Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 133: Hai người ăn dấm (1) (length: 8279)
"Ta pha chút nước nóng uống nhé."
Cởi áo khoác đồng phục của Lâm Chính Nhiên để sang một bên, Tiểu Hà Tình lại ra dáng người vợ hiền, thuần thục đổ nước lạnh vào bình nước nóng, đặt lên máy đun nước mini, bấm nút làm nóng.
Nước lạnh bắt đầu từ từ nóng lên, khẽ sủi tăm.
Tiểu Hà Tình thấy Lâm Chính Nhiên đang giúp mở đồ ăn lẩu đã được đóng gói, nàng cẩn thận nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Xích lại gần hắn.
"Để ta làm cho, anh nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ này để em làm là được." Giọng nói mềm mại.
"Chỉ là xé bao thôi mà, tiện tay ấy." Hắn trả lời.
Lâm Chính Nhiên thấy ánh mắt nàng như có điều muốn hỏi nhưng lại không tiện mở lời, bèn hỏi: "Em đang nghĩ đến chuyện của Lỵ Lỵ lúc nãy à?"
Tay Tiểu Hà Tình khẽ chậm lại, nàng gật đầu nhẹ:
"Ừm, anh... Hai người vừa mới đi hẹn hò về sao? Em nhớ trước đó hai người nói thi đấu không phải đến mùng 5, mùng 6 là xong rồi sao? Hôm nay đã là mùng 7, chắc là đi hẹn rồi, đúng, hôm qua em hỏi Văn Văn thì thấy hình như Lỵ Lỵ... còn lọt vào bảng xếp hạng gì đó, nghe lợi hại thật."
Nàng cố gắng tỏ vẻ không ghen tuông.
"Ừ, để chúc mừng nàng vào top 50, anh với nàng ra thành phố xem phim."
"Xem phim..." Môi Tiểu Hà Tình hơi mím lại, cuối cùng không nhịn được, nghĩ thầm hình như mình cũng chưa từng xem phim với Lâm Chính Nhiên.
Đúng lúc này Lâm Chính Nhiên cũng lên tiếng:
"Nói mới nhớ, hình như hai chúng ta chưa từng đi xem phim nhỉ? Lần sau hẹn hò cũng có thể đi xem thử, em có muốn đi không?"
Tiểu Hà Tình quay sang nhìn Lâm Chính Nhiên, nước nóng đã bắt đầu phát ra tiếng kêu ùng ục nho nhỏ.
"Muốn."
Hắn giơ tay lên xoa đầu Tiểu Hà Tình: "Vậy lần sau đi."
Cảm nhận được bàn tay lớn ấm áp của đối phương, bàn tay nhỏ trắng như tuyết của Tiểu Hà Tình đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lâm Chính Nhiên, tủi thân dựa trán vào vai hắn: "Vậy... anh với Lỵ Lỵ là tốt lên rồi sao? Hai người... đến mức nào rồi?"
Lâm Chính Nhiên nhìn Tiểu Hà Tình:
"Hôm nay mới chỉ vừa nắm tay thôi."
Tiểu Hà Tình ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng vụng trộm nhìn hắn: "Không phải còn thân hơn sao... Nàng hôn cổ anh rồi, hai người lần đầu hôn, hay là hôn nhiều lần rồi?"
Lâm Chính Nhiên dùng tay che mặt nàng: "Sao lại ghen thế? Hôm nay mới là lần đầu hôn, mà lại nàng cũng chỉ bất ngờ tấn công như hồi em làm ở trường ấy thôi."
"Lần đầu à..."
Tiểu Hà Tình biết rõ Lâm Chính Nhiên sẽ không lừa mình, biết rõ là lần đầu, trong lòng nàng lập tức dễ chịu hơn nhiều, nếu là hôn nhiều lần thì chắc nàng sẽ khóc mất.
Nàng cúi đầu, các ngón tay vô thức nắm kéo vạt áo của Lâm Chính Nhiên, giống như một cô bé chưa lớn:
"Lần đầu vậy thì còn đỡ, thật ra em đoán được từ lâu là anh nhất định sẽ tốt với cả em và Lỵ Lỵ thôi, dù sao ba người chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, anh với nàng lại là thanh mai trúc mã, mà em thấy anh quan tâm Lỵ Lỵ lắm, hình như anh cũng thích nàng nhiều nữa, em thì chấp nhận được...
Nàng chậm rãi cười, giọng nhỏ nhẹ:
"Dù sao em là đồ ngốc mà, lúc bé anh nói gì em cũng nghe theo, đầu óc em cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết nghe lời anh thôi... Mặc dù lúc đầu thấy anh trăng hoa em cũng có ý định ngăn cản anh, không muốn anh thích cô gái khác, nhưng sau này nghĩ không ngăn được thì biết làm sao, em cũng chỉ có thể chấp nhận... Nghĩ lại thì Lỵ Lỵ là người tốt, nàng cũng thích anh nhiều, em có thể làm tỷ muội với nàng."
Nàng nhắc lại:
"Em đúng là nghĩ là có thể chấp nhận được, nhưng mà lúc vừa thấy nàng hôn anh, trong lòng em lại không biết vì sao vẫn thấy khó chịu... Trong lòng thấy gượng gạo, cảm giác rất khó chịu, anh..."
Nàng nhỏ giọng khẩn cầu: "Anh có thể dỗ dành em không... Lâm Chính Nhiên, anh dỗ dành em là mọi chuyện qua được có được không, anh nịnh em em sẽ vui, dù chỉ một câu thôi cũng được, bởi vì em không thể giận anh được, em van anh đấy."
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng nhút nhát như sắp bị bỏ rơi vậy.
Vừa dang tay ra, Tiểu Hà Tình với vẻ mặt thụ sủng nhược kinh liền nhanh chóng ôm cổ Lâm Chính Nhiên.
Nửa quỳ và ôm nhau.
Vốn Lâm Chính Nhiên định để nàng tựa vào lồng ngực của mình, nhưng hiển nhiên Tiểu Hà Tình chưa từng ôm con trai bao giờ.
Vô thức bắt chước tư thế trên TV, ôm lấy cổ con trai.
Như vậy là khoảng cách giữa cơ thể của nàng và hắn càng thêm gần.
Sau khi ôm nhau Tiểu Hà Tình mới nở nụ cười: "Anh ấm thật... Quen biết nhau bao lâu nay, đây là lần đầu anh ôm em đấy."
Lâm Chính Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn nàng: "Trên người em hôm nay có mùi thơm hơn bình thường, em đi tắm à?"
Mặt Tiểu Hà Tình đỏ lên, chợt nhớ đến chuyện mùi hương cơ thể mà Văn Văn đã nói.
Nghe nói khi yêu người ta có thể ngửi thấy mùi đặc biệt trên người nhau.
Tiểu Hà Tình gật đầu: "Có tắm, tại vì sắp khai giảng mà, à đúng Lâm Chính Nhiên, em đột nhiên muốn hỏi anh, không phải chuyện của Lỵ Lỵ mà là chuyện khác, là anh có ngửi được mùi hương đặc biệt trên người em không? Ý là như sách nói, nam nữ yêu nhau thật sự trong gien thì sẽ ngửi được mùi đặc biệt của nhau, em có ngửi được mùi của anh... Vậy còn anh? Anh có ngửi được mùi của em không?"
Lâm Chính Nhiên im lặng một giây.
Tiểu Hà Tình lại nghĩ hắn không ngửi thấy, mắt long lanh lo lắng: "Anh không ngửi được sao? Chỉ ngửi được mùi dầu gội hay sữa tắm thôi à? Không thể nào! Vậy em xích lại gần một chút, anh ngửi cẩn thận thử xem."
Nàng cố đưa lồng ngực đến gần mặt Lâm Chính Nhiên.
Nhưng Hà Tình lại khác với hai cô bé kia, cô ngốc này vốn dĩ trời phú cho nhiều ưu điểm.
Lâm Chính Nhiên suýt nghẹt thở vì bị quần áo ép chặt.
Nhưng Tiểu Hà Tình vẫn cứ nói: "Anh mau đoán thử đi!"
Lâm Chính Nhiên đành nói: "Không cần sát gần như vậy, anh chắc chắn ngửi thấy, từ hồi còn nhỏ đã ngửi thấy rồi, trên người em có một mùi sữa đặc trưng."
"Mùi sữa?" Tiểu Hà Tình mặt đỏ bừng vui vẻ nhìn Lâm Chính Nhiên: "Thật hay giả vậy? Trên người em lại có mùi sữa gì đó?"
"Ừ, kiểu như mùi sữa bò ấy? Mang theo chút ngọt đặc biệt, anh cũng không biết nói sao, em tự ngửi có thấy không?"
Tiểu Hà Tình xấu hổ lắc đầu: "Đương nhiên là không ngửi được rồi, em có nghe ai nói người em có mùi đó bao giờ đâu, chỉ có anh mới ngửi thấy thôi."
Nàng đột nhiên nhớ ra:
"À đúng, hồi nhỏ có lần em uống sữa tươi bất cẩn làm đổ sữa lên người, hôm đó mẹ còn bảo người em có mùi sữa bò, anh nói có phải lần đó..."
Lâm Chính Nhiên bật cười:
"Chuyện đó đã bao lâu rồi? Đương nhiên không phải, mùi này vốn dĩ có sẵn trên người em."
Tiểu Hà Tình không hiểu, nàng chỉ quan tâm: "Vậy anh thấy dễ ngửi không? Anh có thích mùi đó không?"
Thấy Lâm Chính Nhiên gật đầu, nàng mới ngốc nghếch cười tươi.
Lâm Chính Nhiên nói:
"Em nói em cũng ngửi được mùi của anh à? Là mùi gì vậy?"
Hà Tình ngẫm nghĩ, nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Chính Nhiên rồi cắn môi dưới:
"Em không giỏi miêu tả lắm, là một mùi lạnh lùng."
"Ừm? Còn có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả mùi của một người sao?"
"Em không biết, nhưng mà đúng là một mùi lạnh lùng đặc biệt! Không hẳn là thơm, nhưng rất dễ chịu, cũng bởi vì có mùi đó nên mỗi lần đi cùng anh một mình là em cứ muốn lại gần anh, để ngửi mùi trên người anh nhiều hơn."
Cởi áo khoác đồng phục của Lâm Chính Nhiên để sang một bên, Tiểu Hà Tình lại ra dáng người vợ hiền, thuần thục đổ nước lạnh vào bình nước nóng, đặt lên máy đun nước mini, bấm nút làm nóng.
Nước lạnh bắt đầu từ từ nóng lên, khẽ sủi tăm.
Tiểu Hà Tình thấy Lâm Chính Nhiên đang giúp mở đồ ăn lẩu đã được đóng gói, nàng cẩn thận nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Xích lại gần hắn.
"Để ta làm cho, anh nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ này để em làm là được." Giọng nói mềm mại.
"Chỉ là xé bao thôi mà, tiện tay ấy." Hắn trả lời.
Lâm Chính Nhiên thấy ánh mắt nàng như có điều muốn hỏi nhưng lại không tiện mở lời, bèn hỏi: "Em đang nghĩ đến chuyện của Lỵ Lỵ lúc nãy à?"
Tay Tiểu Hà Tình khẽ chậm lại, nàng gật đầu nhẹ:
"Ừm, anh... Hai người vừa mới đi hẹn hò về sao? Em nhớ trước đó hai người nói thi đấu không phải đến mùng 5, mùng 6 là xong rồi sao? Hôm nay đã là mùng 7, chắc là đi hẹn rồi, đúng, hôm qua em hỏi Văn Văn thì thấy hình như Lỵ Lỵ... còn lọt vào bảng xếp hạng gì đó, nghe lợi hại thật."
Nàng cố gắng tỏ vẻ không ghen tuông.
"Ừ, để chúc mừng nàng vào top 50, anh với nàng ra thành phố xem phim."
"Xem phim..." Môi Tiểu Hà Tình hơi mím lại, cuối cùng không nhịn được, nghĩ thầm hình như mình cũng chưa từng xem phim với Lâm Chính Nhiên.
Đúng lúc này Lâm Chính Nhiên cũng lên tiếng:
"Nói mới nhớ, hình như hai chúng ta chưa từng đi xem phim nhỉ? Lần sau hẹn hò cũng có thể đi xem thử, em có muốn đi không?"
Tiểu Hà Tình quay sang nhìn Lâm Chính Nhiên, nước nóng đã bắt đầu phát ra tiếng kêu ùng ục nho nhỏ.
"Muốn."
Hắn giơ tay lên xoa đầu Tiểu Hà Tình: "Vậy lần sau đi."
Cảm nhận được bàn tay lớn ấm áp của đối phương, bàn tay nhỏ trắng như tuyết của Tiểu Hà Tình đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lâm Chính Nhiên, tủi thân dựa trán vào vai hắn: "Vậy... anh với Lỵ Lỵ là tốt lên rồi sao? Hai người... đến mức nào rồi?"
Lâm Chính Nhiên nhìn Tiểu Hà Tình:
"Hôm nay mới chỉ vừa nắm tay thôi."
Tiểu Hà Tình ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng vụng trộm nhìn hắn: "Không phải còn thân hơn sao... Nàng hôn cổ anh rồi, hai người lần đầu hôn, hay là hôn nhiều lần rồi?"
Lâm Chính Nhiên dùng tay che mặt nàng: "Sao lại ghen thế? Hôm nay mới là lần đầu hôn, mà lại nàng cũng chỉ bất ngờ tấn công như hồi em làm ở trường ấy thôi."
"Lần đầu à..."
Tiểu Hà Tình biết rõ Lâm Chính Nhiên sẽ không lừa mình, biết rõ là lần đầu, trong lòng nàng lập tức dễ chịu hơn nhiều, nếu là hôn nhiều lần thì chắc nàng sẽ khóc mất.
Nàng cúi đầu, các ngón tay vô thức nắm kéo vạt áo của Lâm Chính Nhiên, giống như một cô bé chưa lớn:
"Lần đầu vậy thì còn đỡ, thật ra em đoán được từ lâu là anh nhất định sẽ tốt với cả em và Lỵ Lỵ thôi, dù sao ba người chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, anh với nàng lại là thanh mai trúc mã, mà em thấy anh quan tâm Lỵ Lỵ lắm, hình như anh cũng thích nàng nhiều nữa, em thì chấp nhận được...
Nàng chậm rãi cười, giọng nhỏ nhẹ:
"Dù sao em là đồ ngốc mà, lúc bé anh nói gì em cũng nghe theo, đầu óc em cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết nghe lời anh thôi... Mặc dù lúc đầu thấy anh trăng hoa em cũng có ý định ngăn cản anh, không muốn anh thích cô gái khác, nhưng sau này nghĩ không ngăn được thì biết làm sao, em cũng chỉ có thể chấp nhận... Nghĩ lại thì Lỵ Lỵ là người tốt, nàng cũng thích anh nhiều, em có thể làm tỷ muội với nàng."
Nàng nhắc lại:
"Em đúng là nghĩ là có thể chấp nhận được, nhưng mà lúc vừa thấy nàng hôn anh, trong lòng em lại không biết vì sao vẫn thấy khó chịu... Trong lòng thấy gượng gạo, cảm giác rất khó chịu, anh..."
Nàng nhỏ giọng khẩn cầu: "Anh có thể dỗ dành em không... Lâm Chính Nhiên, anh dỗ dành em là mọi chuyện qua được có được không, anh nịnh em em sẽ vui, dù chỉ một câu thôi cũng được, bởi vì em không thể giận anh được, em van anh đấy."
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng nhút nhát như sắp bị bỏ rơi vậy.
Vừa dang tay ra, Tiểu Hà Tình với vẻ mặt thụ sủng nhược kinh liền nhanh chóng ôm cổ Lâm Chính Nhiên.
Nửa quỳ và ôm nhau.
Vốn Lâm Chính Nhiên định để nàng tựa vào lồng ngực của mình, nhưng hiển nhiên Tiểu Hà Tình chưa từng ôm con trai bao giờ.
Vô thức bắt chước tư thế trên TV, ôm lấy cổ con trai.
Như vậy là khoảng cách giữa cơ thể của nàng và hắn càng thêm gần.
Sau khi ôm nhau Tiểu Hà Tình mới nở nụ cười: "Anh ấm thật... Quen biết nhau bao lâu nay, đây là lần đầu anh ôm em đấy."
Lâm Chính Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn nàng: "Trên người em hôm nay có mùi thơm hơn bình thường, em đi tắm à?"
Mặt Tiểu Hà Tình đỏ lên, chợt nhớ đến chuyện mùi hương cơ thể mà Văn Văn đã nói.
Nghe nói khi yêu người ta có thể ngửi thấy mùi đặc biệt trên người nhau.
Tiểu Hà Tình gật đầu: "Có tắm, tại vì sắp khai giảng mà, à đúng Lâm Chính Nhiên, em đột nhiên muốn hỏi anh, không phải chuyện của Lỵ Lỵ mà là chuyện khác, là anh có ngửi được mùi hương đặc biệt trên người em không? Ý là như sách nói, nam nữ yêu nhau thật sự trong gien thì sẽ ngửi được mùi đặc biệt của nhau, em có ngửi được mùi của anh... Vậy còn anh? Anh có ngửi được mùi của em không?"
Lâm Chính Nhiên im lặng một giây.
Tiểu Hà Tình lại nghĩ hắn không ngửi thấy, mắt long lanh lo lắng: "Anh không ngửi được sao? Chỉ ngửi được mùi dầu gội hay sữa tắm thôi à? Không thể nào! Vậy em xích lại gần một chút, anh ngửi cẩn thận thử xem."
Nàng cố đưa lồng ngực đến gần mặt Lâm Chính Nhiên.
Nhưng Hà Tình lại khác với hai cô bé kia, cô ngốc này vốn dĩ trời phú cho nhiều ưu điểm.
Lâm Chính Nhiên suýt nghẹt thở vì bị quần áo ép chặt.
Nhưng Tiểu Hà Tình vẫn cứ nói: "Anh mau đoán thử đi!"
Lâm Chính Nhiên đành nói: "Không cần sát gần như vậy, anh chắc chắn ngửi thấy, từ hồi còn nhỏ đã ngửi thấy rồi, trên người em có một mùi sữa đặc trưng."
"Mùi sữa?" Tiểu Hà Tình mặt đỏ bừng vui vẻ nhìn Lâm Chính Nhiên: "Thật hay giả vậy? Trên người em lại có mùi sữa gì đó?"
"Ừ, kiểu như mùi sữa bò ấy? Mang theo chút ngọt đặc biệt, anh cũng không biết nói sao, em tự ngửi có thấy không?"
Tiểu Hà Tình xấu hổ lắc đầu: "Đương nhiên là không ngửi được rồi, em có nghe ai nói người em có mùi đó bao giờ đâu, chỉ có anh mới ngửi thấy thôi."
Nàng đột nhiên nhớ ra:
"À đúng, hồi nhỏ có lần em uống sữa tươi bất cẩn làm đổ sữa lên người, hôm đó mẹ còn bảo người em có mùi sữa bò, anh nói có phải lần đó..."
Lâm Chính Nhiên bật cười:
"Chuyện đó đã bao lâu rồi? Đương nhiên không phải, mùi này vốn dĩ có sẵn trên người em."
Tiểu Hà Tình không hiểu, nàng chỉ quan tâm: "Vậy anh thấy dễ ngửi không? Anh có thích mùi đó không?"
Thấy Lâm Chính Nhiên gật đầu, nàng mới ngốc nghếch cười tươi.
Lâm Chính Nhiên nói:
"Em nói em cũng ngửi được mùi của anh à? Là mùi gì vậy?"
Hà Tình ngẫm nghĩ, nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Chính Nhiên rồi cắn môi dưới:
"Em không giỏi miêu tả lắm, là một mùi lạnh lùng."
"Ừm? Còn có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả mùi của một người sao?"
"Em không biết, nhưng mà đúng là một mùi lạnh lùng đặc biệt! Không hẳn là thơm, nhưng rất dễ chịu, cũng bởi vì có mùi đó nên mỗi lần đi cùng anh một mình là em cứ muốn lại gần anh, để ngửi mùi trên người anh nhiều hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận