Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 68: Nhất định thắng! (length: 8726)
Vừa nói hai chữ "tờ rơi" ra khỏi miệng, Giang Tuyết Lỵ liền xù lông lên như mèo con.
Cô lắp bắp: "Hả? Tờ rơi gì? ! À..." Nàng lúng túng nhếch miệng nhìn đi chỗ khác: "Ngươi nói tờ rơi à? Cái đó thật ra là ta tùy tiện... ở ngoài đường thôi."
Ánh mắt nàng vô ý liếc nhìn đám ca sĩ nhỏ đang tụ tập tán gẫu ở đằng xa, rồi lại thấy bọn họ nhìn về phía mình, vẫy tay hoặc che miệng cười cười.
Ánh mắt kia như thể người trong trường học đang tác hợp đôi tình nhân nào đó, đang cổ vũ "Cố lên nha!" gì đó.
Giang Tuyết Lỵ quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, lấy hết can đảm: "Trước tiên ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời xong ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng.
Giang Tuyết Lỵ miệng run run, cố gắng mở lời: "Đồ ngốc, đối với ngươi mà nói, ta là người rất quan trọng sao? Hay là ta trong lòng ngươi chỉ là một người bạn thanh mai trúc mã bình thường thôi? Ngay cả khi Mạc Thiên ngươi không thấy ta cũng sẽ không đau lòng bao lâu."
Nàng nắm chặt tay để trên đùi: "Ta biết rõ ngươi sẽ không gạt ta, cho nên ta muốn nghe câu trả lời của ngươi."
Lâm Chính Nhiên nhìn Giang Tuyết Lỵ, Giang Tuyết Lỵ căng thẳng nhìn chằm chằm hắn.
"Đây là một câu hỏi thôi sao? Tại sao ta cảm thấy là ba câu, mà lại không phải ta hỏi ngươi? Sao lại thành ra ngươi hỏi ta rồi?"
"Ngươi quan tâm nó mấy câu! Mặc kệ là ai hỏi ai!" Giang Tuyết Lỵ từ từ nhắm mắt đỏ mặt gầm lên: "Đừng có mà nói sang chuyện khác vào những lúc then chốt thế này nha!"
Lâm Chính Nhiên thấy Giang Tuyết Lỵ căng thẳng, hắn biết câu tiếp theo của mình rất quan trọng đối với Giang Tuyết Lỵ, nhưng hắn cũng sẽ không thêm mắm thêm muối, mà sẽ chỉ ăn ngay nói thật:
"Chủ yếu là những điều ngươi hỏi đều là những lời vô nghĩa, dù là ngươi hay Hà Tình cũng vậy... Với ta mà nói đều là người rất quan trọng, lại nói cái gì gọi là bạn thanh mai trúc mã đơn giản?
Ta và ngươi quen nhau đã bảy năm, trong bảy năm qua hai chúng ta gần như ngày nào cũng ở bên nhau, tuy rằng bình thường ngươi hay gào rất đáng ghét, nhưng nếu như Mạc Thiên ngươi thật sự biến mất trước mắt ta..."
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm Giang Tuyết Lỵ, không biết từ khi nào mà tim Giang Tuyết Lỵ đã đập thình thịch, các ngón tay nắm chặt cũng run lên khe khẽ.
Lâm Chính Nhiên: "Ta chắc chắn sẽ rất lo lắng cho ngươi, chuyện này không liên quan gì đến việc ta dạy ngươi nhạc trong bao lâu, chủ yếu vẫn là vì người cùng ta lớn lên, mà chẳng phải cũng chỉ có mình ngươi sao?"
Giang Tuyết Lỵ nước mắt chực trào, đưa tay che đôi môi lại, giọng có chút run run, khuôn mặt nhỏ đã thẹn thùng đến cực điểm:
"Ta thật ra cũng đoán được ngươi sẽ nói mấy lời mà ta không ngờ tới, nhưng mà... Ta không ngờ ta trong lòng ngươi quan trọng đến vậy sao? Đồ ngốc..."
Nói xong, nàng đột nhiên nhắm mắt vui vẻ dùng nắm đấm điên cuồng đấm Lâm Chính Nhiên, con nai nhỏ trong lòng đang điên cuồng đâm sầm vào nhau: "Đồ ngốc! Ai bảo ngươi nói những lời khiến con gái ngại ngùng vậy! Xấu hổ chết mất! Sao ngươi có thể nói ra mấy lời này chứ!"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng đang xoa bóp cánh tay mình bằng nắm đấm, lặng lẽ mở miệng: "Ngươi bị điên à? Không phải ngươi hỏi sao? Ngươi hỏi cái gì ta trả lời cái đó, mà cái này có gì buồn nôn đâu?"
Giang Tuyết Lỵ thấy mấy cô chị em đi ngang qua đang cười trộm, hiển nhiên đã nghe được một phần, Giang Tuyết Lỵ xấu hổ la lên không rõ:
"Cái này... cái này mà còn không buồn nôn?! Vậy thế nào mới là buồn nôn hả! Ta... Ta ghét ngươi chết đi được!" Nàng nói xong xấu hổ lục tìm túi.
Tìm thấy tờ rơi đã gấp lại, nàng mở ra, hít một hơi thật sâu, hai tay đưa trước mặt hắn:
"Đã ngươi trả lời ta, vậy ta cũng không có gì phải xấu hổ nữa, đây là thứ hôm qua ta muốn cho ngươi xem, là cái sở thú mới mở ở chỗ chúng ta gần đây, ta muốn mời ngươi đi xem."
Lâm Chính Nhiên cầm lấy tờ rơi: "Sở thú? Mất công vòng vo một vòng lớn hóa ra cũng chỉ vì cái này thôi à? Mà thôi... hình như ta không hứng thú lắm."
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay phản bác: "Sao lại không có hứng thú? ! Ta lên mạng xem rồi, ở trỏng có cả hổ với sư tử gì đó, chắc là ngươi từ nhỏ cũng chưa đi sở thú lần nào hả? Đi xem cho biết đi, dù sao cũng không cần ngươi bỏ tiền ra, tiền mừng tuổi của ta còn thừa nhiều lắm."
Lâm Chính Nhiên sực nhớ, tuy người này lớn lên cùng mình, nhưng những gì mình trải qua hiển nhiên nàng không biết nhiều.
Tỷ như chuyện sở thú, ở kiếp trước Lâm Chính Nhiên đã đi không biết bao nhiêu lần.
Lâm Chính Nhiên: "Ngươi muốn đi à?"
Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt: "Ừm, chính xác mà nói... Ta muốn cùng ngươi đi."
Trời ạ, mình đang nói cái gì vậy, mình đúng là điên rồi! Nhưng mà... chết thì chết, đồ ngốc đã nói như thế kia, mình ngại ngùng một chút cũng chẳng sao, coi như là cùng hội cùng thuyền.
Lâm Chính Nhiên trả lại tờ rơi cho nàng, Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác chớp mắt.
Ngay sau đó liền nghe thấy hắn nói: "Cũng được, nhưng mà ngươi cũng biết ta bận như vậy, nếu như năm sau trong trấn ngươi giành được giải, ta sẽ đi cùng ngươi."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục nói: "Hơn nữa tiện thể xem luôn một bộ phim, lần trước lúc xem phim xong ngươi ngủ, có phải là vẫn luôn tiếc nuối không? Suốt mấy ngày đều cứ lải nhải bên tai ta, lần này nhân tiện đi bù cho ngươi đỡ tiếc nuối."
Giang Tuyết Lỵ nghe thấy thế thì mừng rỡ muốn bay lên!
Nàng không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy miệng cười ngoác tới mang tai: "Thật hả! Đồ ngốc, ngươi nói ngươi phải đi xem phim cùng ta? ! Hơn nữa còn... Chủ... chủ động mời ta! Vậy thì ta phải suy nghĩ thật kỹ mới được." Nàng ngẩng đầu lên giả bộ như nhìn trời suy nghĩ.
Lâm Chính Nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Nếu ngươi thấy không đi xem cũng được, dù sao..."
Kết quả còn chưa nói xong đã bị Giang Tuyết Lỵ tranh thủ thời gian ngắt lời: "Xem chứ! Ai bảo ta không xem! Ta nghĩ kỹ rồi, muốn đi xem! Chẳng phải chỉ là quán quân trấn nhỏ thôi sao?"
Nàng kiêu ngạo vỗ ngực:
"Đồ ngốc, ta nói cho ngươi biết, qua ngần ấy năm được ngươi dạy dỗ thêm cả thiên phú siêu cường của ta, kỳ thật về mảng làm việc ở phòng thu thì ta đây thuộc dạng số một đấy!
Lúc trước ta nói bản thân chỉ có chút lợi hại trong công việc chỉ là khiêm tốn thôi, nếu ta mà muốn thắng thì! Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ta nhất định sẽ thắng!"
Lâm Chính Nhiên thấy vẻ tự tin của nàng, mặt mày hớn hở lúc nói, hai bím tóc ngựa thỉnh thoảng nhếch lên.
Lúc này, người phụ trách âm thanh từ xa hô: "Lỵ Lỵ, mọi người chép xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đủ chưa?"
Giang Tuyết Lỵ đáp lại: "À! Nghỉ ngơi đủ rồi, nghỉ ngơi đủ rồi! Chờ một chút tôi uống ngụm nước rồi qua liền!"
Nói xong nàng nhìn Lâm Chính Nhiên, mỉm cười: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thành quả trong khoảng thời gian qua của ta! Làm sao mà lại là do một tay ngươi bồi dưỡng ra sao ca nhạc, ta tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai đâu!"
Nàng chạy ra chỗ xa vặn một chai nước khoáng uống, rồi nhanh chóng đi vào phòng thu âm.
Cầm mic lên, hít sâu một hơi, tâm trạng vui vẻ khiến Giang Tuyết Lỵ có vô vàn động lực.
Cất cao giọng hát, thể hiện ca khúc sẽ trình diễn trên sân khấu năm sau.
Lâm Chính Nhiên khoanh tay đứng nhìn nàng, một lát sau không tự giác mỉm cười.
Thiên phú của Giang Tuyết Lỵ chính xác là hơn người thường, sau khi trải qua một tay giúp đỡ của mình, bây giờ quả thực đã đạt tới trình độ có thể trấn áp quần hùng trong phòng thu âm.
Giờ phút này những ca sĩ khác trong phòng thu đều bị giọng hát của Giang Tuyết Lỵ hấp dẫn, ai nấy đều nhìn động tác biểu diễn của nàng, lắng nghe giọng ca du dương của nàng, cảm thán sự khác biệt về thực lực.
Vừa mới từ bên ngoài về phòng làm việc, bà chủ cũng vừa hay bước vào cửa.
Nghe được tiếng hát của Giang Tuyết Lỵ, bà không nhịn được dừng bước, vui mừng mỉm cười: "Đã nhiều năm rồi, thật lâu rồi mới gặp lại một cô bé có thiên phú như vậy."
Trong lúc biểu diễn Giang Tuyết Lỵ vẫn luôn nhìn Lâm Chính Nhiên.
Câu hát cuối cùng của bài là "Anh là ngôi sao vĩnh cửu của em", má nàng ửng hồng, hát xong nhìn Lâm Chính Nhiên mỉm cười.
Đồ ngốc, chỉ cần có câu nói vừa rồi của anh, em sẽ không sợ nữa.
Anh nhất định sẽ là của em, không ai có thể cướp anh đi khỏi em, Giang Tuyết Lỵ nhất định thắng!..
Cô lắp bắp: "Hả? Tờ rơi gì? ! À..." Nàng lúng túng nhếch miệng nhìn đi chỗ khác: "Ngươi nói tờ rơi à? Cái đó thật ra là ta tùy tiện... ở ngoài đường thôi."
Ánh mắt nàng vô ý liếc nhìn đám ca sĩ nhỏ đang tụ tập tán gẫu ở đằng xa, rồi lại thấy bọn họ nhìn về phía mình, vẫy tay hoặc che miệng cười cười.
Ánh mắt kia như thể người trong trường học đang tác hợp đôi tình nhân nào đó, đang cổ vũ "Cố lên nha!" gì đó.
Giang Tuyết Lỵ quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên, lấy hết can đảm: "Trước tiên ta hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời xong ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng.
Giang Tuyết Lỵ miệng run run, cố gắng mở lời: "Đồ ngốc, đối với ngươi mà nói, ta là người rất quan trọng sao? Hay là ta trong lòng ngươi chỉ là một người bạn thanh mai trúc mã bình thường thôi? Ngay cả khi Mạc Thiên ngươi không thấy ta cũng sẽ không đau lòng bao lâu."
Nàng nắm chặt tay để trên đùi: "Ta biết rõ ngươi sẽ không gạt ta, cho nên ta muốn nghe câu trả lời của ngươi."
Lâm Chính Nhiên nhìn Giang Tuyết Lỵ, Giang Tuyết Lỵ căng thẳng nhìn chằm chằm hắn.
"Đây là một câu hỏi thôi sao? Tại sao ta cảm thấy là ba câu, mà lại không phải ta hỏi ngươi? Sao lại thành ra ngươi hỏi ta rồi?"
"Ngươi quan tâm nó mấy câu! Mặc kệ là ai hỏi ai!" Giang Tuyết Lỵ từ từ nhắm mắt đỏ mặt gầm lên: "Đừng có mà nói sang chuyện khác vào những lúc then chốt thế này nha!"
Lâm Chính Nhiên thấy Giang Tuyết Lỵ căng thẳng, hắn biết câu tiếp theo của mình rất quan trọng đối với Giang Tuyết Lỵ, nhưng hắn cũng sẽ không thêm mắm thêm muối, mà sẽ chỉ ăn ngay nói thật:
"Chủ yếu là những điều ngươi hỏi đều là những lời vô nghĩa, dù là ngươi hay Hà Tình cũng vậy... Với ta mà nói đều là người rất quan trọng, lại nói cái gì gọi là bạn thanh mai trúc mã đơn giản?
Ta và ngươi quen nhau đã bảy năm, trong bảy năm qua hai chúng ta gần như ngày nào cũng ở bên nhau, tuy rằng bình thường ngươi hay gào rất đáng ghét, nhưng nếu như Mạc Thiên ngươi thật sự biến mất trước mắt ta..."
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm Giang Tuyết Lỵ, không biết từ khi nào mà tim Giang Tuyết Lỵ đã đập thình thịch, các ngón tay nắm chặt cũng run lên khe khẽ.
Lâm Chính Nhiên: "Ta chắc chắn sẽ rất lo lắng cho ngươi, chuyện này không liên quan gì đến việc ta dạy ngươi nhạc trong bao lâu, chủ yếu vẫn là vì người cùng ta lớn lên, mà chẳng phải cũng chỉ có mình ngươi sao?"
Giang Tuyết Lỵ nước mắt chực trào, đưa tay che đôi môi lại, giọng có chút run run, khuôn mặt nhỏ đã thẹn thùng đến cực điểm:
"Ta thật ra cũng đoán được ngươi sẽ nói mấy lời mà ta không ngờ tới, nhưng mà... Ta không ngờ ta trong lòng ngươi quan trọng đến vậy sao? Đồ ngốc..."
Nói xong, nàng đột nhiên nhắm mắt vui vẻ dùng nắm đấm điên cuồng đấm Lâm Chính Nhiên, con nai nhỏ trong lòng đang điên cuồng đâm sầm vào nhau: "Đồ ngốc! Ai bảo ngươi nói những lời khiến con gái ngại ngùng vậy! Xấu hổ chết mất! Sao ngươi có thể nói ra mấy lời này chứ!"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng đang xoa bóp cánh tay mình bằng nắm đấm, lặng lẽ mở miệng: "Ngươi bị điên à? Không phải ngươi hỏi sao? Ngươi hỏi cái gì ta trả lời cái đó, mà cái này có gì buồn nôn đâu?"
Giang Tuyết Lỵ thấy mấy cô chị em đi ngang qua đang cười trộm, hiển nhiên đã nghe được một phần, Giang Tuyết Lỵ xấu hổ la lên không rõ:
"Cái này... cái này mà còn không buồn nôn?! Vậy thế nào mới là buồn nôn hả! Ta... Ta ghét ngươi chết đi được!" Nàng nói xong xấu hổ lục tìm túi.
Tìm thấy tờ rơi đã gấp lại, nàng mở ra, hít một hơi thật sâu, hai tay đưa trước mặt hắn:
"Đã ngươi trả lời ta, vậy ta cũng không có gì phải xấu hổ nữa, đây là thứ hôm qua ta muốn cho ngươi xem, là cái sở thú mới mở ở chỗ chúng ta gần đây, ta muốn mời ngươi đi xem."
Lâm Chính Nhiên cầm lấy tờ rơi: "Sở thú? Mất công vòng vo một vòng lớn hóa ra cũng chỉ vì cái này thôi à? Mà thôi... hình như ta không hứng thú lắm."
Giang Tuyết Lỵ nắm chặt tay phản bác: "Sao lại không có hứng thú? ! Ta lên mạng xem rồi, ở trỏng có cả hổ với sư tử gì đó, chắc là ngươi từ nhỏ cũng chưa đi sở thú lần nào hả? Đi xem cho biết đi, dù sao cũng không cần ngươi bỏ tiền ra, tiền mừng tuổi của ta còn thừa nhiều lắm."
Lâm Chính Nhiên sực nhớ, tuy người này lớn lên cùng mình, nhưng những gì mình trải qua hiển nhiên nàng không biết nhiều.
Tỷ như chuyện sở thú, ở kiếp trước Lâm Chính Nhiên đã đi không biết bao nhiêu lần.
Lâm Chính Nhiên: "Ngươi muốn đi à?"
Giang Tuyết Lỵ đỏ mặt: "Ừm, chính xác mà nói... Ta muốn cùng ngươi đi."
Trời ạ, mình đang nói cái gì vậy, mình đúng là điên rồi! Nhưng mà... chết thì chết, đồ ngốc đã nói như thế kia, mình ngại ngùng một chút cũng chẳng sao, coi như là cùng hội cùng thuyền.
Lâm Chính Nhiên trả lại tờ rơi cho nàng, Giang Tuyết Lỵ ngơ ngác chớp mắt.
Ngay sau đó liền nghe thấy hắn nói: "Cũng được, nhưng mà ngươi cũng biết ta bận như vậy, nếu như năm sau trong trấn ngươi giành được giải, ta sẽ đi cùng ngươi."
Lâm Chính Nhiên tiếp tục nói: "Hơn nữa tiện thể xem luôn một bộ phim, lần trước lúc xem phim xong ngươi ngủ, có phải là vẫn luôn tiếc nuối không? Suốt mấy ngày đều cứ lải nhải bên tai ta, lần này nhân tiện đi bù cho ngươi đỡ tiếc nuối."
Giang Tuyết Lỵ nghe thấy thế thì mừng rỡ muốn bay lên!
Nàng không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy miệng cười ngoác tới mang tai: "Thật hả! Đồ ngốc, ngươi nói ngươi phải đi xem phim cùng ta? ! Hơn nữa còn... Chủ... chủ động mời ta! Vậy thì ta phải suy nghĩ thật kỹ mới được." Nàng ngẩng đầu lên giả bộ như nhìn trời suy nghĩ.
Lâm Chính Nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Nếu ngươi thấy không đi xem cũng được, dù sao..."
Kết quả còn chưa nói xong đã bị Giang Tuyết Lỵ tranh thủ thời gian ngắt lời: "Xem chứ! Ai bảo ta không xem! Ta nghĩ kỹ rồi, muốn đi xem! Chẳng phải chỉ là quán quân trấn nhỏ thôi sao?"
Nàng kiêu ngạo vỗ ngực:
"Đồ ngốc, ta nói cho ngươi biết, qua ngần ấy năm được ngươi dạy dỗ thêm cả thiên phú siêu cường của ta, kỳ thật về mảng làm việc ở phòng thu thì ta đây thuộc dạng số một đấy!
Lúc trước ta nói bản thân chỉ có chút lợi hại trong công việc chỉ là khiêm tốn thôi, nếu ta mà muốn thắng thì! Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ta nhất định sẽ thắng!"
Lâm Chính Nhiên thấy vẻ tự tin của nàng, mặt mày hớn hở lúc nói, hai bím tóc ngựa thỉnh thoảng nhếch lên.
Lúc này, người phụ trách âm thanh từ xa hô: "Lỵ Lỵ, mọi người chép xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đủ chưa?"
Giang Tuyết Lỵ đáp lại: "À! Nghỉ ngơi đủ rồi, nghỉ ngơi đủ rồi! Chờ một chút tôi uống ngụm nước rồi qua liền!"
Nói xong nàng nhìn Lâm Chính Nhiên, mỉm cười: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thành quả trong khoảng thời gian qua của ta! Làm sao mà lại là do một tay ngươi bồi dưỡng ra sao ca nhạc, ta tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai đâu!"
Nàng chạy ra chỗ xa vặn một chai nước khoáng uống, rồi nhanh chóng đi vào phòng thu âm.
Cầm mic lên, hít sâu một hơi, tâm trạng vui vẻ khiến Giang Tuyết Lỵ có vô vàn động lực.
Cất cao giọng hát, thể hiện ca khúc sẽ trình diễn trên sân khấu năm sau.
Lâm Chính Nhiên khoanh tay đứng nhìn nàng, một lát sau không tự giác mỉm cười.
Thiên phú của Giang Tuyết Lỵ chính xác là hơn người thường, sau khi trải qua một tay giúp đỡ của mình, bây giờ quả thực đã đạt tới trình độ có thể trấn áp quần hùng trong phòng thu âm.
Giờ phút này những ca sĩ khác trong phòng thu đều bị giọng hát của Giang Tuyết Lỵ hấp dẫn, ai nấy đều nhìn động tác biểu diễn của nàng, lắng nghe giọng ca du dương của nàng, cảm thán sự khác biệt về thực lực.
Vừa mới từ bên ngoài về phòng làm việc, bà chủ cũng vừa hay bước vào cửa.
Nghe được tiếng hát của Giang Tuyết Lỵ, bà không nhịn được dừng bước, vui mừng mỉm cười: "Đã nhiều năm rồi, thật lâu rồi mới gặp lại một cô bé có thiên phú như vậy."
Trong lúc biểu diễn Giang Tuyết Lỵ vẫn luôn nhìn Lâm Chính Nhiên.
Câu hát cuối cùng của bài là "Anh là ngôi sao vĩnh cửu của em", má nàng ửng hồng, hát xong nhìn Lâm Chính Nhiên mỉm cười.
Đồ ngốc, chỉ cần có câu nói vừa rồi của anh, em sẽ không sợ nữa.
Anh nhất định sẽ là của em, không ai có thể cướp anh đi khỏi em, Giang Tuyết Lỵ nhất định thắng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận