Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 71: Tiểu hồ ly năm mới (length: 8905)

Trong trường học ồn ào náo nhiệt, sắp đến kỳ nghỉ đông, các học sinh ầm ĩ nhốn nháo đi về ký túc xá thu dọn đồ đạc, buộc thành những bao lớn bao nhỏ để chuẩn bị về nhà.
Rất nhiều phụ huynh cũng đã sớm lái xe chờ ở cổng trường để đón con mình về.
Mặc dù thời gian tan học của mỗi lớp không hoàn toàn giống nhau, nhưng Lâm Chính Nhiên, Hàn Văn Văn và những người khác vẫn tụ tập lại với nhau rồi mới cùng nhau đi về ký túc xá.
Trên đường, Tiểu Hà Tình đi bên phải Lâm Chính Nhiên, hỏi nhỏ bạn thân: "Văn Văn, năm nay nghỉ đông ngươi vẫn không về nhà sao? Vẫn tiếp tục ở với cậu ở phương bắc à?"
Hàn Văn Văn cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ, dạo này cậu đang làm ăn, ta về nhà một mình cũng chỉ có một mình nên là đi theo."
Tiểu Hà Tình ồ lên một tiếng: "Vậy ta lại phải tự về rồi, chúng ta nhớ liên lạc nha, nếu ngươi nửa đường về thì nhớ nói cho ta, ta sẽ ra ga đón ngươi."
"Được thôi, cảm ơn Tiểu Tình Tình, nếu ta về phương nam sẽ gọi cho ngươi ngay." Hàn Văn Văn nói dối dường như là chuyện thường ngày, hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng ngùng, Lâm Chính Nhiên cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái chứ không xen vào chuyện hai cô bạn thân tạm biệt nhau.
Giang Tuyết Lỵ lúc này cũng dùng cánh tay huých vào tay Lâm Chính Nhiên: "Đồ ngốc, mẹ ta nói chiều nay cả nhà mình muốn về quê xem một chút, mà công việc ở phòng làm cũng đang nghỉ, nên chắc phải hơn mười ngày ta mới về lại."
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn nàng: "Về quê à? Hiểu rồi, vậy hơn mười ngày đó ngươi cứ ở quê chơi cho thoải mái đi, sau khi về chúng ta lại luyện tập tiếp."
Giang Tuyết Lỵ cười gật đầu: "Khi nào về ta gọi cho ngươi nha."
Buổi chiều, bốn người đóng gói hành lý xong, Lâm Chính Nhiên, Giang Tuyết Lỵ và Hàn Văn Văn đầu tiên là ra ga tiễn Tiểu Hà Tình đi.
Sau đó, Giang Tuyết Lỵ cũng về nhà, cùng với cha mẹ về quê.
Thế là vào lúc chạng vạng hoàng hôn, trong nhà ga chỉ còn lại Lâm Chính Nhiên và Hàn Văn Văn đứng đó.
Lâm Chính Nhiên hỏi: "Ngươi định khi nào mới nói cho Hà Tình biết ngươi không về phương nam nữa?"
Hàn Văn Văn nhìn về phía đường ray cao tốc đã vắng tanh:
"Chờ ta kiếm đủ tiền tự nuôi sống bản thân rồi sẽ nói, như vậy Tiểu Tình Tình sẽ không lo lắng cho ta nữa. Chứ nếu giờ mà ta nói cho nàng biết chuyện ta phải tự mình bươn chải thì với cái tính ôn nhu của Tiểu Tình Tình, nàng chắc chắn sẽ khóc như mưa, sẽ muốn cho ta đến nhà nàng ở hoặc cho ta tiền."
Nàng liếc mắt cáo nhìn Lâm Chính Nhiên bên cạnh: "Ta không muốn nhận sự bố thí của người khác, nhất là Tiểu Hà Tình lại là bạn thân nhất của ta. Nếu như ta nhận sự bố thí của nàng, thì tình bạn của chúng ta sẽ bị biến chất, quan hệ sẽ không còn bình đẳng nữa."
Lâm Chính Nhiên cũng nhìn nàng.
Cảm thấy tâm tư của nàng thật sự trưởng thành hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
Tiểu hồ ly cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên, ân tình của bạn học Lâm Chính Nhiên thì ta trả không hết, để báo đáp, về sau chỉ còn cách tận lực thỏa mãn yêu cầu của bạn học Lâm Chính Nhiên thôi, thậm chí nếu bắt ta lấy thân báo đáp ta cũng sẽ cân nhắc nha."
Lâm Chính Nhiên đã quá quen với kiểu trêu chọc như đùa giỡn của nàng, không nói gì thêm mà bước ra khỏi nhà ga: "Ngươi còn tiền trong tay không?"
Hàn Văn Văn đi song song với hắn: "Còn một ít, dạo này khi khai giảng thì video trò chơi không đăng nhiều, tiền kiếm được ít đi." Rất biết ý, tiểu hồ ly chủ động mở miệng:
"Hay là tối nay ta mời bạn học Lâm Chính Nhiên ăn cơm đi, bạn học Lâm Chính Nhiên giúp ta chuyển hành lý? Nhiều đồ như vậy một mình ta chuyển không nổi."
"Cũng được."
"Bạn học Lâm Chính Nhiên muốn ăn gì?"
"Gà hầm ba."
"Trùng hợp nha, ta cũng nghĩ thế."
【 Ngươi dùng Ma giáo huyết kê thang, nhận được thể lực thêm một 】.
Tối hôm đó Lâm Chính Nhiên và Hàn Văn Văn mang đồ đạc ở trường học đến phòng trọ, ăn tối xong, hắn liền cáo biệt tiểu hồ ly để về nhà.
Hàn Văn Văn đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt Lâm Chính Nhiên.
Trước Tết Nguyên Đán, nhà nhà đều chuẩn bị đồ Tết, mua sắm, dọn dẹp vệ sinh, dán câu đối đỏ để đón năm mới với một diện mạo mới tươi sáng.
Nhưng Hàn Văn Văn xưa nay chưa từng làm những chuyện này, từ nhỏ sống nhờ nhà người khác nên nàng luôn chỉ là người đứng ngoài cuộc.
Bởi vì trước kia mỗi khi Tết đến, nhà cậu thường có khách, mà Hàn Văn Văn luôn trốn trong phòng, cố gắng không ra phòng khách để tránh gây phiền phức cho cậu, cũng không muốn để khách hỏi một câu: "Nhà có con nít à?".
Cách Tết Nguyên Đán còn mười ngày.
Sáng nay, Hàn Văn Văn thức dậy tắm nước nóng, cố ý mặc quần áo đẹp và đi giày mới xuống siêu thị dưới lầu để mua một ít đồ ăn vặt để ở nhà ăn dần.
Đây là cái Tết Nguyên Đán đầu tiên nàng tự lực cánh sinh.
Trên đường đi, nàng nhìn thấy mấy đứa trẻ mặc quần áo mới chạy nhảy, nhìn thấy những người đi đường gọi điện thoại báo cho người nhà là công ty vừa mới được nghỉ, hay đang bàn tán nên mua câu đối đỏ loại gì.
Không khí náo nhiệt thực sự tạo cho người ta cảm giác rộn ràng khi năm cũ sắp qua.
Nàng một mình đi vào cửa hàng đẩy xe đẩy, nhìn trong siêu thị người đông như nêm, ồn ào đi mua đồ ăn Tết.
Có mấy đứa bé nhìn thấy Hàn Văn Văn xinh đẹp như vậy, còn ngơ ngác đứng đó nói một câu: "Chị này xinh quá."
Mỗi lần như vậy, Hàn Văn Văn đều sẽ cười tủm tỉm quay lại xoa đầu chúng, khen: "Các em bé đáng yêu quá."
Đứng trước kệ hàng, Hàn Văn Văn cắn môi, lần đầu tiên mua đồ ăn Tết nên có chút hoang mang: "Ngày Tết thì phải mua cái gì nhỉ? Đồ nấu ăn thì không cần, trong phòng trọ cũng không có tủ lạnh, mua đồ ăn vặt thì hợp lý hơn."
Nàng chọn một chút đồ ăn vặt mà mình thích, còn có cả mì gói các kiểu, vì vào ngày Tết thì siêu thị ở thị trấn nhỏ này sẽ đóng cửa.
Mấy ngày tới, nàng phải bảo đảm mình không bị chết đói mới được.
Lại mua thêm một ít đồ ăn chín, trái cây rồi ra quầy thu ngân.
Nhân viên thu ngân đưa hóa đơn cho nàng: "Tổng cộng 373 tệ."
Hàn Văn Văn nhìn giá mà giật mình, nghĩ bụng Tết đúng là Tết, đồ ăn cũng đắt hơn nhiều quá.
Đặc biệt là giá trái cây gần như tăng gấp ba.
Ví tiền nhỏ kêu cứu, đau lòng quá.
Nàng xách một đống lớn đồ ăn về đến nhà, bỏ đồ ăn vặt vào trong thùng, trái cây thì rửa sạch, cắt một ít đồ ăn chín để chuẩn bị cho bữa tối nay.
Lúc bận rộn thì con người ta thường không nghĩ gì nhiều, chỉ khi nào bận xong thì thôi.
Hàn Văn Văn một mình nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có pháo hoa vụt qua bầu trời.
Mới có thể cảm thán: "Cảm giác cũng chẳng có gì bận bịu cả, dù sao thì năm nay ăn Tết chắc vẫn sẽ chỉ có một mình trong nhà xem pháo hoa thôi."
Cửa phòng có tiếng gõ.
Hàn Văn Văn biết rõ ai đến, vội vàng đứng dậy ra mở cửa.
Mở cửa ra, quả nhiên là bóng dáng của Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên cũng mang một ít trái cây vào nhà, thấy trái cây trên bàn của nàng thì tò mò: "Ngươi mua trái cây rồi à? Biết vậy ta đã mua cái gì khác đến."
Hàn Văn Văn ngơ ngác đáp: "Ừ, đi siêu thị dạo, mua một ít đồ Tết."
"Mua đồ Tết?" Lâm Chính Nhiên ngồi trên giường thấy một bên toàn là khoai tây chiên bánh quy các kiểu trong thùng, ngạc nhiên: "Nhiều đồ ăn vặt thế, ngươi định ăn cơm á? Còn mua cái gì nữa không?"
Hàn Văn Văn đóng cửa lại: "Không có gì, chủ yếu là sợ siêu thị đóng cửa ngày Tết thì không có gì ăn nên mua nhiều một chút." Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên rất tự nhiên nói: "Ngươi không phải có cái nồi xào rau sao, trước Tết hai ba ngày ta với ngươi đi mua ít đồ ăn, mùa đông cũng không dễ hỏng, đến lúc đó chúng ta nấu ở đây là được rồi, ba món một canh là đủ."
Hàn Văn Văn ngạc nhiên: "Vậy bạn học Lâm Chính Nhiên không ở nhà ăn Tết sao?"
"Đương nhiên là ở nhà ăn, nhưng mà ăn Tết thì ngươi chắc chắn phải quay video năm mới chứ? Đây là thời điểm có lưu lượng lớn nhất trong năm, sao có thể bỏ lỡ? Để phòng ngươi quay không tốt thì đến lúc đó ta ăn ở nhà xong rồi sẽ qua xem ngươi dựng phim, kiếm tiền vẫn là quan trọng."
Hàn Văn Văn liếc nhìn đối phương, không hiểu sao trong lòng nàng lại có chút rung động, cũng không biết đây là lần thứ mấy vô duyên vô cớ mà rung động trước bạn học Lâm Chính Nhiên.
Nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hàn Văn Văn EQ cao như thế, sao lại không biết là hắn sợ nàng cô đơn mà ở lại bầu bạn với nàng.
"Ừ, vậy đến lúc đó ta ở đây đợi ngươi, chờ ngươi đến ăn cơm cùng nhau."
Ngoài cửa sổ lại có một chuỗi pháo hoa nhỏ nở rộ trên bầu trời…
Bạn cần đăng nhập để bình luận