Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 161: Liền biết rõ khi dễ ta (length: 8615)

"Cái này không hất lên áo khoác cũng thật đẹp mắt." Hắn nói.
Giang Tuyết Lỵ ngượng ngùng: "Lúc này cũng không cần đánh giá a!"
Lâm Chính Nhiên và Giang Tuyết Lỵ nhìn nhau rồi vào phòng tắm.
Đóng cửa lại.
Cơ thể Giang Tuyết Lỵ lại run lên, không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là hắn lại không nghe thấy Lâm Chính Nhiên khóa cửa.
Tốt bụng nhắc nhở: "Chính Nhiên, ngươi quên khóa cửa."
"Không cần thiết, chẳng lẽ ngươi sẽ còn nhìn trộm sao? Đã ngươi không có nhìn trộm ta đương nhiên cũng không cần khóa." Đối phương đáp lại rất có lý.
Giang Tuyết Lỵ chớp chớp mắt, cảm thấy có chút đạo lý.
Nhưng là...
Nàng đợi một hồi, chậm rãi mở cửa, thò đầu vào.
Kết quả, Lâm Chính Nhiên đang chuẩn bị tắm rửa nhìn thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại đối mặt với nàng, hai người nhìn nhau, lập tức Lâm Chính Nhiên đi qua dùng đốt ngón tay đánh đầu nàng: "Ngươi biến thái? Thật nhìn trộm ta đúng không?"
Giang Tuyết Lỵ "a" lên một tiếng rồi mới nhận ra.
"Ta không nghĩ tới ngươi thật không khóa cửa, ta còn tưởng rằng là ta không nghe thấy tiếng khóa cửa!"
Lâm Chính Nhiên im lặng: "Lên giường!"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ không được: "Biết rồi, biết rồi!"
Lâm Chính Nhiên cảm khái cô gái ngốc này thật là ngốc đến nhà.
Khóa cửa lại.
Ngồi trên giường, Giang Tuyết Lỵ nghĩ thầm Chính Nhiên sẽ không hiểu lầm chứ?
Mình thật sự chỉ tò mò hắn có khóa cửa hay không mà thôi...
Đang suy nghĩ thì nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm: "Nhanh vậy đã bắt đầu tắm rồi?"
Ngồi trên giường, nàng cúi đầu nhìn cặp đùi trắng như tuyết.
Mặc dù lúc đứng thì không nhìn thấy gì, nhưng áo khoác dù sao cũng là áo khoác, ngồi xuống liền lộ ra chân.
Nàng tranh thủ thời gian dùng tay giữ lấy áo khoác thắt ở eo rồi gập hai chân, nghiêng hai đùi vào trong.
"Như vậy quả nhiên không được... Cái gì cũng bị nhìn thấy."
Tóc bắt đầu nhỏ nước.
Thường ngày Giang Tuyết Lỵ tắm xong đều dùng khăn tắm quấn tóc hút nước một hồi, hôm nay hiển nhiên là không được.
Nàng đi tìm máy sấy, cắm vào ổ điện trên tường, trực tiếp bắt đầu sấy tóc, chỉ là hiệu quả không tốt lắm.
"Quả nhiên tóc ướt như vậy khó sấy, cũng may là ngắn hơn trước nhiều."
"Giang Tuyết Lỵ." Bất thình lình Lâm Chính Nhiên nghiêm khắc gọi.
Dọa Giang Tuyết Lỵ suýt làm rơi máy sấy: "Làm gì?!"
Lâm Chính Nhiên trong phòng tắm nhìn khăn tắm ướt sũng trong tay: "Ngươi làm gì với cái khăn tắm này? Sao khăn tắm ướt hết cả rồi?!"
Giang Tuyết Lỵ giải thích: "Ướt là bình thường a, ta dù sao cũng dùng một lần rồi, ngươi nếu dùng lại ta khẳng định phải giặt, cho nên đem khăn tắm giặt cùng luôn."
Lâm Chính Nhiên thật sự bó tay: "Vậy ngươi ít nhất cũng phải vắt khô chứ?"
"Ta không phải vắt cho ngươi rồi sao?"
Lâm Chính Nhiên nhìn khăn tắm trong tay, bình thường thì không nhỏ nước, nhưng dùng tay bóp lại có thể vắt ra cả dòng nước.
Trán nổi gân xanh, cô nàng này thật muốn bị đánh.
"Ngươi chắc chắn? Ta bây giờ còn có thể vắt ra nửa chậu nước từ đây ngươi tin không?"
"Có mà, ta thật sự đã vắt hết sức rồi, ta chỉ có nhiêu đó sức."
Nghe thấy bên trong không trả lời, Giang Tuyết Lỵ cũng biết tối nay đã gây phiền phức cho Lâm Chính Nhiên, chủ động nghĩ cách giúp hắn:
"Vậy... Nếu ngươi thấy khăn tắm ẩm ướt không thoải mái, quần áo của ta còn treo bên trong, áo sơ mi ta nhớ chỉ ướt một nửa, hay là ngươi dùng phần đó lau người đi, dù sao ngày mai ta cũng không mặc được nữa."
Lâm Chính Nhiên lên tiếng từ bên trong: "Không cần, ta tự vắt dùng vậy."
Giang Tuyết Lỵ rụt cổ, luôn cảm giác lát nữa ra sẽ bị đánh.
Nàng tiếp tục sấy tóc.
Cảm giác chỉ hai phút, Lâm Chính Nhiên đã tắm xong mở cửa ra.
Giang Tuyết Lỵ kinh ngạc quay lại nhìn hắn: "Nhanh vậy! Mới năm phút sao?"
Lâm Chính Nhiên trả lời: "Mười phút rồi, dù sao chỗ nên tắm đều tắm rồi."
Giang Tuyết Lỵ thấy sau khi tắm xong hắn mặc quần.
Nhưng mà nhìn còn gợi cảm hơn...
Cơ bụng săn chắc và cơ ngực như có hơi nước mờ ảo, trông vô cùng hấp dẫn.
Nàng quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục sấy tóc, không dám nhìn hắn nữa.
"Ta nghe nói con trai tắm rất nhanh, không ngờ lại nhanh như vậy." Chỉ dám lẩm bẩm.
Quả nhiên, Lâm Chính Nhiên đi tới gõ đầu nàng một cái.
Giang Tuyết Lỵ kêu đau một tiếng, biết rõ lại bị đánh vì chuyện vừa rồi, thành quen rồi.
"Còn phải sấy tóc bao lâu nữa?" Hắn hỏi.
Giang Tuyết Lỵ tay cầm máy sấy ong ong: "Cái máy sấy này công suất hơi yếu, chắc phải nửa tiếng, vì tóc quá ướt."
"Nửa tiếng? Nửa tiếng tóc ta đã làm xong rồi, hay là ta sấy trước? Sấy xong ta giúp ngươi."
"Ngươi muốn giúp ta sấy tóc?"
Giang Tuyết Lỵ quay lại nhìn nàng, nhưng gen nữ tính khiến ánh mắt nàng không tự chủ nhìn vào cơ bắp trên người hắn, lại xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, đưa máy sấy cho đối phương: "Vậy ngươi dùng trước đi."
Lâm Chính Nhiên nhận lấy máy sấy: "Ta sấy nhanh hơn ngươi đấy, ngươi lên giường ngồi chờ ta."
"Ừ... à..."
"Ta... vẫn là chui vào trong chăn đợi vậy."
"Tùy ngươi."
Nàng nhớ tới vừa nãy ngồi xuống không che được chân, nên trực tiếp lên giường, trốn trong chăn, sờ mái tóc vẫn còn ướt.
Sấy lâu như vậy mà hình như không có tác dụng gì.
Lâm Chính Nhiên thì đứng dưới giường giơ tay lên sấy khô mái tóc ngắn, động tác gọn gàng.
Giang Tuyết Lỵ tò mò nhìn Lâm Chính Nhiên từ bên cạnh, cơ bắp đẹp đẽ khiến nàng không tự chủ nuốt nước bọt.
Mặc dù bình thường hay cãi nhau với Chính Nhiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, Chính Nhiên thực sự rất đẹp trai, vóc dáng cũng không chê vào đâu được...
Con trai như vậy sao có con gái nào không thích chứ...
Chỉ vài phút, Lâm Chính Nhiên đã xong, cầm máy sấy trở lại giường nhìn thấy Giang Tuyết Lỵ đang cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi đang làm gì?"
Giang Tuyết Lỵ mạnh miệng: "Không có... Không có gì, ta chỉ nhìn xem cảnh vật ngoài cửa sổ thế nào, tối nay trời tối đen."
Lâm Chính Nhiên mặc kệ: "Kéo rèm lại."
"Ừ."
Giang Tuyết Lỵ cắn môi, hơi ngồi dậy kéo rèm bên giường, vừa quay lại đã thấy Lâm Chính Nhiên cũng đã chui vào trong chăn lại còn dựa rất gần mình.
Dọa nàng giật mình.
Chỉ có một cái chăn thôi mà.
"Chính Nhiên! Sao ngươi lại gần ta như vậy!"
"Ngươi bớt thần kinh được không? Ta không lại gần ngươi thì sao sấy tóc? Mà cũng vì ngươi mà ta phải mặc quần ngủ đấy."
Giang Tuyết Lỵ biết là vậy, nhưng mà...
Nàng không mặc gì cả.
Lâm Chính Nhiên ngoắc: "Lại đây, ta giúp ngươi sấy tóc."
"Ừm...à..."
Giang Tuyết Lỵ lại nuốt nước miếng, vành tai đỏ ửng, cúi đầu mặt hướng về phía hắn.
Máy sấy trong tay Lâm Chính Nhiên ong ong, nâng mái tóc mềm mại của nàng.
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay nhỏ, răng cắn chặt môi, cảm nhận tay Lâm Chính Nhiên cầm tóc và hơi nóng của máy sấy.
Lâm Chính Nhiên thấy nàng khẩn trương: "Bây giờ ngươi rất khẩn trương sao?"
Lâm Chính Nhiên chỉ nói một câu đã khiến tay nàng run lên, trong lòng lầm bầm: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng sao lại không khẩn trương..."
"Cũng...cũng được, không khẩn trương lắm..."
Lâm Chính Nhiên muốn cười: "Chỉ với trạng thái này của ngươi mà còn muốn mấy cái chuyện bậy bạ kia nữa hả? Nếu thật làm chuyện đó ta sợ ngươi khóc thét lên mất."
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ ngẩng đầu phản bác: "Ta đâu có nhát gan như vậy! Ta chỉ là..."
Nàng thấy đối phương nắm tóc mình, trong đầu lại nghĩ tới con trai buộc tóc hai bên.
Đỏ mặt tiếp tục cúi đầu, thật phục chính mình:
"Ta chỉ là...xấu hổ thôi...Con gái bị con trai đưa đến nơi này khẳng định sẽ xấu hổ a, ngươi đừng có cứ trêu chọc ta, đồ ngốc ~ cứ thích trêu ta, từ nhỏ đến lớn chỉ biết trêu ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận