Rời khỏi bệnh viện, Tưởng Thiến cùng Phương Mộng ngồi xe trở về biệt thự. Tại phòng riêng, Tưởng Thiến cởi giày ra, ngồi trên giường của mình ăn hai viên thuốc gì đó. Phương Mộng giúp nàng đắp chăn kín người: "Hôm nay Thiến Thiến đừng đến trường, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, như vậy ngày mai buổi lễ tốt nghiệp mới có thể có được trạng thái tốt." Tưởng Thiến khẽ gật đầu, chậm rãi nằm xuống. Phương Mộng gom những sợi tóc xõa của nàng lại, nói tiếp: "Lần này buổi lễ tốt nghiệp việc bố trí sân khấu thiếu người, ta phải đi giúp Lâm Chính Nhiên đồng học thu dọn hiện trường, muốn đến trường xem một chút, có bất cứ chuyện gì Thiến Thiến cứ gọi điện thoại cho ta." Nhị tiểu thư nằm nghiêng trên giường nhìn Phương Mộng, nàng hiểu rõ sự tình: "Sau khi ngươi tới trường, nếu Lâm Chính Nhiên hỏi ta tại sao hôm nay không đến, ngươi cứ nói là ta bận việc, tối ta sẽ đúng giờ đến theo hắn tập luyện dương cầm, nếu không hỏi thì ngươi không cần bận tâm." "Tối ngươi vẫn còn đến?" Tưởng Thiến lại gật đầu: "Nếu là song tấu dương cầm, ít nhất phải cùng hắn tập luyện vài lần." Trên thực tế hai ngày nay Lâm Chính Nhiên đều đã bàn bạc xong với Tưởng Thiến, hai người hẹn chỉ tập luyện mấy lần vào tối hôm trước, ban ngày không cần tập luyện lãng phí thời gian. Chẳng phải nếu như ban ngày cũng tập luyện, Tưởng Thiến e là hiện tại đã chạy đến trường đợi cùng hắn rồi, từng phút từng giây đều không muốn rời xa nhau. Phương Mộng: "Được thôi, ta hiểu rồi." Thấy Tưởng Thiến nhắm mắt, Phương Mộng mới rời phòng đi đến trường. Chỉ là sau khi Phương Mộng rời đi, ánh mắt của Tưởng Thiến trong chăn trở nên mơ màng, nàng khẽ mở mắt ra, nhớ tới nguyên nhân mà thầy thuốc trong bệnh viện vừa mới nói. Chậm rãi cắn môi dưới đỏ mọng, trước mắt hiện ra những hình ảnh khác nhau thường ngày của Lâm Chính Nhiên. "Tương tư... Nguyên lai ta đã thích hắn nha..." Nàng đưa tay trong chăn che ngực: "Cảm giác thích một người lại khó chịu đến vậy, muốn như thế đi cùng hắn... Muốn hắn ôm ta..." Địa điểm sân khấu buổi lễ tốt nghiệp của trường cấp ba được chọn là nhà thi đấu của trường, cơ bản tất cả các tiết mục quan trọng của trường đều sẽ sử dụng nhà thi đấu này để tiến hành cải tiến. Các học sinh thuộc những lớp báo danh tiết mục lúc này đều đang luyện tập trong phòng tập ở hậu trường. Lâm Chính Nhiên cũng ở đây, hắn với tư cách đại diện học sinh lần này phụ trách quan sát và giám sát tiết mục của các lớp. Thật thú vị, tên Hàn Văn Văn kia cũng ở đây. Lúc này Lâm Chính Nhiên đang ngồi ở góc phòng tập, nơi hẻo lánh được kê mấy dãy bàn và ghế, là chỗ dành cho các thầy cô ban giám khảo các tiết mục biểu diễn vào ngày mai. Hắn ngẩng đầu nhìn về khu luyện tập của lớp ba. Hàn Văn Văn trong vở kịch ngắn của lớp bọn họ diễn một cái cây không hề động đậy. Cơ bản chỉ cần giơ bảng hiệu là hoàn thành. Trong quá trình luyện tập, con mắt của tiểu hồ ly thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Chính Nhiên, Lâm Chính Nhiên như cười như không nhìn nàng, không rõ đây là lần thứ mấy nàng diễn tiết mục khó hiểu này. Mãi đến khi lớp ba kết thúc luyện tập, Hàn Văn Văn mới vội vã đi tới, đến trước bàn, hai tay chống lên mặt bàn: "Lâm Chính Nhiên lão sư cảm thấy ta vừa diễn như thế nào? Ta thấy Lâm Chính Nhiên lão sư vừa rồi cứ nhìn ta nha." Tại chỗ công cộng, con hồ ly này không thể hiện dính người như vậy, lời nói bóng gió phần nhiều mang theo chút vị hồ ly tinh nồng đậm, nói là trà xanh cũng không sai. Lâm Chính Nhiên nhìn nàng đứng trước bàn: "Diễn không tệ, bất động như khúc gỗ." Hàn Văn Văn cười một tiếng, ngón tay len lén từ sau lưng hắn lướt qua, rồi ngồi xuống cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy thì đó là một lời khen rất lợi hại, dù sao ta diễn một cái cây mà, bất động tức là diễn rất thật rồi." Lâm Chính Nhiên biểu thị tán thành: "Đúng là như thế." Tiểu hồ ly mắt như tơ lụa nhìn Lâm Chính Nhiên đang xem tiết mục của các lớp khác. Vì trước mặt hai người có bàn và mấy tấm biển lung tung cản trở, nên cho dù trong phòng hậu trường có nhiều người đang luyện tập. Nhưng không ai thấy được động tác dưới gầm bàn. Hàn Văn Văn cố ý nói: "Ta ngồi xuống rồi, Lâm Chính Nhiên lão sư không nhìn ta mà lại đang nhìn người khác sao?" Lâm Chính Nhiên thậm chí không thèm nhìn nàng, tùy ý đá nàng một cái. Bởi vì con hồ ly này khi nói chuyện lại đang ở dưới gầm bàn, cởi bỏ giày, dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân Lâm Chính Nhiên. Bị đá ra, tiểu hồ ly mặt đầy không vui, lại tiếp tục cọ vào Lâm Chính Nhiên, đôi chân nhỏ trắng nõn mịn màng làm cho Lâm Chính Nhiên không biết nên hình dung như thế nào. Lâm Chính Nhiên nhìn mọi người trong phòng hậu trường nói: "Ta nói em ở trong ký túc xá hoặc ở trong lớp nghỉ ngơi cho khỏe, lần nào cũng cứ nhất định phải đến diễn tiết mục là sao?" Hàn Văn Văn dựa vào ghế: "Bởi vì tình yêu của ta dành cho việc biểu diễn là vô cùng sâu sắc." Lâm Chính Nhiên nhìn nàng. Hàn Văn Văn thấy đối phương nhìn mình, không nhịn được cười khẽ, nói nhỏ giọng hơn, ngữ khí càng thêm mập mờ: "Chủ yếu nếu ta không đến diễn, làm sao có thể ở chung một mình với Chính Nhiên ca ca ở hậu đài được? Anh xem hai ngày nay anh bận rộn như vậy, người khác thì thi xong đại học là đi chơi rồi, Chính Nhiên ca ca thì khác, hai ngày nay một đống sự tình." Lâm Chính Nhiên: "Cũng chỉ hai ngày này thôi, xong buổi lễ tốt nghiệp là nghỉ hẳn rồi, đến lúc đó ta không có thời gian cho mấy người sao?" Hắn nắm tay đặt lên đùi Hàn Văn Văn, bản ý là muốn bảo nàng đừng dùng chân cứ cọ qua cọ lại trên chân mình. Kết quả Hàn Văn Văn lại cười, dưới gầm bàn lén lút nắm chặt tay Lâm Chính Nhiên. Cố định tay hắn trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Còn cố tình giả bộ bắt bẻ, dùng giọng mà chỉ hai người mới nghe được nói: "Chính Nhiên ca ca sờ chân người ta làm gì? Lại chiếm tiện nghi của người ta." Lâm Chính Nhiên lại nhìn nàng: "Hôm nay em muốn làm gì đấy? Bị gì à? Hơn nữa xung quanh nhiều người thế này." Hàn Văn Văn mặt đỏ ửng, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Con gái trước kỳ sinh lý trong lòng sẽ có chút khó chịu, muốn được Chính Nhiên ca ca chiếm tiện nghi." Lâm Chính Nhiên im lặng thở dài. Tay hơi dùng sức, như thể là đang nắm chặt đùi nàng. Mặt Hàn Văn Văn lập tức đỏ bừng, suýt nữa kêu lên. Thế là tranh thủ thời gian che miệng lại, liếc xéo Lâm Chính Nhiên ẩn ý đưa tình một cái. Không dám để hắn sờ bắp đùi mình nữa. Mà chỉ nắm tay Lâm Chính Nhiên ở dưới gầm bàn, giữ cùng một chỗ với hắn. Hàn Văn Văn xấu hổ hừ nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Không vòng vo với Chính Nhiên ca ca nữa, rốt cuộc chuyện giữa Phương Mộng và Tưởng Thiến là như thế nào? Hôm nay chỉ có ta và Chính Nhiên ca ca, vì sao ngày đó anh lại đi hát cùng Phương Mộng, anh lại còn nói nàng chăm sóc dì? Phải nói rõ một chút đi chứ?" Lâm Chính Nhiên nhìn đám người đang luyện tập ở hậu trường: "Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, ta với Phương Mộng là thông gia từ nhỏ, khoảng hơn một năm nay cô ấy thường xuyên đến nhà ta." "Khoan đã!" Hàn Văn Văn ngơ ngác nhìn Lâm Chính Nhiên, lông mày con hồ ly nhíu lại. "Lượng tin tức hơi nhiều đấy, sao lại có thêm cái thông gia từ nhỏ nữa vậy? Chính Nhiên ca ca có bao nhiêu vị thông gia từ nhỏ thế? Không hết à?!" Lâm Chính Nhiên tùy ý nói: "Kỳ thực chỉ hai người thôi, một người là Phương Mộng, một người là Tưởng Tĩnh Thi." "Hai người còn ít à? Hả?" Môi đỏ của tiểu hồ ly khẽ nhếch, lại ý thức được gì đó: "Chính Nhiên ca ca vừa nói ai? Tưởng Tĩnh Thi? Vị thông gia từ nhỏ đầu tiên của anh không phải là Tưởng Thiến sao?" Lâm Chính Nhiên nhìn biểu tình kinh ngạc của Hàn Văn Văn: "Sao ta không nói với em chuyện này sao? Người ông nội ta sắp xếp thông gia từ nhỏ cho ta không phải Tưởng Thiến, mà là chị của nàng Tưởng Tĩnh Thi, trước đó chẳng phải ta đã nói là vì chuyện thi đấu âm nhạc của Lệ Lệ nên ta đã gặp cô ta một lần vào ban đêm còn gì?" "Chính Nhiên ca ca đúng là có nói là gặp cô ta một lần vào ban đêm." Hàn Văn Văn chậm rãi lắc đầu: "Nhưng lần trước Chính Nhiên ca ca tuyệt đối không nói là anh với cô ta thông gia từ nhỏ, chuyện khác em có thể quên chứ mọi chuyện của Chính Nhiên ca ca em đều nhớ rõ ràng." Nàng nói xong lập tức tức giận trừng Lâm Chính Nhiên, dấm chua sắp đổ ra rồi: "Vậy tức là gần đây, khi em không biết thì Chính Nhiên ca ca cùng ba cô gái khác hôn tới hôn lui?" "Cái gì mà hôn tới hôn lui? Ta có làm loại chuyện này đâu?" "Có ba người thông gia từ nhỏ cơ mà! Vậy chẳng phải là hôn tới hôn lui sao!" "Cái hình dung này của em quá có vấn đề đấy." Tiểu hồ ly giận dữ cắn môi, nhíu mày: "Tức đến mức bụng em đau cả lên rồi!" Nàng buông tay Lâm Chính Nhiên ra rồi chui xuống dưới bàn, hung hăng cắn vào đùi Lâm Chính Nhiên. Lúc này Phương Mộng đẩy cửa phòng tập bước vào, nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đang ngồi một mình, vẻ mặt có chút biến đổi nhỏ, chậm rãi bước đến.