Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 100: Sùng bái ánh mắt (length: 9508)

Phương Mộng luôn quan sát biểu hiện của Tưởng Thiến, nhìn hai vị giáo viên dạy hơn nửa năm mà vẫn chậm chạp.
Nàng biết rõ hai người bọn họ có lẽ sắp nghỉ việc.
Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi chiều hai tiết cuối là môn thể dục.
Học sinh thứ sáu nào cũng rất phấn khích, vì ngày mai được nghỉ hai ngày thoải mái.
Lâm Chính Nhiên nhớ lại hôm qua Tưởng Thiến muốn đưa mình đồ vật gì đó ở phòng dương cầm, nên vừa thấy Tưởng Thiến biến mất ở sân tập, liền xin phép giáo viên trước khi hết giờ và đi về phía khu giảng dạy.
Đến khu dạy học nhiều phương tiện mới xây còn chưa mở cửa phòng dương cầm, Lâm Chính Nhiên chưa vào đã nghe tiếng đàn du dương vọng đến.
Đứng trước cửa phòng, khẽ mở ra, tiếng đàn của Tưởng Thiến đột ngột ngừng lại ở đoạn cao trào đầu tiên của bản "Tuyết lạc quan".
Tối qua các giáo viên hướng dẫn cũng không giúp nàng tiến bộ, nhiều nhất cũng coi như là có chút nhận biết về bài hát này mà thôi.
Khi tiếng đàn dừng, Tưởng Thiến quay đầu nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương rồi đứng lên: "Ngươi đến rồi."
"Ngươi nói có đồ gì đó muốn cho ta?"
Lâm Chính Nhiên đi đến bên cạnh Tưởng Thiến, Tưởng Thiến lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi:
"Là cái này, đây là chìa khóa phòng dương cầm, tối qua giáo viên đưa cho ta. Không phải trước đây ngươi nói không có chỗ tập đàn sao? Có chìa khóa này về sau muốn luyện tập thì có thể tùy thời đến.
"
Tưởng Thiến đảo mắt nhìn phòng rồi chân thành nói:
"Trường ta không có khóa học dương cầm, nên cho dù ta góp cho trường hai cây đàn, nếu không phải có tiết mục nào cần dùng, phòng học này cũng chẳng có ai đến, sẽ không lo bị người khác quấy rầy ngươi. Với cả cây đàn này cũng là cây đêm hôm đó, ta thấy ngươi dùng rất quen tay."
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, đưa chìa khóa về phía trước: "Xem như trả công lần trước ngươi dạy ta đánh đàn, hai câu nói đơn giản của ngươi lần đó đã giúp ta rất nhiều."
Lâm Chính Nhiên cảm thán vị nhị tiểu thư này rất biết ơn, cười giải thích:
"Thật ra lần đó ta giúp ngươi là do lúc trường sắp xếp tiết mục cho tân sinh ta không có đàn, không phải ngươi đã dời một cây cho ta dùng sao? Cho nên ta trả lễ ngươi thôi, ngươi không cần phải đáp lễ lại đâu."
Tưởng Thiến nhìn chằm chằm dáng vẻ tươi cười của Lâm Chính Nhiên, đột nhiên có chút đỏ mặt nhìn sang nơi khác, chứng hiếu kỳ lại nổi lên.
Nhưng nàng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn hắn lần nữa:
"Vậy sao? Thì ra ngươi giúp ta vì lý do đó. Nhưng dù sao chìa khóa ta đã đưa rồi, rút lại cũng không hay, hay là..." Nàng có vẻ hơi do dự mở lời:
"Ngươi coi như vì chiếc chìa khóa này mà hôm nay dạy ta một lần đi, dù sao phòng học này ngoài là phòng dương cầm ra, ngươi có thể coi nó như phòng nghỉ riêng trong ba năm tới, người khác cũng không vào được.
[ Vật mở cửa Diệu Âm phường, sau khi có được ngươi có thể tùy ý tiến vào Diệu Âm phường, nơi này linh khí nồng đậm, thực sự là nơi nghỉ ngơi vô cùng tốt ] Diệu Âm phường sao...
Lâm Chính Nhiên nhận lấy chìa khóa.
"Cũng được, đôi khi ta cũng cần một chỗ yên tĩnh, vậy ta nhận vậy."
[Ngươi nhận được chìa khóa Diệu Âm phường, vì sự kiện cơ duyên với Trưởng công chúa, ngươi nhận được thêm một điểm thể lực] Tưởng Thiến khẽ mỉm cười, nàng lại ngồi vào đàn.
Hai tay đặt lên phím đàn, chuẩn bị tấu "Tuyết lạc quan".
"Bài hát này thực ra ta đã thử từ rất lâu rồi, nhưng vẫn đánh không được."
Đoạn cao trào đầu tiên vang lên, Lâm Chính Nhiên cầm ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tưởng Thiến hỏi: "Chính là chỗ này, ta rõ ràng biết phải diễn tấu như thế nào, nhưng giai điệu cứ bị khựng lại không ăn khớp với nhịp phía sau. Ngươi thấy ta nên cải thiện thế nào?"
Lâm Chính Nhiên cầm bản nhạc "Tuyết lạc quan" nàng đặt trên đàn.
Xem qua một lượt, vạn vật thân thiện khiến Lâm Chính Nhiên nhanh chóng nắm được độ thuần thục, nhưng kèm theo đó là ngạc nhiên: "Bài này độ khó rất cao, phải xem như khúc mở đầu tiêu chuẩn."
Tưởng Thiến có chút bất ngờ: "Đúng là khúc mở đầu, nhưng trước đây ngươi chưa từng nghe sao? Rõ ràng kỹ thuật đàn của ngươi rất tốt mà..."
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm bản nhạc rồi thật thà nói: "Chưa từng nghe, dù ta luôn muốn cái gì cũng nghe thử nhìn thử, nhưng thời gian một ngày có hạn, nên vẫn có rất nhiều thứ ta chưa biết." Hắn nhìn thoáng qua Tưởng Thiến: "Nhưng giờ thì biết rồi."
Hắn đề nghị: "Ta đàn thử một lần được không? Ta phải tự mình thử mới biết được cụ thể điểm mấu chốt."
Tưởng Thiến gật đầu, đứng lên nhường chỗ cho Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên ngồi xuống ghế, chưa kịp đàn đã cảm thấy hơi xấu hổ, vì ghế vẫn còn ấm do Tưởng Thiến vừa ngồi.
Còn hơi vương lại chút hơi ấm...
Hắn khẽ thở dài, vừa nhớ đến bản nhạc vừa đặt tay lên phím đàn, nhấn những giai điệu trầm bổng.
Tưởng Thiến đứng một bên hoàn toàn ngây người.
Bởi nếu đây thật sự là lần đầu Lâm Chính Nhiên đàn bài này… thì độ thuần thục và sự trôi chảy dễ dàng này không phải thứ mà hai giáo viên của nhà mình có thể so được.
Thật khó tin chàng trai này chỉ mới mười mấy tuổi, những đại sư mà Tưởng Thiến từng thấy, có lẽ không có ba bốn mươi năm hoặc có thiên phú bẩm sinh cũng không thể đạt được như vậy.
Sau khi đàn xong một lần, Lâm Chính Nhiên cảm thấy bài này rất thú vị nên đàn thêm lần nữa.
Đôi môi đỏ của Tưởng Thiến hơi hé ra, không nói nên lời.
So với lần đàn đầu tiên, độ thuần thục của hắn lại cao hơn…
Chàng trai này...
Tưởng Thiến từ từ khép môi, chăm chú nhìn thần sắc của Lâm Chính Nhiên khi đàn, trong lòng cảm thấy có một người mà mình không thể nào vượt qua được.
Càng tiếp xúc với hắn lại càng thấy được sự khác biệt giữa hai người.
Trong đôi mắt lạnh lùng, vô thức xuất hiện một chút sùng bái mà trước đây nàng chưa từng có.
Đàn xong hai lần, Lâm Chính Nhiên đứng lên cười nói: "Đại khái đã tìm ra kỹ thuật, ngươi ngồi đi. Thật ra rất đơn giản, ta sẽ chỉ cho ngươi điểm kỹ thuật cụ thể, ngươi thử xem có được không nhé?"
Tưởng Thiến ngồi lại vào ghế, đột nhiên mặt nàng có chút đỏ lên.
Cũng vì nguyên nhân giống như lúc Lâm Chính Nhiên vừa xấu hổ.
Lâm Chính Nhiên cẩn thận chỉ cho Tưởng Thiến phương pháp mà mình tìm ra, Tưởng Thiến nghe hắn nói, tin rằng hắn thực sự không bình thường.
Những gì hắn nói đều dễ hiểu, gần như mỗi câu đều có cảm giác khai ngộ.
Nghe Lâm Chính Nhiên chỉ dạy, Tưởng Thiến tự tin gật đầu: "Hiểu rồi, ta thử xem."
Nàng cẩn thận đánh "Tuyết lạc quan", lần này đoạn cao trào đầu tiên đã diễn tấu trôi chảy mà không có bất kỳ sai sót nào, khi đến đoạn cao trào thứ hai, Tưởng Thiến lộ vẻ vô cùng khẩn trương và lo lắng, vì chỗ này nàng chưa bao giờ đàn được.
Lâm Chính Nhiên nhắc nhở: "Sắp đến đoạn khó thứ hai rồi, chỗ đó độ chênh lệch âm cực lớn, ngươi cứ dựa theo những gì ta vừa nói, đừng do dự…"
Tưởng Thiến gật đầu, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, đoạn thứ hai dưới sự hướng dẫn của Lâm Chính Nhiên mà cũng suôn sẻ vượt qua!
Phải biết là đêm qua nàng đã luyện cả đêm mà vẫn không có bất kỳ cảm nhận nào.
Vậy mà lúc này, Lâm Chính Nhiên chỉ vừa mới chỉ cho nàng hai câu thôi!
Đột nhiên tay nàng khựng lại trên phím đàn.
Giai điệu mượt mà khiến nàng kinh ngạc không biết phải nói gì, não bộ trống rỗng, tim đập nhanh hơn.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng chưa đánh xong thì tưởng nàng chưa học được, có chút tiếc nuối: "Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là xong rồi, nhưng dù dừng lại ở đây thì chắc ngươi cũng hiểu được một chút kỹ thuật ta nói chứ?"
Bàn tay ngọc của Tưởng Thiến chậm rãi nắm chặt, trong lòng nàng lại một lần nữa bị kéo căng bởi sự hiếu kỳ về chàng trai này.
Khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ e thẹn của thiếu nữ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ừm, hiểu một chút, ngươi chỉ dạy lại cho ta một lần nhé, ta cố gắng đánh xong."
"Được thôi." Lâm Chính Nhiên ngồi xuống một bên.
Lại đem một vài phương thức và phương pháp chỉ cho Tưởng Thiến, Tưởng Thiến đối diện với Lâm Chính Nhiên thì chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ nào, ánh mắt nhìn theo mọi cử động của Lâm Chính Nhiên, tràn đầy vẻ sùng bái.
Bên ngoài phòng học, Phương Mộng không biết đã đến từ lúc nào, qua ô cửa sổ nhìn ngơ ngác ánh mắt Tưởng Thiến nhìn Lâm Chính Nhiên.
Nhưng với tư cách người ngoài cuộc, Phương Mộng nhận ra sự tò mò mà Thiến Thiến nhất thời nảy sinh với Lâm Chính Nhiên đã dần cắm rễ trong lòng nàng, mà người trong cuộc thì không hay biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận