Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 65: Thông minh Tiểu Hà Tình thành công ngộ đạo (length: 9567)

Tiểu Hà Tình vừa mừng vừa sợ, nghe Lâm Chính Nhiên nói “Lại đây” liền nhanh chân bước đến trước mặt hắn.
Đầu tiên là quay lưng về phía hắn, để hắn sấy tóc phía sau.
Tiểu Hà Tình khép nép hai tay trước ngực, hơi nóng từ máy sấy khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Thỉnh thoảng nàng lại vụng trộm nhìn qua gương, ngắm Lâm Chính Nhiên đang chăm chú sấy tóc cho mình, mặt nàng ửng đỏ.
“Bây giờ em cao bao nhiêu rồi? Hình như so với năm trước có nhỉnh hơn một chút.” Lâm Chính Nhiên tiện miệng hỏi.
Tiểu Hà Tình nhỏ nhẹ đáp: “Một mét năm mươi bảy! Mấy hôm trước em mới đo, mà từ năm ngoái tới giờ hình như chiều cao chậm lại, cảm thấy hơi thấp, nếu mà cao được một mét sáu lăm thì tốt.” Nàng nhỏ giọng nói: “Văn Văn cao mét sáu ba.”
Lâm Chính Nhiên hơn nàng hai lớp, thực sự không để ý chuyện này: “Vậy hả? Anh thấy hai đứa không khác nhau lắm.”
Tiểu Hà Tình dùng tay vuốt mớ tóc: “Đúng là khác nhiều đó, bạn ấy cao hơn em nhiều lắm, Lâm Chính Nhiên... anh thấy con gái thấp thì xinh hơn hay cao thì xinh hơn?”
Lâm Chính Nhiên thật thà trả lời: “Anh không có cảm giác gì về chuyện này, cũng không khác nhau mấy.”
“Vậy… vậy anh thích kiểu người nào?”
“Cái này anh cũng không kén, anh chỉ thích người anh thích thôi.”
Tiểu Hà Tình mím môi, thầm nghĩ anh chẳng chịu trả lời nghiêm túc gì cả, nhưng thật ra Lâm Chính Nhiên trả lời rất nghiêm túc.
Hắn nhắc nhở: “Phía sau sấy gần xong rồi, quay lại anh sấy cho phần trước với đỉnh đầu.”
“Dạ!” Tiểu Hà Tình quay người, kết quả nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của hắn mà bỗng nhiên tim nàng rung động, loạn cả lên.
Nàng từ từ ngượng ngùng cúi đầu, tiến gần lồng ngực hắn.
Lâm Chính Nhiên cũng không khách khí, dùng tay xoa tóc nàng, thoải mái sấy cho nàng.
Càng thấy hắn tự nhiên, Tiểu Hà Tình càng thấy không tự nhiên, chân tay luống cuống cả lên.
Trán nàng mấy lần nhẹ nhàng cọ vào ngực hắn, hai tay nhỏ cũng nắm rồi thả liên tục.
Tiểu Hà Tình thầm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên hắn sấy tóc cho mình. . Thật là vui!~ Nàng không ngoan, vụng trộm kéo góc áo Lâm Chính Nhiên, cảm nhận hơi nóng trên tóc.
Mà nói đi, bình thường con trai con gái sẽ không làm mấy chuyện này nhỉ. . Nhưng hắn làm vậy với mình lại thấy không có gì kỳ quái, chuyện gì vậy chứ?
Bỗng nhiên Tiểu Hà Tình dừng tay, chợt nghĩ đến điều gì.
Ký ức xưa cùng cuộc nói chuyện trên đường lúc nãy tràn về, đầu óc thông minh của nàng phút chốc như khai thông!
Chỉ là người ngoài có lẽ không hiểu được mạch não của nàng.
Nàng lấy tay che đi gương mặt đỏ ửng.
Thì ra... thì ra là thế sao?
Thì ra là chuyện này!
Giây phút này nàng nhận ra một chuyện tương đối là quan trọng.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng bỗng dưng làm lạ: “Em che mặt làm gì? Ngẩng đầu lên.”
Tiểu Hà Tình vội vàng lên tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu lên cắn môi nhìn hắn.
Nàng lặng lẽ lấy tay nắm vạt áo, siết chặt, trong lòng tự nhủ:
“Thì ra là vậy, giờ em mới hiểu ra. . Thế này thì mọi chuyện thông suốt rồi! Thì ra... mình với anh ấy, hai đứa đã là bạn trai bạn gái từ lâu rồi mà! Hắc hắc~”
Lâm Chính Nhiên sấy tóc xong chẳng hiểu đầu óc nàng đang nghĩ gì.
Sấy tóc xong, Lâm Chính Nhiên cất máy sấy: “Xong rồi đó, em tự buộc lại tóc đuôi ngựa đi.”
“Dạ! Vâng.”
Vẻ mặt Tiểu Hà Tình vui vẻ hẳn lên, nàng trước gương mím môi giữ chun buộc tóc, dùng tay vuốt gọn tóc thành một búi, rồi buộc lên.
Lúc này Lâm Chính Nhiên đã ra phòng ngủ nằm trên giường ăn táo.
Tiểu Hà Tình thấy bộ dáng lén lút của nàng, biết rõ nàng cầm quà tới, vừa nhai táo vừa nhìn nàng.
Tiểu Hà Tình từ từ lấy đồ ra, là một chiếc khăn quàng cổ nhỏ màu xám tinh xảo: “Đây là món quà em chuẩn bị, là em tự tay đan đó, em cố ý chọn loại sợi nhỏ, còn đan hai lớp nữa, để anh đeo sẽ ấm hơn chút.” Nàng ngượng ngùng giải thích:
“Ban đầu món quà này em định dùng làm. .” Nàng lắc đầu giọng nhẹ nhàng: “Nhưng giờ em mới thấy là em nghĩ sai rồi, nên món quà này coi như là quà tặng cho anh trong mùa đông này, hy vọng anh thích.”
Lâm Chính Nhiên nhìn chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt tinh xảo, thấy vừa bất ngờ nhưng lại cũng rất hợp lý.
Thật ra ở kiếp trước cũng có cô gái tặng khăn cho hắn, nhưng nó hoàn toàn không giống chiếc khăn của Tiểu Hà Tình, Tiểu Hà Tình chọn loại sợi nhỏ, số lượng công việc muốn nhiều hơn rất nhiều.
Mà cũng không phải loại đan thủ công thô ráp đơn giản, đường viền xung quanh và vài chi tiết nhỏ khác đều cho thấy là nàng rất kỳ công.
Lâm Chính Nhiên ngồi dậy cầm lên xem: “Em làm trong bao lâu vậy?”
Tiểu Hà Tình vừa định ngồi xuống, nhưng nghe Lâm Chính Nhiên hỏi thì liền đứng lên ngay: “Nửa tháng ạ.”
“Em từng học qua rồi à? Đan đẹp đấy chứ.”
Chỉ một câu khen vô thưởng vô phạt thôi cũng đủ khiến Tiểu Hà Tình vui cả ngày, giọng nói vui sướng:
“Chưa từng học nha, đây là lần đầu em học đan đồ đó nên ban đầu còn không biết làm thế nào luôn, cứ đan rồi lại gỡ ra rồi lại đan, nhưng mà nghĩ tới là đồ em tặng cho anh nên em không muốn làm qua loa.”
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dạng đầy mong chờ.
Như thể viết chữ “Mau khen em đi! Mau khen em đi!” lên mặt.
Kết quả Lâm Chính Nhiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu nàng.
Tiểu Hà Tình kêu á, che trán: “Sao thế? Anh không thích sao?”
Lâm Chính Nhiên mặt không đổi sắc nói: “Thích, anh sẽ giữ gìn cẩn thận.” Tiểu Hà Tình đỏ mặt, nhưng ngay sau đó hắn lại nói:
“Nhưng chỉ vì tặng anh cái khăn quàng cổ mà nửa tháng nay đi tập Taekwondo em toàn bị thương, cả ngày thì lơ mơ, đầu óc em có vấn đề hả?”
Tiểu Hà Tình mím môi, để tay xuống, hiếm khi cãi lại với hắn: “Sao lại gọi là có vấn đề được chứ, tại anh rất quan trọng với em mà.”
Các ngón tay đan vào nhau rồi xoay qua xoay lại, giọng rất nhỏ: “Không ai quan trọng hơn anh cả.”
Dứt lời Lâm Chính Nhiên lại gõ đầu nàng một cái.
Cảm thấy cô bé này vẫn chưa lớn hết được.
“Anh đã nói từ rất lâu trước rồi, mọi việc phải lo cho mình trước đã, lần sau nếu vì tặng anh cái gì mà em vừa không ngủ đủ giấc vừa bị thương, thì anh không cần nữa đâu, em nghe rõ không?”
“Vâng. . Em biết rồi.”
Nói xong Lâm Chính Nhiên lại nhìn khăn quàng cổ, thuận tay quàng thử lên cổ.
Tiểu Hà Tình tâm ý tương thông, cười nói: “Để em đeo cho anh, em làm cho.”
“Anh có bảo anh muốn đeo đâu.”
Tiểu Hà Tình dừng tay, nhìn chằm chằm hắn, giọng lí nhí: “Không đeo đeo thử chút?”
Lâm Chính Nhiên bất lực, Tiểu Hà Tình vẫn rất rõ ánh mắt của hắn là có ý gì, thử đưa tay ra.
Rất dịu dàng choàng khăn lên cổ Lâm Chính Nhiên, rồi kéo một đầu khăn qua quấn vào bên trong, chỉnh tề lại.
“Như này mới đẹp.”
Làm xong nàng chắp hai tay ra sau: “Quả nhiên là anh đeo vào đẹp hơn đó! Em đi lấy gương xem thử!” Tiểu Hà Tình lại hớn hở đi soi gương.
Vì quần áo vẫn còn chưa khô nên cũng còn lâu, Lâm Chính Nhiên ngồi trên đầu giường trùm chăn đọc sách.
Tiểu Hà Tình táo bạo cũng ngồi bên cạnh hắn, cùng nhau trùm chăn.
Trong chăn, bàn chân nhỏ lén la lén lút lắc lư.
“Anh đang đọc gì vậy?” Giọng nói đáng yêu hỏi thăm.
“Đại số tuyến tính.”
Vì việc học tập trong mắt hệ thống là tu luyện, cho nên Lâm Chính Nhiên cứ có thời gian rảnh là đọc sách, đương nhiên người bình thường có thể đọc qua rồi quên ngay, nhưng Lâm Chính Nhiên được thêm điểm năng lượng không những giúp người ta tinh thần sung mãn, mà còn có thể nâng cao trí nhớ và sự tập trung.
Cho nên qua những năm tu luyện này kiến thức trong đầu hắn sớm đã vượt xa người bình thường.
Tiểu Hà Tình thấy những thứ viết trong sách cứ như chữ tượng hình, hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Không xem nữa mà con mắt nàng lại nhìn chiếc khăn quàng trên cổ hắn, mới đeo vào vẫn chưa cởi ra.
Vui vẻ dựa vào bên cạnh hắn cùng nhau nhìn.
Lâm Chính Nhiên hỏi: “Em hiểu không?”
“Em không hiểu ạ, anh đọc thứ gì mà cao siêu thế, em học không nổi đâu.”
“Vậy em ngồi cạnh anh xem làm gì? Chờ quần áo khô thì em có thể đi ngủ hoặc là ra phòng khách xem TV cũng được, đâu nhất thiết phải ngồi đây trông anh.”
“Ưm..ưm, thôi em ngồi cạnh anh vậy, em thích ngồi ở đây.” Nàng thấy Lâm Chính Nhiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, không đối mặt với hắn mà tiếp tục giả bộ đọc sách, dù gì có hiểu hay không thì cũng không quan trọng.
Chỉ cần ở bên cạnh Lâm Chính Nhiên thì Tiểu Hà Tình lại vui vẻ, cảm thấy hôm nay là một ngày có ý nghĩa.
Bàn chân nhỏ trong chăn lại tiếp tục lắc lư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận