Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 19: Chân tướng (length: 8257)
Trong phòng học, lớp trưởng ngay thật đang quét dọn vệ sinh.
Giang Tuyết Lỵ theo chỉ thị của Lâm Chính Nhiên, sụt sịt mũi, cổ họng nghẹn ngào đi đến bàn học của mình.
Bị dọa sợ bởi tiếng quét rác, lớp trưởng liền chọn cách trốn sang một bên.
Giang Tuyết Lỵ gục mặt xuống bàn khóc một hồi, thấy lớp trưởng vẫn cúi đầu quét rác không để ý, thế là liền gạt nước mắt, len lén nhìn trộm Lâm Chính Nhiên đang ở ngoài cửa.
Ý muốn nói: "Lớp trưởng không để ý tới ta."
Lâm Chính Nhiên tặc lưỡi, dùng ánh mắt đáp lại: "Đồ ngốc, ngươi đừng chỉ khóc, thêm chút âm thanh cho nghiêm trọng chút, càng nghiêm trọng càng tốt!"
Giang Tuyết Lỵ gật đầu, một lát sau nàng bỗng nhiên oà khóc lớn lên: "Thật xin lỗi... lớp... lớp trưởng, ta có lỗi với ngươi!"
Lớp trưởng đang quét rác nghe thấy Giang Tuyết Lỵ gọi tên mình, giật mình, có chút bối rối quay lại nhìn nàng.
Giang Tuyết Lỵ tiếp tục ủy khuất nói: "Mọi người đều nói ta ăn trộm đồ của ngươi, nhưng ta thật không có trộm, ô ô ~ ta không biết chuyện này là sao, ta... ta định thôi học, sau này không đi học nữa, không đi học sau này ta không tìm được việc làm chỉ có thể ngày ngày trên đường nhặt đồ bỏ đi ăn."
Ngoài cửa, Lâm Chính Nhiên: "..."
Tuy có hơi cường điệu, nhưng rất sống động.
Giang Tuyết Lỵ vừa khóc vừa nói: "Sau này ta chỉ có thể ăn táo thối người ta không ăn, ăn cà chua mốc, còn có... còn có... mẹ cũng sẽ không quan tâm ta nữa."
"Giang... Giang Tuyết Lỵ bạn học, cậu nói cậu muốn nghỉ học sao?" Lớp trưởng là một đứa trẻ, thực sự không chịu đựng nổi nữa, cảm thấy điều này quá đáng thương, nàng không nên bị đối xử như vậy: "Cậu đừng khóc nữa được không? Cậu lau nước mắt đi."
Giang Tuyết Lỵ không ngờ lớp trưởng lại an ủi mình thật, khóc càng thêm dữ dội: "Ô ô, lớp trưởng~ tớ biết cậu không tin tớ, nhưng tớ thật không có trộm điện thoại của cậu."
Lớp trưởng cầm chổi đi tới trước mặt Giang Tuyết Lỵ, thấy mặt nàng đầy nước mắt, đau lòng không nói nên lời: "Tớ tin cậu, tớ tin cậu."
Giang Tuyết Lỵ sụt sịt mũi, mong chờ nhìn chằm chằm lớp trưởng, giọng đứt quãng vì nghẹn ngào: "Thật... thật sao? Cậu thật sự tin tớ? Thế nhưng sao cậu lại tin tớ? Điện thoại không phải từ trong hộc bàn của tớ tìm ra sao?"
Lớp trưởng nhíu mày, mặt như sắp không nhịn được mà khóc, Giang Tuyết Lỵ thấy thế tranh thủ kéo tay cô nàng:
"Lớp trưởng, có phải cậu biết gì không? Cậu nói cho tớ đi, tớ cam đoan không nói với người khác là cậu nói, van cậu đó."
Trong sự giày vò của lương tâm, lớp trưởng lựa chọn tự giải cứu mình, bỏ chổi xuống rồi đi tới cửa nhìn xem có ai không, Lâm Chính Nhiên cũng nhân cơ hội đó chạy vội đi chỗ khác.
May mà tiết này là giờ thể dục, mọi người đã ra sân hết, cơ bản không ai trở về.
Lớp trưởng đưa cho Giang Tuyết Lỵ hai tờ giấy lau nước mắt:
"Tớ nói hết những gì tớ biết cho cậu nghe, thật ra tớ cũng thấy chuyện này kỳ quái lắm, tại vì hôm đó tớ bất cẩn mang điện thoại tới trường, tới trưa điện thoại không còn ở chỗ tớ nữa, mà lại bị Khương Lâm lớp mình mượn, nó nói muốn gọi điện cho mẹ, nên tớ mới cho mượn."
Lớp trưởng tiếp tục nói:
"Sau đó... chiều đó Khương Lâm nói với tớ điện thoại của tớ bị trộm, hôm sau lại phát hiện ngay ở trong bàn của cậu, nhưng mà chuyện này lạ lắm, tại vì tớ đưa điện thoại cho nó ở nhà ăn, lúc đó tớ sợ mất nên luôn để điện thoại trên người, nhưng đến chiều khi tớ tới tìm thì nó nói bị trộm, mà ngày trưa đó tớ nhớ cậu ở phòng học quét dọn, không đi ăn cơm ở nhà ăn."
Giang Tuyết Lỵ gật đầu: "Đúng, cũng tại tớ không đi nhà ăn ăn cơm, cho nên mọi người mới nói là một mình tớ quét dọn rồi trộm điện thoại của cậu."
Lớp trưởng ngồi cạnh nàng: "Cậu thấy đấy, chuyện này có kỳ không? Tớ còn nghi ngờ có ai cố ý hãm hại cậu nữa."
Nghe đến đây, Giang Tuyết Lỵ cảm thấy mọi thứ trở nên sáng tỏ, Lâm Chính Nhiên ở ngoài cũng nghe thấy hai người nói chuyện.
Trong giờ Thể dục, tới giờ ăn cơm trưa, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ không đến nhà ăn ăn cơm.
Hai người ngồi gặm bánh mì ở bậc thang cửa lên sân thượng của dãy nhà học, dù sao cửa sân thượng đang khóa, không thể lên được.
Giang Tuyết Lỵ nhìn dáng vẻ nhai bánh mì của Lâm Chính Nhiên, nói với hắn: "Cho nên chuyện này nhất định là do Khương Lâm với đám kia làm, tại vì hôm trước tớ mách với thầy chuyện chúng nó chơi điện thoại, đám đó nhất định ghi hận nên mới hãm hại tớ."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước: "Xem ra là thế, vậy ngươi thấy bạn cùng bàn của ngươi tại sao lại xác nhận ngươi? Chuyện này tới giờ hình như đâu liên quan gì tới cô ta."
Giang Tuyết Lỵ chợt nghĩ tới gì đó, vừa ăn bánh mì, mặt đỏ bừng: "Thật ra thì cũng có, miễn cưỡng thì tớ vẫn có thể tìm ra lý do cô ta vu khống tớ."
"Ồ?"
Giang Tuyết Lỵ vô cùng khó xử nói: "Ngươi chẳng lẽ không thấy sao?" Thấy Lâm Chính Nhiên vẫn ngơ ngác khó hiểu.
Giang Tuyết Lỵ mặt lộ vẻ coi thường, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn của tớ thích ngươi đó! Mỗi lần trong lớp có người nói hai chúng ta là một cặp, không thấy cô ta có chút không vui sao? Mà còn thỉnh thoảng lén lút nhìn ngươi nữa chứ..."
"Hả? Sao ngươi biết cô ta lén lút nhìn ta?"
Giang Tuyết Lỵ im lặng: "Vì hai ta ngồi cùng bàn đó!"
"Ngồi cùng bàn thì sao? Ta còn không biết bạn cùng bàn mỗi ngày nhìn ai." Lâm Chính Nhiên nói như chuyện hiển nhiên.
Mặt nàng đỏ lên, dần nhắm hai mắt lại phản bác: "Đó là vì ngươi không giống người bình thường!"
Thật ra là vì Giang Tuyết Lỵ cũng thỉnh thoảng nhìn trộm Lâm Chính Nhiên, cho nên mới phát hiện bạn cùng bàn cũng nhìn, nhưng câu này nàng chỉ có thể giấu trong lòng.
Mắng Lâm Chính Nhiên xong, Giang Tuyết Lỵ hừ một tiếng rồi tiếp tục gặm bánh mì: "Thôi, nói với cái tên ngốc như ngươi cũng phí công, với lại tớ cũng chỉ nghi ngờ thôi, chưa chắc cô ta thật sự vì chuyện đó mà chỉ trích tớ."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước: "Không sao cả, dù gì mấy ngày nay ngươi suốt ngày đi với ta, tâm tình lại thấy rõ là tốt hơn rồi, kẻ hãm hại ngươi chắc chắn sẽ luống cuống, hai ngày tới ta lén đi theo mấy đứa đó xem sao, kiểu gì cũng sẽ nghe được gì đó."
"Ừm."
Giang Tuyết Lỵ mở gói rau cải bẹ cuối cùng, nhét vào tay Lâm Chính Nhiên, tim đập nhanh nói: "Gói cuối cùng cậu ăn đi, tớ không thích ăn cải bẹ."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: "Không thích ăn mà ngươi còn ăn hai gói?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ vô cùng, vặn vẹo nói: "Ngươi kệ ta! Chắc không phải là cậu nghĩ tớ đối tốt với cậu đấy chứ?! Ngươi... ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tớ không có ý gì khác đâu."
"À, ta đúng là không nghĩ vậy thật."
Giang Tuyết Lỵ nghiến răng với thái độ đó của hắn, giơ nắm đấm nhỏ lên: "Đồ ngốc! Tên đần! Như ngươi lớn lên không có cô gái nào thèm lấy đâu!"
"Nói như có thằng con trai nào chịu lấy ngươi, cái miệng suốt ngày cãi cọ."
"Ngươi!" Nàng không muốn nói thêm nữa, càng nói càng sai, nàng lẩm bẩm một mình: "Vậy thì tốt, chúng ta kết một đôi vậy."
"Cái gì?"
Giang Tuyết Lỵ muốn độn thổ luôn cho xong, không ngờ trong lòng nghĩ sao lại thốt ra như vậy, ngại ngùng bịt tai lại, cướp lời: "Không nói gì!"
Mấy ngày sau, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ mang máy ghi âm lén đi theo đám người kia, quả nhiên sau một tuần nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, có được chứng cứ mấu chốt nhất của vụ oan sai này, ngày hôm đó sự thật liền được làm rõ...
Giang Tuyết Lỵ theo chỉ thị của Lâm Chính Nhiên, sụt sịt mũi, cổ họng nghẹn ngào đi đến bàn học của mình.
Bị dọa sợ bởi tiếng quét rác, lớp trưởng liền chọn cách trốn sang một bên.
Giang Tuyết Lỵ gục mặt xuống bàn khóc một hồi, thấy lớp trưởng vẫn cúi đầu quét rác không để ý, thế là liền gạt nước mắt, len lén nhìn trộm Lâm Chính Nhiên đang ở ngoài cửa.
Ý muốn nói: "Lớp trưởng không để ý tới ta."
Lâm Chính Nhiên tặc lưỡi, dùng ánh mắt đáp lại: "Đồ ngốc, ngươi đừng chỉ khóc, thêm chút âm thanh cho nghiêm trọng chút, càng nghiêm trọng càng tốt!"
Giang Tuyết Lỵ gật đầu, một lát sau nàng bỗng nhiên oà khóc lớn lên: "Thật xin lỗi... lớp... lớp trưởng, ta có lỗi với ngươi!"
Lớp trưởng đang quét rác nghe thấy Giang Tuyết Lỵ gọi tên mình, giật mình, có chút bối rối quay lại nhìn nàng.
Giang Tuyết Lỵ tiếp tục ủy khuất nói: "Mọi người đều nói ta ăn trộm đồ của ngươi, nhưng ta thật không có trộm, ô ô ~ ta không biết chuyện này là sao, ta... ta định thôi học, sau này không đi học nữa, không đi học sau này ta không tìm được việc làm chỉ có thể ngày ngày trên đường nhặt đồ bỏ đi ăn."
Ngoài cửa, Lâm Chính Nhiên: "..."
Tuy có hơi cường điệu, nhưng rất sống động.
Giang Tuyết Lỵ vừa khóc vừa nói: "Sau này ta chỉ có thể ăn táo thối người ta không ăn, ăn cà chua mốc, còn có... còn có... mẹ cũng sẽ không quan tâm ta nữa."
"Giang... Giang Tuyết Lỵ bạn học, cậu nói cậu muốn nghỉ học sao?" Lớp trưởng là một đứa trẻ, thực sự không chịu đựng nổi nữa, cảm thấy điều này quá đáng thương, nàng không nên bị đối xử như vậy: "Cậu đừng khóc nữa được không? Cậu lau nước mắt đi."
Giang Tuyết Lỵ không ngờ lớp trưởng lại an ủi mình thật, khóc càng thêm dữ dội: "Ô ô, lớp trưởng~ tớ biết cậu không tin tớ, nhưng tớ thật không có trộm điện thoại của cậu."
Lớp trưởng cầm chổi đi tới trước mặt Giang Tuyết Lỵ, thấy mặt nàng đầy nước mắt, đau lòng không nói nên lời: "Tớ tin cậu, tớ tin cậu."
Giang Tuyết Lỵ sụt sịt mũi, mong chờ nhìn chằm chằm lớp trưởng, giọng đứt quãng vì nghẹn ngào: "Thật... thật sao? Cậu thật sự tin tớ? Thế nhưng sao cậu lại tin tớ? Điện thoại không phải từ trong hộc bàn của tớ tìm ra sao?"
Lớp trưởng nhíu mày, mặt như sắp không nhịn được mà khóc, Giang Tuyết Lỵ thấy thế tranh thủ kéo tay cô nàng:
"Lớp trưởng, có phải cậu biết gì không? Cậu nói cho tớ đi, tớ cam đoan không nói với người khác là cậu nói, van cậu đó."
Trong sự giày vò của lương tâm, lớp trưởng lựa chọn tự giải cứu mình, bỏ chổi xuống rồi đi tới cửa nhìn xem có ai không, Lâm Chính Nhiên cũng nhân cơ hội đó chạy vội đi chỗ khác.
May mà tiết này là giờ thể dục, mọi người đã ra sân hết, cơ bản không ai trở về.
Lớp trưởng đưa cho Giang Tuyết Lỵ hai tờ giấy lau nước mắt:
"Tớ nói hết những gì tớ biết cho cậu nghe, thật ra tớ cũng thấy chuyện này kỳ quái lắm, tại vì hôm đó tớ bất cẩn mang điện thoại tới trường, tới trưa điện thoại không còn ở chỗ tớ nữa, mà lại bị Khương Lâm lớp mình mượn, nó nói muốn gọi điện cho mẹ, nên tớ mới cho mượn."
Lớp trưởng tiếp tục nói:
"Sau đó... chiều đó Khương Lâm nói với tớ điện thoại của tớ bị trộm, hôm sau lại phát hiện ngay ở trong bàn của cậu, nhưng mà chuyện này lạ lắm, tại vì tớ đưa điện thoại cho nó ở nhà ăn, lúc đó tớ sợ mất nên luôn để điện thoại trên người, nhưng đến chiều khi tớ tới tìm thì nó nói bị trộm, mà ngày trưa đó tớ nhớ cậu ở phòng học quét dọn, không đi ăn cơm ở nhà ăn."
Giang Tuyết Lỵ gật đầu: "Đúng, cũng tại tớ không đi nhà ăn ăn cơm, cho nên mọi người mới nói là một mình tớ quét dọn rồi trộm điện thoại của cậu."
Lớp trưởng ngồi cạnh nàng: "Cậu thấy đấy, chuyện này có kỳ không? Tớ còn nghi ngờ có ai cố ý hãm hại cậu nữa."
Nghe đến đây, Giang Tuyết Lỵ cảm thấy mọi thứ trở nên sáng tỏ, Lâm Chính Nhiên ở ngoài cũng nghe thấy hai người nói chuyện.
Trong giờ Thể dục, tới giờ ăn cơm trưa, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ không đến nhà ăn ăn cơm.
Hai người ngồi gặm bánh mì ở bậc thang cửa lên sân thượng của dãy nhà học, dù sao cửa sân thượng đang khóa, không thể lên được.
Giang Tuyết Lỵ nhìn dáng vẻ nhai bánh mì của Lâm Chính Nhiên, nói với hắn: "Cho nên chuyện này nhất định là do Khương Lâm với đám kia làm, tại vì hôm trước tớ mách với thầy chuyện chúng nó chơi điện thoại, đám đó nhất định ghi hận nên mới hãm hại tớ."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước: "Xem ra là thế, vậy ngươi thấy bạn cùng bàn của ngươi tại sao lại xác nhận ngươi? Chuyện này tới giờ hình như đâu liên quan gì tới cô ta."
Giang Tuyết Lỵ chợt nghĩ tới gì đó, vừa ăn bánh mì, mặt đỏ bừng: "Thật ra thì cũng có, miễn cưỡng thì tớ vẫn có thể tìm ra lý do cô ta vu khống tớ."
"Ồ?"
Giang Tuyết Lỵ vô cùng khó xử nói: "Ngươi chẳng lẽ không thấy sao?" Thấy Lâm Chính Nhiên vẫn ngơ ngác khó hiểu.
Giang Tuyết Lỵ mặt lộ vẻ coi thường, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng bàn của tớ thích ngươi đó! Mỗi lần trong lớp có người nói hai chúng ta là một cặp, không thấy cô ta có chút không vui sao? Mà còn thỉnh thoảng lén lút nhìn ngươi nữa chứ..."
"Hả? Sao ngươi biết cô ta lén lút nhìn ta?"
Giang Tuyết Lỵ im lặng: "Vì hai ta ngồi cùng bàn đó!"
"Ngồi cùng bàn thì sao? Ta còn không biết bạn cùng bàn mỗi ngày nhìn ai." Lâm Chính Nhiên nói như chuyện hiển nhiên.
Mặt nàng đỏ lên, dần nhắm hai mắt lại phản bác: "Đó là vì ngươi không giống người bình thường!"
Thật ra là vì Giang Tuyết Lỵ cũng thỉnh thoảng nhìn trộm Lâm Chính Nhiên, cho nên mới phát hiện bạn cùng bàn cũng nhìn, nhưng câu này nàng chỉ có thể giấu trong lòng.
Mắng Lâm Chính Nhiên xong, Giang Tuyết Lỵ hừ một tiếng rồi tiếp tục gặm bánh mì: "Thôi, nói với cái tên ngốc như ngươi cũng phí công, với lại tớ cũng chỉ nghi ngờ thôi, chưa chắc cô ta thật sự vì chuyện đó mà chỉ trích tớ."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước: "Không sao cả, dù gì mấy ngày nay ngươi suốt ngày đi với ta, tâm tình lại thấy rõ là tốt hơn rồi, kẻ hãm hại ngươi chắc chắn sẽ luống cuống, hai ngày tới ta lén đi theo mấy đứa đó xem sao, kiểu gì cũng sẽ nghe được gì đó."
"Ừm."
Giang Tuyết Lỵ mở gói rau cải bẹ cuối cùng, nhét vào tay Lâm Chính Nhiên, tim đập nhanh nói: "Gói cuối cùng cậu ăn đi, tớ không thích ăn cải bẹ."
Lâm Chính Nhiên nghi hoặc: "Không thích ăn mà ngươi còn ăn hai gói?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ vô cùng, vặn vẹo nói: "Ngươi kệ ta! Chắc không phải là cậu nghĩ tớ đối tốt với cậu đấy chứ?! Ngươi... ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tớ không có ý gì khác đâu."
"À, ta đúng là không nghĩ vậy thật."
Giang Tuyết Lỵ nghiến răng với thái độ đó của hắn, giơ nắm đấm nhỏ lên: "Đồ ngốc! Tên đần! Như ngươi lớn lên không có cô gái nào thèm lấy đâu!"
"Nói như có thằng con trai nào chịu lấy ngươi, cái miệng suốt ngày cãi cọ."
"Ngươi!" Nàng không muốn nói thêm nữa, càng nói càng sai, nàng lẩm bẩm một mình: "Vậy thì tốt, chúng ta kết một đôi vậy."
"Cái gì?"
Giang Tuyết Lỵ muốn độn thổ luôn cho xong, không ngờ trong lòng nghĩ sao lại thốt ra như vậy, ngại ngùng bịt tai lại, cướp lời: "Không nói gì!"
Mấy ngày sau, Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ mang máy ghi âm lén đi theo đám người kia, quả nhiên sau một tuần nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, có được chứng cứ mấu chốt nhất của vụ oan sai này, ngày hôm đó sự thật liền được làm rõ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận