Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 112: Ta không phải liền là ngươi mà (length: 8611)

Lần này hai người không đi xe buýt, vì thứ bảy buổi sáng trên xe buýt không có ai, có chỗ ngồi.
Nhưng đến chiều về trường, thì người chen chúc.
Lâm Chính Nhiên gọi một chiếc taxi cùng đi trường, đang đợi xe trên đường, Tiểu Hà Tình đột nhiên hỏi:
"Bàn với ngươi chuyện này, ta muốn đưa bốn nghìn tiền thưởng cho mẹ và Mỗ Mỗ, được không?"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng một cái: "Đương nhiên được, tiền của ngươi đương nhiên muốn dùng thế nào tùy ý."
Tiểu Hà Tình cười gật đầu, thế là lấy bốn nghìn từ tám nghìn còn lại sau khi ăn xong bỏ vào túi, như vậy chỉ còn lại bốn nghìn.
Nàng đưa bốn nghìn này cho Lâm Chính Nhiên.
"À, còn lại đều cho ngươi."
Lúc ấy đứng trên đường, Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: "Cho ta làm gì?"
Tiểu Hà Tình hồn nhiên nói:
"Ngươi quên rồi à? Trước đây ta nói là muốn cho ngươi mà, dù sao cũng là ngươi dạy ta Taekwondo, nếu không làm sao ta thắng được?"
Nàng nói chuyện trước đây: "Lúc đó ở cấp hai ta nói nếu tiền thưởng trận đấu này có hai nghìn, ta sẽ đưa một nửa cho mẹ, còn một nghìn cho ngươi tiêu chín trăm, sau đó ta và Văn Văn tiêu một trăm mua đồ ăn vặt.
Nói đến đồ ăn vặt, nàng nuốt nước bọt:
"Nhưng giờ tình hình không giống trước, bây giờ ta là người yêu của ngươi rồi phải không? Cho nên là cho hết ngươi đó, sau này ta muốn mua đồ ăn thì ngươi cho ta ít tiền tiêu vặt là được."
Lâm Chính Nhiên nhìn Hà Tình, bất đắc dĩ: "Vậy số tiền này thành của ta à? Ta không muốn, tự cậu cầm tiêu đi, đây cũng là do cậu vất vả đánh hai ngày thi đấu mà thắng được."
Tiểu Hà Tình không hiểu, mắt trong veo: "Cái gì mà của ta với của ngươi, ngay cả ta cũng là của ngươi rồi mà? Nên tiền của ta đương nhiên là tiền của ngươi, tiền của ngươi cũng vẫn là tiền của ngươi." Nàng xích lại gần Lâm Chính Nhiên, đưa tiền ra:
"Cậu cầm đi, con gái là phải đưa tiền cho bạn trai mà, tớ mà cầm nhiều tiền thế là tớ sẽ mua đồ ăn vặt hết cho coi, cậu cầm đi."
Nàng dùng tiền đẩy mạnh vào tay Lâm Chính Nhiên, cố nhét tiền vào tay hắn, ủy khuất nhìn hắn: "Cậu không cầm thì tối nay tớ sẽ mất ngủ, tớ thật sự không giữ được tiền."
Lâm Chính Nhiên thật sự là bị cái vẻ ngốc nghếch này của nàng làm cho không biết nói gì.
Thế là đành phải nhận tiền: "Thôi được rồi, số tiền này tớ giữ giúp cậu, khi nào cần cậu cứ đòi tớ, tớ sẽ đưa cậu."
Tiểu Hà Tình thấy hắn nhận tiền thì mới vui vẻ: "Được, dù sao về sau trong nhà là cậu làm chủ mà, đều do cậu quyết định."
Tiểu Hà Tình ngây thơ chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, cho nên từ tối hôm qua dựa vào vai hắn, thậm chí từ sớm hơn, nàng đã mường tượng về tương lai thành gia lập thất với hắn.
Nàng có chút ngại ngùng nhìn Lâm Chính Nhiên cất tiền: "Vậy... vậy Lâm Chính Nhiên cậu cho tớ một trăm được không? Tớ muốn lát về trường mua chút đồ ăn vặt, cùng Văn Văn ăn mừng tin vui này."
Lâm Chính Nhiên rút hai trăm đưa cho nàng: "Thế là nãy giờ cậu cho tớ những ba nghìn chín rồi á? Với cả một trăm mua được cái gì chứ, đưa cậu hai trăm này."
Tiểu Hà Tình rất cố chấp, có lý lẽ riêng của mình:
"Vậy sao giống nhau được chứ? Nếu tớ cầm như thế thì chính là ăn trộm tiền trong nhà! Cậu đưa cho tớ là tớ cùng bạn trai mình muốn, không giống nhau mà, với cả..." nàng nhìn một trăm trong tay Lâm Chính Nhiên, rút một tờ:
"Tớ không tiêu nhiều thế đâu, cậu cho tớ một trăm là được, còn lại cậu cầm mà tiêu."
Nói xong nàng lại cười hì hì: "Chỉ cần không phải mua đồ cho con gái khác thì cậu mua gì cũng được, con trai phải biết đối xử tốt với bản thân chút chứ~"
Taxi đến, Tiểu Hà Tình vui vẻ cất một trăm kia vào túi, bắt đầu tưởng tượng tối nay về trường sẽ mua đồ ăn vặt gì, một trăm mua được nhiều lắm.
Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình lên taxi.
Trên xe, nàng gọi điện cho mẹ kể về việc mình đã giành chức quán quân trong cuộc thi.
Hà a di nghe xong con gái, quan tâm rồi cảm thán: "Thắng thật à? Còn giành được quán quân nữa?"
Hà Tình ngượng ngùng cười: "Dạ, thật đó mẹ, còn có tiền thưởng nữa nè."
"Còn có tiền thưởng à? Bao nhiêu tiền vậy?"
Tiểu Hà Tình hạ giọng, nhìn Lâm Chính Nhiên bên cạnh nói:
"Sáu nghìn! Nhưng do sau này con không đến võ đường Taekwondo nữa nên hai nghìn vừa rồi con mời mọi người ở đó ăn cơm hết rồi, còn bốn nghìn, lần sau về con sẽ đưa cho mẹ."
Lâm a di nghe vậy thì vui: "Mời ăn cơm là thường, nhưng tiền thưởng quán quân nhiều thế cơ à?! Không cần đưa cho mẹ, đó là con vất vả giành được mà, con giữ lấy mà tiêu."
Tiểu Hà Tình đỏ mặt: "Lúc đầu không có nhiều thế đâu, sau tăng thêm đó mẹ, mà con không tiêu đâu, con vẫn đưa cho mẹ, để mẹ mua đồ ăn với Mỗ Mỗ."
Lâm a di cũng hiểu tính con gái, thật cảm khái con gái lớn rồi.
Nhưng bà vẫn không muốn: "Thế này đi Tình Tình, tiền mẹ cũng không cần nữa, con tự giữ lấy, sau đó lần sau về nhà con mua đồ cho Mỗ Mỗ nói là do con dùng tiền giành quán quân mua thì Mỗ Mỗ con nhất định sẽ vui."
Tiểu Hà Tình ồ một tiếng: "Mẹ thật không cần à? Vậy cũng được, vậy con dùng tiền này mua đồ cho mẹ với Mỗ Mỗ dùng."
Hai mẹ con lại trò chuyện một hồi, Tiểu Hà Tình vui vẻ cúp máy.
Cô quay sang lặp lại với Lâm Chính Nhiên: "Mẹ nói là con mua cho mẹ chút đồ là được."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng.
Tiểu Hà Tình nhìn phong cảnh bên ngoài thấy còn một lúc mới tới trường, thế là chuyển mông ngồi gần Lâm Chính Nhiên một chút.
Cô tựa đầu vào vai hắn, ngồi hết quãng đường còn lại.
Nửa tiếng sau xe dừng trước cổng trường.
Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình xuống xe đi về phía khu giảng đường.
Do tới sớm, còn một lúc nữa mới tới giờ lên lớp nên hai người chậm rãi đi bộ song song trong trường, Tiểu Hà Tình vẫn tự thuật lại chuyện thi đấu hôm nay.
Lúc đầu nàng còn tự nhiên, cho đến khi tay nhỏ trắng nõn của nàng vô tình chạm vào mu bàn tay Lâm Chính Nhiên.
Cơ thể cô khẽ run, đỏ mặt nhìn hắn.
Chủ đề liền dừng lại.
Lâm Chính Nhiên vẫn nhìn thẳng phía trước, Tiểu Hà Tình lại ngượng ngùng cúi đầu, ý thức được điều gì.
Hoàng hôn phía chân trời chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của cô càng thêm xinh đẹp so với ngày thường, nhớ đến điều ước: "Lâm Chính Nhiên... ngày hôm qua em nói..."
Bỗng nhiên cô cảm nhận được tay mình bị ai đó nắm lấy, mắt trợn to.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.
"Vậy coi như là đã thực hiện điều ước của em rồi chứ?" Lâm Chính Nhiên hỏi.
Mặt Tiểu Hà Tình đỏ như quả chín, nóng đến mức trên đầu như có hơi nước bốc lên.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô cũng đáp lại Lâm Chính Nhiên, cùng hắn đan mười ngón tay đi dạo trong sân trường: "Ừm... thực hiện rồi."
Tay của hắn thật lớn... Thật ấm áp... Hóa ra nắm tay thoải mái thế này.
"Lát nữa cậu đi siêu thị trước hay là đi tìm Văn Văn trước?"
Tiểu Hà Tình giật mình một tiếng tay cũng rút lại một cái, vội vàng trả lời, giờ trái tim nàng đang đập thình thịch: "Đi tìm Văn Văn trước đi... Tớ muốn đi siêu thị mua sắm cùng nàng."
"Đi."
Hai người đi đến gần ký túc xá nữ sinh.
Lâm Chính Nhiên:
"Vậy tớ đưa cậu đến đây thôi, cậu lên lầu đi."
Tiểu Hà Tình quay đầu nhìn mặt Lâm Chính Nhiên, luyến tiếc, không muốn đi lắm.
Bỗng nhiên cô có một ý nghĩ.
Cô đi đến trước mặt Lâm Chính Nhiên, cũng không biết lấy gan từ đâu ra, chỉ lấy hết can đảm nắm một tay hắn rồi kiễng chân, tay kia nắm lấy vai hắn, khẽ hôn lên cổ hắn một cái.
Giọng nói ngọt ngào run rẩy: "Thích cậu."
Nói xong, cô vội vàng đỏ mặt chạy đi, ngoái tay chào Lâm Chính Nhiên: "Tớ về ký túc xá nhé! Bye bye!"
Xấu hổ đến mức không dám nói câu thứ hai, cũng không dám ngoảnh đầu nhìn hắn nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận