Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 116: Lại là màu trắng mùa (length: 8462)
Sáng thứ hai, ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, trời còn chưa sáng hẳn.
Vì phần lớn mọi người sáng nay đều có thể rời trường lên xe về nhà, nên trong ký túc xá có rất nhiều người đã dậy từ sớm.
Trong số đó có cả Lâm Chính Nhiên, dù sao ba tiểu gia hỏa kia cũng không thích đi taxi, mỗi lần về nhà đều như Hà Tình, thích đi chuyến xe buýt sớm nhất.
Cũng không biết vì sao lại thế, có lẽ suy nghĩ cũng giống Tiểu Hà Tình.
Hơn năm giờ, Lâm Chính Nhiên ra khỏi ký túc xá, đến cổng trường. Đến sớm vẫn hơn, hôm nay hắn không đọc sách mà đang nghĩ ngợi một vài chuyện khác, ví dụ như gần đây tuy có thể dựa vào mấy tiểu gia hỏa kiếm được chút tiền, nhưng quả thực hơi chậm, Lâm Chính Nhiên cảm thấy mình cũng nên chủ động làm gì đó, dù sao tuổi này cũng đã đủ khả năng làm nhiều việc.
Hôm nay Hàn Văn Văn và Giang Tuyết Lỵ đều sẽ cùng Lâm Chính Nhiên về trấn nhỏ, chỉ có Tiểu Hà Tình là về quê.
Trong lúc Lâm Chính Nhiên đứng chờ ở cổng trường, giữa buổi sáng còn tối đen như mực, xa xa đã nghe tiếng ai đó gọi khẽ: "Lâm Chính Nhiên!"
Lâm Chính Nhiên quay lại, thấy Tiểu Hà Tình đang thở hồng hộc chạy tới.
"Sao ngươi sớm thế? Lại còn một mình? Văn Văn đâu?"
Tiểu Hà Tình đeo cặp sách nhỏ, nghe Lâm Chính Nhiên có chút không quan tâm, cười hì hì, thiếu nữ đang yêu ai lại không muốn đến sớm một chút để gặp người trong lòng.
"Tớ đi tàu cao tốc lúc sáu giờ, nên phải đến sớm một chút. Văn Văn còn đang thu dọn đồ đạc, tớ cố ý xuống trước tìm cậu, tớ cũng đoán cậu sẽ đến sớm, nhưng không ngờ sớm thế này."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc về trọng điểm trong lời nói của nàng: "Tìm ta? Có việc gì?"
"Không có mà, không có gì cả." Nàng lắc đầu.
Đôi khi Lâm Chính Nhiên vẫn không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô nhóc này:
"Nhưng tàu tận sáu giờ mà, sao hôm nay ngươi lại đặt vé tàu sớm thế? Trước kia nghỉ lễ về nhà đều tám chín giờ mới đi cơ mà? Còn ngủ nướng được."
Tiểu Hà Tình đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên:
"À, hôm nay muốn về nhà sớm hơn, dù sao sau khi về nhà còn phải mua quà cho mẹ với bà ngoại nữa, với cả… Tớ biết các cậu chắc chắn đi chuyến xe sáu giờ, nên tớ cũng đặt vé tàu sáu giờ, để buổi sáng gặp cậu thêm một lát."
Lâm Chính Nhiên mỉm cười: "Cần thiết không vậy? Ta với ngươi chẳng phải ngày nào cũng gặp sao?"
Tiểu Hà Tình ngây ngốc chớp mắt: "Thì là ngày nào cũng gặp, nhưng ngày nào gặp mà không nhớ hả? Mà dù ngày nào cũng gặp thì vẫn muốn nha, với lại sắp tới có cả tuần không được gặp cậu, nên tớ muốn sáng nay gặp cậu một lát."
Lâm Chính Nhiên đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu nàng bằng đốt ngón tay.
Tiểu Hà Tình kêu "A" một tiếng, nhưng không thấy đau.
Nàng đỏ mặt xoa xoa đầu, quay lại thấy Hàn Văn Văn vẫn chưa tới, hỏi Lâm Chính Nhiên: "Giang Tuyết Lỵ đâu?"
"Nàng ấy cũng chưa tới, chỉ có mình ngươi tới sớm nhất thôi, bình thường phải năm giờ rưỡi bọn họ mới tới, giờ mới hai mươi thôi."
Hai vành tai Tiểu Hà Tình lập tức đỏ lên, không biết có phải là do sáng sớm lạnh quá không: "Vậy hả… Chưa ai đến à, chỉ có tớ với cậu…"
Nàng ngẩng lên nhìn thấy Lâm Chính Nhiên hình như đang ám chỉ điều gì đó.
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn cô bé này, tò mò không biết nàng định làm gì.
Tiểu Hà Tình hai tay chắp trước người, rồi lại cúi xuống nhìn tay của Lâm Chính Nhiên.
"Emmm, vậy nhân lúc hai người họ chưa tới… Tay… Tay cậu có lạnh không? Để tớ sưởi ấm tay cho cậu nhé?" Giọng nói thận trọng mà nghiêm túc.
Lâm Chính Nhiên nhìn vẻ ngốc nghếch của nàng: "Sưởi ấm tay? Sao ta lại thấy sáng sớm ngươi còn lạnh hơn ta vậy?"
"Lạnh á? Không lạnh mà, nhưng tay con gái hình như thật sự lạnh hơn con trai một chút…" Tiểu Hà Tình hai tay chụm lại, đưa lên miệng hà hơi thật mạnh vào lòng bàn tay:
"Thế này tay tớ ấm rồi nè, tớ sưởi ấm tay cho cậu nha? Không thì…" nàng lại nhìn xung quanh, có chút khẩn trương thêm ngại ngùng:
"Không thì lát nữa hai người kia đến, Văn Văn sắp đến rồi, nhanh lên đi." Nàng rất lo lắng.
Lâm Chính Nhiên bị dáng vẻ của nàng làm cho buồn cười, chìa tay ra.
Tiểu Hà Tình vừa thấy vội nắm chặt hai tay Lâm Chính Nhiên, vừa bưng tay cho hắn vừa thổi hơi, rất vui vẻ:
"Thế này không lạnh nữa nhé? Hơi thở ra ấm lắm, nghe nói cũng giống nhiệt độ cơ thể, ba mươi bảy độ đó, là Văn Văn nói với tớ, con trai sẽ cảm thấy ba mươi bảy độ là ấm."
Ba mươi bảy độ là ấm á?
Không biết có phải là do suy nghĩ của người lớn không, Lâm Chính Nhiên luôn cảm thấy hồ ly kia nói không phải ý đó.
Dù sao nàng ta cũng thành thục hơn Tiểu Hà Tình nhiều.
Nhưng Tiểu Hà Tình ngây thơ vốn từ trước đến nay đều hiểu biết nửa vời, nhân lúc sưởi ấm tay cho hắn thì cũng tranh thủ thời gian tới gần Lâm Chính Nhiên.
Cố ý xích lại gần hắn hơn một chút.
Chỉ là ngay lúc này, ở cách cổng trường không xa, không ai biết rằng, Giang Tuyết Lỵ, người bình thường hơn năm giờ mới bị chuông báo thức đánh thức, hôm nay lại tỉnh dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, tỉnh dậy trong ký túc xá liền trở mình mãi mà không ngủ lại được.
Vì cả tuần này nàng đều có chuyện để trong lòng, thế là sau khi rửa mặt qua loa ở ký túc xá liền xuống lầu, muốn ra cổng trường chờ xe sớm một chút là được.
Có lẽ, cái tên nào đó cũng sẽ đến sớm một chút.
Thế nhưng ngay trước khi nàng đến sớm, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Chính Nhiên ở cổng trường, vừa nghĩ đến việc hắn đến sớm thế, định đi tới chào hỏi.
Liền nghe tiếng Tiểu Hà Tình gọi Lâm Chính Nhiên, không hiểu sao Giang Tuyết Lỵ lại trốn đi.
Núp trong bụi cỏ nhìn trộm bọn họ, dù khoảng cách xa như vậy nàng không nghe được hai người nói chuyện, nhưng lại tận mắt nhìn thấy hành động của Tiểu Hà Tình, cùng hắn nói chuyện, càng lúc càng gần Lâm Chính Nhiên, cho đến lúc Lâm Chính Nhiên đưa tay ra.
Tiểu Hà Tình dùng hai tay che tay hắn hà hơi.
Hành động thân mật kia khiến Giang Tuyết Lỵ ăn dấm, mắt trợn trừng, trốn sau bụi cỏ, môi đỏ hơi mím lại.
Hai người họ đang làm gì vậy… Nắm… nắm tay! Chẳng lẽ Hà Tình với Chính Nhiên thật sự ở bên nhau rồi… Những điều Hà Tình nói trước kia là thật?!
Còn ở nơi xa Giang Tuyết Lỵ hơn, Giang Tuyết Lỵ và Tiểu Hà Tình đều không biết rằng, thực ra Tiểu Hà Tình vừa xuống lầu thì Hàn Văn Văn đã tranh thủ thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Nàng biết rõ Hà Tình xuống lầu sớm là để đi tìm Lâm Chính Nhiên, nên cũng chạy nhanh đến cổng trường.
Thế là, hồ ly nhỏ tự nhiên cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh Tiểu Hà Tình và Lâm Chính Nhiên nắm tay nhau, ăn dấm bĩu môi, nhưng ngay giây phút sau nàng lại nghe thấy tiếng động lạ từ bụi cỏ phía trước.
Nhìn kỹ lại thì thấy Giang Tuyết Lỵ đang trốn ở đó, cũng đang nhìn trộm.
Cấu trúc kỳ diệu của thế giới bắt đầu từ Hàn Văn Văn, sau đó là Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình, Lâm Chính Nhiên, hợp thành một đường thẳng.
Cũng may Tiểu Hà Tình muốn đi tàu cao tốc ở cổng trường nên không thể chờ lâu.
Hàn Văn Văn cũng hơi khó chịu khi nhìn cảnh đó, liền đi ra ngoài phá vỡ cục diện bế tắc, giả bộ như không thấy gì: "Tiểu Tình Tình, bạn Lâm Chính Nhiên! Sao hai người ra khỏi ký túc xá sớm thế? Nhất là Tiểu Tình Tình còn không chờ tớ một chút."
Ở cổng trường, Tiểu Hà Tình nghe tiếng vội buông tay Lâm Chính Nhiên ra.
Mặt đỏ bừng hoảng sợ không biết làm gì, tay chân luống cuống.
Trong bụi cỏ, Giang Tuyết Lỵ cũng hốt hoảng rụt người lại.
Hàn Văn Văn tuy giả bộ không thấy, nhưng thật ra khi đi tới đã ghen tuông trừng mắt nhìn Lâm Chính Nhiên một cái, ánh mắt này tự nhiên bị Lâm Chính Nhiên nhận ra.
Hàn Văn Văn mỉm cười nhắc nhở: "Tiểu Tình Tình nên đi tàu cao tốc rồi chứ? Nếu không chút nữa lại muộn đấy."
Vì phần lớn mọi người sáng nay đều có thể rời trường lên xe về nhà, nên trong ký túc xá có rất nhiều người đã dậy từ sớm.
Trong số đó có cả Lâm Chính Nhiên, dù sao ba tiểu gia hỏa kia cũng không thích đi taxi, mỗi lần về nhà đều như Hà Tình, thích đi chuyến xe buýt sớm nhất.
Cũng không biết vì sao lại thế, có lẽ suy nghĩ cũng giống Tiểu Hà Tình.
Hơn năm giờ, Lâm Chính Nhiên ra khỏi ký túc xá, đến cổng trường. Đến sớm vẫn hơn, hôm nay hắn không đọc sách mà đang nghĩ ngợi một vài chuyện khác, ví dụ như gần đây tuy có thể dựa vào mấy tiểu gia hỏa kiếm được chút tiền, nhưng quả thực hơi chậm, Lâm Chính Nhiên cảm thấy mình cũng nên chủ động làm gì đó, dù sao tuổi này cũng đã đủ khả năng làm nhiều việc.
Hôm nay Hàn Văn Văn và Giang Tuyết Lỵ đều sẽ cùng Lâm Chính Nhiên về trấn nhỏ, chỉ có Tiểu Hà Tình là về quê.
Trong lúc Lâm Chính Nhiên đứng chờ ở cổng trường, giữa buổi sáng còn tối đen như mực, xa xa đã nghe tiếng ai đó gọi khẽ: "Lâm Chính Nhiên!"
Lâm Chính Nhiên quay lại, thấy Tiểu Hà Tình đang thở hồng hộc chạy tới.
"Sao ngươi sớm thế? Lại còn một mình? Văn Văn đâu?"
Tiểu Hà Tình đeo cặp sách nhỏ, nghe Lâm Chính Nhiên có chút không quan tâm, cười hì hì, thiếu nữ đang yêu ai lại không muốn đến sớm một chút để gặp người trong lòng.
"Tớ đi tàu cao tốc lúc sáu giờ, nên phải đến sớm một chút. Văn Văn còn đang thu dọn đồ đạc, tớ cố ý xuống trước tìm cậu, tớ cũng đoán cậu sẽ đến sớm, nhưng không ngờ sớm thế này."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc về trọng điểm trong lời nói của nàng: "Tìm ta? Có việc gì?"
"Không có mà, không có gì cả." Nàng lắc đầu.
Đôi khi Lâm Chính Nhiên vẫn không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô nhóc này:
"Nhưng tàu tận sáu giờ mà, sao hôm nay ngươi lại đặt vé tàu sớm thế? Trước kia nghỉ lễ về nhà đều tám chín giờ mới đi cơ mà? Còn ngủ nướng được."
Tiểu Hà Tình đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên:
"À, hôm nay muốn về nhà sớm hơn, dù sao sau khi về nhà còn phải mua quà cho mẹ với bà ngoại nữa, với cả… Tớ biết các cậu chắc chắn đi chuyến xe sáu giờ, nên tớ cũng đặt vé tàu sáu giờ, để buổi sáng gặp cậu thêm một lát."
Lâm Chính Nhiên mỉm cười: "Cần thiết không vậy? Ta với ngươi chẳng phải ngày nào cũng gặp sao?"
Tiểu Hà Tình ngây ngốc chớp mắt: "Thì là ngày nào cũng gặp, nhưng ngày nào gặp mà không nhớ hả? Mà dù ngày nào cũng gặp thì vẫn muốn nha, với lại sắp tới có cả tuần không được gặp cậu, nên tớ muốn sáng nay gặp cậu một lát."
Lâm Chính Nhiên đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu nàng bằng đốt ngón tay.
Tiểu Hà Tình kêu "A" một tiếng, nhưng không thấy đau.
Nàng đỏ mặt xoa xoa đầu, quay lại thấy Hàn Văn Văn vẫn chưa tới, hỏi Lâm Chính Nhiên: "Giang Tuyết Lỵ đâu?"
"Nàng ấy cũng chưa tới, chỉ có mình ngươi tới sớm nhất thôi, bình thường phải năm giờ rưỡi bọn họ mới tới, giờ mới hai mươi thôi."
Hai vành tai Tiểu Hà Tình lập tức đỏ lên, không biết có phải là do sáng sớm lạnh quá không: "Vậy hả… Chưa ai đến à, chỉ có tớ với cậu…"
Nàng ngẩng lên nhìn thấy Lâm Chính Nhiên hình như đang ám chỉ điều gì đó.
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn cô bé này, tò mò không biết nàng định làm gì.
Tiểu Hà Tình hai tay chắp trước người, rồi lại cúi xuống nhìn tay của Lâm Chính Nhiên.
"Emmm, vậy nhân lúc hai người họ chưa tới… Tay… Tay cậu có lạnh không? Để tớ sưởi ấm tay cho cậu nhé?" Giọng nói thận trọng mà nghiêm túc.
Lâm Chính Nhiên nhìn vẻ ngốc nghếch của nàng: "Sưởi ấm tay? Sao ta lại thấy sáng sớm ngươi còn lạnh hơn ta vậy?"
"Lạnh á? Không lạnh mà, nhưng tay con gái hình như thật sự lạnh hơn con trai một chút…" Tiểu Hà Tình hai tay chụm lại, đưa lên miệng hà hơi thật mạnh vào lòng bàn tay:
"Thế này tay tớ ấm rồi nè, tớ sưởi ấm tay cho cậu nha? Không thì…" nàng lại nhìn xung quanh, có chút khẩn trương thêm ngại ngùng:
"Không thì lát nữa hai người kia đến, Văn Văn sắp đến rồi, nhanh lên đi." Nàng rất lo lắng.
Lâm Chính Nhiên bị dáng vẻ của nàng làm cho buồn cười, chìa tay ra.
Tiểu Hà Tình vừa thấy vội nắm chặt hai tay Lâm Chính Nhiên, vừa bưng tay cho hắn vừa thổi hơi, rất vui vẻ:
"Thế này không lạnh nữa nhé? Hơi thở ra ấm lắm, nghe nói cũng giống nhiệt độ cơ thể, ba mươi bảy độ đó, là Văn Văn nói với tớ, con trai sẽ cảm thấy ba mươi bảy độ là ấm."
Ba mươi bảy độ là ấm á?
Không biết có phải là do suy nghĩ của người lớn không, Lâm Chính Nhiên luôn cảm thấy hồ ly kia nói không phải ý đó.
Dù sao nàng ta cũng thành thục hơn Tiểu Hà Tình nhiều.
Nhưng Tiểu Hà Tình ngây thơ vốn từ trước đến nay đều hiểu biết nửa vời, nhân lúc sưởi ấm tay cho hắn thì cũng tranh thủ thời gian tới gần Lâm Chính Nhiên.
Cố ý xích lại gần hắn hơn một chút.
Chỉ là ngay lúc này, ở cách cổng trường không xa, không ai biết rằng, Giang Tuyết Lỵ, người bình thường hơn năm giờ mới bị chuông báo thức đánh thức, hôm nay lại tỉnh dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, tỉnh dậy trong ký túc xá liền trở mình mãi mà không ngủ lại được.
Vì cả tuần này nàng đều có chuyện để trong lòng, thế là sau khi rửa mặt qua loa ở ký túc xá liền xuống lầu, muốn ra cổng trường chờ xe sớm một chút là được.
Có lẽ, cái tên nào đó cũng sẽ đến sớm một chút.
Thế nhưng ngay trước khi nàng đến sớm, vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Chính Nhiên ở cổng trường, vừa nghĩ đến việc hắn đến sớm thế, định đi tới chào hỏi.
Liền nghe tiếng Tiểu Hà Tình gọi Lâm Chính Nhiên, không hiểu sao Giang Tuyết Lỵ lại trốn đi.
Núp trong bụi cỏ nhìn trộm bọn họ, dù khoảng cách xa như vậy nàng không nghe được hai người nói chuyện, nhưng lại tận mắt nhìn thấy hành động của Tiểu Hà Tình, cùng hắn nói chuyện, càng lúc càng gần Lâm Chính Nhiên, cho đến lúc Lâm Chính Nhiên đưa tay ra.
Tiểu Hà Tình dùng hai tay che tay hắn hà hơi.
Hành động thân mật kia khiến Giang Tuyết Lỵ ăn dấm, mắt trợn trừng, trốn sau bụi cỏ, môi đỏ hơi mím lại.
Hai người họ đang làm gì vậy… Nắm… nắm tay! Chẳng lẽ Hà Tình với Chính Nhiên thật sự ở bên nhau rồi… Những điều Hà Tình nói trước kia là thật?!
Còn ở nơi xa Giang Tuyết Lỵ hơn, Giang Tuyết Lỵ và Tiểu Hà Tình đều không biết rằng, thực ra Tiểu Hà Tình vừa xuống lầu thì Hàn Văn Văn đã tranh thủ thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Nàng biết rõ Hà Tình xuống lầu sớm là để đi tìm Lâm Chính Nhiên, nên cũng chạy nhanh đến cổng trường.
Thế là, hồ ly nhỏ tự nhiên cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh Tiểu Hà Tình và Lâm Chính Nhiên nắm tay nhau, ăn dấm bĩu môi, nhưng ngay giây phút sau nàng lại nghe thấy tiếng động lạ từ bụi cỏ phía trước.
Nhìn kỹ lại thì thấy Giang Tuyết Lỵ đang trốn ở đó, cũng đang nhìn trộm.
Cấu trúc kỳ diệu của thế giới bắt đầu từ Hàn Văn Văn, sau đó là Giang Tuyết Lỵ, Hà Tình, Lâm Chính Nhiên, hợp thành một đường thẳng.
Cũng may Tiểu Hà Tình muốn đi tàu cao tốc ở cổng trường nên không thể chờ lâu.
Hàn Văn Văn cũng hơi khó chịu khi nhìn cảnh đó, liền đi ra ngoài phá vỡ cục diện bế tắc, giả bộ như không thấy gì: "Tiểu Tình Tình, bạn Lâm Chính Nhiên! Sao hai người ra khỏi ký túc xá sớm thế? Nhất là Tiểu Tình Tình còn không chờ tớ một chút."
Ở cổng trường, Tiểu Hà Tình nghe tiếng vội buông tay Lâm Chính Nhiên ra.
Mặt đỏ bừng hoảng sợ không biết làm gì, tay chân luống cuống.
Trong bụi cỏ, Giang Tuyết Lỵ cũng hốt hoảng rụt người lại.
Hàn Văn Văn tuy giả bộ không thấy, nhưng thật ra khi đi tới đã ghen tuông trừng mắt nhìn Lâm Chính Nhiên một cái, ánh mắt này tự nhiên bị Lâm Chính Nhiên nhận ra.
Hàn Văn Văn mỉm cười nhắc nhở: "Tiểu Tình Tình nên đi tàu cao tốc rồi chứ? Nếu không chút nữa lại muộn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận