Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 77: Hàn Văn Văn thư (length: 9688)
Trên bầu trời đủ màu sắc pháo hoa vẫn lốp bốp vang lên.
Khi buổi tiệc năm mới còn chưa kết thúc, thừa lúc Lâm Chính Nhiên chưa kịp nổi giận mắng mình, Hàn Văn Văn tranh thủ thời gian vẫy tay tạm biệt Lâm Chính Nhiên, cười tủm tỉm nói: "Chính Nhiên ca ca đừng quên sau khi làm xong việc năm mới thì đến phòng trọ dạy ta chơi game kiếm tiền nha, ta ở nhà chờ ngươi!"
Lâm Chính Nhiên nhìn bóng dáng Hàn Văn Văn đang chạy trốn, trán lấm tấm mồ hôi.
Ai ngờ đi được vài bước, Hàn Văn Văn lại quay lại, đỏ mặt nói: "À đúng, nhớ lau chút son môi trên trán đi nha, không thôi bị các bác phát hiện đó."
Lâm Chính Nhiên dùng tay sờ lên trán, lúc này mới phát hiện thật sự có một vệt đỏ.
Lặng lẽ lau sạch trán, thầm nghĩ: "Con hồ ly ranh ma."
Lâm Chính Nhiên thấy bóng nàng đã khuất, cũng quay người rời đi, chỉ là nhìn con rối hồ ly nhỏ màu hồng nhạt trong tay.
Cũng không biết nàng đã lấy đồ này từ đâu, mà trông giống Hàn Văn Văn y đúc.
Dùng tay bóp bóp, thấy lông xù xù.
Hả?
Lâm Chính Nhiên lại bóp thêm, phát hiện ở lưng con hồ ly như có vật gì đó giống như tờ giấy.
Lâm Chính Nhiên xoay con rối hồ ly lại, kéo khóa kéo ở phía sau ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy.
Cầm tờ giấy lên xem nội dung bên trong, ánh mắt hắn bất chợt trở nên u ám.
Trong thư viết như sau:
[Chính Nhiên ca ca biết không? Ở quê ta có một lễ hội gọi là "Liên Tâm", trung tâm của lễ hội có một cây cổ thụ có thể cầu duyên, ta đã đến đó hai lần rồi, phía trên đều hiện ra họ của ngươi. Trước đây ta không nghĩ mình sẽ có hứng thú với bạn nam nào, bởi vì có quá nhiều người theo đuổi ta, nhưng từ khi gặp Chính Nhiên ca ca, ta cảm thấy mình đã đánh giá cao bản thân mình, đứng trước mặt Chính Nhiên ca ca, người ta thật sự sẽ tim đập gia tốc, hươu con chạy loạn. Trước đây ta từng nghĩ sẽ tặng Chính Nhiên ca ca cho Tiểu Tình Tình, nhưng sau lần bị sốt kia thì ta không tài nào làm được, ta biết mình vẫn rất ích kỷ. Cho nên ta thề tất cả của Chính Nhiên ca ca, tất cả lần đầu tiên ta đều muốn giành được, nhưng mà ta mơ hồ có cảm giác, sau này Chính Nhiên ca ca nhất định sẽ trở nên rất lợi hại, thậm chí có thể cuối cùng ta và Tiểu Tình Tình đều là... Cánh của ngươi? ]
[PS: Mặt sau còn nữa nha]
Lâm Chính Nhiên lật tờ giấy lại.
[Ta đã từng tưởng tượng đến tình huống đó, cảm thấy theo tính cách của ta chắc chỉ có thể chấp nhận thôi, dù sao Chính Nhiên ca ca nói gì ta cũng sẽ nghe, người ta không dám cãi lại Chính Nhiên ca ca, huống chi Tiểu Tình Tình cũng rất tốt, nhưng mà... Dù Chính Nhiên ca ca không chỉ muốn một mình ta, ta cũng muốn là người được cưng chiều nhất, đây là tất cả những gì ta nghĩ]
[p PS: Nói thẳng với Chính Nhiên ca ca sẽ bị cự tuyệt thôi, nhưng mà những chuyện hôm nay ta làm, Chính Nhiên ca ca sẽ không cự tuyệt phải không? Dù sao người ta cũng đâu có muốn làm bạn gái ngươi, ta chỉ là muốn tất cả mọi thứ của Chính Nhiên ca ca thôi]
[Ppps: Nhớ xem xong xé tờ giấy vứt đi nha, cuối cùng -- cảm ơn Chính Nhiên ca ca đã ở bên cạnh ta đón năm mới, ta thật sự chưa bao giờ vui như thế này, chưa bao giờ mong chờ tương lai đến vậy]
Điện thoại đột nhiên hiện một tin nhắn.
Là Hàn Văn Văn gửi: "Nhất định phải xé tờ giấy ném đi đó nha, ngoài ra, trong những lúc vui vẻ này cũng không được mắng người ta nha, ta tốt mà, Chính Nhiên ca ca ngủ ngon ~"
Lâm Chính Nhiên thở dài thu điện thoại lại, xé tờ giấy ném vào thùng rác.
Bỏ con rối hồ ly vào túi rồi cũng đi về hướng nhà.
[Mấy ngày nay ngươi cùng yêu nữ Ma giáo đơn độc tách nhau ra trên đường ngẫu nhiên gặp phải Niên Thú hung ác, con Niên Thú này là Thượng Cổ Thần thú không gốc vô hình bất tử rất khó đánh bại, thế là hai người ngươi tìm được bí pháp thượng cổ, hợp sức cùng dân chúng dụ Niên Thú đến nơi trống trải, dùng trận pháp mà Niên Thú sợ nhất, thất thải pháo hoa trận, bao vây tiêu diệt nó ở thế gian]
[Trải qua trận chiến sinh tử này, yêu nữ Ma giáo nhìn thấy sự mạnh mẽ của ngươi liền thẳng thắn bày tỏ muốn có được ngươi, chuyện này đối với ngươi không biết là cơ duyên hay nghiệt duyên]
[Ngươi tiêu diệt Niên Thú, nhận được linh hồn chi lực của Niên Thú, tu vi linh khí tăng một, sức mạnh tăng bốn, tinh lực tăng một, thể lực tăng một]
[Ngươi nhận được quà tặng của yêu nữ Ma giáo là một tiểu hồ ly Hóa Sinh, có được vật này ngươi được thêm một sức mạnh, một tinh lực, năm thể lực, mười mị lực, cũng nhận được rất nhiều kinh nghiệm, còn chút nữa là đột phá cấp 50]
Lâm Chính Nhiên vừa đi vừa cảm nhận các loại thuộc tính tăng lên, cảm thấy năm sau có thể dễ dàng đột phá cấp 50.
Ngay sau khi Lâm Chính Nhiên đi, một chiếc xe Mã Toa Lạp Đế mang phong cách hoàn toàn khác với thị trấn nhỏ chạy qua chỗ hắn khi pháo hoa đang bay lên.
Người trong xe chỉ là đi ngang qua.
Cửa kính xe ở phía sau hạ xuống, lộ ra một bóng dáng mảnh mai ngồi bên trong, một thiếu nữ tao nhã tuyệt đẹp đang nhìn về phía những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, đôi mắt lạnh lùng như sương mù kia chỉ nhìn một lát rồi thu ánh mắt lại.
Không có nhiều cảm xúc dao động.
"Tiếp tục lái xe đi."
Tài xế gật đầu, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Sau năm mới, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, sau khi ăn Tết xong, kỳ nghỉ đông cũng chẳng còn mấy ngày.
Mấy ngày sau Giang Tuyết Lỵ quay lại thị trấn nhỏ, trước đây nàng chỉ gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên khi có chuyện rất quan trọng.
Nhưng kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này mà đã gọi đến hai lần.
Hơn nữa đều là chuyện không đâu.
"Ngốc à? Ta về rồi, ngươi đang làm gì đó?"
Lâm Chính Nhiên đang nằm đọc sách ở nhà: "Đọc sách."
Giang Tuyết Lỵ: "Ờ..."
Sau một phút im lặng.
Lâm Chính Nhiên: "Không có gì thì cúp máy."
"Này! Đợi đã nha! Khi nào thì ngươi mới dạy ta hát vậy?"
Lâm Chính Nhiên nghĩ nghĩ: "Chắc là sau khi khai giảng, dạo này ta còn có chút việc bận."
Giang Tuyết Lỵ lại ồ một tiếng: "Việc gì mà bận thế, vậy sau khai giảng đừng quên nha."
Lâm Chính Nhiên đáp: "Biết rồi."
Vừa cúp máy, Giang Tuyết Lỵ đang nằm trong phòng bực mình vung nắm tay nhỏ: "Hai mươi ngày không gặp, cái tên này không thèm nhớ đến mình gì cả! Đáng ghét quá đi!"
Hà Tình đương nhiên cũng không thiếu việc gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên, có điều so với Giang Tuyết Lỵ, chủ đề của Tiểu Hà Tình dù cũng rất chán, nhưng số lượng thì nhiều hơn.
Cho nên lần nào cũng phải kéo Lâm Chính Nhiên nói chuyện một hồi thật lâu.
Kỳ nghỉ đông sau Tết cũng không còn mấy ngày, hôm nay tại căn phòng trọ, tiểu hồ ly đang vừa chơi game vừa quay video.
Nghe tiếng gõ cửa, cả người nàng đột ngột giật mình.
Bởi vì sau năm mới, đây là lần đầu tiên Lâm Chính Nhiên đến tìm mình.
Khiến thao tác trong game của nàng bị lỗi cả.
"Chính Nhiên ca ca?"
Lâm Chính Nhiên dùng chìa khóa mở cửa, liền thấy Hàn Văn Văn đang mỉm cười nhìn mình, trán hơi đổ mồ hôi: "Năm nay chúng ta vẫn là lần đầu gặp nha Chính Nhiên ca ca."
Tiểu hồ ly dù có giảo hoạt đến đâu, thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự thật nàng là con gái.
Cho nên, sau khi đưa lá thư này đi, đêm giao thừa nàng đã không ngủ cả đêm, vùi mặt vào chăn xấu hổ cả đêm.
Lúc này Lâm Chính Nhiên đang nhìn mình, Hàn Văn Văn mỉm cười híp mắt nhìn lại.
Lâm Chính Nhiên liếc màn hình của nàng: "Nhìn ta làm gì? Tiếp tục chơi game đi, không phải ngươi đang quay video à?"
Hàn Văn Văn ồ một tiếng, nhìn vào màn hình game đã tối đen, vội vàng tranh thủ mua đồ, hồi sinh các kiểu.
Lâm Chính Nhiên đi ngang qua bên cạnh nàng, không nói hai lời cốc vào đầu nàng một cái.
Hàn Văn Văn kêu oai oái: "Tự nhiên đánh người ta, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc gì hết~"
Lâm Chính Nhiên cầm ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Hàn Văn Văn đồng học."
Hàn Văn Văn cắn môi đột nhiên xấu hổ nói: "Chính Nhiên ca ca đừng hư vậy có được không? Có gì thì đợi em chơi xong game rồi nói không được sao?"
"Được."
Chật vật đánh xong ván game này, ngay khi chữ "thất bại" vừa hiện trên màn hình, Hàn Văn Văn liền nhanh chóng bịt hai tai lại.
Mắt nàng quyến rũ nhìn hắn: "Chính Nhiên ca ca muốn nói gì thì nói đi."
Lâm Chính Nhiên: "...."
Hắn vừa định mở miệng.
Ai ngờ Hàn Văn Văn lập tức nhỏ giọng ngắt lời: "Em đói rồi, hay mình ăn cơm trước đi? Em làm cho anh món trứng xào cà chua."
Đột nhiên điện thoại Lâm Chính Nhiên reo lên, vừa nghe máy là một cô gái lạ gọi đến, Hàn Văn Văn lập tức bịt tai Lâm Chính Nhiên lại.
Vừa ghen tị vừa bực mình nói: "Thật ra lâu trước em đã muốn nói, lúc đang ở cùng em thì không được phép gọi điện thoại nói chuyện phiếm với những cô gái khác khi không có việc gì quan trọng, cả Tiểu Tình Tình cũng không được."
Lâm Chính Nhiên: "Vậy thì sao? Ngươi quản được à?"
Hàn Văn Văn ôm điện thoại di động của mình vào lòng, ghé lên bàn, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly: "Thì quản đấy~ Không cho anh nói chuyện với những cô gái khác."
Học kỳ mới khai giảng, rồi kết thúc, rồi... lại bắt đầu rồi lại kết thúc.
Cấp hai chớp mắt đã tốt nghiệp.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, Tiểu Hà Tình vừa nhìn qua tấm biểu ngữ tốt nghiệp vừa cảm thán: "Cảm giác chín năm cấp hai trôi qua thật nhanh nha."
Khi buổi tiệc năm mới còn chưa kết thúc, thừa lúc Lâm Chính Nhiên chưa kịp nổi giận mắng mình, Hàn Văn Văn tranh thủ thời gian vẫy tay tạm biệt Lâm Chính Nhiên, cười tủm tỉm nói: "Chính Nhiên ca ca đừng quên sau khi làm xong việc năm mới thì đến phòng trọ dạy ta chơi game kiếm tiền nha, ta ở nhà chờ ngươi!"
Lâm Chính Nhiên nhìn bóng dáng Hàn Văn Văn đang chạy trốn, trán lấm tấm mồ hôi.
Ai ngờ đi được vài bước, Hàn Văn Văn lại quay lại, đỏ mặt nói: "À đúng, nhớ lau chút son môi trên trán đi nha, không thôi bị các bác phát hiện đó."
Lâm Chính Nhiên dùng tay sờ lên trán, lúc này mới phát hiện thật sự có một vệt đỏ.
Lặng lẽ lau sạch trán, thầm nghĩ: "Con hồ ly ranh ma."
Lâm Chính Nhiên thấy bóng nàng đã khuất, cũng quay người rời đi, chỉ là nhìn con rối hồ ly nhỏ màu hồng nhạt trong tay.
Cũng không biết nàng đã lấy đồ này từ đâu, mà trông giống Hàn Văn Văn y đúc.
Dùng tay bóp bóp, thấy lông xù xù.
Hả?
Lâm Chính Nhiên lại bóp thêm, phát hiện ở lưng con hồ ly như có vật gì đó giống như tờ giấy.
Lâm Chính Nhiên xoay con rối hồ ly lại, kéo khóa kéo ở phía sau ra, bên trong quả nhiên có một tờ giấy.
Cầm tờ giấy lên xem nội dung bên trong, ánh mắt hắn bất chợt trở nên u ám.
Trong thư viết như sau:
[Chính Nhiên ca ca biết không? Ở quê ta có một lễ hội gọi là "Liên Tâm", trung tâm của lễ hội có một cây cổ thụ có thể cầu duyên, ta đã đến đó hai lần rồi, phía trên đều hiện ra họ của ngươi. Trước đây ta không nghĩ mình sẽ có hứng thú với bạn nam nào, bởi vì có quá nhiều người theo đuổi ta, nhưng từ khi gặp Chính Nhiên ca ca, ta cảm thấy mình đã đánh giá cao bản thân mình, đứng trước mặt Chính Nhiên ca ca, người ta thật sự sẽ tim đập gia tốc, hươu con chạy loạn. Trước đây ta từng nghĩ sẽ tặng Chính Nhiên ca ca cho Tiểu Tình Tình, nhưng sau lần bị sốt kia thì ta không tài nào làm được, ta biết mình vẫn rất ích kỷ. Cho nên ta thề tất cả của Chính Nhiên ca ca, tất cả lần đầu tiên ta đều muốn giành được, nhưng mà ta mơ hồ có cảm giác, sau này Chính Nhiên ca ca nhất định sẽ trở nên rất lợi hại, thậm chí có thể cuối cùng ta và Tiểu Tình Tình đều là... Cánh của ngươi? ]
[PS: Mặt sau còn nữa nha]
Lâm Chính Nhiên lật tờ giấy lại.
[Ta đã từng tưởng tượng đến tình huống đó, cảm thấy theo tính cách của ta chắc chỉ có thể chấp nhận thôi, dù sao Chính Nhiên ca ca nói gì ta cũng sẽ nghe, người ta không dám cãi lại Chính Nhiên ca ca, huống chi Tiểu Tình Tình cũng rất tốt, nhưng mà... Dù Chính Nhiên ca ca không chỉ muốn một mình ta, ta cũng muốn là người được cưng chiều nhất, đây là tất cả những gì ta nghĩ]
[p PS: Nói thẳng với Chính Nhiên ca ca sẽ bị cự tuyệt thôi, nhưng mà những chuyện hôm nay ta làm, Chính Nhiên ca ca sẽ không cự tuyệt phải không? Dù sao người ta cũng đâu có muốn làm bạn gái ngươi, ta chỉ là muốn tất cả mọi thứ của Chính Nhiên ca ca thôi]
[Ppps: Nhớ xem xong xé tờ giấy vứt đi nha, cuối cùng -- cảm ơn Chính Nhiên ca ca đã ở bên cạnh ta đón năm mới, ta thật sự chưa bao giờ vui như thế này, chưa bao giờ mong chờ tương lai đến vậy]
Điện thoại đột nhiên hiện một tin nhắn.
Là Hàn Văn Văn gửi: "Nhất định phải xé tờ giấy ném đi đó nha, ngoài ra, trong những lúc vui vẻ này cũng không được mắng người ta nha, ta tốt mà, Chính Nhiên ca ca ngủ ngon ~"
Lâm Chính Nhiên thở dài thu điện thoại lại, xé tờ giấy ném vào thùng rác.
Bỏ con rối hồ ly vào túi rồi cũng đi về hướng nhà.
[Mấy ngày nay ngươi cùng yêu nữ Ma giáo đơn độc tách nhau ra trên đường ngẫu nhiên gặp phải Niên Thú hung ác, con Niên Thú này là Thượng Cổ Thần thú không gốc vô hình bất tử rất khó đánh bại, thế là hai người ngươi tìm được bí pháp thượng cổ, hợp sức cùng dân chúng dụ Niên Thú đến nơi trống trải, dùng trận pháp mà Niên Thú sợ nhất, thất thải pháo hoa trận, bao vây tiêu diệt nó ở thế gian]
[Trải qua trận chiến sinh tử này, yêu nữ Ma giáo nhìn thấy sự mạnh mẽ của ngươi liền thẳng thắn bày tỏ muốn có được ngươi, chuyện này đối với ngươi không biết là cơ duyên hay nghiệt duyên]
[Ngươi tiêu diệt Niên Thú, nhận được linh hồn chi lực của Niên Thú, tu vi linh khí tăng một, sức mạnh tăng bốn, tinh lực tăng một, thể lực tăng một]
[Ngươi nhận được quà tặng của yêu nữ Ma giáo là một tiểu hồ ly Hóa Sinh, có được vật này ngươi được thêm một sức mạnh, một tinh lực, năm thể lực, mười mị lực, cũng nhận được rất nhiều kinh nghiệm, còn chút nữa là đột phá cấp 50]
Lâm Chính Nhiên vừa đi vừa cảm nhận các loại thuộc tính tăng lên, cảm thấy năm sau có thể dễ dàng đột phá cấp 50.
Ngay sau khi Lâm Chính Nhiên đi, một chiếc xe Mã Toa Lạp Đế mang phong cách hoàn toàn khác với thị trấn nhỏ chạy qua chỗ hắn khi pháo hoa đang bay lên.
Người trong xe chỉ là đi ngang qua.
Cửa kính xe ở phía sau hạ xuống, lộ ra một bóng dáng mảnh mai ngồi bên trong, một thiếu nữ tao nhã tuyệt đẹp đang nhìn về phía những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, đôi mắt lạnh lùng như sương mù kia chỉ nhìn một lát rồi thu ánh mắt lại.
Không có nhiều cảm xúc dao động.
"Tiếp tục lái xe đi."
Tài xế gật đầu, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Sau năm mới, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh, sau khi ăn Tết xong, kỳ nghỉ đông cũng chẳng còn mấy ngày.
Mấy ngày sau Giang Tuyết Lỵ quay lại thị trấn nhỏ, trước đây nàng chỉ gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên khi có chuyện rất quan trọng.
Nhưng kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này mà đã gọi đến hai lần.
Hơn nữa đều là chuyện không đâu.
"Ngốc à? Ta về rồi, ngươi đang làm gì đó?"
Lâm Chính Nhiên đang nằm đọc sách ở nhà: "Đọc sách."
Giang Tuyết Lỵ: "Ờ..."
Sau một phút im lặng.
Lâm Chính Nhiên: "Không có gì thì cúp máy."
"Này! Đợi đã nha! Khi nào thì ngươi mới dạy ta hát vậy?"
Lâm Chính Nhiên nghĩ nghĩ: "Chắc là sau khi khai giảng, dạo này ta còn có chút việc bận."
Giang Tuyết Lỵ lại ồ một tiếng: "Việc gì mà bận thế, vậy sau khai giảng đừng quên nha."
Lâm Chính Nhiên đáp: "Biết rồi."
Vừa cúp máy, Giang Tuyết Lỵ đang nằm trong phòng bực mình vung nắm tay nhỏ: "Hai mươi ngày không gặp, cái tên này không thèm nhớ đến mình gì cả! Đáng ghét quá đi!"
Hà Tình đương nhiên cũng không thiếu việc gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên, có điều so với Giang Tuyết Lỵ, chủ đề của Tiểu Hà Tình dù cũng rất chán, nhưng số lượng thì nhiều hơn.
Cho nên lần nào cũng phải kéo Lâm Chính Nhiên nói chuyện một hồi thật lâu.
Kỳ nghỉ đông sau Tết cũng không còn mấy ngày, hôm nay tại căn phòng trọ, tiểu hồ ly đang vừa chơi game vừa quay video.
Nghe tiếng gõ cửa, cả người nàng đột ngột giật mình.
Bởi vì sau năm mới, đây là lần đầu tiên Lâm Chính Nhiên đến tìm mình.
Khiến thao tác trong game của nàng bị lỗi cả.
"Chính Nhiên ca ca?"
Lâm Chính Nhiên dùng chìa khóa mở cửa, liền thấy Hàn Văn Văn đang mỉm cười nhìn mình, trán hơi đổ mồ hôi: "Năm nay chúng ta vẫn là lần đầu gặp nha Chính Nhiên ca ca."
Tiểu hồ ly dù có giảo hoạt đến đâu, thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự thật nàng là con gái.
Cho nên, sau khi đưa lá thư này đi, đêm giao thừa nàng đã không ngủ cả đêm, vùi mặt vào chăn xấu hổ cả đêm.
Lúc này Lâm Chính Nhiên đang nhìn mình, Hàn Văn Văn mỉm cười híp mắt nhìn lại.
Lâm Chính Nhiên liếc màn hình của nàng: "Nhìn ta làm gì? Tiếp tục chơi game đi, không phải ngươi đang quay video à?"
Hàn Văn Văn ồ một tiếng, nhìn vào màn hình game đã tối đen, vội vàng tranh thủ mua đồ, hồi sinh các kiểu.
Lâm Chính Nhiên đi ngang qua bên cạnh nàng, không nói hai lời cốc vào đầu nàng một cái.
Hàn Văn Văn kêu oai oái: "Tự nhiên đánh người ta, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc gì hết~"
Lâm Chính Nhiên cầm ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Hàn Văn Văn đồng học."
Hàn Văn Văn cắn môi đột nhiên xấu hổ nói: "Chính Nhiên ca ca đừng hư vậy có được không? Có gì thì đợi em chơi xong game rồi nói không được sao?"
"Được."
Chật vật đánh xong ván game này, ngay khi chữ "thất bại" vừa hiện trên màn hình, Hàn Văn Văn liền nhanh chóng bịt hai tai lại.
Mắt nàng quyến rũ nhìn hắn: "Chính Nhiên ca ca muốn nói gì thì nói đi."
Lâm Chính Nhiên: "...."
Hắn vừa định mở miệng.
Ai ngờ Hàn Văn Văn lập tức nhỏ giọng ngắt lời: "Em đói rồi, hay mình ăn cơm trước đi? Em làm cho anh món trứng xào cà chua."
Đột nhiên điện thoại Lâm Chính Nhiên reo lên, vừa nghe máy là một cô gái lạ gọi đến, Hàn Văn Văn lập tức bịt tai Lâm Chính Nhiên lại.
Vừa ghen tị vừa bực mình nói: "Thật ra lâu trước em đã muốn nói, lúc đang ở cùng em thì không được phép gọi điện thoại nói chuyện phiếm với những cô gái khác khi không có việc gì quan trọng, cả Tiểu Tình Tình cũng không được."
Lâm Chính Nhiên: "Vậy thì sao? Ngươi quản được à?"
Hàn Văn Văn ôm điện thoại di động của mình vào lòng, ghé lên bàn, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly: "Thì quản đấy~ Không cho anh nói chuyện với những cô gái khác."
Học kỳ mới khai giảng, rồi kết thúc, rồi... lại bắt đầu rồi lại kết thúc.
Cấp hai chớp mắt đã tốt nghiệp.
Trong buổi lễ tốt nghiệp, Tiểu Hà Tình vừa nhìn qua tấm biểu ngữ tốt nghiệp vừa cảm thán: "Cảm giác chín năm cấp hai trôi qua thật nhanh nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận