Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 102: Ở tại Lâm Chính Nhiên nhà (length: 8253)

"Lâm Chính Nhiên! Ta đến trễ mất rồi!"
Đang đứng chờ ai đó ở cổng trường, Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn thì thấy Tiểu Hà Tình đang vội vã chạy đến.
Trên trán cô gái ướt đẫm một lớp mồ hôi mỏng. Tiểu Hà Tình thở hổn hển, chạy nhanh rồi chậm lại, đến trước mặt Lâm Chính Nhiên, hết sức xin lỗi: "Tại ký túc xá vừa thu dọn đồ một chút, nên xuống muộn mất vài phút."
Nàng kéo kéo váy. Thực ra chiếc váy hở bắp chân và lộ một chút đùi này Tiểu Hà Tình ít khi mặc, vì luôn cảm thấy hơi ngại.
Nhưng thực tế thì hầu hết các nữ sinh cấp ba đều mặc như vậy, vì trông rất đẹp, mà váy của họ còn ngắn hơn nữa.
Lâm Chính Nhiên nhìn đôi chân trắng ngần như ngọc của nàng: "Không muộn đâu, tại ta xuống sớm hơn thôi, mà thật sự là ít thấy ngươi mặc thế này."
"A?" Tiểu Hà Tình lại kéo kéo váy, cúi nhìn bắp chân mình:
"Thật ra đây là lần đầu tiên ta mặc chiếc váy này đó, lần trước đi dạo phố với Văn Văn nhìn thấy cái váy này, nàng nói dáng chân ta đẹp, mặc sẽ rất hợp, nên ta mới mua để mặc cho ngươi xem, thật ra váy đang mốt rất ngắn, chỉ che được nửa đùi thôi." Nàng dùng tay đo ở nửa đùi mình:
"Nhưng ta và Văn Văn đều mua loại dài hơn một chút, vì tụi mình thấy không hợp với kiểu kia lắm."
Nàng ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: "Ta mặc vậy có xấu không?"
Lâm Chính Nhiên tiện miệng đánh giá: "Các ngươi mặc váy dài ngắn như vầy là vừa, ngắn hơn nữa cũng không cần thiết, mà chân trông đúng là trắng thật."
Tiểu Hà Tình mặt đỏ bừng, cúi gằm không biết nói gì.
"Ừm... Ừm... Ngươi thích là được rồi..."
Chẳng mấy chốc thì xe buýt tới, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình cùng nhau quét thẻ lên xe.
Mỗi khi hai người cùng nhau về nhà, Tiểu Hà Tình sẽ luôn tìm loại ghế đôi phía sau xe.
Vì mỗi lần chọn chỗ này, Lâm Chính Nhiên đều sẽ nhường cho nàng ngồi bên trong.
Như vậy nàng sẽ được ngồi gần Lâm Chính Nhiên, hai đùi sẽ chạm nhau.
Hai người vừa ngồi xuống, Lâm Chính Nhiên tò mò hỏi:
"Hôm qua ta bảo đi taxi thì sao ngươi lại không vui? Còn sáng sớm nay lại phải đi xe buýt?"
Tiểu Hà Tình khẽ đáp, giải thích: "Chủ yếu là taxi đắt quá mà, với lại mỗi lần hai người mình đi taxi thì nếu ngươi không ngồi phía trước thì cũng cách ta xa ơi là xa... Ta không thích...."
Giọng nàng về sau càng nhỏ, thậm chí nàng không biết mình có nghe thấy rõ không nữa.
Lâm Chính Nhiên cau mày.
Tiểu Hà Tình vội xua tay giải thích: "Ý ta là... Dù sao đi cái nào cũng được! Với lại tuyến xe đầu tiên về trấn mình cũng đâu có đông người, đi taxi thì hoàn toàn không cần thiết."
Lâm Chính Nhiên vốn không để tâm chuyện này lắm, có chỗ ngồi cũng như không, không có chỗ thì hắn sẽ bắt taxi.
Vậy nên cô nhóc này vui là được rồi.
Đương nhiên, nãy giờ hắn vẫn nghe thấy hết.
Tiểu Hà Tình cúi đầu nhìn đôi chân thỉnh thoảng theo nhịp xe buýt mà va vào đùi hắn.
Mỗi lần va chạm như vậy.
Khuôn mặt Tiểu Hà Tình lại ửng hồng.
Đối với nàng thì đây chính là lợi ích khi đi xe buýt, lảo đảo một chút thì đôi khi có thể đường hoàng tựa vào hắn.
Thậm chí...
Xe buýt đánh lái, Tiểu Hà Tình đột ngột vì quán tính mà nghiêng về phía vai của Lâm Chính Nhiên.
Đến khi xe đi ổn định nàng mới lại ngồi thẳng, rồi đưa tay lên đùi, nắm chặt lấy tay.
Thậm chí còn có chuyện tốt như vậy... Xe buýt vạn tuế.
Đi xe buýt một tiếng, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình về đến trấn nhỏ quen thuộc rồi xuống xe. Số lượng xe cộ ở trấn nhỏ lập tức ít đi nhiều so với trong nội thành.
Ven đường thậm chí còn có sạp bán khoai nướng.
Mùi thơm của khoai lang đã làm Tiểu Hà Tình nghe thấy từ xa, chưa ăn sáng nên mắt mũi nàng đều bị mùi khoai cuốn hút.
Nàng lén lấy điện thoại ra xem còn lại bao nhiêu tiền trong tuần này.
Thấy vừa đủ mua một củ.
Nhỏ giọng đề nghị: "Mình đừng về nhà vội nha... Ta muốn mua khoai lang."
Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng: "Mua đi."
Tiểu Hà Tình nhanh chân chạy tới để không lỡ mất thời gian: "Bác ơi, khoai lang bao nhiêu tiền ạ?"
"Củ lớn bảy tệ, củ nhỏ năm tệ." Người bán khoai chỉ cho thấy sự khác biệt giữa củ lớn và củ nhỏ. Trong tay Tiểu Hà Tình chỉ còn sáu tệ: "Vậy cho cháu một củ nhỏ, làm ơn chọn củ nào ngọt một chút ạ."
"Được thôi, vậy lấy củ này nhé." Người bán khoai chỉ vào củ nào đó đã chín. Tiểu Hà Tình ngửi thấy mùi thơm đói bụng cồn cào, liền gật đầu.
Sau khi gói khoai lang xong, Tiểu Hà Tình cầm trên tay, dù bên trong có giấy gói nhưng vẫn còn nóng hổi. Nàng cẩn thận dùng tay xé lớp vỏ khoai ra, để lộ phần thịt quả màu vàng óng ánh đang bốc hơi nóng.
Tiểu Hà Tình đưa lên mũi ngửi, thơm quá đi mất, liền đưa tay cho Lâm Chính Nhiên: "Chắc ngươi chưa ăn sáng đâu ha, ta bóc ra cho ngươi, thơm quá chừng." Nàng vui vẻ nói:
"Ta lấy cho ngươi ăn, vậy không bị phỏng tay."
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng ngơ ngác: "Cho ta? Không phải ngươi mua cho mình sao?"
Tiểu Hà Tình nói đương nhiên: "Ta mua cho ngươi mà, tuần này ta tiêu hết tiền rồi, chỉ đủ mua một củ, nghĩ ngươi chưa ăn sáng nên cho ngươi ăn lót dạ, ta không thèm."
Nói rồi nàng lại hít hít, ở khóe miệng chảy ra một giọt nước miếng, đúng là một cô bé ham ăn.
Lâm Chính Nhiên im lặng:
Hắn từ từ đẩy củ khoai về:
"Ngươi ăn đi, ta không đói, nếu ta đói thì đã tự mua rồi, trong tay ta vẫn còn tiền."
Tiểu Hà Tình ngơ ngác nhìn hắn:
"Ngươi thật không thèm sao? Nghe thơm quá mà..."
Lâm Chính Nhiên: "Thật không thèm, với lại cũng chỉ là củ khoai thôi mà."
Tiểu Hà Tình cầm củ khoai nóng hổi trong tay, tuy thèm ăn nhưng vẫn không nỡ ăn: "Nhưng ta cứ thấy ăn một mình không hay lắm, hay là ngươi ăn thử một miếng đi? Rồi phần còn lại ta ăn? Ngươi thấy vậy có được không?"
Lâm Chính Nhiên thấy dáng vẻ mong chờ của nàng.
"Đồ ngon đương nhiên phải cho ngươi ăn trước mà... Ngươi không ăn thì ta cũng không thấy ngon miệng gì hết á." Nàng vẻ mặt ngây thơ.
Lâm Chính Nhiên biết cô bé này tính hay nhõng nhẽo đòi hỏi, dứt khoát không muốn phí thời gian với nàng.
Hắn hé miệng.
Tiểu Hà Tình lập tức hiểu ý, nhanh chóng đưa khoai đến miệng hắn, thấy Lâm Chính Nhiên cắn một miếng nhỏ.
Tiểu Hà Tình mới vui vẻ hỏi: "Ngon không?"
"Ngon, phần còn lại ngươi ăn đi."
"Vâng!"
Lâm Chính Nhiên vừa nếm xong thì trong lòng nàng mới cảm thấy có thể đường hoàng ăn, thấy thèm, nàng nuốt nước bọt cái "ực", rồi cắn một miếng to lên bụng củ khoai.
Vừa thổi phù phù vì nóng, vừa chậm rãi nhấm nháp.
Mắt híp lại: "Ngọt quá ~ Ngươi ăn nữa không?"
"Không ăn, còn lại cứ từ từ mà ăn, không sợ bỏng sao?"
Tiểu Hà Tình nói: "Biết rồi."
Nói xong lại ăn một miếng lớn, thỉnh thoảng nàng cũng có lúc không nghe lời, vì ngon thật.
Cùng Lâm Chính Nhiên về đến nhà, Lâm Anh Tuấn đang ngồi xem tivi trên ghế sofa.
Thấy con trai về cùng Tiểu Hà Tình, ông chào hỏi: "Hai đứa cùng nhau về à?"
Tiểu Hà Tình rụt rè chào: "Chào chú ạ."
Lâm Chính Nhiên nói với bố:
"Hôm nay con và Hà Tình đi ra ngoài một chút, tối mới về, à mà hôm nay nàng ở nhà mình."
Lâm Anh Tuấn ừ một tiếng, nhưng rồi lại "a" một tiếng: "Tiểu Tình Tình hôm nay ở lại đây à?"
Tiểu Hà Tình cũng lần đầu tiên biết chuyện này, mặt đỏ bừng nhìn về phía Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên thấy hai người khó hiểu nhìn mình chằm chằm, hỏi Hà Tình: "Vậy thì sao? Tối ngươi về trường hả? Cũng được, tùy ngươi."
Tiểu Hà Tình ấp úng, nàng hoàn toàn không biết chuyện này, chính xác hơn là nàng quên mất.
"Ta... Ta không muốn về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận