Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 159: Khẩn trương Giang Tuyết Lỵ (length: 9027)
Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn nàng.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Giang Tuyết Lỵ không nghe thấy tiếng động cũng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Nhiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cứ nhìn nhau như thế cho đến khi mặt Giang Tuyết Lỵ ngày càng đỏ, nàng đứng phắt dậy lúng túng lắc lư cánh tay giải thích:
"Không phải, ta không có ý đó! Ta không có nói là đêm nay ta định cùng ngươi làm chuyện đó, mà là... Ta chỉ muốn..." Nàng nhìn đi chỗ khác:
"Hôm nay ta cũng bận rộn cả ngày rồi, ta cũng muốn tắm rửa các kiểu, tắm xong thư thái ngủ một giấc, nếu mà về ký túc xá thì không làm được."
"Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì?" Lâm Chính Nhiên cố ý hỏi đúng trọng tâm.
Giang Tuyết Lỵ nghẹn họng, đột nhiên run rẩy cắn môi, thẹn thùng đến cực độ là muốn khóc, nàng lại ngồi xổm xuống đất, hai tay che mặt: "Ô ô ô, ngươi đừng có hỏi nữa, dù sao ta không có ý đó mà!"
Nàng khóc còn lớn tiếng hơn quát:
"Đồ ngốc, sao ngươi cứ luôn bắt nạt ta! Rõ ràng cái gì ngươi cũng hiểu! Ta chẳng qua là cảm thấy muộn như vậy rồi, mà ngươi lại không về ký túc xá, vậy mình ta về ký túc xá làm gì chứ!
Cứ như là ta cố ý bỏ rơi ngươi ở bên ngoài vậy, chúng ta chỉ là tìm chỗ ngủ không được sao? ! Chỉ là nghỉ ngơi bình thường thôi! Ta chỉ là muốn ở cùng ngươi."
Lâm Chính Nhiên thật sự bị cái cô nàng này chọc cười.
Vỗ vỗ đầu nàng.
Giang Tuyết Lỵ vẫn còn đang ô ô ô khóc.
"Lỵ Lỵ." Hắn gọi.
Giang Tuyết Lỵ mới từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ toàn nước mắt chứ chưa đến mức khóc to: "Gì hả đồ ngốc!"
Lâm Chính Nhiên đưa tay ra: "Đứng dậy đi, đã em muốn đi theo anh không muốn về, vậy thì theo anh, điều kiện là em không sợ."
Giang Tuyết Lỵ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu đẹp trai của Lâm Chính Nhiên.
Cô nàng bướng bỉnh chậm rãi đưa tay ra, chỉ là dừng lại một chút trên lòng bàn tay hắn, rồi mới từ từ nắm chặt.
"Ta sợ gì chứ?" Nàng bị kéo lên: "Ta quen ngươi nhiều năm như vậy rồi, nếu đến cả ngươi ta còn sợ, vậy thì chẳng có gì ta không sợ."
Lâm Chính Nhiên khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng đi về phía khách sạn gần đó.
Giang Tuyết Lỵ tuy ngoài miệng nói không sợ, nhưng bị con trai lôi kéo như vậy để ra ngoài ngủ trọ.
Cho dù đó là thanh mai trúc mã của mình, trong lòng vẫn có chút kỳ lạ.
Đồng thời cô rất tò mò câu nói của Chính Nhiên có ý gì, cái gì mà mình sợ hãi?
Thế là, khi hai người đang đi đến khách sạn, ngang qua một cửa hàng bán đồ dùng người lớn.
Giang Tuyết Lỵ cắn răng đỏ mặt, dừng bước: "Chính... Chính Nhiên."
"Ừm? Sao vậy?"
Giang Tuyết Lỵ không biết phải nói như thế nào, chỉ ấp úng dùng ngón tay chỉ vào cái cửa hàng không người trông coi: "Mua cái hộp... Để phòng bất trắc, cái loại đó đó..."
Lâm Chính Nhiên theo hướng tay nàng nhìn, không chút bất ngờ, ai kia liền bị ăn một cái cốc đầu.
Giang Tuyết Lỵ không hiểu: "Làm gì vậy! Ngươi lại đánh ta!"
Lâm Chính Nhiên cạn lời: "Đầu óc em đang nghĩ gì thế? Không phải em nói chỉ là đi ngủ thôi sao, đi ngủ thì mua cái này làm gì?"
Giang Tuyết Lỵ nhìn Lâm Chính Nhiên, xấu hổ liếc mắt sang một bên, trong lòng lẩm bẩm: "Đều nói là để phòng bất trắc mà..."
Chính Nhiên lại không muốn mua sao? Vậy nếu không mua, chứng tỏ Chính Nhiên thật sự không có ý nghĩ đó...
Ai ngờ ngay sau đó Lâm Chính Nhiên lại thốt ra một câu: "Trong phòng có."
"Hả?" Nàng ngẩng đầu, mắt lay động.
Rồi bị Lâm Chính Nhiên kéo đi.
Khiến Giang Tuyết Lỵ sợ muốn chết, hoảng hốt không thôi.
"Chính Nhiên! Chính Nhiên! Ngươi... Ta... Ngươi..."
Lại một cái cốc đầu: "Trêu em thôi! Đầu óc em toàn nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ đi ngủ không làm chuyện kia được sao? Ngày mai em còn có việc phải làm mà? Chính sự không làm à?"
Giang Tuyết Lỵ ôm đầu: "Sao lại trách ta, không phải người ta nói con trai tuổi dậy thì trong đầu toàn là cái đó hả..."
Màu vàng phế liệu.
Lâm Chính Nhiên cạn lời lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, chủ yếu là tư tưởng của Lâm Chính Nhiên đã qua tuổi dậy thì, tuy rằng nội tiết tố vẫn có ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành:
"Nói thì nói vậy, nhưng anh đối với các em rất là trân trọng, mà anh đoán giờ em đang nghĩ là nếu anh muốn cái đó, em cũng chỉ có thể chiều anh đúng không?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ không biết trả lời thế nào.
Nàng quả thật nghĩ như vậy, nàng cảm thấy đây cũng là một loại trách nhiệm của bạn gái, tuy rằng có hơi sớm.
Nhưng mà bạn bè xung quanh dường như cũng có rất nhiều...
Cho nên nếu Chính Nhiên nhất định muốn làm chuyện đó, mình cũng không có gì quá lo ngại...
Lâm Chính Nhiên không quay lại nhìn nàng, chỉ giải thích:
"Chuyện khác không quan trọng, nhưng chuyện này quan trọng nhất là lần đầu đừng vì muốn chiều anh mà đồng ý, hãy đợi đến khi nào em hoàn toàn sẵn sàng, chủ động tìm anh thì hãy nói."
"Hả? Chủ động tìm anh... Để làm chuyện đó sao? !" Nàng không thể tin nổi, vừa thẹn thùng đỏ mặt nói: "Sao có thể chứ! Ta không thể chủ động làm chuyện đó được!"
"Em cảm thấy không thể nào sao?"
"Ta... Anh hỏi vậy, ta..."
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn nàng: "Em thì sao? Trong lòng em nghĩ gì?"
Giang Tuyết Lỵ cúi đầu, cũng không biết vì sao lại bắt đầu thảo luận vấn đề này, mặt đỏ bừng lẩm bẩm nói:
"Có thể sẽ có một ngày như vậy, trong lòng ta thì muốn từ từ thôi, dắt tay ôm sau đó... Thì là từng bước từng bước đến, nếu đến khi nên làm chuyện đó, ta có lẽ sẽ chủ động... Nhưng mà... Ta sợ ngươi không nghĩ vậy, dù sao giờ chúng ta mới chỉ đến nắm tay thôi, những chuyện phía sau còn lâu mới đến mà..."
Lâm Chính Nhiên lại nhìn về phía trước.
Giọng Giang Tuyết Lỵ càng nhỏ hơn: "Kỳ thực ta muốn tối nay tiến đến bước thứ hai..."
"Ồ, vậy thì tối nay tiến đến bước thứ hai trước đi."
"Hả? ! Thật... Thật sao?"
"Lần này là thật, tuy rằng chuyện đó hơi sớm, nhưng bước thứ hai thì vẫn có thể."
Giang Tuyết Lỵ ngẩng đầu bối rối nhớ lại, bước thứ hai là ôm...
Chỉ là ôm ở chỗ này thì sẽ như thế nào?!
Chọn một khách sạn có vẻ khá tốt.
Vì mở ở ngoài trường, nên ông chủ có vẻ đã quá quen: "Chứng minh thư."
Lâm Chính Nhiên đưa chứng minh của mình và Giang Tuyết Lỵ ra.
Ông chủ nhập vào hệ thống.
Rồi đưa số phòng: "Ba lẻ bảy."
Lâm Chính Nhiên nhận thẻ số phòng, lôi kéo Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ như gấc chạy lên lầu.
Lớn chừng này rồi, đây là lần đầu Giang Tuyết Lỵ đến chỗ thế này, hơn nữa còn là cùng Chính Nhiên, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy so với trong phim truyền hình có vẻ vẫn khác một chút.
Cảm giác thật kỳ diệu, dù biết rõ Chính Nhiên sẽ không làm gì mình.
Nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tít" một tiếng quẹt thẻ vào phòng.
Giang Tuyết Lỵ đột nhiên cảm khái: "Chính Nhiên, sao anh lại biết rõ là thuê phòng như thế này? Quen thuộc quá."
Lâm Chính Nhiên: "Trước đây đi cùng ba mẹ ở một lần."
Nói qua loa tắc trách, Giang Tuyết Lỵ hoàn toàn không nghĩ nhiều, đối với người nào đó có độ tín nhiệm quá cao.
Vào trong phòng cắm thẻ phòng, đèn bật sáng.
Trước mắt là một chiếc giường lớn, trên đó phủ chăn ga màu trắng.
Khi Lâm Chính Nhiên đóng cửa, nàng giật mình rùng mình một cái.
Lâm Chính Nhiên thấy cô nàng nhát gan như vậy thì thay dép đi trong nhà.
"Không phải em muốn đi tắm sao? Em đi tắm trước đi, em tắm xong thì đến anh."
Giang Tuyết Lỵ thấy Lâm Chính Nhiên cởi áo khoác ngồi trên giường.
Lập tức tim vẫn đập nhanh vô cùng.
"Ừm."
Cô nàng tò mò đi vào phòng tắm, phát hiện ở đây vẫn rất tốt, phòng tắm rất sạch sẽ, so với ở trường thì cao cấp hơn nhiều.
Chỉ liếc mắt nhìn xung quanh, cô từ phòng tắm ló nửa người ra ngoài: "Chính Nhiên, ở đây không có dầu gội sữa tắm gì hết, sao mà tắm được."
Lâm Chính Nhiên ngồi trên giường cầm điện thoại lên: "Chắc chắn là có loại dùng một lần, hình như ở chỗ nào đó trên tường ấy, em tìm xem."
Giang Tuyết Lỵ lại vào phòng tắm, thế nhưng hoảng hồn rồi còn tìm được nữa.
Đành lại thò đầu ra ngoài: "Đồ ngốc..."
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng che miệng lại, theo bản năng gọi sai cả xưng hô: "Chính Nhiên, anh giúp em tìm xem, em tìm không được... Em chưa từng đến chỗ thế này."
Lâm Chính Nhiên thở dài một hơi, nhận ra Giang Tuyết Lỵ thật sự rất căng thẳng: "Đồ ngốc, để anh tìm cho."
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Giang Tuyết Lỵ không nghe thấy tiếng động cũng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Nhiên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cứ nhìn nhau như thế cho đến khi mặt Giang Tuyết Lỵ ngày càng đỏ, nàng đứng phắt dậy lúng túng lắc lư cánh tay giải thích:
"Không phải, ta không có ý đó! Ta không có nói là đêm nay ta định cùng ngươi làm chuyện đó, mà là... Ta chỉ muốn..." Nàng nhìn đi chỗ khác:
"Hôm nay ta cũng bận rộn cả ngày rồi, ta cũng muốn tắm rửa các kiểu, tắm xong thư thái ngủ một giấc, nếu mà về ký túc xá thì không làm được."
"Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì?" Lâm Chính Nhiên cố ý hỏi đúng trọng tâm.
Giang Tuyết Lỵ nghẹn họng, đột nhiên run rẩy cắn môi, thẹn thùng đến cực độ là muốn khóc, nàng lại ngồi xổm xuống đất, hai tay che mặt: "Ô ô ô, ngươi đừng có hỏi nữa, dù sao ta không có ý đó mà!"
Nàng khóc còn lớn tiếng hơn quát:
"Đồ ngốc, sao ngươi cứ luôn bắt nạt ta! Rõ ràng cái gì ngươi cũng hiểu! Ta chẳng qua là cảm thấy muộn như vậy rồi, mà ngươi lại không về ký túc xá, vậy mình ta về ký túc xá làm gì chứ!
Cứ như là ta cố ý bỏ rơi ngươi ở bên ngoài vậy, chúng ta chỉ là tìm chỗ ngủ không được sao? ! Chỉ là nghỉ ngơi bình thường thôi! Ta chỉ là muốn ở cùng ngươi."
Lâm Chính Nhiên thật sự bị cái cô nàng này chọc cười.
Vỗ vỗ đầu nàng.
Giang Tuyết Lỵ vẫn còn đang ô ô ô khóc.
"Lỵ Lỵ." Hắn gọi.
Giang Tuyết Lỵ mới từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ toàn nước mắt chứ chưa đến mức khóc to: "Gì hả đồ ngốc!"
Lâm Chính Nhiên đưa tay ra: "Đứng dậy đi, đã em muốn đi theo anh không muốn về, vậy thì theo anh, điều kiện là em không sợ."
Giang Tuyết Lỵ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu đẹp trai của Lâm Chính Nhiên.
Cô nàng bướng bỉnh chậm rãi đưa tay ra, chỉ là dừng lại một chút trên lòng bàn tay hắn, rồi mới từ từ nắm chặt.
"Ta sợ gì chứ?" Nàng bị kéo lên: "Ta quen ngươi nhiều năm như vậy rồi, nếu đến cả ngươi ta còn sợ, vậy thì chẳng có gì ta không sợ."
Lâm Chính Nhiên khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng đi về phía khách sạn gần đó.
Giang Tuyết Lỵ tuy ngoài miệng nói không sợ, nhưng bị con trai lôi kéo như vậy để ra ngoài ngủ trọ.
Cho dù đó là thanh mai trúc mã của mình, trong lòng vẫn có chút kỳ lạ.
Đồng thời cô rất tò mò câu nói của Chính Nhiên có ý gì, cái gì mà mình sợ hãi?
Thế là, khi hai người đang đi đến khách sạn, ngang qua một cửa hàng bán đồ dùng người lớn.
Giang Tuyết Lỵ cắn răng đỏ mặt, dừng bước: "Chính... Chính Nhiên."
"Ừm? Sao vậy?"
Giang Tuyết Lỵ không biết phải nói như thế nào, chỉ ấp úng dùng ngón tay chỉ vào cái cửa hàng không người trông coi: "Mua cái hộp... Để phòng bất trắc, cái loại đó đó..."
Lâm Chính Nhiên theo hướng tay nàng nhìn, không chút bất ngờ, ai kia liền bị ăn một cái cốc đầu.
Giang Tuyết Lỵ không hiểu: "Làm gì vậy! Ngươi lại đánh ta!"
Lâm Chính Nhiên cạn lời: "Đầu óc em đang nghĩ gì thế? Không phải em nói chỉ là đi ngủ thôi sao, đi ngủ thì mua cái này làm gì?"
Giang Tuyết Lỵ nhìn Lâm Chính Nhiên, xấu hổ liếc mắt sang một bên, trong lòng lẩm bẩm: "Đều nói là để phòng bất trắc mà..."
Chính Nhiên lại không muốn mua sao? Vậy nếu không mua, chứng tỏ Chính Nhiên thật sự không có ý nghĩ đó...
Ai ngờ ngay sau đó Lâm Chính Nhiên lại thốt ra một câu: "Trong phòng có."
"Hả?" Nàng ngẩng đầu, mắt lay động.
Rồi bị Lâm Chính Nhiên kéo đi.
Khiến Giang Tuyết Lỵ sợ muốn chết, hoảng hốt không thôi.
"Chính Nhiên! Chính Nhiên! Ngươi... Ta... Ngươi..."
Lại một cái cốc đầu: "Trêu em thôi! Đầu óc em toàn nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ đi ngủ không làm chuyện kia được sao? Ngày mai em còn có việc phải làm mà? Chính sự không làm à?"
Giang Tuyết Lỵ ôm đầu: "Sao lại trách ta, không phải người ta nói con trai tuổi dậy thì trong đầu toàn là cái đó hả..."
Màu vàng phế liệu.
Lâm Chính Nhiên cạn lời lôi kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, chủ yếu là tư tưởng của Lâm Chính Nhiên đã qua tuổi dậy thì, tuy rằng nội tiết tố vẫn có ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành:
"Nói thì nói vậy, nhưng anh đối với các em rất là trân trọng, mà anh đoán giờ em đang nghĩ là nếu anh muốn cái đó, em cũng chỉ có thể chiều anh đúng không?"
Giang Tuyết Lỵ xấu hổ không biết trả lời thế nào.
Nàng quả thật nghĩ như vậy, nàng cảm thấy đây cũng là một loại trách nhiệm của bạn gái, tuy rằng có hơi sớm.
Nhưng mà bạn bè xung quanh dường như cũng có rất nhiều...
Cho nên nếu Chính Nhiên nhất định muốn làm chuyện đó, mình cũng không có gì quá lo ngại...
Lâm Chính Nhiên không quay lại nhìn nàng, chỉ giải thích:
"Chuyện khác không quan trọng, nhưng chuyện này quan trọng nhất là lần đầu đừng vì muốn chiều anh mà đồng ý, hãy đợi đến khi nào em hoàn toàn sẵn sàng, chủ động tìm anh thì hãy nói."
"Hả? Chủ động tìm anh... Để làm chuyện đó sao? !" Nàng không thể tin nổi, vừa thẹn thùng đỏ mặt nói: "Sao có thể chứ! Ta không thể chủ động làm chuyện đó được!"
"Em cảm thấy không thể nào sao?"
"Ta... Anh hỏi vậy, ta..."
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn nàng: "Em thì sao? Trong lòng em nghĩ gì?"
Giang Tuyết Lỵ cúi đầu, cũng không biết vì sao lại bắt đầu thảo luận vấn đề này, mặt đỏ bừng lẩm bẩm nói:
"Có thể sẽ có một ngày như vậy, trong lòng ta thì muốn từ từ thôi, dắt tay ôm sau đó... Thì là từng bước từng bước đến, nếu đến khi nên làm chuyện đó, ta có lẽ sẽ chủ động... Nhưng mà... Ta sợ ngươi không nghĩ vậy, dù sao giờ chúng ta mới chỉ đến nắm tay thôi, những chuyện phía sau còn lâu mới đến mà..."
Lâm Chính Nhiên lại nhìn về phía trước.
Giọng Giang Tuyết Lỵ càng nhỏ hơn: "Kỳ thực ta muốn tối nay tiến đến bước thứ hai..."
"Ồ, vậy thì tối nay tiến đến bước thứ hai trước đi."
"Hả? ! Thật... Thật sao?"
"Lần này là thật, tuy rằng chuyện đó hơi sớm, nhưng bước thứ hai thì vẫn có thể."
Giang Tuyết Lỵ ngẩng đầu bối rối nhớ lại, bước thứ hai là ôm...
Chỉ là ôm ở chỗ này thì sẽ như thế nào?!
Chọn một khách sạn có vẻ khá tốt.
Vì mở ở ngoài trường, nên ông chủ có vẻ đã quá quen: "Chứng minh thư."
Lâm Chính Nhiên đưa chứng minh của mình và Giang Tuyết Lỵ ra.
Ông chủ nhập vào hệ thống.
Rồi đưa số phòng: "Ba lẻ bảy."
Lâm Chính Nhiên nhận thẻ số phòng, lôi kéo Giang Tuyết Lỵ mặt đỏ như gấc chạy lên lầu.
Lớn chừng này rồi, đây là lần đầu Giang Tuyết Lỵ đến chỗ thế này, hơn nữa còn là cùng Chính Nhiên, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy so với trong phim truyền hình có vẻ vẫn khác một chút.
Cảm giác thật kỳ diệu, dù biết rõ Chính Nhiên sẽ không làm gì mình.
Nhưng tim vẫn đập rất nhanh.
Nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tít" một tiếng quẹt thẻ vào phòng.
Giang Tuyết Lỵ đột nhiên cảm khái: "Chính Nhiên, sao anh lại biết rõ là thuê phòng như thế này? Quen thuộc quá."
Lâm Chính Nhiên: "Trước đây đi cùng ba mẹ ở một lần."
Nói qua loa tắc trách, Giang Tuyết Lỵ hoàn toàn không nghĩ nhiều, đối với người nào đó có độ tín nhiệm quá cao.
Vào trong phòng cắm thẻ phòng, đèn bật sáng.
Trước mắt là một chiếc giường lớn, trên đó phủ chăn ga màu trắng.
Khi Lâm Chính Nhiên đóng cửa, nàng giật mình rùng mình một cái.
Lâm Chính Nhiên thấy cô nàng nhát gan như vậy thì thay dép đi trong nhà.
"Không phải em muốn đi tắm sao? Em đi tắm trước đi, em tắm xong thì đến anh."
Giang Tuyết Lỵ thấy Lâm Chính Nhiên cởi áo khoác ngồi trên giường.
Lập tức tim vẫn đập nhanh vô cùng.
"Ừm."
Cô nàng tò mò đi vào phòng tắm, phát hiện ở đây vẫn rất tốt, phòng tắm rất sạch sẽ, so với ở trường thì cao cấp hơn nhiều.
Chỉ liếc mắt nhìn xung quanh, cô từ phòng tắm ló nửa người ra ngoài: "Chính Nhiên, ở đây không có dầu gội sữa tắm gì hết, sao mà tắm được."
Lâm Chính Nhiên ngồi trên giường cầm điện thoại lên: "Chắc chắn là có loại dùng một lần, hình như ở chỗ nào đó trên tường ấy, em tìm xem."
Giang Tuyết Lỵ lại vào phòng tắm, thế nhưng hoảng hồn rồi còn tìm được nữa.
Đành lại thò đầu ra ngoài: "Đồ ngốc..."
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng che miệng lại, theo bản năng gọi sai cả xưng hô: "Chính Nhiên, anh giúp em tìm xem, em tìm không được... Em chưa từng đến chỗ thế này."
Lâm Chính Nhiên thở dài một hơi, nhận ra Giang Tuyết Lỵ thật sự rất căng thẳng: "Đồ ngốc, để anh tìm cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận