Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 78: Trên bàn ăn Tu La tràng (length: 9675)
Lễ tốt nghiệp trung học xem như long trọng, trường học treo hoành phi chúc mừng học sinh lớp 10 tốt nghiệp ngay cửa ra vào.
Tiểu Hà Tình mặc đồng phục cảm thán thời khắc, Hàn Văn Văn cũng kéo tay Hà Tình xem phiếu điểm một bên:
"Đúng vậy a, năm nay trôi qua nhanh thật đấy, cảm giác như mới đó mà đã đến bây giờ, mà lại bạn Lâm Chính Nhiên thật lợi hại. Ngoại trừ môn văn thì cả khoa đều điểm tối đa."
Tiểu Hà Tình lại có chút quen rồi: "Hắn là vậy mà, ngoại trừ các kỳ thi bình thường ngẫu nhiên không muốn viết, thi lớn chưa bao giờ không được điểm tối đa."
Giang Tuyết Lỵ đứng bên cạnh hai người nói: "Còn tên ngốc kia đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Hàn Văn Văn quay lại nhìn nháy mắt cáo: "Bạn Lâm Chính Nhiên vừa mới còn ở đây mà."
Hà Tình cũng đảo mắt tìm, đến khi thấy bóng dáng mới mỉm cười: "Lâm Chính Nhiên ở kia!"
Lâm Chính Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, nghe tiếng thầy cô gọi mọi người chụp ảnh, đi đến chỗ ba người: "Các ngươi đừng tán gẫu, thầy cô kêu mọi người chụp ảnh tốt nghiệp đấy."
Tiểu Hà Tình cùng Giang Tuyết Lỵ ồ một tiếng đi về lớp xếp hàng, Hàn Văn Văn thì theo Lâm Chính Nhiên đi về phía đội hình lớp nhất.
Tiểu cáo từ trong túi lấy ra hai tờ giấy ăn đưa cho đối phương, giữ vững chức trách thư ký của mình: "Chính Nhiên ca ca lau tay đi."
Lâm Chính Nhiên quen nhận lấy, cái danh xưng Chính Nhiên ca ca này chỉ có lúc Lâm Chính Nhiên cùng tiểu cáo ở riêng thì Hàn Văn Văn mới gọi hắn như vậy, một khi có Hà Tình hay Giang Tuyết Lỵ ở.
Hàn Văn Văn sẽ đổi thành bạn Lâm Chính Nhiên thế nào thế nào.
Lâm Chính Nhiên đại khái hiểu con cáo này tại sao làm vậy, bởi vì sau tên thêm hai chữ bạn học thì sẽ có vẻ xa cách.
Đương nhiên tất cả đều là do con cáo này cố ý tạo khói mù, dùng để mê hoặc người khác.
Hàn Văn Văn thấy Lâm Chính Nhiên đang nhìn mình, mắt cáo nháy nháy: "Sao lại nhìn ta thế?" Nàng đỏ mặt cố tình nói: "Làm người ta ngại chết mất."
"À..."
Lâm Chính Nhiên ném giấy ăn đã lau xong vào thùng rác bên cạnh.
Ba năm cấp hai này, Lâm Chính Nhiên làm không nhiều chuyện, đại đa số tâm tư đều đặt vào việc đọc sách tu luyện, tích lũy thực lực.
Dù sao hắn vốn là người trưởng thành, rất hiểu rõ ở cái tuổi này nghĩ chuyện khác hoàn toàn vô dụng, dù ở thế giới nào thì không có thực lực cũng không xong.
Nhưng Hàn Văn Văn, Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình ba cô nàng này tâm trí thì mới vừa trưởng thành, năm đầu là giai đoạn mơ hồ, năm hai hơi tiếp xúc thế giới của người lớn thì bắt đầu nghĩ đến những chuyện yêu đương nhăng nhít.
Khiến cho thời gian đọc sách hàng ngày của Lâm Chính Nhiên đều ít đi.
Cũng may là năm ngoái, chính là lớp chín, sau những chuyện đó ba người đều có trưởng thành riêng, cũng không tiếp tục giống năm hai luôn nghĩ đến chuyện đó, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn nghĩ nhưng dù sao cũng không nhiều như năm hai.
Cho nên năm lớp chín mới trôi qua đặc biệt nhanh.
Dù sao cả ba người đều bận rộn nâng cao bản thân, chuẩn bị thi cấp ba nghênh đón cuộc sống cấp ba mới.
Lâm Chính Nhiên cùng Hàn Văn Văn đi vào đội hình lớp nhất, thầy cô đứng trước chỉ huy mọi người.
"Mọi người đứng vững vị trí của mình, đứng xong thì đừng nhúc nhích lung tung, đừng nói chuyện."
Thợ quay phim điều chỉnh xong camera nói với thầy cô: "Thầy cô cũng đứng vào đội hình phía trước đi."
Chủ nhiệm lớp ừ một tiếng đi đến ngồi xuống phía trước đội hình.
Thợ quay phim liền ngồi nửa quỳ hô to: "Được rồi bắt đầu chụp hình! Các bạn đừng nhắm mắt nhé, nhìn ống kính đừng nhìn tôi, đến ba, hai, một!"
Răng rắc một tiếng, hắn xem lại ảnh: "Chụp đẹp lắm! Rồi! Đến lớp dưới."
Lâm Chính Nhiên chờ lớp ba cũng chụp ảnh xong, bốn người cùng nhau cầm đồ rời trường học.
Năm nay bốn nhóc con mười sáu tuổi.
Qua hơn một tháng nữa là học sinh cấp ba.
Trên đường rời trường, Lâm Chính Nhiên nhìn sang Tiểu Hà Tình đứng bên trái mình, Hàn Văn Văn vẫn như ngày thường kéo tay Tiểu Hà Tình, năm ngoái tiểu trấn vì muốn tiến hành cải cách gì đó nên rất nhiều hoạt động giải trí đều bị lùi nửa năm:
"Hà Tình, sau khi vào cấp ba thì giải Taekwondo trên trấn cũng bắt đầu nhỉ."
Tiểu Hà Tình mềm giọng đáp: "Ta xem thời gian rồi, giải Taekwondo vừa đúng vào một tháng sau khai giảng cấp ba, đến lúc đó tranh thủ cuối tuần ta có thể đến thi đấu."
Lâm Chính Nhiên lại nhìn sang Giang Tuyết Lỵ hai tay chắp sau lưng đuôi ngựa đôi tung tăng theo bước chân: "Còn ngươi thì sao? Gần đây phòng làm việc có nói sẽ có biến động gì không?"
Giang Tuyết Lỵ lắc đầu: "Không có biến động gì, hội âm nhạc trên trấn nói là chốt vào hai tháng sau rồi, vừa hay tránh với Hà Tình."
"Vậy thì tốt, đến lúc hai người thi đấu ta đều sẽ đi theo, ba năm luyện tập cũng coi như là đến lúc kiểm nghiệm thành quả rồi."
Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ nghe thế đều nhìn nhau một chút, sau đó một người thì đỏ mặt nhìn sang nơi khác, một người thì thẹn thùng cúi đầu.
Hàn Văn Văn thì như năm đó tò mò nhìn ba người, chỉ là lần này nàng không cách nào bỏ qua, trong mắt cũng có chút ghen tị.
Đến cổng trường.
Lại thấy Lâm Anh Tuấn cùng Lâm Tiểu Lệ đang đợi ở cổng, mẹ cười hì hì: "Nhiên Nhiên về rồi sao? Còn có Tình Tình, Lỵ Lỵ, Văn Văn! Ta đến đón các con."
Lâm Anh Tuấn cười ha hả, thầm nghĩ mình đứng ở cổng lâu như vậy, hình như chỉ có con trai mình được vây quanh bởi nhiều cô gái xinh đẹp vậy.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ: "Bố mẹ? Sao hai người lại đến đây?"
Lâm Anh Tuấn trả lời: "Hôm nay không phải các con tốt nghiệp sao? Chính Nhiên bố cùng mẹ con không có gì làm, thế là ở nhà làm một bữa tiệc bất ngờ muốn chúc mừng các con tốt nghiệp trung học."
Hàn Văn Văn, Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình thấy chú thím thì tranh thủ chào hỏi lễ phép.
Đồng thanh nói: "Chào chú thím."
Lâm Tiểu Lệ đã quen: "Các con ngoan các con ngoan, còn Tiểu Tình Tình nữa, hôm nay con về buổi chiều hả?"
Tiểu Hà Tình gật đầu: "Vâng, ba giờ chiều có xe ạ." Nàng nhỏ giọng hỏi Hàn Văn Văn: "Văn Văn cậu của cậu năm nay vẫn là đang làm ăn ở phương bắc thật à?"
Hàn Văn Văn gật đầu: "Ừ, chắc là không về được nữa rồi, nhưng mà hôm qua cậu gọi cho ta nói đến cấp ba hình như sẽ không buôn bán nữa, có biến động gì ta sẽ nói cho cậu biết."
Tiểu Hà Tình mừng rỡ: "Thật á? Tốt quá." Cười gật đầu.
Tiểu cáo rõ ràng cũng cảm thấy nên nói chuyện một mình ở cấp ba với Tình Tình.
Lâm Tiểu Lệ vỗ tay một cái: "Vậy thì tốt quá, mọi người cùng nhau về nhà dì ăn tiệc chúc mừng đi, chiều Nhiên Nhiên lần lượt đưa các con về! Mặt khác hôm nay dì còn mua một chiếc xe mới đấy, vừa hay đưa các con đi hóng gió chút."
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, nhưng trong tình huống bố mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, hắn đương nhiên không thể nói gì mất hứng.
Ba nữ không phải lần đầu đến nhà Lâm Chính Nhiên, cũng không từ chối.
Cùng nhau nói: "Cảm ơn chú thím."
Bốn người lần lượt lên xe của Lâm Anh Tuấn và Lâm Tiểu Lệ.
Cùng đi về nhà Lâm Chính Nhiên ăn tiệc tốt nghiệp.
Vào nhà, ba cô gái đều rất lễ phép giúp người lớn bưng thức ăn cắt trái cây gì đó.
Lâm Chính Nhiên cảm thấy trong bếp thật náo nhiệt.
Chỉ là Lâm Tiểu Lệ cùng Lâm Anh Tuấn chỉ nghĩ đến việc chúc mừng tốt nghiệp, chỉ nhớ là ba cô nàng hay tới, lại quên mất là ba cô gái này lần đầu cùng về đến nhà.
Đợi khi các món ăn nóng hổi đều được đặt lên bàn, chính thức ăn cơm.
Nhìn các loại đồ ăn ngon vô cùng.
Lâm Chính Nhiên thấy mẹ bắt đầu ăn, mình vừa định động đũa thì Tiểu Hà Tình theo thói quen bóc vỏ tôm rồi để tôm thịt vào bát Lâm Chính Nhiên.
"Lâm Chính Nhiên cậu ăn đi."
Giang Tuyết Lỵ đừng nhìn ngạo kiều, ngoài miệng tuy không nhận nhưng một năm này cũng chủ động rồi, chủ động gắp thức ăn cho Lâm Chính Nhiên.
"Tên ngốc cậu nếm cái này đi, dì làm ngon lắm."
Hàn Văn Văn lúc đó ngồi bên cạnh Lâm Chính Nhiên, không biết là do ghen hay là cố ý muốn tham gia cho vui, cũng gắp một miếng sườn bỏ vào đĩa Lâm Chính Nhiên.
"Bạn Lâm Chính Nhiên ăn sườn."
Ba nữ sinh cùng nhìn xung quanh lại nhìn Lâm Chính Nhiên, mẹ và ba ngơ ngác sững sờ tại đó.
Lâm Tiểu Lệ nghiêng người nhỏ tiếng nói vào tai chồng: "Không xong, chắc là ta đã không có ý tốt làm chuyện xấu rồi hả? Ta chỉ muốn mời mấy đứa nhỏ ăn cơm thôi mà."
Lâm Anh Tuấn cũng nhỏ giọng nói: "Việc Chính Nhiên được toàn điểm tối đa làm ta vui quá nên quên mất chuyện này, ba đứa con gái này ngồi cùng nhau xảy ra vấn đề rồi."
Hai vợ chồng liếc nhau, đột nhiên tâm lĩnh thần hội cùng nhau hỏi: "Ông nói xem Nhiên Nhiên sẽ ăn đồ ăn ai gắp trước?"
Trên bàn ăn, mọi người đều tập trung nhìn Lâm Chính Nhiên, chăm chú nhìn hành động cầm đũa của hắn...
Tiểu Hà Tình mặc đồng phục cảm thán thời khắc, Hàn Văn Văn cũng kéo tay Hà Tình xem phiếu điểm một bên:
"Đúng vậy a, năm nay trôi qua nhanh thật đấy, cảm giác như mới đó mà đã đến bây giờ, mà lại bạn Lâm Chính Nhiên thật lợi hại. Ngoại trừ môn văn thì cả khoa đều điểm tối đa."
Tiểu Hà Tình lại có chút quen rồi: "Hắn là vậy mà, ngoại trừ các kỳ thi bình thường ngẫu nhiên không muốn viết, thi lớn chưa bao giờ không được điểm tối đa."
Giang Tuyết Lỵ đứng bên cạnh hai người nói: "Còn tên ngốc kia đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Hàn Văn Văn quay lại nhìn nháy mắt cáo: "Bạn Lâm Chính Nhiên vừa mới còn ở đây mà."
Hà Tình cũng đảo mắt tìm, đến khi thấy bóng dáng mới mỉm cười: "Lâm Chính Nhiên ở kia!"
Lâm Chính Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, nghe tiếng thầy cô gọi mọi người chụp ảnh, đi đến chỗ ba người: "Các ngươi đừng tán gẫu, thầy cô kêu mọi người chụp ảnh tốt nghiệp đấy."
Tiểu Hà Tình cùng Giang Tuyết Lỵ ồ một tiếng đi về lớp xếp hàng, Hàn Văn Văn thì theo Lâm Chính Nhiên đi về phía đội hình lớp nhất.
Tiểu cáo từ trong túi lấy ra hai tờ giấy ăn đưa cho đối phương, giữ vững chức trách thư ký của mình: "Chính Nhiên ca ca lau tay đi."
Lâm Chính Nhiên quen nhận lấy, cái danh xưng Chính Nhiên ca ca này chỉ có lúc Lâm Chính Nhiên cùng tiểu cáo ở riêng thì Hàn Văn Văn mới gọi hắn như vậy, một khi có Hà Tình hay Giang Tuyết Lỵ ở.
Hàn Văn Văn sẽ đổi thành bạn Lâm Chính Nhiên thế nào thế nào.
Lâm Chính Nhiên đại khái hiểu con cáo này tại sao làm vậy, bởi vì sau tên thêm hai chữ bạn học thì sẽ có vẻ xa cách.
Đương nhiên tất cả đều là do con cáo này cố ý tạo khói mù, dùng để mê hoặc người khác.
Hàn Văn Văn thấy Lâm Chính Nhiên đang nhìn mình, mắt cáo nháy nháy: "Sao lại nhìn ta thế?" Nàng đỏ mặt cố tình nói: "Làm người ta ngại chết mất."
"À..."
Lâm Chính Nhiên ném giấy ăn đã lau xong vào thùng rác bên cạnh.
Ba năm cấp hai này, Lâm Chính Nhiên làm không nhiều chuyện, đại đa số tâm tư đều đặt vào việc đọc sách tu luyện, tích lũy thực lực.
Dù sao hắn vốn là người trưởng thành, rất hiểu rõ ở cái tuổi này nghĩ chuyện khác hoàn toàn vô dụng, dù ở thế giới nào thì không có thực lực cũng không xong.
Nhưng Hàn Văn Văn, Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình ba cô nàng này tâm trí thì mới vừa trưởng thành, năm đầu là giai đoạn mơ hồ, năm hai hơi tiếp xúc thế giới của người lớn thì bắt đầu nghĩ đến những chuyện yêu đương nhăng nhít.
Khiến cho thời gian đọc sách hàng ngày của Lâm Chính Nhiên đều ít đi.
Cũng may là năm ngoái, chính là lớp chín, sau những chuyện đó ba người đều có trưởng thành riêng, cũng không tiếp tục giống năm hai luôn nghĩ đến chuyện đó, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn nghĩ nhưng dù sao cũng không nhiều như năm hai.
Cho nên năm lớp chín mới trôi qua đặc biệt nhanh.
Dù sao cả ba người đều bận rộn nâng cao bản thân, chuẩn bị thi cấp ba nghênh đón cuộc sống cấp ba mới.
Lâm Chính Nhiên cùng Hàn Văn Văn đi vào đội hình lớp nhất, thầy cô đứng trước chỉ huy mọi người.
"Mọi người đứng vững vị trí của mình, đứng xong thì đừng nhúc nhích lung tung, đừng nói chuyện."
Thợ quay phim điều chỉnh xong camera nói với thầy cô: "Thầy cô cũng đứng vào đội hình phía trước đi."
Chủ nhiệm lớp ừ một tiếng đi đến ngồi xuống phía trước đội hình.
Thợ quay phim liền ngồi nửa quỳ hô to: "Được rồi bắt đầu chụp hình! Các bạn đừng nhắm mắt nhé, nhìn ống kính đừng nhìn tôi, đến ba, hai, một!"
Răng rắc một tiếng, hắn xem lại ảnh: "Chụp đẹp lắm! Rồi! Đến lớp dưới."
Lâm Chính Nhiên chờ lớp ba cũng chụp ảnh xong, bốn người cùng nhau cầm đồ rời trường học.
Năm nay bốn nhóc con mười sáu tuổi.
Qua hơn một tháng nữa là học sinh cấp ba.
Trên đường rời trường, Lâm Chính Nhiên nhìn sang Tiểu Hà Tình đứng bên trái mình, Hàn Văn Văn vẫn như ngày thường kéo tay Tiểu Hà Tình, năm ngoái tiểu trấn vì muốn tiến hành cải cách gì đó nên rất nhiều hoạt động giải trí đều bị lùi nửa năm:
"Hà Tình, sau khi vào cấp ba thì giải Taekwondo trên trấn cũng bắt đầu nhỉ."
Tiểu Hà Tình mềm giọng đáp: "Ta xem thời gian rồi, giải Taekwondo vừa đúng vào một tháng sau khai giảng cấp ba, đến lúc đó tranh thủ cuối tuần ta có thể đến thi đấu."
Lâm Chính Nhiên lại nhìn sang Giang Tuyết Lỵ hai tay chắp sau lưng đuôi ngựa đôi tung tăng theo bước chân: "Còn ngươi thì sao? Gần đây phòng làm việc có nói sẽ có biến động gì không?"
Giang Tuyết Lỵ lắc đầu: "Không có biến động gì, hội âm nhạc trên trấn nói là chốt vào hai tháng sau rồi, vừa hay tránh với Hà Tình."
"Vậy thì tốt, đến lúc hai người thi đấu ta đều sẽ đi theo, ba năm luyện tập cũng coi như là đến lúc kiểm nghiệm thành quả rồi."
Hà Tình và Giang Tuyết Lỵ nghe thế đều nhìn nhau một chút, sau đó một người thì đỏ mặt nhìn sang nơi khác, một người thì thẹn thùng cúi đầu.
Hàn Văn Văn thì như năm đó tò mò nhìn ba người, chỉ là lần này nàng không cách nào bỏ qua, trong mắt cũng có chút ghen tị.
Đến cổng trường.
Lại thấy Lâm Anh Tuấn cùng Lâm Tiểu Lệ đang đợi ở cổng, mẹ cười hì hì: "Nhiên Nhiên về rồi sao? Còn có Tình Tình, Lỵ Lỵ, Văn Văn! Ta đến đón các con."
Lâm Anh Tuấn cười ha hả, thầm nghĩ mình đứng ở cổng lâu như vậy, hình như chỉ có con trai mình được vây quanh bởi nhiều cô gái xinh đẹp vậy.
Lâm Chính Nhiên hiếu kỳ: "Bố mẹ? Sao hai người lại đến đây?"
Lâm Anh Tuấn trả lời: "Hôm nay không phải các con tốt nghiệp sao? Chính Nhiên bố cùng mẹ con không có gì làm, thế là ở nhà làm một bữa tiệc bất ngờ muốn chúc mừng các con tốt nghiệp trung học."
Hàn Văn Văn, Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình thấy chú thím thì tranh thủ chào hỏi lễ phép.
Đồng thanh nói: "Chào chú thím."
Lâm Tiểu Lệ đã quen: "Các con ngoan các con ngoan, còn Tiểu Tình Tình nữa, hôm nay con về buổi chiều hả?"
Tiểu Hà Tình gật đầu: "Vâng, ba giờ chiều có xe ạ." Nàng nhỏ giọng hỏi Hàn Văn Văn: "Văn Văn cậu của cậu năm nay vẫn là đang làm ăn ở phương bắc thật à?"
Hàn Văn Văn gật đầu: "Ừ, chắc là không về được nữa rồi, nhưng mà hôm qua cậu gọi cho ta nói đến cấp ba hình như sẽ không buôn bán nữa, có biến động gì ta sẽ nói cho cậu biết."
Tiểu Hà Tình mừng rỡ: "Thật á? Tốt quá." Cười gật đầu.
Tiểu cáo rõ ràng cũng cảm thấy nên nói chuyện một mình ở cấp ba với Tình Tình.
Lâm Tiểu Lệ vỗ tay một cái: "Vậy thì tốt quá, mọi người cùng nhau về nhà dì ăn tiệc chúc mừng đi, chiều Nhiên Nhiên lần lượt đưa các con về! Mặt khác hôm nay dì còn mua một chiếc xe mới đấy, vừa hay đưa các con đi hóng gió chút."
Lâm Chính Nhiên xấu hổ, nhưng trong tình huống bố mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, hắn đương nhiên không thể nói gì mất hứng.
Ba nữ không phải lần đầu đến nhà Lâm Chính Nhiên, cũng không từ chối.
Cùng nhau nói: "Cảm ơn chú thím."
Bốn người lần lượt lên xe của Lâm Anh Tuấn và Lâm Tiểu Lệ.
Cùng đi về nhà Lâm Chính Nhiên ăn tiệc tốt nghiệp.
Vào nhà, ba cô gái đều rất lễ phép giúp người lớn bưng thức ăn cắt trái cây gì đó.
Lâm Chính Nhiên cảm thấy trong bếp thật náo nhiệt.
Chỉ là Lâm Tiểu Lệ cùng Lâm Anh Tuấn chỉ nghĩ đến việc chúc mừng tốt nghiệp, chỉ nhớ là ba cô nàng hay tới, lại quên mất là ba cô gái này lần đầu cùng về đến nhà.
Đợi khi các món ăn nóng hổi đều được đặt lên bàn, chính thức ăn cơm.
Nhìn các loại đồ ăn ngon vô cùng.
Lâm Chính Nhiên thấy mẹ bắt đầu ăn, mình vừa định động đũa thì Tiểu Hà Tình theo thói quen bóc vỏ tôm rồi để tôm thịt vào bát Lâm Chính Nhiên.
"Lâm Chính Nhiên cậu ăn đi."
Giang Tuyết Lỵ đừng nhìn ngạo kiều, ngoài miệng tuy không nhận nhưng một năm này cũng chủ động rồi, chủ động gắp thức ăn cho Lâm Chính Nhiên.
"Tên ngốc cậu nếm cái này đi, dì làm ngon lắm."
Hàn Văn Văn lúc đó ngồi bên cạnh Lâm Chính Nhiên, không biết là do ghen hay là cố ý muốn tham gia cho vui, cũng gắp một miếng sườn bỏ vào đĩa Lâm Chính Nhiên.
"Bạn Lâm Chính Nhiên ăn sườn."
Ba nữ sinh cùng nhìn xung quanh lại nhìn Lâm Chính Nhiên, mẹ và ba ngơ ngác sững sờ tại đó.
Lâm Tiểu Lệ nghiêng người nhỏ tiếng nói vào tai chồng: "Không xong, chắc là ta đã không có ý tốt làm chuyện xấu rồi hả? Ta chỉ muốn mời mấy đứa nhỏ ăn cơm thôi mà."
Lâm Anh Tuấn cũng nhỏ giọng nói: "Việc Chính Nhiên được toàn điểm tối đa làm ta vui quá nên quên mất chuyện này, ba đứa con gái này ngồi cùng nhau xảy ra vấn đề rồi."
Hai vợ chồng liếc nhau, đột nhiên tâm lĩnh thần hội cùng nhau hỏi: "Ông nói xem Nhiên Nhiên sẽ ăn đồ ăn ai gắp trước?"
Trên bàn ăn, mọi người đều tập trung nhìn Lâm Chính Nhiên, chăm chú nhìn hành động cầm đũa của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận