Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên - Chương 51: Lão công, Nhiên Nhiên lại mang nữ hài tử về nhà (length: 10201)
Hàn Văn Văn ngủ một giấc ngon lành ở phòng trọ vào buổi trưa.
Có Lâm Chính Nhiên ở đây, nàng luôn cảm thấy đến cả ngủ cũng an tâm hơn nhiều.
Buổi chiều đo lại nhiệt độ cơ thể, cơ bản đã hồi phục bình thường, Hàn Văn Văn đề nghị muốn đi tắm rửa trước, chọn vài bộ quần áo cho tử tế, nếu không không thể đến nhà Lâm Chính Nhiên được.
Lâm Chính Nhiên thấy không cần thiết phải coi trọng quá mức như vậy.
"Tắm rửa, ngươi không sợ cảm lại hả? Hơn nữa ngươi chỉ là đến nhà ta chơi thôi, ăn mặc tươm tất chút là được."
Hàn Văn Văn xỏ dép đi vào toilet: "Vậy gội đầu được chứ? Dù sao đây là lần đầu tiên người ta đến nhà con trai đó, vẫn hơi ngại ngùng."
Lâm Chính Nhiên cười ha ha, không nói được gì.
"Gội đầu thì nhớ sấy khô, bị lại không có ai thức đêm chăm ngươi đâu."
Hàn Văn Văn lại cười với hắn: "Biết rồi, cảm ơn Lâm Chính Nhiên học của ta quan tâm mình như vậy."
Hàn Văn Văn đi vào toilet đóng cửa lại, mặt đỏ lên chậm rãi hít sâu, sắp được đến nhà Lâm Chính Nhiên gặp phụ huynh rồi.
Không ai biết lúc này, tiểu hồ ly đang lo lắng đến mức nào.
Tắm gội xong, sấy khô tóc, nàng thay một chiếc váy dài che được bắp đùi cùng áo tay ngắn hở vai.
Cách ăn mặc của Hàn Văn Văn khác hẳn Hà Tình, một người mặc thế nào cũng toát lên vẻ trong trẻo ngọt ngào, một người mặc gì cũng thấy xinh đẹp quyến rũ.
Chỉ nhìn bề ngoài, ai mà ngờ hai người này lại là bạn thân chí cốt.
Dẫn Hàn Văn Văn đến nhà, Hàn Văn Văn tóc dài xõa vai đi đến đâu đều thu hút ánh mắt người qua đường.
Khiến người ta không khỏi thốt lên sao lại có cô gái xinh đẹp đến vậy.
Lâm Chính Nhiên chẳng thấy lạ khi bạn bè đồng trang lứa căm ghét mình.
Vì hôm nay là thứ Bảy, vợ chồng Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn không phải đi làm, đang tựa trên ghế salon xem ti vi.
Mẹ Lâm Tiểu Lệ ở nhà lúc nào cũng y như con chim non nép vào người chồng, tựa vào иgự¢ của chồng nghịch tay hắn.
Nghe tiếng gõ cửa, bà tò mò: "Ai vậy?"
Lâm Chính Nhiên ở ngoài cửa trả lời: "Mẹ, là con."
"Nhiên Nhiên về rồi hả? Sao hôm nay lại về sớm thế?" Lâm Tiểu Lệ ra mở cửa, vừa định hỏi sao hôm nay về sớm thế, vừa mở cửa liền thấy ngay Hàn Văn Văn đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ khiến Lâm Tiểu Lệ kinh ngạc.
Lâm Tiểu Lệ ngẩn ngơ như bị đơ mạch, trong lòng lẩm bẩm.
"Trời ơi.. Nhiên Nhiên lại lôi kéo cô gái mới về nhà. Mà cô này lại xinh đẹp nữa, một người đẹp hơn một người."
Hàn Văn Văn ít khi nào căng thẳng thế này, ngại ngùng cười cười hơi cúi đầu chào: "Dì chào dì, con là Hàn Văn Văn, bạn học của Lâm Chính Nhiên, cũng là bạn cùng bàn ạ."
"À bạn cùng bàn hả, Tiểu Văn Văn, chào con."
Lâm Tiểu Lệ nhìn kỹ Hàn Văn Văn, vô thức rối rít nói: "Ông xã! Ông xã ra đây mau! Nhiên Nhiên về rồi! Anh mau ra đây!"
Lâm Anh Tuấn đang xem ti vi ừ một tiếng, tò mò con trai về thì cứ về, gọi mình làm gì?
Anh tắt ti vi rồi đi ra.
Vừa thấy Hàn Văn Văn xinh đẹp, hai vợ chồng quả không hổ là hai vợ chồng, đều đờ cả ra, Lâm Anh Tuấn nhỏ giọng nói: "Sao lại đưa con gái về nhà rồi... lần thứ ba rồi đấy..."
Lâm Chính Nhiên không hiểu: "Ba mẹ, hai người còn đứng đấy làm gì vậy?" Hắn chào Hàn Văn Văn: "Vào nhà đi, anh dẫn em vào phòng làm việc của ba." Hắn đi vào nhà nói với Lâm Anh Tuấn: "Ba, hôm nay ba không dùng máy tính đúng không? Con với bạn học vào phòng làm việc chơi máy tính chút nha."
Hàn Văn Văn cũng lịch sự gật đầu với Lâm Anh Tuấn: "Chào chú, con là Hàn Văn Văn, hôm nay làm phiền chú và dì ạ."
"Chào con chào con... Không phiền không phiền."
Tiểu hồ ly cũng thay dép đi theo Lâm Chính Nhiên vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
Trong phòng khách yên tĩnh, hai vợ chồng vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiểu Lệ mới huých nhẹ cùi chỏ vào bụng chồng: "Anh nói xem có phải Nhiên Nhiên hơi bất thường không? Nó là giống ai thế? Em đây làm mẹ cũng chỉ mới yêu có một lần."
Lâm Anh Tuấn thấy vợ mình làm vẻ mặt đó, nuốt nước bọt: "Em nhìn anh làm gì? Em bảo giống anh đẹp trai ngời ngời ấy hả, nhưng cái này thì không giống anh. Anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi, hơn nữa con mình vốn rất truyền thống, chắc chỉ là bạn bè thôi, vẫn là không nên nghĩ nhiều."
"Dù là bạn bè... cũng không đến mức chỉ làm bạn với cô gái xinh đẹp thôi chứ."
Lâm Tiểu Lệ ngẩn người tò mò: "Ông xã, anh bảo cô gái tên Hàn Văn Văn này, Tiểu Hà Tình và tiểu Tuyết Lỵ có biết không?"
Lâm Anh Tuấn tặc lưỡi: "Khó nói, nếu biết cảnh đó, anh không dám nghĩ tới."
Hai vợ chồng liếc nhau, ăn ý thở dài.
Trong phòng làm việc, Hàn Văn Văn thấy Lâm Chính Nhiên đi đến ngồi trước máy vi tính, nhớ đến lời Lâm thúc thúc vừa nói: "Lâm Chính Nhiên học, vừa rồi chú và dì..."
Lâm Chính Nhiên bật máy tính lên, ừ một tiếng: "Em cảm thấy ba mẹ anh phản ứng hơi thái quá à? Không sao đâu, em hay đến thì họ sẽ quen, hồi đầu Giang Tuyết Lỵ đến họ cũng vậy mà, quen rồi thì tốt."
Hàn Văn Văn bất đắc dĩ mỉm cười, thầm nghĩ duyên con gái của Lâm Chính Nhiên thật sự là tốt đây, thật đáng ghét.
Lâm Chính Nhiên mở trò chơi lên, để Hàn Văn Văn tự chơi một ván cho hắn xem.
Trò chơi này ở thế giới này không khác gì thế giới cũ, cũng là trò chơi đấu loại mười người chiếm top game.
Hàn Văn Văn báo trước cho hắn: "Em nói trước, em chơi khá là gà."
Lâm Chính Nhiên không để bụng: "Không sao, em cứ đánh với máy đi, có gà đến mức nào chứ? Chẳng lẽ em còn có thể..."
Nửa tiếng trôi qua, Hàn Văn Văn có thành tích 0-17 khi đấu với máy, vừa ra là ch·ết.
Khi hiện lên ô biểu tượng trò chơi thắng lợi, Hàn Văn Văn vui vẻ nói "Thắng rồi! Tuy là đồng đội gánh team nhưng có mấy lần em cũng có vai trò quyết định đó chứ? Ván này cảm giác vẫn tốt đấy."
Tiểu hồ ly thấy Lâm Chính Nhiên mặt mày xám xịt, nhanh nhảu hỏi: "Sao mặt Lâm Chính Nhiên học trông đáng sợ thế?"
Lâm Chính Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Hàn Văn Văn: "Hèn gì em nói trước kia em livestream không có tiền, kỹ năng như này, anh mà dùng chân chơi chắc cũng giỏi hơn em, người ta xem còn tưởng em cố tình bôi nhọ người ta đấy."
Hàn Văn Văn chớp chớp mắt hồ ly vô tội móc từ trong túi ra lọ kem dưỡng da: "Cái này có thể tẩy da chết nè."
"Ngươi thật là!"
Lâm Chính Nhiên bắt đầu đánh giá cực kỳ gay gắt về ván vừa rồi đấu với máy.
Hàn Văn Văn nghe được thì sững lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Lâm Chính Nhiên học dữ quá à ~"
Lâm Chính Nhiên dừng lại lời nói khinh bỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Em nói gì?"
Hàn Văn Văn mồ hôi đầm đìa một tay bụm mặt: "Anh cứ nói tiếp đi, em đang nghe đây."
Lâm Chính Nhiên tỉ mỉ nói một hồi, còn cầm tay chỉ dạy Hàn Văn Văn, ban đầu Hàn Văn Văn còn có chút không hiểu, nhưng khi hắn nghiêm túc bắt tay chỉ dạy, Hàn Văn Văn cũng thấy mạch lạc mở ra.
"Ồ! Hóa ra là chơi như vậy à, sau đó Lâm Chính Nhiên học có nói đến kỹ xảo gì vậy?"
"Bất kỳ trò chơi nào cũng đều có kỹ xảo cả, cái này cũng vậy."
Vừa nói vừa dạy, Hàn Văn Văn đừng nhìn chơi thì gà mà lại rất nghiêm túc ghi chép các loại vị trí kinh nghiệm của Lâm Chính Nhiên bằng sổ tay.
Thực ra trước đây mấy thứ này nàng cũng từng học trên mạng, nhưng gà vẫn hoàn gà, nhưng dưới sự dạy bảo của Lâm Chính Nhiên nàng mới phát hiện mình lại nhớ được thật, hơn nữa tốc độ học lại tương đối nhanh.
Cuối cùng sau vài lần thực chiến, ở ván máy cuối cùng ngày hôm đó, Hàn Văn Văn tàn sát.
Thành tích 32-0.
Khi bốn chữ Trò Chơi Thắng Lợi hiện lên trên màn hình, Hàn Văn Văn đã hét ầm lên vì vui sướng, tâm trạng kích động.
Đánh với máy thôi mà đã có cảm giác chuyên nghiệp!
"Thắng rồi! Tôi giỏi quá!" Nàng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính Nhiên, mắt lấp lánh: "Lâm Chính Nhiên học lợi hại quá! Trước đó tôi chơi bao nhiêu lần cũng không học được, hôm nay thế mà lại giỏi như vậy rồi!"
Lâm Chính Nhiên thích chí cười ha hả, thầm nghĩ ván này đúng là mình dạy, có các loại kỹ năng gấp đôi.
Nếu không thì.. đúng là hết thuốc chữa cho cái hồ ly này trong giới livestream game.
Lâm Chính Nhiên an ủi: "Có tiến bộ là được, tháng sau mỗi ngày anh sẽ từ từ dạy em, khoảng một tháng thì em có thể làm được video, lúc đó thêm lồng tiếng, với giọng của em lại thêm kỹ thuật tốt, dù chỉ làm chỉnh sửa video thôi cũng không thể nào không có tiền."
Hàn Văn Văn cũng rất phấn khích: "Vậy mai em đến tìm Lâm Chính Nhiên học luôn nha? Dù sao em sốt cũng đỡ rồi, qua ván này em thật sự cảm thấy em có thể kiếm tiền nhờ chơi game rồi!"
Lâm Chính Nhiên từ chối nói: "Không, ngày mai với ngày kia em không cần đến, vì ngày mai ngày kia anh phải đi luyện thanh cho Giang Tuyết Lỵ."
Hàn Văn Văn đang vui bỗng trưng ra bộ mặt u sầu, sau lầm bầm miệng, quay mặt đi hừ một tiếng, nói một cách kì lạ: "Lâm Chính Nhiên học thật đúng là bận rộn ha."
Lâm Chính Nhiên im lặng: "Mặt quỷ gì đó của em thế?"
Hàn Văn Văn quay lại nhìn hắn, đôi mắt hồ ly quyến rũ nhìn chăm chú nói: "Chẳng lẽ Lâm Chính Nhiên học không nhìn ra là tôi đang ghen à?"
Lâm Chính Nhiên: "Nhìn ra rồi, em chưa khỏi bệnh đấy."
Không biết từ lúc nào, một tháng huấn luyện trong im lặng đã trôi qua, kỳ nghỉ hè cũng vô tình qua hơn nửa rồi...
Có Lâm Chính Nhiên ở đây, nàng luôn cảm thấy đến cả ngủ cũng an tâm hơn nhiều.
Buổi chiều đo lại nhiệt độ cơ thể, cơ bản đã hồi phục bình thường, Hàn Văn Văn đề nghị muốn đi tắm rửa trước, chọn vài bộ quần áo cho tử tế, nếu không không thể đến nhà Lâm Chính Nhiên được.
Lâm Chính Nhiên thấy không cần thiết phải coi trọng quá mức như vậy.
"Tắm rửa, ngươi không sợ cảm lại hả? Hơn nữa ngươi chỉ là đến nhà ta chơi thôi, ăn mặc tươm tất chút là được."
Hàn Văn Văn xỏ dép đi vào toilet: "Vậy gội đầu được chứ? Dù sao đây là lần đầu tiên người ta đến nhà con trai đó, vẫn hơi ngại ngùng."
Lâm Chính Nhiên cười ha ha, không nói được gì.
"Gội đầu thì nhớ sấy khô, bị lại không có ai thức đêm chăm ngươi đâu."
Hàn Văn Văn lại cười với hắn: "Biết rồi, cảm ơn Lâm Chính Nhiên học của ta quan tâm mình như vậy."
Hàn Văn Văn đi vào toilet đóng cửa lại, mặt đỏ lên chậm rãi hít sâu, sắp được đến nhà Lâm Chính Nhiên gặp phụ huynh rồi.
Không ai biết lúc này, tiểu hồ ly đang lo lắng đến mức nào.
Tắm gội xong, sấy khô tóc, nàng thay một chiếc váy dài che được bắp đùi cùng áo tay ngắn hở vai.
Cách ăn mặc của Hàn Văn Văn khác hẳn Hà Tình, một người mặc thế nào cũng toát lên vẻ trong trẻo ngọt ngào, một người mặc gì cũng thấy xinh đẹp quyến rũ.
Chỉ nhìn bề ngoài, ai mà ngờ hai người này lại là bạn thân chí cốt.
Dẫn Hàn Văn Văn đến nhà, Hàn Văn Văn tóc dài xõa vai đi đến đâu đều thu hút ánh mắt người qua đường.
Khiến người ta không khỏi thốt lên sao lại có cô gái xinh đẹp đến vậy.
Lâm Chính Nhiên chẳng thấy lạ khi bạn bè đồng trang lứa căm ghét mình.
Vì hôm nay là thứ Bảy, vợ chồng Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn không phải đi làm, đang tựa trên ghế salon xem ti vi.
Mẹ Lâm Tiểu Lệ ở nhà lúc nào cũng y như con chim non nép vào người chồng, tựa vào иgự¢ của chồng nghịch tay hắn.
Nghe tiếng gõ cửa, bà tò mò: "Ai vậy?"
Lâm Chính Nhiên ở ngoài cửa trả lời: "Mẹ, là con."
"Nhiên Nhiên về rồi hả? Sao hôm nay lại về sớm thế?" Lâm Tiểu Lệ ra mở cửa, vừa định hỏi sao hôm nay về sớm thế, vừa mở cửa liền thấy ngay Hàn Văn Văn đứng bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ khiến Lâm Tiểu Lệ kinh ngạc.
Lâm Tiểu Lệ ngẩn ngơ như bị đơ mạch, trong lòng lẩm bẩm.
"Trời ơi.. Nhiên Nhiên lại lôi kéo cô gái mới về nhà. Mà cô này lại xinh đẹp nữa, một người đẹp hơn một người."
Hàn Văn Văn ít khi nào căng thẳng thế này, ngại ngùng cười cười hơi cúi đầu chào: "Dì chào dì, con là Hàn Văn Văn, bạn học của Lâm Chính Nhiên, cũng là bạn cùng bàn ạ."
"À bạn cùng bàn hả, Tiểu Văn Văn, chào con."
Lâm Tiểu Lệ nhìn kỹ Hàn Văn Văn, vô thức rối rít nói: "Ông xã! Ông xã ra đây mau! Nhiên Nhiên về rồi! Anh mau ra đây!"
Lâm Anh Tuấn đang xem ti vi ừ một tiếng, tò mò con trai về thì cứ về, gọi mình làm gì?
Anh tắt ti vi rồi đi ra.
Vừa thấy Hàn Văn Văn xinh đẹp, hai vợ chồng quả không hổ là hai vợ chồng, đều đờ cả ra, Lâm Anh Tuấn nhỏ giọng nói: "Sao lại đưa con gái về nhà rồi... lần thứ ba rồi đấy..."
Lâm Chính Nhiên không hiểu: "Ba mẹ, hai người còn đứng đấy làm gì vậy?" Hắn chào Hàn Văn Văn: "Vào nhà đi, anh dẫn em vào phòng làm việc của ba." Hắn đi vào nhà nói với Lâm Anh Tuấn: "Ba, hôm nay ba không dùng máy tính đúng không? Con với bạn học vào phòng làm việc chơi máy tính chút nha."
Hàn Văn Văn cũng lịch sự gật đầu với Lâm Anh Tuấn: "Chào chú, con là Hàn Văn Văn, hôm nay làm phiền chú và dì ạ."
"Chào con chào con... Không phiền không phiền."
Tiểu hồ ly cũng thay dép đi theo Lâm Chính Nhiên vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
Trong phòng khách yên tĩnh, hai vợ chồng vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiểu Lệ mới huých nhẹ cùi chỏ vào bụng chồng: "Anh nói xem có phải Nhiên Nhiên hơi bất thường không? Nó là giống ai thế? Em đây làm mẹ cũng chỉ mới yêu có một lần."
Lâm Anh Tuấn thấy vợ mình làm vẻ mặt đó, nuốt nước bọt: "Em nhìn anh làm gì? Em bảo giống anh đẹp trai ngời ngời ấy hả, nhưng cái này thì không giống anh. Anh cũng chỉ yêu mỗi mình em thôi, hơn nữa con mình vốn rất truyền thống, chắc chỉ là bạn bè thôi, vẫn là không nên nghĩ nhiều."
"Dù là bạn bè... cũng không đến mức chỉ làm bạn với cô gái xinh đẹp thôi chứ."
Lâm Tiểu Lệ ngẩn người tò mò: "Ông xã, anh bảo cô gái tên Hàn Văn Văn này, Tiểu Hà Tình và tiểu Tuyết Lỵ có biết không?"
Lâm Anh Tuấn tặc lưỡi: "Khó nói, nếu biết cảnh đó, anh không dám nghĩ tới."
Hai vợ chồng liếc nhau, ăn ý thở dài.
Trong phòng làm việc, Hàn Văn Văn thấy Lâm Chính Nhiên đi đến ngồi trước máy vi tính, nhớ đến lời Lâm thúc thúc vừa nói: "Lâm Chính Nhiên học, vừa rồi chú và dì..."
Lâm Chính Nhiên bật máy tính lên, ừ một tiếng: "Em cảm thấy ba mẹ anh phản ứng hơi thái quá à? Không sao đâu, em hay đến thì họ sẽ quen, hồi đầu Giang Tuyết Lỵ đến họ cũng vậy mà, quen rồi thì tốt."
Hàn Văn Văn bất đắc dĩ mỉm cười, thầm nghĩ duyên con gái của Lâm Chính Nhiên thật sự là tốt đây, thật đáng ghét.
Lâm Chính Nhiên mở trò chơi lên, để Hàn Văn Văn tự chơi một ván cho hắn xem.
Trò chơi này ở thế giới này không khác gì thế giới cũ, cũng là trò chơi đấu loại mười người chiếm top game.
Hàn Văn Văn báo trước cho hắn: "Em nói trước, em chơi khá là gà."
Lâm Chính Nhiên không để bụng: "Không sao, em cứ đánh với máy đi, có gà đến mức nào chứ? Chẳng lẽ em còn có thể..."
Nửa tiếng trôi qua, Hàn Văn Văn có thành tích 0-17 khi đấu với máy, vừa ra là ch·ết.
Khi hiện lên ô biểu tượng trò chơi thắng lợi, Hàn Văn Văn vui vẻ nói "Thắng rồi! Tuy là đồng đội gánh team nhưng có mấy lần em cũng có vai trò quyết định đó chứ? Ván này cảm giác vẫn tốt đấy."
Tiểu hồ ly thấy Lâm Chính Nhiên mặt mày xám xịt, nhanh nhảu hỏi: "Sao mặt Lâm Chính Nhiên học trông đáng sợ thế?"
Lâm Chính Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Hàn Văn Văn: "Hèn gì em nói trước kia em livestream không có tiền, kỹ năng như này, anh mà dùng chân chơi chắc cũng giỏi hơn em, người ta xem còn tưởng em cố tình bôi nhọ người ta đấy."
Hàn Văn Văn chớp chớp mắt hồ ly vô tội móc từ trong túi ra lọ kem dưỡng da: "Cái này có thể tẩy da chết nè."
"Ngươi thật là!"
Lâm Chính Nhiên bắt đầu đánh giá cực kỳ gay gắt về ván vừa rồi đấu với máy.
Hàn Văn Văn nghe được thì sững lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Lâm Chính Nhiên học dữ quá à ~"
Lâm Chính Nhiên dừng lại lời nói khinh bỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Em nói gì?"
Hàn Văn Văn mồ hôi đầm đìa một tay bụm mặt: "Anh cứ nói tiếp đi, em đang nghe đây."
Lâm Chính Nhiên tỉ mỉ nói một hồi, còn cầm tay chỉ dạy Hàn Văn Văn, ban đầu Hàn Văn Văn còn có chút không hiểu, nhưng khi hắn nghiêm túc bắt tay chỉ dạy, Hàn Văn Văn cũng thấy mạch lạc mở ra.
"Ồ! Hóa ra là chơi như vậy à, sau đó Lâm Chính Nhiên học có nói đến kỹ xảo gì vậy?"
"Bất kỳ trò chơi nào cũng đều có kỹ xảo cả, cái này cũng vậy."
Vừa nói vừa dạy, Hàn Văn Văn đừng nhìn chơi thì gà mà lại rất nghiêm túc ghi chép các loại vị trí kinh nghiệm của Lâm Chính Nhiên bằng sổ tay.
Thực ra trước đây mấy thứ này nàng cũng từng học trên mạng, nhưng gà vẫn hoàn gà, nhưng dưới sự dạy bảo của Lâm Chính Nhiên nàng mới phát hiện mình lại nhớ được thật, hơn nữa tốc độ học lại tương đối nhanh.
Cuối cùng sau vài lần thực chiến, ở ván máy cuối cùng ngày hôm đó, Hàn Văn Văn tàn sát.
Thành tích 32-0.
Khi bốn chữ Trò Chơi Thắng Lợi hiện lên trên màn hình, Hàn Văn Văn đã hét ầm lên vì vui sướng, tâm trạng kích động.
Đánh với máy thôi mà đã có cảm giác chuyên nghiệp!
"Thắng rồi! Tôi giỏi quá!" Nàng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính Nhiên, mắt lấp lánh: "Lâm Chính Nhiên học lợi hại quá! Trước đó tôi chơi bao nhiêu lần cũng không học được, hôm nay thế mà lại giỏi như vậy rồi!"
Lâm Chính Nhiên thích chí cười ha hả, thầm nghĩ ván này đúng là mình dạy, có các loại kỹ năng gấp đôi.
Nếu không thì.. đúng là hết thuốc chữa cho cái hồ ly này trong giới livestream game.
Lâm Chính Nhiên an ủi: "Có tiến bộ là được, tháng sau mỗi ngày anh sẽ từ từ dạy em, khoảng một tháng thì em có thể làm được video, lúc đó thêm lồng tiếng, với giọng của em lại thêm kỹ thuật tốt, dù chỉ làm chỉnh sửa video thôi cũng không thể nào không có tiền."
Hàn Văn Văn cũng rất phấn khích: "Vậy mai em đến tìm Lâm Chính Nhiên học luôn nha? Dù sao em sốt cũng đỡ rồi, qua ván này em thật sự cảm thấy em có thể kiếm tiền nhờ chơi game rồi!"
Lâm Chính Nhiên từ chối nói: "Không, ngày mai với ngày kia em không cần đến, vì ngày mai ngày kia anh phải đi luyện thanh cho Giang Tuyết Lỵ."
Hàn Văn Văn đang vui bỗng trưng ra bộ mặt u sầu, sau lầm bầm miệng, quay mặt đi hừ một tiếng, nói một cách kì lạ: "Lâm Chính Nhiên học thật đúng là bận rộn ha."
Lâm Chính Nhiên im lặng: "Mặt quỷ gì đó của em thế?"
Hàn Văn Văn quay lại nhìn hắn, đôi mắt hồ ly quyến rũ nhìn chăm chú nói: "Chẳng lẽ Lâm Chính Nhiên học không nhìn ra là tôi đang ghen à?"
Lâm Chính Nhiên: "Nhìn ra rồi, em chưa khỏi bệnh đấy."
Không biết từ lúc nào, một tháng huấn luyện trong im lặng đã trôi qua, kỳ nghỉ hè cũng vô tình qua hơn nửa rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận