơn, bất quá: "Lần này để ngươi một mình đi nơi nhiều con gái là lỗi của ta, nhưng mà. . Vẫn là cảm ơn ngươi đã mua quần lót cho ta."
"Giữa ngươi và ta còn cần cảm ơn?"
Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ bừng, đối với con gái mà nói, con trai đi mua băng vệ sinh hoặc loại đồ đặc biệt này cho mình thì không phải là chuyện nhỏ.
Bởi vì không thích bạn trai hời hợt giả dối, nên chắc chắn cũng sẽ không đi mua.
"Dù sao hôm nay ngươi đi mua những thứ này ta rất cảm động, nếu sau này ngươi bị ốm không làm được gì, ta nhất định sẽ từng chút từng chút hầu hạ ngươi trong nhà, chăm sóc ngươi cả đời."
Lâm Chính Nhiên không hiểu được mạch não của cô nàng ngốc này, không biết nàng đang nghĩ tới cái gì.
Trở lại tiệm cắt tóc, lại phải đợi hơn một giờ đồng hồ nữa.
Cuối cùng cũng đến lượt Giang Tuyết Lỵ.
Nhân viên nữ của tiệm gội đầu xong cho Giang Tuyết Lỵ, vừa khi cô ngồi xuống ghế.
Thợ cắt tóc bỗng đánh giá một câu: "Em gái, dáng vẻ và kiểu tóc này của em rất hợp với nhuộm tóc đấy, có từng nghĩ tới nhuộm tóc vàng không?"
"Hả? Em là học sinh mà, trường không cho nhuộm tóc."
"Chị biết em không thể nhuộm tóc, nhưng chị thấy em thật sự rất hợp, chị làm nghề ba mươi mấy năm chưa bao giờ thấy cô gái nào hợp nhuộm tóc vàng như em."
Giang Tuyết Lỵ nhìn cô chị đang cắt tóc cho mình trong gương: "Chị, nhìn chị cũng chỉ mới hai mươi thôi chứ."
Thợ cắt tóc cười xua tay: "Không cần để ý mấy chi tiết đó." Cô ấy cầm một bảng màu và dụng cụ nhuộm cho Giang Tuyết Lỵ xem:
"Xem nè, chính là màu này, tuy bây giờ em không nhuộm được, nhưng chị vô cùng đề xuất sau khi tốt nghiệp em hãy nhuộm, tóc vàng buộc hai bên rất hợp với em."
Giang Tuyết Lỵ nhìn hình ảnh màu vàng kia.
Cũng không biết vì sao, cô thực sự cảm thấy rất đẹp. . .
Chuyện đại học thì để sau, đến lúc đó lại hỏi ý kiến của Chính Nhiên.
Thế là thợ cắt tóc bắt đầu tỉa tóc tách tách, cắt đến lưng chừng tóc của Giang Tuyết Lỵ.
Chỉ là cô không để ý, bây giờ là 9 giờ 40 rồi, sắp đến giờ giới nghiêm thường ngày của ký túc xá nữ rồi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận