Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 89: Chính Nhiên ca ca lại bởi vì ta mà tâm động sao? (length: 10522)

Hàn Văn Văn cắn miếng gà rán đang ngậm, rồi lại giơ lên: "Vốn dĩ đang đau dạ dày, nhưng mà anh Chính Nhiên đều đặc biệt đưa em đi dạo phố, nếu em không vui vẻ thì chẳng phải là quá vô tâm với anh sao?"
Nàng cố tình ghé sát mặt vào Lâm Chính Nhiên, nhìn chằm chằm hắn ở cự ly gần: "Có phải em dễ bị dụ không? Nên sau này anh Chính Nhiên thấy em giận thì cứ dỗ em vài câu thôi, em sẽ vui ngay, chỉ là không biết anh Chính Nhiên có chịu bỏ chút thời gian để quan tâm người ta không."
Lâm Chính Nhiên cười gượng, khóe miệng hơi nhếch.
Hắn tiếp tục dẫn Hàn Văn Văn đi dạo giữa các hàng quán đồ ăn vặt.
Cuối cùng, những món Hàn Văn Văn muốn ăn vẫn không bỏ sót cái nào, dù sao Lâm Chính Nhiên cũng không kén ăn, hơn nữa những món đó hắn cũng thực sự rất thích.
Chỉ là mua nhiều đồ như thế là điều tất nhiên, sau khi dạo xong thì xách theo hai túi đồ ăn vặt đầy ắp, Lâm Chính Nhiên chỉ tay về phía bậc thềm quảng trường phía xa.
Bên kia có rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi ăn đồ bên lề đường trên bậc thềm.
Hai người cũng đi tới, tìm một chỗ dựa rồi ngồi xuống, Hàn Văn Văn lấy miếng gà rán vừa mới gặm dở ra, nhai ngon lành, mắt nhìn đám trẻ con đang đuổi nhau nô đùa trong quảng trường, còn có cả dòng người qua lại.
Chỉ là tay nàng vẫn không nỡ buông cánh tay của Lâm Chính Nhiên ra.
Lâm Chính Nhiên cũng cầm chiếc đùi gà lên gặm, nhắc nhở nàng: "Ăn đồ thì đừng bám vào tay anh, như thế ăn không mệt sao? Hơn nữa còn dễ bị dính dầu lên quần áo."
Hàn Văn Văn gặm gà rán, lại lấy đồ uống mình mang theo ra, cắm ống hút vào: "Không muốn, cứ muốn bám thôi, anh Chính Nhiên uống nước không?"
Lâm Chính Nhiên định đưa tay cầm lấy thì Hàn Văn Văn trực tiếp đưa đến bên miệng hắn: "Em đưa anh." Lâm Chính Nhiên uống xong, Hàn Văn Văn lại cầm về, đôi môi đỏ mọng ngậm vào cái ống hút hắn vừa dùng, hớp một ngụm nước.
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn nàng một cái, Hàn Văn Văn đương nhiên biết mình đang làm gì, ngượng ngùng đỏ mặt: "Sao thế? Chỉ có một cốc đồ uống, lẽ nào lại không được uống chung sao? Em có chê anh đâu."
Lâm Chính Nhiên ăn đùi gà, không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, bất đắc dĩ hỏi: "Còn đau dạ dày không?"
Hàn Văn Văn từ từ lắc đầu: "Bây giờ thì không." Nàng lại hớp một ngụm đồ uống, cắn môi dưới khẽ hỏi: "Thì ra anh Chính Nhiên thật sự quan tâm em nha?"
Lâm Chính Nhiên tiếp tục ăn đùi gà, mắt nhìn về phía xa: "Nếu không thì anh đưa em ra ngoài làm gì? Chẳng phải là muốn giúp em đổi vị à, mà thật ra anh cũng ngán đồ ăn ở trường rồi, nấu toàn thứ gì, đến anh còn chẳng nuốt nổi."
Hàn Văn Văn ngây người nhìn Lâm Chính Nhiên, đột nhiên có một đứa trẻ đang nô đùa chạy không nhìn đường, suýt chút nữa đụng vào Hàn Văn Văn, Lâm Chính Nhiên vô thức dùng tay kia bảo vệ nàng.
Sau khi đứa trẻ đụng vào tay Lâm Chính Nhiên, Hàn Văn Văn mới tựa vào ngực Lâm Chính Nhiên, nhìn hắn.
Đám trẻ nghịch ngợm phát hiện đụng vào người vội vàng xin lỗi: "Anh chị ơi, thật xin lỗi, thật xin lỗi ạ!"
Lâm Chính Nhiên cũng không so đo, chỉ bảo bọn nó qua chỗ khác chơi, nhưng Hàn Văn Văn lại nhìn dáng vẻ vô thức bảo vệ mình của Lâm Chính Nhiên, mặt đỏ lên, chỗ khiến nàng rung động nhất thường thường lại là những điều người khác không để ý đến.
Lâm Chính Nhiên định ngồi xuống trở lại, nhưng tiểu hồ ly vẫn không rời khỏi người hắn, mà lại kéo tay hắn, từ từ nghiêng đầu tựa vào vai Lâm Chính Nhiên.
Mùi thơm đặc trưng trên người tiểu hồ ly khiến Lâm Chính Nhiên khựng lại.
Chưa kịp để Lâm Chính Nhiên nói gì, Hàn Văn Văn đã thẹn thùng lên tiếng: "Vừa rồi làm em hết hồn, cứ tựa vào một lát là sẽ khỏe thôi, nên đừng đuổi em ra nhé."
Lâm Chính Nhiên sao lại không biết nàng đang giả vờ, bất quá thấy biểu hiện của tiểu hồ ly có vẻ hơi khác lạ, cũng không nói nhiều.
"Vậy thì em phải để anh ngồi xuống chứ?"
Hàn Văn Văn nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên: "Anh Chính Nhiên cứ ngồi đi, đâu có ảnh hưởng đến việc em dựa vào vai anh đâu."
Lâm Chính Nhiên lại ngồi xuống, đưa chiếc đùi gà còn lại lên ăn hết, Hàn Văn Văn cũng nhỏ nhẹ gặm gà rán, nhưng lại bị những chuyện khác làm phân tâm: "Anh Chính Nhiên trước kia đã từng có cô gái nào dựa vào vai chưa?" Nàng rất tò mò.
Lâm Chính Nhiên thành thật trả lời: "Có rồi."
Hàn Văn Văn đột nhiên hơi tức giận: "Ai cơ?"
"Hà Tình ấy, hồi bé, hè năm vào cấp hai, anh gặp cô ấy ở nhà ga, hai đứa không phải đã ở bên ngoài một đêm sao? Lúc đó, cô ấy nghĩ anh ngủ rồi thì dựa vào vai anh, nhưng mà lúc đó trong hoàn cảnh như thế, với lại ban đêm anh biết cô ấy sợ, nên cũng không để ý lắm."
Lâm Chính Nhiên nhìn dáng vẻ ghen tuông của nàng: "Em không phải biết chuyện này rồi sao?"
Hàn Văn Văn nhớ lại chuyện hồi tiểu học, đích thực là nàng đã từng nghe Tiểu Tình Tình kể lại chuyện đó, chỉ là lúc đó Hàn Văn Văn nghe xong thì hoàn toàn không có cảm xúc gì, thậm chí còn cảm thấy hai người đó rất hợp nhau.
Vậy mà giờ phút này, khung cảnh tương tự, nghe vào lại là một loại cảm xúc hoàn toàn khác, nàng chỉ cảm thấy ghen tuông, khó chịu, không muốn nghe nữa.
"Nhớ lại rồi. . . Thế Tiểu Tình Tình cũng ôm vai dựa vào à?"
"Thế thì không, cô ấy đâu có gan lớn như em."
Hàn Văn Văn lúc này mới vui lên một chút: "Cô ấy dựa vào vai bên này?"
"Sao em cứ xoắn xuýt mấy chuyện này vậy?"
"Đối với em thì quan trọng lắm đấy! Anh Chính Nhiên nói nhanh lên!"
Lâm Chính Nhiên ném chiếc đùi gà đã ăn xong vào thùng rác, lại lấy thêm một phần gà rán: "Không có, trước đây cô ấy dựa vào vai bên trái của anh, khác với em."
Hàn Văn Văn bật cười: "Thật sao? Vậy thì tốt, ít nhất bên này chỉ có một mình em dựa vào thôi."
Hoàng hôn trên bầu trời càng lúc càng đỏ, nhưng các con phố đồ ăn vặt thì ngược lại, càng lúc càng náo nhiệt, vai của Lâm Chính Nhiên có vẻ dày hơn nhiều so với nhìn bình thường, nên tựa vào rất dễ chịu, thoải mái, tiểu hồ ly cũng đưa cả hai chân sang phía Lâm Chính Nhiên.
Cũng tựa vào đùi hắn.
Chỉ là cắn miếng gà rán trong tay, chẳng hiểu sao lại mất ngon: "Cuối tuần sau anh Chính Nhiên lại phải đi cùng Tiểu Hà Tình về quê tham gia trận đấu đúng không?"
"Ừ, đã chuẩn bị một năm rồi, đương nhiên phải đi với cô ấy, anh đã hứa rồi."
Hàn Văn Văn lại hỏi tiếp: "Rồi cuối tuần sau nữa anh lại đi với Lệ Lệ tham gia trận đấu? Lại một tuần nữa."
"Ừ, cũng chuẩn bị một năm, cũng phải đi cùng."
Hàn Văn Văn hơi nhích đầu, giống như đang ngẩng đầu lên, những sợi tóc dài mềm mại dán vào má Lâm Chính Nhiên, có sợi thì nghiêng xuống dính vào lưng hắn.
"Thế thì đến tháng sau anh mới lại đi với em à? Tiền học của em năm nay kiếm cũng không chênh lệch là bao, lần sau anh Chính Nhiên đi với em, em đột nhiên không muốn chơi game nữa, em muốn anh Chính Nhiên ở bên em đi dạo trong nội thành, rồi thì . . ."
Đôi mắt hồ ly của nàng chăm chú nhìn Lâm Chính Nhiên: "Buổi tối thì cứ ở lại phòng em đừng về, ở cùng em trong phòng trọ của em có được không? Chỉ cần ở cùng em thôi."
Hàn Văn Văn nhìn bầu trời ảm đạm, nhớ lại chuyện trước đây, khẽ nói:
"Thật ra ban đêm em rất nhát gan, có lúc vừa tỉnh giấc, nhìn trong phòng tối đen là không tài nào ngủ lại được nữa, hồi bé toàn nghĩ đến mẹ mỗi khi trời tối, giờ thì. . . toàn nghĩ đến anh Chính Nhiên."
Lâm Chính Nhiên quay sang nhìn nàng.
"Đây là lý do có lúc em lại nhắn tin cho anh vào ban đêm sao? Thình lình còn gọi điện thoại làm phiền anh nữa?"
Hàn Văn Văn tủm tỉm cười, nhớ lại ba năm cấp hai, đúng là thỉnh thoảng nàng sẽ làm vậy, có chút xấu hổ:
"Nhớ anh mà, biết làm sao giờ, em cũng không ngờ sau khi thích người ta rồi, em sẽ trở nên thế này, cứ bám riết không rời . . . Mặc dù trước đây xem tiểu thuyết, xem phim, em cũng từng tưởng tượng ra khi mình thích ai đó thì phản ứng sẽ như thế nào, nhưng . . . thực tế so với những gì em nghĩ còn bất ngờ hơn nhiều, giống như bây giờ chẳng hạn. . ."
Nàng lấy một tay vỗ vào mu bàn tay Lâm Chính Nhiên: "Em chỉ cần tựa vào vai anh thôi là đã vui lắm rồi, tim đập thình thịch, còn anh thì sao? Anh có cảm thấy rung động vì em dựa vào người anh không? Anh có thấy ngượng ngùng không?"
------------------------------------------- Lên kệ cảm nghĩ
Như đã nói, xin nói một vài điều chính trước.
Đêm nay 12 giờ sẽ chính thức lên kệ.
Sau khi lên kệ lúc 12 giờ, tôi sẽ cố gắng đăng 3 đến 4 chương, sau đó ban ngày mai sẽ đăng thêm khoảng 3 chương nữa.
Như vậy xem như ngày đầu tiên bạo chương 7, 8 chương, sau này không có gì bất ngờ thì cũng sẽ cố gắng mỗi ngày đăng vạn chữ, để đáp lại phiếu tháng và những ủng hộ miễn phí của mọi người trong thời gian vừa qua, trước cứ cố gắng một đoạn thời gian đã rồi tính tiếp.
Cho nên hy vọng mọi người có thể cho một cái đặt trước.
Thêm về quy tắc tăng chương thì thấy có người hỏi nên cũng nói luôn một thể.
Bây giờ hình như đã hơn 1700 phiếu tháng, nếu đến 2000 phiếu tháng tôi sẽ tăng thêm một chương, sau này cứ 500 phiếu tháng tôi sẽ tăng thêm một chương.
Hy vọng các đại lão có phiếu thì cứ ném cho tôi, cảm ơn.
Thưởng 10000 Qidian tệ thì sẽ thêm 1 chương, tất nhiên mọi người cứ theo dõi và ủng hộ tôi là vui lắm rồi, đại lão nào vui mà có thưởng chút gì thì tôi vẫn sẽ gửi lời cảm ơn ở cuối chương.
Cuối cùng là vài tâm sự về cuốn sách này và chuyện thái giám, trước mắt bộ này nhìn qua thành tích có vẻ rất tốt, nhưng thật ra đã mất không ít người đọc theo từ đoạn chương trước ở hồi cấp hai rồi.
Bất quá ta đối với thực lực của ta vẫn rất rõ ràng, như bây giờ ta kỳ thật đã rất hài lòng, lượt đặt mua đầu mà có được ba ngàn thì ta đã rất vui rồi, dù có tỉ lệ không đạt được.
Về phần việc thiến. .
Khụ khụ, vẫn là theo như bình luận mà nói, bản này dù có thất bại đến đâu cũng không quá việc thiến, bằng không ta cắt bỏ rồi mở sách mới cũng vẫn là mấy cái tên nhân vật chính này, các ngươi vừa thấy sách mới là do ta viết chắc cũng sẽ không đọc.
Vậy xin nói những điều này, có vấn đề gì thì gặp nhau ở khu bình luận, hy vọng mọi người đêm nay 12 giờ hoặc là ngày mai có thể thưởng cho lượt đặt mua đầu, xin cảm tạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận